ANH ĐIÊN RỒI À?
Sân bay.
Máy bay hạ cánh, hai người đàn ông phong trần mệt mỏi, anh tuấn phi phàm, thân hình thẳng tắp, không phải là người nổi tiếng gì, nhưng đi đến đâu cũng thu hút ánh nhìn của mọi người.
“A Cẩn, đã nói với cậu là đi lối VIP rồi”
Bách Dục Hàng bất lực, vừa ở Anh giải quyết xong gián điệp thương mại, cuối cùng Trâm thị và Bách thị vẫn đạt được mục đích ban đầu của mình.
Còn chưa đợi anh nghỉ một chút thì người họ Trầm kia đã lập tức đặt vé máy bay về nước.
Mà bản thân đã sức cùng lực kiệt rồi, mà nhìn người đó lại…tinh thân sục sôi.
So sánh với nhau, đúng là tức ૮ɦếƭ mà.
“Này, đi chậm chút”.
Bách Dục Hàng thực sự mệt lử, là con nhà có giáo dục, và có thói quen đạo đức trong thời gian dài, khiến anh mặc dù rất mệt mỏi, nhưng vẫn sẽ giữ hành động tôi nhã, hình tượng lực lưỡng trước mặt đám đông.
Nhưng tất cả mọi thứ so với Trầm Tu Cẩn ở trước mặt quả thực chẳng đáng là gì.
Bách Dục Hàng không thể hiểu được, đều là con người, cũng hai mắt một mũi một mồm, chẳng hơn chẳng kém, hơn nữa cùng nhau trải qua mấy chục tiếng đồng hồ, hai người gần như cùng ăn cùng ở, cùng hành động, chẳng ai nghỉ ngơi hơn ai một giây.
Nhưng thứ khiến Bách Dục Hàng tức giận nhất đó chính là ánh mắt của những người xung quanh…rõ ràng có thể đi lối VIP nhưng nhất quyết không đi.
“Cậu còn lải nhải thêm một câu nữa thì tự bắt xe VỀ”.
Bách Dục Hàng sững người một chút, rồi lập tức phản ứng lại: “Họ Trâm kia, cậu còn có lương tâm không hả?”
Chiếc xe con màu đen đã sớm đứng đợi bên ngoài, đón hai người đàn ông.
“Giản Đồng…” Bách Dục Hàng do dự rất lâu, nhưng khi chiếc xe đi vào đoạn đường duy nhất để dẫn đến khu nhà của nhà họ Trầm, thì anh vẫn nhắc đến người mà thời khắc này Trầm Tu Cẩn không muốn nhắc đến nhất: “Cậu chuẩn bị…”
“Cô ấy là vợ tớ. Chúng tớ sẽ có con”.
Bách Dục Hàng ngập ngừng.
Anh nghiêng đầu nhìn vào gương mặt nghiêng của người đàn ông lạnh lùng bên cạnh, trong lòng đột nhiên có một cảm giác vô cùng hoang đường…anh cảm thấy, người đàn ông trước mặt, bệnh nặng hơn rồi, sau đau khổ, anh ấy lại lựa chọn đóng lại một phần của bản thân.
Đây khác nào chạy trôn đâu.
Nhưng Trầm Tu Cẩn, đây là Trầm Tu Cẩn đấy!
Trầm Tu Cẩn sẽ chạy trốn ư?
Bách Dục Hàng chỉ cảm thấy trong đầu như có gì đó gõ vào, ngập ngừng không thể nói nên lời.
“Việc của tớ và cô ấy, cậu tốt nhất đừng tham gia vào”.
“Sau khi xe đến trang viên, Trầm Nhất sẽ lái xe đưa cậu về. Tớ không mời cậu vào trong nữa”.
Bách Dục Hàng nghiêm nghị.
“Có phải cậu cảm thấy, nếu hai người có con, thì cô ấy sẽ lại yêu cậu ư? Sẽ cố chấp mà yêu cậu như năm đó ư?” Gõ gõ đầu, hỏi băng giọng nặng nề.
Sắc mặt Trầm Tu Cẩn đột nhiên biến sắc, lập tức quát lên: “Im miệng”.
“Ha ha ha…nhưng sau mỗi lần hai người thân mật thì cô ấy đều uống ‘*vitamir, không phải Bách Dục Hàng làm như không nghe thấy lời của Trầm Tu Cẩn, không những không im miệng, mà còn cười hỏi một cách kì quái.
Người đàn ông bên cạnh anh ta, đồng tử đột nhiên co lại, nỗi đau khổ trong đáy mắt dần dần lan ra, nhưng lại nằm chặt nắm tay, kìm nén ngồi im trên ghế, bàn tay xoáy vào nhau.
“A Cẩn, đừng sai lầm thêm nữa”. Bách Dục Hàng ngẩng đầu, nói với Trầm Tu Cẩn một cách chân thành: “A Cẩn, bao nhiêu năm nay, thứ cô ấy muốn cậu chưa bao giờ cho cô ấy, lần này, cô ấy muốn đi, thì cậu hãy để cho cô ấy đi đi.
Tớ là bác sĩ, tớ hiểu tâm lý con người, nhưng tớ cũng biết, tinh thần con người khi bị giày vò, sẽ khiến một con người sống sờ sờ biến thành một người sống mà như đã ૮ɦếƭ. Cậu muốn nhìn cô ấy dân dần biến thành người điên sao?
Nếu cậu vẫn cứ u mê không chịu tỉnh ngộ, có lẽ một ngày nào đó, trong tương lai không xa, cô ấy thực sự sẽ bị cậu ép cho phát điên. Cậu cần một người đi cùng cậu cả đời, sinh con cho cậu.
Hay là muốn một Giản Đồng biết khóc biết cười?”
“Im miệng! Tớ bảo cậu im miệng!” Hốc mắt người đàn ông đỏ rực, nắm tay đấm lên thành ghế, không dám nghĩ đến việc người con gái ấy rời xa anhl “Dừng xe!” Anh đột nhiên gào lên.
Người lái xe ở phía trước tim gân như ngừng đập, đột nhiên nhấn phanh, phát ra tiếng “Két”
chói tai.
“Xuống xe!” Anh lạnh lùng hất hàm với Bách Dục Hàng, biểu thị để Bách Dục Hàng xuống xe.
Bách Dục Hàng không tranh luận thêm với Trầm Tu Cẩn, anh lặng lẽ bước xuống xe, đứng bên cạnh xe, nhìn Trâm Tu Cẩn một cách sâu lắng: “Cậu nên biết rằng, ai trong chúng tớ cũng không muốn nhìn cậu tổn thương. Nếu biết ngày hôm nay cậu lấn sâu vào như thế này, thì ba năm trước tớ hoặc Hi Thần đã ra tay, rồi để cô ấy ‘૮ɦếƭ ngoài ý muốn. Cậu không cần nhìn tớ như thế, tớ nghĩ, nếu Hi Thần nhìn thấy bộ dạng của cậu lúc này thì cậu ấy cũng sẽ nghĩ như tớ thôi”.
Đồng tử của Trâm Tu Cẩn càng ngày càng sâu sắc, nhìn Bách Dục Hàng một cách thâm sâu rồi quay đầu: “Lái xe đi”.
Chiếc xe lại một lần nữa lăn bánh, trên xe, người đàn ông ngồi phía sau, nhắm mắt, nhân trung bất giác nhăn lại, day day trán.
Xe dừng lại tại trang viên nhà họ Trầm, Trầm Tu Cẩn xuống xe, quay đầu nói với lái xe: “Đi đưa Dục Hàng về”.
Tự vòng qua quản gia Vương đi nhanh vào trong nhà, đi qua đại sảnh, tóm lấy Giản Đồng trong phòng khách.
“A…anh làm cái gì thế!”
Trầm Tu Cẩn không nói một lời, kéo cô ấy thẳng lên lầu.
“Nhẹ tay chút, anh điên rồi à!”