Tôi tới uống rượu cùng cậu, không say không vềRõ ràng lời nói này là muốn chọc tức người khác, Trầm Tu Cẩn đứng ở trên bậc thang, đôi mắt tối đen, rơi vào trên người đàn ông đang đứng ngoài cửa mặt đầy chế giễu kia, nửa ngày, không nói một lời.
Bầu không khí trâm mặc lạ kỳ, tựa như sự yên tĩnh trước cơn bão sắp tới.
Quản gia Vương có ý muốn tránh đi chỗ khác, nhưng bước chân nặng trĩu, giống như có một cái định đóng ở trên, không nhấc nổi.
Âm thầm trách Tiêu Hằng là khách, mà không lịch sự chút nào, vào giờ phút này, thời điểm nhạy cảm này, làm quản gia bao nhiêu năm, còn chưa gặp qua cái loại chuyên chọn thời cơ, tự mình tới cửa khiêu khích như vậy.
“Trò cười ở đâu? Trầm thị không sụp đổ, nhà họ Trầm vẫn còn, giậm chân một cái, cả thành phố cũng sẽ rung chuyển”
Tiêu Hằng càng thêm chê cười: “Ừ, nhà họ Trầm không sụp đổ Trầm thị vẫn dẫn đầu, đừng nói giậm chân một cái, một cái hắt hơi thôi, cũng có thể chấn động cả thành phố” Anh vô cùng khiêu khích cong môi: “Nhưng Trầm Tu Cẩn cậu ngay cả một cô vợ cũng không giữ được! Ha ha ha, để tôi cười một chút, cậu chủ Trâm sấm rên gió cuốn vậy mà ngay cả vợ cũng không giữ được, cả thành phố có ai là không đang cười nhạo cậu chứ?”
Quản gia Vương hận không thể xông lên phía trước, che lại cái miệng đang gây họa của Tiêu Hằng.
Bầu không khí càng thêm yên tĩnh, như là một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy!
Nụ cười của Tiêu Hằng thật chướng mắt.
Quản gia Vương không phải người trong cuộc nhưng còn có cảm giác ngứa tay, dè dặt nhìn lén người đàn ông trên bậc thang, quản gia Vương tự nhủ: Không hay rồi.
Thời điểm bầu không khí vô cùng căng thẳng, một tiếng cười khẽ phát ra, làm người trong phòng, đều kinh ngạc, Tiêu Hằng nhìn nơi phát ra tiếng cười, hàng lông cô không che giấu được sự kinh ngạc… Là anh hoa mắt hay là vẫn chưa tỉnh ngủ? Tên họ Trầm lúc này, còn có tâm tư để cười sao?
Không nên thẹn quá hóa giận giơ nắm đấm lên đánh anh sao?
Không nên sấm rền gió cuốn cùng anh cãi nhau một trận sao?
Vậy mà… Lại cười?
Tên họ Trầm không phải là đã giận điên lên rồi chứ ?
“Cậu nên cười nhạo tôi. Cậu nói đúng, tôi ngay cả người mình thích, cũng không giữ được.”
“..” Điên thật rồi? !… Tiêu Hằng nghe được Trầm Tu Cẩn bất ngờ nói ra lời này, trong nháy mắt bối rối… Anh tới để cười nhạo Trầm Tu Cẩn, nhưng không phải tới nhìn Trầm Tu Cẩn như vậy!
“Cả thành phố đều ở đây xem truyện cười của tôi, có nên xem hay không? Nên! Người mình thích ở bên mình lâu như vậy, lại bị mình chôn vùi mất tương lai vốn có.
Trên đời này, việc nên buồn nhất không phải là chưa bao giờ có được, mà là vốn đã có được…
Trên đời này, còn có người nào ngu xuẩn như tôi không?”
Người đàn ông trên câu thang tự giêu nói. Cái loại bi thương đó, đè nén làm cho người ta không thở nổi.
Tiêu Hãng trâm mặc, vừa mới chế giêu, vừa mới đäc ý, toàn bộ đêu biến mất không thấy đâu, “Đâu chỉ có mình cậu.”
Ước chừng bốn chữ đơn giản, nhưng cũng cất giấu sự hồi hận vô cùng “Người ngu xuẩn, đâu chỉ có mình cậu?” Còn có anhI Anh nghiêng đầu, ngoảnh mặt sang quản gia Vương bên cạnh mình nói: “Phiên ông một chút, giúp tôi đem đồ ở trong cốp xe câm qua đây” Dứt lời, chìa khóa xe theo đường parabol rơi vào lòng bản tay quản gia Vương.
Một lúc sau, quản gia Vương câm một cái hộp gõ hình chứ nhật tới: “Cậu Tiêu, phải cái này không?”
“Đưa cho tồi là được rồi.”
Tiêu Hãng nhận lấy chiếc hộp gõ hình chữ nhật kia, thuần thục mở ra, nhấc cái chai trong hộp gô ra: ” Này, Trầm Tu Cẩn. Uống một ly không?” Anh vừa nói, vừa nở nụ cười khổ: “Tôi tới, cũng không phải là để cười nhạo cậu” Cười nhạo Trâm Tu Cẩn? Anh có tư cách gì? Chẳng phải cũng là một câu chuyện cười khác sao?
“Tôi tới uống rượu cùng cậu, không say không về!” Anh nói: “Chúng ta đều giống nhau, chúng ta đều tự cho là đúng, chúng ta đều tự tôn kiêu ngạo, chúng ta đều quên quay đầu nhìn lại người phía sau mình, nhìn trái tim trong lông иgự¢ mình, rốt cuộc vì ai mà đập dữ dội. Tiếp đó, chúng ta đều làm người phụ nữ mình yêu, tổn thương sâu sắc, cuối cùng là mất đi”
Trâm Tu Cần nhìn Tiêu Hãng một lúc lâu, lắc đầu một cái: “Tôi, với cậu không giống nhau”” Liếc chai rượu trong tay Tiêu Hãng một cái: “Tỏi không cân mượn rượu để giải sầu, tôi cũng sẽ không cùng cậu uống ly rượu này”
Tiêu Hãng giật mình, khẩn trương nói: “Trầm Tu Cẩn, cậu sẽ không nghĩ là, gương vỡ có thể lành lại chứ? Cậu không nghĩ là người phụ nữ kia, sẽ còn quay đầu lại chứ?”
Cậu thật không hiểu cô ây!
Cô ấy nhỏ bé, nhưng quật cường, ẩn nhản.