HÀNH ĐỘNG (1)
Ông chủ Trầm xuất huyết não hôn mê, lúc vừa nghe thấy tin tức này, Trâm Tu Cẩn có hoài nghi hay không?
Đương nhiên cũng có một tích tắc hoài nghi.
Nhưng nghĩ tới ông chủ Trầm đã từng có bệnh sử thì việc ông chủ Trầm xuất huyết não hôn mê cũng trở nên đáng tin hơn.
“Nhanh hơn một chút”.
Người đàn ông ngôi phía sau xe lên tiếng thúc giục.
Trán Trầm Nhị chảy cả mồ hôi, toàn bộ tâm trí đều tập trung vào việc lái xe.
Một tiếng phanh xe.
“Cậu chủ, đến rồi”.
Lời của Trầm Nhị vừa dứt thì người đàn ông ngồi phía sau xe đã đẩy cửa xuống xe.
Người quản gia già ở bên cạnh ông chủ Trầm gửi tin đến, Trầm Tu Cẩn nhìn một cái rồi như dưới chân có gió, chuyển hướng đi nhanh về phía phòng cấp cứu.
“Cậu chủ, cuối cùng anh cũng tới”. Một đám người túc trực ở cửa phòng cấp cứu.
Trầm Tu Cẩn quét qua một vòng, ánh mắt dừng lại trên người ông quản gia già ở nhà cổ của nhà họ Trầm: “Tình hình của ông nội thế nào?”
Ông quản gia già này cũng giống như nhà họ Hạ, mấy đời người đều làm cho nhà họ Trầm, lý do lúc đó tại sao lựa chọn ở lại ngôi nhà cổ của nhà họ Trầm để quản việc, rồi sắp xếp cho người nhà họ Hạ theo hầu Trầm Tu Cẩn thì Trầm Tu Cẩn không biết.
“Vẫn đang cấp cứu”. Vừa nói ánh mắt tràn ngập lo lắng, lúc rũ đầu xuống, sự lo lắng ấy lại biến thành suy nghĩ… Tình hình ông chủ như thế nào, ông là thân tín bên cạnh ông chủ, một quản gia của cả một ngôi nhà lớn, thì chắc chắn biết rõ tình hình nhất rồi.
Tại sao ông chủ phải làm như thế này, trong lòng ông cũng tự hiểu được.
Trước khi ông chủ “hôn mê” thì đã dặn dò ông, nếu cậu chủ tới, thì đừng nói gì nhiều, cứ quan sát sắc mặt và thái độ của cậu chủ trước.
Ở bệnh viện là một cảnh, thì ở trang viên nhà họ Trầm nơi Trầm Tu Cẩn ở lại là một cảnh tượng khác.
Một bóng hình lén lút đi ra khỏi cánh cống sắt to lớn của trang viên nhà họ Trầm, rồi lại đi về một bên, hai bên đường rợp tán cây, chỉ chớp mắt một cái thì bóng người đã biến mất khỏi con đường.
Phía sau một gốc cây. Bạn đang đọc truyện tại
ThíchTruyện.VNÔng già gầy gầy tóc bạc phơ đưa tay về phía người đàn ông lạ mặt: “Đồ đâu?”
Thần sắc của ông ta không tốt lắm, tâm trạng cũng không tốt.
Người đến trong lòng có chút không vui, “Ông chủ đã dặn dò, đồ ông ấy đã chuẩn bị kỹ lưỡng cho ông rồi, đừng có để lộ vết chân, còn nữa…đừng vội vàng hành động, động tác lớn quá sẽ khiến người ta hoài nghi. Bước tiếp theo đợi chỉ thị của ông chủ”.
Người kia bình tĩnh truyền đạt, chỉ là câu “khiến người ta hoài nghỉ” thì “người ta” ở đây chỉ ai, hai bên ngầm hiểu không cần nói ra.
Mí mắt ông già tóc bạc khẽ nhướng lên, nhìn tập tài liệu màu da bò được đưa đến trước mặt ông ta một lúc lâu, đột nhiên giật lấy, nói với sự căm ghét: “Về nói với ông chủ, tôi nhất định sẽ xử lý gọn gàng sạch sẽ”.
Cầm lấy tập tài liệu, giấu vào trong chiếc áo gió lớn, ông già quay người đi vào bên trong cánh cổng sắc.
Có một việc ông vẫn chưa báo cáo với ông chủ Trầm, đó là hôm nay chính là ngày cuối cùng ông ở lại trang viên nhà họ Trâm!
Gương mặt già nua đầy nếp nhăn đan xen nhau của ông già giống như trạm khắc bởi gỗ mục, không có lấy một chút nhiệt độ, lúc này con mắt ᴆục ngầu lóe lên một chút sắc lạnh… Hôm nay, là ngày cuối cùng ông có thể ở nơi này!
Nói chính xác hơi, thời gian ông có thể ở lại đây chỉ có thể tính đến lúc cậu chủ quay lại mà thôi, thời gian còn lại không nhiều nữa rồi!
Đối với lời cảnh cáo của ông chủ…
Ông không đi cửa trước, mà xuống tầng hầm trước, gọi một cuộc điện thoại: “Ông chủ vừa ra chỉ thị mới, lập tức tung ra tin tức của mấy người kia, cũng nên để con gái yêu quý của các người gặp mấy người đó rồi”.
Nói xong, mặt không chút cảm xúc ngắt điện thoại, khóe môi cong lên nụ cười tàn nhãn.
Lại nhìn ngó xung quanh rồi nhẹ nhàng đi lên tầng, lôi ra chùm chìa khóa đã bí mật đánh riêng lúc còn làm quản gia trong ngôi nhà này, mở cửa phòng sách, nhẹ nhàng đi vào trong.
Ánh mắt ông ta lập tức rơi vào tập tài liệu màu da bò trên bàn làm việc.