Trầm Tu Cẩn nổi tiếng lẫy lừng hoàn toàn sụp đổNội dung của usb đã được sao chép vào trong tay máy tính xách tay, Bách Dục Hàng đang muốn mở văn kiện ra, một bàn tay đặt trên mu bàn tay anh: “Tớ nhắc nhở cậu, cậu tốt nhất là chuẩn bị trước tâm lý đi”
Bách Dục Hàng ngạc nhiên, nhưng, nhìn sắc mặt của Hi Thần, rất hiểm khi nghiêm túc… thật sự đáng sợ như vậy sao?
Bách Dục Hàng mở video lên với một tia không tin.
Ban đầu cũng không có việc gì, đột nhiên, Bách Dục Hàng mở to cặp mắt, kinh hô thành tiếng: “Đây là cái gì!” Anh chỉ vào video đang được phát.
“Đây chỉ là mới bắt đầu thôi.” Hi Thần thờ ơ nói.
Lần đầu nhìn thấy nó, anh cũng giống như Bách Dục Hàng vậy, mang theo sự xem thường.
Đương nhiên, cuối cùng cũng giống như Bách Dục Hàng vậy, mang theo sự khó tin.
Bách Dục Hàng ngậm miệng lại, trong phòng yên tĩnh, hai người đàn ông, không biết đang trong tâm trạng như thế nào, xem những hình ảnh trong đoạn video.
Cuối cùng, màn hình máy tính một mảng tối đen. Bách Dục Hàng tim đập loạn xọa. Lấy ra một điếu thuốc: “Dục Hàng, châm thuốc”
Bách Dục Hàng lập tức đưa tay ra nhận lấy điếu thuốc của Hi Thần đưa tới, châm lửa, hung hăng hít một hơi, phun ra một làn khói trắng, phải rất lâu sau, mới yếu ớt dựa lưng vào ghế: “Tiêu hủy nó đi”
Hi Thần cầm điểu thuổc trong tay, hơi run run, ngay sau đó như không có chuyện gì xảy ra hít một hơi, dập tắt vào trong cái gạt tàn thuốc.
“Sợ rằng không được.”
“Cậu ấy không thể nhìn thấy, cậu ấy sẽ hoàn toàn điên mất” “Cậu ấy” là ai, quá rõ ràng rồi.
Đừng nói Trầm Tu Cẩn, một người không liên quan như anh, thấy những thứ này, đã là một cú sốc lớn rồi.
“Cậu cho là, không có sự nhờ vả của cậu ấy, tôi sẽ tốn thời gian và nhân lực lớn như vậy để tìm cái video này sao? Hừ, Giản Đồng… Có liên quan gì tới tôi sao?” Hi Thần nói một cách chế giễu: “Ba năm trước tìm những hình ảnh này đều bị hỏng.
Cậu nghĩ là những thứ này bị hỏng, A Cẩn thật sự sẽ không đi tìm nữa sao?”
“Lúc A Cẩn tìm đến tôi, thận trọng nhờ tôi giúp đỡ, cậu ấy nói thời gian của cậu ấy có hạn, phải dành thời gian đi tìm người vợ ham chơi của cậu ấy về, nhưng có một số việc, không thể lặp đi lặp lại, cậu ấy nhất định phải biết rõ.
Dục Hàng, cậu cũng biết tớ mà, trong ba người, tớ là ham chơi nhất, so với các cậu, những thứ khác tớ không sánh bằng, duy chỉ có những thứ không thấy được ánh sáng này, chuyện trộm gà trộm chó là sở trường của tớ.
Lúc A Cẩn cầu xin tớ, tớ nghĩ là, không vấn đề gì, chỉ là tìm một cái video thôi mà, loại chuyện này, cùng những thứ kia không giống nhau sao?
Nhưng tớ không nghĩ tới, cái giá của cuộc tìm kiếm này, chính là ba năm.
Năm đầu tiên, tớ phát hiện thứ này căn bản không tìm được, nhưng tớ chưa bao giờ nghĩ đến việc từ bỏ, Dục Hàng, cậu biết tại sao không?”
Hi Thân không nói tiếp, lại rút một điếu thuốc từ trong bao thuốc lá ra, hít một hơi, mới nhìn vào Bách Dục Hàng nói tiếp: “Bởi vì tớ chưa từng thấy qua, A Cẩn cúi đầu câu xin ai như vậy”
Anh 乃úng nhẹ tàn thuốc lá: “Năm đầu tiền không tìm được, A Cẩn cũng không thúc giục, A Cần nói một câu: Vật này khó tìm.
Dục Hàng, cậu nói xem, khi A Cẩn nói những lời này, có phải trong lòng đã rõ ràng rồi không, người sau lưng giở trò quỷ kia rất khó đối phó.
Năm thứ hai, tớ vân không tìm thấy. A Cẩn càng thành khẩn cầu xin tớ tiếp tục tìm Dục Hàng, A Cẩn đều không từ bỏ, tớ sao có thể từ bỏ chứ?”
Anh từ máy tính của Bách Dục Hàng rút usb ra, “Vật này, tớ tìm nó ba năm. Ba năm, giống như người phụ nữ kia, hoàn toàn không có tin tức gì Bây giờ tìm được rồi. . .Cũng có thể nói, người phụ nữ kia, cũng säp lộ diện rôi đúng không?”
Bách Dục Hàng không có cách nào phản bác lại, thứ trong usb, đối với Hi Thần và Trâm Tu Cẩn mà nói, không chỉ là một cái video bình thường.
Trầm Tu Cấn tìm người phụ nữ kia ba năm Hi Thần tìm tài liệu liên quan đến người phụ nữ kia ba năm.
Những cố chấp này, làm sao có thể vì một câu nhẹ nhàng “tiêu hủy đi” của Bách Dục Hàng, là có thể tùy tiện tiêu hủy?
“Cậu thật sự. .. Muốn cầm cái này đưa cho A Cẩn xem sao?” Bách Dục Hàng ngấng đầu lên, Hi Thân đứng ngược sáng, không thấy rõ biểu cảm của Hi Thần, nhưng thầy động tác gật đầu của Hi Thân Anh đột nhiên đứng lên: ” Được, tớ đi cùng cậu: Nói không chừng, A Cẩn sau khi thấy những thứ này, sẽ có chuyện gì đó.
Hai người đi đến biệt thự nhà họ Trâm Nhà họ Trâm Trong phòng sách Ba người đàn ông, hai người khoanh tay tựa vào bàn đọc sách, một người nữa khäp người toàn mùi rượu, đôi mắt đỏ ngầu, nhưng sắc mặt tái nhợt ngồi ở bàn đọc sách, gat gao nhìn cham chăm màn hình máy tình trên bàn.
Ken két.
Tiếng răng nghiến chặt vào nhau.
Đừng thấy Bách Dục Hàng và Hi Thân trồng như dửng dưng đứng ở một bên, hai người hết sức chú ý nhất cử nhất động của người ngôi ở cái bàn kia, thậm chí là từng biểu cảm nhỏ nhặt của anh Trâm Tu Cân nhìn chăm chăm cái video thật lâu, mặt tái nhợt, môi mím chặc, säc cũng trăng bệch.
Những thứ này. .. Đêu là cái gì vậy!
Anh cứ nghĩ “Dạy cho cô một bài học nho nhỏ”, nhưng lại tự tay đem người đẩy đến tận cùng thế giới!
Bên tai là giọng nói nhỏ bé của người phụ nữ kia, dường như không nghe được tiếng kêu “Đau”
và “Lạnh”, mà toàn là giọng những người khác chửi rủa làm nhục cùng với tiếng cười vang.
Video được tìm thấy bị hạn chế, nhưng chỉ nhìn thấy như vậy thôi, cũng đã làm cho người khác không lạnh mà run rồi!
Tay anh đang run rẩy, thật lâu sau đó, không câm nổi con chuột nữa. Anh nhấp chuột lặp đi lặp lại nhiều lần, xem đi xem lại, hốc mät đỏ đến đáng SỢ.
“Đừng xem nữa” Bách Dục Hàng không nhìn nổi.
Nhưng Trầm Tu Cẩn giống như là không nghe được vậy, xem đi xem lại nhiều lân, đau đớn cứ thể lặp đi lặp lại “Đừng xem nữa! Đừng tự ђàภђ ђạ mình nữa!”
Bách Dục Hàng hét lên Nhưng anh sau đó vần cứ ấn xuống lặp đi lặp lại đoạn phim.
Säắc mặt Trâm Tu Cẩn tái nhợt, môi mỏng đã phơi bày ra một mảnh tro tàn, lại vô cùng cổ chấp gaãt gao nhìn chăm chăm vào màn hình Bách Dục Hàng không nhịn được nữa, ” bùm “
một tiếng, năm đẩm của anh đập mạnh vào bàn, năm đâm này rơi vào bàn đọc sách, 乃út trên bàn đọc sách đều chấn động: “A Cẩn, đừng xem nữa!
€ô ấy đi cũng đã ba năm rồi! Ba năm, cậu thậm chí còn không biết cô ấy đang ở đầu, cho dù cậu đem máy tính ra xem thấu hết, thì cũng đâu có tác dụng gì!”
Ý của Bách Dục Hàng không muốn Trâm Tu Cẩn tiếp tục xem nữa, nhưng nó đã phản tác dụng Một câu nói của Bách Dục Hàng, chạm vào nồi đau đớn nhất trong lòng Trâm Tu Cẩn!
Ba năm! Người phụ nữ kia đi ba năm, hoàn toàn không có tin tức gì!
Cô thật sự không còn có bất kỳ nhớ nhung gì với anh nữa. .. Mà bên tai vân còn quanh quần tiếng khóc đè nén của người phụ nữ trong video.
Rồt cuộc, anh cũng bị đánh gục! Cũng không nhịn được nữa, đột nhiên hai tay bưng kín mặt, kiềm chế gầm nhẹ một tiếng!
Mặt Bách Dục Hàng liên biến säc, lập tức lặng lẽ lấy ra một lọ thuốc an thân, anh đi theo Hi Thân tới đây, chính là sợ người đàn ông trước mặt sế mất khống chế như vậy!
Kim tiêm của Bách Dục Hàng đã treo ở trên đầu người đàn ông đang năm gục xuống bàn đọc sách kia, đột nhiên, “Cũng đúng. . . Tớ đã cho cô ấy được cái gì chứ?
Đều là những ký ức đau khổ. Cô ấy sao có thể muốn ở bên cạnh tớ chứ? Ha ha, ha ha ha ha.. * “Tớ sai rồi, tớ sai rồi, toàn bộ đều lỗi của tớ… “
Người đàn ông mất hồn giọng nỉ non, “Tớ có tội, tớ có tội, đều là lỗi của tớ, đều là… “
Dường như tinh thân anh không ổn định lăm định đứng lên.
Bách Dục Hàng sắc mặt nghiêm nghị, không do dự nữa, câm kim tiêm trong tay, nhanh nhẹn cảm vào người đàn ông tỉnh thần không ổn định đang gục xuống bàn kia.
“Ư.. ” Cơ thể người đàn ông cứng đờ, lưng dài cứng ngäc, mấy giây sau, đột nhiên mềm nhũn Đáy màãt Hi Thân thoáng qua chút không đành lòng, mät đỏ hoe, quay đầu sang chõ khác không đành lòng nhìn nữa.
“Tớ nói rồi, vật này nên được tiêu hủy. Bảy giờ cậu hài lòng chưa?” Bách Dục Hàng gửi một ngọn lửa đầy ác ý lên người Hi Thần: “Vật này khỏng tiêu hủy, thì sẽ Gi*t ૮ɦếƭ A Cẩn. Bây giờ, cậu hài lòng chưa?” Bách Dục Hàng lạnh lùng nhìn: “Trầm Tu Cẩn nổi tiếng lây lừng, hoàn toàn SỤp rồi!”