Tình Yêu Khắc Cốt Ghi Tâm - Chương 194

Tác giả: Kì Lão Du

TÔI KHÔNG HỀ NHẬN ĐƯỢC ĐIỆN THOẠI CỦA CÔ ẤY
Trong bệnh viện, ông chủ Trầm vẫn ra khỏi cánh cửa đại diện cho sự nguy hiểm ấy, người đàn ông đứng ở cửa bất giác có chút bất an Lại một lần nữa mí mắt phải nháy nháy, sự bất an trong lòng lại càng ngày càng đậm.
Anh nghiêng đầu nhìn nhìn cánh cửa, lại hỏi ông quản gia ở bên cạnh: “Ông nội rốt cuộc làm sao mà ngất đi?”
“Ông chủ đột nhiên..” Người quản gia nói đi nói lại mấy câu này, đang nói thì cách cửa mở ra, một người mặc áo blu träng đi từ bên trong ra, Trầm Tu Cẩn giơ tay ngăn người bác sĩ mặc áo blu trắng lại: “Người bên trong là ông nội tồi, tình hình hiện tại của ông ấy như thế nào?”
Người bác sĩ mặc áo blu trăng không ngờ răng sẽ đột nhiên bị người ngăn lại hỏi: “Ông nội anh không hề…”
“Ông chủ nhà chúng tỏi là người cầm đầu tập đoàn Trầm thị, bệnh viện của các người phải chữa cẩn thận đấy”.
Không đợi người bác sĩ kia nói hết cầu, thì người quản gia vốn yên lặng đứng bên cạnh đột nhiên ngất lời Người bác sĩ kia cũng rất nhanh nhạy, lập tức chữa lời, nói răng tình hình không khả quan, còn cần kiểm tra cần thận.
Người đàn ông không nói gì, chân phải lùi lại một bước, nhường đường cho vị bác sĩ, đồng thời lấy điện thoại, vừa như không cổ ý nghiêng đầu, nói với người quản gia trầm lặng ở bên cạnh nhếch nhếch lông cô: “Dục Hàng cũng là bác sĩ, y thuật cũng đứng top toàn quốc, vô cùng có tiếng, có cậu ấy ở đây tôi mới yên tâm”.
Mí mặt ông lão quản gia giật lên một cái, ngẩng đầu lên, há miệng, ông ấy cũng muốn nói gì đó với người đàn ông trước mặt, nhưng hiện tại ông ấy nói gì cũng không có tác dụng Có một loại tiến thoái lưỡng nam, cảm giác có nỏi khổ mà không thể nói ra được Còn vị thiếu gia nhà họ Trầm này, trước nay là người tra hành động, miệng vừa nói phải gọi điện cho cậu chủ nhà họ Bách, còn không đợi ông ta ngăn cản thì cậu chủ đã ấn gọi đi, điện thoại cũng được kết nổi rồi…ông ta còn có thể nói gì chứ?
“Bách Dục Hàng cậu đến bệnh viện XX một chuyến… m, ông nội tớ bị ngất. Bác sĩ bệnh viện đang cấp cứu. Cậu đến đây một chút, xem xem ông cụ có khả năng được cứu không”
Ông lão quản gia đứng bên cạnh nghe thấy câu cuối cùng của Trâm Tu Can thì sắc mặt cũng trở nên khó coi…Đây, cậu chủ nói như thể ông chủ sắp ૮ɦếƭ đến nơi rồi.
Dù cho nhà họ Bách và nhà họ Trâm có quan hệ hợp tác, cậu chủ nhà họ Bách rất thân thiết với nhà họ Trâm…thì nói cho cùng anh vân chỉ là một người ngoài, ở trước mặt một người ngoài, trực tiếp nói ông chủ nhà họ Trâm säp ૮ɦếƭ rồi, đây…không được thích hợp cho làm?
Còn đầu bên kia điện thoại, Bách Dục Hàng sau khi nghe điện thoại thì mặt có chút cố quái…đây là đang âm ï cái gì chứ? Nghe giọng điệu của tên Trầm Tu Cấn kia, sao chẳng giống ông nội nhà họ säp ૮ɦếƭ gì cả?
“Trâm Tu Cẩn, cái này không thể đùa cợt được”
Trâm Tu Cần cười lạnh một tiếng, vừa đúng lúc nhìn thấy vị bác sĩ vừa rồi đi ra từ phòng cấp cứu, trong tay đang xách thứ gì đó quay trở lại, ý lạnh trong đáy mặt lại lóe lên, đưa tay ngăn vị bác sĩ đen đủi ấy lại: “Bác sĩ, ông nói cho người trong điện thoại nghe xem có phải tình hình ông nội tỏi rất không khả quan không?”
Trước đó vì có ông lão quản gia đột nhiên xen mồm vào, lúc này, Trâm Nhị rất nhanh nhạy đứng chặn trước mặt ông lão quản gia, trên mặt như muốn nói “Ông dám lộn xôn thử xem”.
Lúc này vị bác sĩ lại không có ai mớm lời, chỉ nhớ rang vừa rồi ông lão quản gia kia ngắn ông ta nói ra sự thật, lời nói còn ngầm chỉ điểm ông ta, bác sĩ vần nói lại một lượt như trước đó, lần này còn cô ý nói tình hình nghiêm trọng thêm một chút Trâm Tu Cân lại đưa điện thoại lên tai, “Bách Dục Hàng, tình hình là như thế đấy, cậu nghe thấy chưa hả? Tớ không hề đùa với cậu. Bác sĩ cũng nói rồi, ông nội tớ tình hình rất không khả quan”.
Vừa nói vừa hất hàm với bác sĩ: Ông có thể đi rồi.
Còn mặt ông lão quản gia đã säp đen như nhọ nồi… Tình hình hiện tại, là như thế nào?
Nghĩ tới đây, ông lão quản gia chỉ hận không thể băm cho ông bác sĩ không có mặt nhìn kia mẩy nhát Mí mät Trầm Tu Cẩn lại đột nhiên giật giật, trong lòng anh có một loại bất an, càng ngày càng đậm… Lại nhìn về phía cánh cửa phòng cấp cứu, tỉnh hình ông nội anh không phải thực sự nghiêm trọng. Không phải ông nội anh… vậy thì, sự bất an khó chịu trong lòng này là do đâu?
Giây tiếp theo, sac mặt anh đột nhiên thay đổi, chiếc điện thoại trong tay còn chưa kịp cất đi nên liền gọi về nhà: “Cô chủ hôm nay thể nào?”
“Cô chủ về nhà họ Giản chúc mừng sinh nhật bà chủ Giản rồi mà”.
Trâm Tu Cẩn nhăn nhăn mũi: “Việc quan trọng như thể mà sao ông không báo cho tôi?”
Quản gia Vương ở đầu dây bên kia sững người: “Không phải cỏ chủ đã chủ động gọi điện xin phép cậu rôi sao?”
Aml Bên tai như có tiếng nổ, trong lòng anh loạn thành một bối…chưa hề nhận được cuộc gọi nào từ cô ấy!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc