CHUỘC TỘI
Nụ cười vô cùng đếu cáng của Lục Minh Sơ, giống như đang khiêu khích một cách trắng trợn, không phải lần đầu tiên.
“Em trai? Mẹ tôi chỉ sinh có một mình tôi. Ở đâu ra em trai?” Trầm Tu Cẩn cười lạnh: “Lục Minh Sơ, người đứng sau quản gia Hạ là anh đúng không?”
Nếu không thì, sao có thể ở chính cái lúc anh muốn rời khỏi đây thì người của Lục Minh Sơ lại trùng hợp xuất hiện ở cửa, canh đường đi của anh.
“Tôi biết lão chó già ấy bắt cóc cô thiên kim tiểu thư thanh danh bại hoại ấy, không nói lên rằng đấy là do Lục Minh Sơ này chỉ đạo”.
này cuộc sống lại khác nhau một trời một vực.
Hai người đều dùng thực lực, không ai nể tình.
Còn trong lúc này Giản Đồng đã ngồi trên xe đi Hàng Châu.
Bất luận là tàu cao tốc hay máy bay hay là xe đường dài, cô cũng không dám dừng lại, càng không dám dễ dàng để lộ hành tung.
Lục Minh Sơ và Trầm Tu Cẩn đánh đến sức cùng lực kiệt, hai người nằm song song trên mặt đất, thở hổn hển.
Lúc Trầm Nhất mang theo một đám người đến, nhìn thấy hai người đàn ông anh đến tôi đi đánh lẫn nhau, lại nhìn đám thuộc hạ của Lục Minh Sơ đứng một bên nhìn không động tay, thì cũng hiểu được, đây là trận chiến đơn độc giữa hai cậu chủ, hai bên đều không cần thuộc hạ của mình tham gia.
Nghĩ vậy thì đưa người đứng đối diện với đám thuộc hạ của Lục Minh Sơ. Mặc dù thuộc hạ của hai bên đều không động thủ, nhưng hai bên đều là những vệ sĩ tinh anh, không khí vô cùng căng thẳng.
Cho đến khi hai cậu chủ đều sức cùng lực kiệt thêm thảm ngã dưới đất thở hổn hển, thì người của bọn họ không ai nhìn ai cùng xông lên.
Qua một lúc thì điện thoại của Lục Minh Sơ vang lên, anh ta lôi điện thoại ra, ấn nhận cuộc gọi, đặt điện thoại lên bên tai nghe một lúc, khóe môi từ từ hiện lên nụ cười hài lòng.
Chống xuống đất đứng lên, chân vẫn còn có chút loạng choạng, nhưng lại có chút đắc ý nhìn xuống Trầm Tu Cẩn đang nằm dưới đất thở hổn hển: “Ông đây chơi vui rồi, hôm nay không chơi cùng cậu nữa, bai bai!” Nói rồi đưa tay vẫy vẫy với Trầm Tu Cẩn.
Trầm Tu Cẩn không ngăn Lục Minh Sơ lại, anh từ dưới đất ngồi dậy, không lập tức đứng lên, chống một chân xuống nền đất ngồi tại vị trí cũ, ánh mắt khóa chặt trên bóng lưng loạng choạng rời đi của Lục Minh Sơ… Anh không tin Lục Minh Sơ đột nhiên xuất hiện chỉ vì muốn cùng anh “Chơi”, dựa vào sự hiểu biết của anh về Lục Minh Sơ, thì còn người này cũng không đặc biệt vì để khiêu khích anh, mà chạy đến đây cùng anh đánh nhau.
Nheo nheo mắt, ánh mắt lạnh lùng tiễn Lục Minh Sơ rời đi.
Mặc dù có rất nhiều điểm đáng ngờ, nhưng thời điểm này, Trầm Tu Cẩn còn vội đi gặp Giản Đồng, muốn tính sổ với Lục Minh Sơ, đợi qua hôm nay, thời gian còn nhiều.
“Tô Mộng, hai người đang ở bệnh viện nào?”
Vừa gọi cho Tô Mộng, Trầm Tu Cẩn vừa đứng lên, đi về phía xe của Trâm Nhất, ném một ánh mät cho Trâm Nhất: “Chìa khóa xe”
Lục Minh Sơ ngồi ở ghế sau xe, bên cạnh là người bạn tốt vừa rồi van luôn ngồi trên xe, không hê xuống xe, đưa cho anh ta một chiếc khăn giấy: “Lau đi, hi hi, cái mặt này, xưng như đầu lợn rồi, cũng thảm quá đi”.
“Ha ha, cậu bớt mỉa mai đi”.
“Cậu đột nghiên xuất hiện ở cái nhà kho ẩy, là muốn giữ chân Trâm Tu Cẩn, để giúp cô ây trốn thoát thành công đúng khóng?… Cuộc điện thoại cậu vừa nhận, nếu tôi đoán không nhầm thì là do thuộc hạ của cậu gọi tới, xác định là cô ấy đã rời khỏi thành phổ S, nên mới gọi điện cho cậu báo cáo đúng không?
Có điều, cậu không cảm thấy, cậu vì một cô gái tình cờ gặp nhau mà làm những việc này, có chút giống lo chuyện bao đồng không? Lục Minh Sơ, làm như thế, có ý nghĩa gì không?”
Lục Minh Sơ chỉ cười cười…có ý nghĩa hay không chỉ có bản thân anh rõ nhất “Thượng để nói, người thành tâm thành ý, thì tội nào cũng chuộc được”.
“Chuộc tội? Tôi không nghe nhâm đây chứ!
Lục Minh Sơ quỷ đến Gi*t quỷ, thân đến Gi*t thân này mà cũng có lúc sẽ sám hối chuộc tội à? Lục Minh Sơ cậu nhàn rồi đến mức ây à, chỉ vì một cô gái tình cờ gặp mặt sao?”
Lục Minh Sơ quay đầu nhìn vào người ấy: “Nếu bốn năm trước có thể vì sự ích kỷ của bản thân mà làm tổn hại đến một cô gái tình cờ gặp mặt, thì tại sao bây giờ tôi không thể giúp một người con gái tình cờ gặp mặt chứ?” Đối với Giản Đồng, Lục Minh Sơ luôn có một chút áy náy, nhưng cũng chỉ dừng lại ở một chút áy náy mà thôi Người bạn tốt bên cạnh anh ta cười chế giêu…Người mà Lục Minh Sơ nói rắng vì ích kỷ mà làm tổn thương người vô tội, cái “làm tổn thương”
này lại là hủy hoại cả một đời người, chỉ là giúp người ta chạy trốn khói thành phố này, mà Lục Minh Sơ đã trâng tráo nói đó là chuộc tội?
“Lục Minh Sơ, cậu đúng là không biết xấu hổi”
“Cảm ơn, quá khen”.