Lời chứng của người nhìn thấy tận mắt “Nhìn thấy tận mắt?”“Đúng, nhìn thấy tận mắt”
“Nếu như lúc đó có nhân chứng nhìn thấy tận mắt, thì tại sao tôi lại không biết chuyện này?”
Giản Đồng dùng lời lẽ sắc bén, quả thực chuyện này có quan hệ quá lớn, nên cô bắt buộc phải hỏi rõ ràng.
“Ôi trời”, bà chủ Giản than thở một tiếng, rồi mới nhìn Giản Đồng: “Người này, con cũng biết, người trong nhà cậu ấy, không hy vọng chuyện cô ấy nhìn thấy tận mắt những chuyện bẩn thỉu như vậy, bị mọi người biết được”
Trong lời nói của bà chủ Giản có hàm ý, Giản Đồng cũng hiểu… Nếu như cô cũng quen biết người này, mà người nhà của người này lại không muốn để mọi người biết được chuyện đó, vậy thì, khả năng duy nhất là…
“Là cậu chủ của nhà nào vậy?”
Cô thẳng thắn hỏi bà chủ Giản, sau khi đã trải qua nhiêu chuyện như vậy, thì sẽ khó mà có lại được tình cảm mẹ con ấm áp như trước kia.
“Không phải là cậu chủ của nhà nào cả, mà là cô chủ hai của nhà họ Đường”
Giản Đồng bỗng nhiên im bặt!
Thì ra là nữ!
Điều này cũng khó trách lúc đó, một chút tin tức cũng không hề lọt ra bên ngoài. Thiên kim của một vọng tộc nổi tiếng, nếu như nhìn thấy tận mắt những chuyện bẩn thỉu như vậy, thì đối với danh tiếng, sẽ chẳng có gì tốt đẹp.
Không phải là hiện trường phạm tội bình thường, mà là mấy người đàn ông vô liêm sỉ xâm phạm một người con gái!
Cùng lúc Giản Đồng im bặt, lại khó mà chấp nhận: “Bà nói cô ấy đã nhìn thấy tận mắt hiện trường phạm tội đó, vì vậy đây đã trở thành một trong những chứng cứ buộc tội tôi lúc đó?” Cô mỉm cười, “Bà chủ Giản, tôi có thể hỏi một câu, cô ấy rốt cuộc đã nhìn thấy cái gì, mà lại trở thành một trong những chứng cứ buộc tội tôi?”
“Lẽ nào cô chủ Đường lúc đó đã nhìn thấy tôi ở hiện trường phạm tội sao?”
Lông иgự¢ của Giản Đồng hơi hơi vươn lên, cô ra sức giữ bình tĩnh… Giản Đồng ơi là Giản Đồng, đã nói là phải lí trí, đã nói là không được kích động, mà sao lại có thể thua kém, sao lại có thể vì thế mà tâm trạng bất ổn được chứ?
“Chuyện này chủ tịch Trầm không nói với con sao?”
Giản Đồng nở một nụ cười lạnh lùng… Biết rồi mà còn hỏi.
Nếu như Trầm Tu Cẩn nhắc đến chuyện còn có cô chủ Đường với cô, thì đến bây giờ cô vẫn có thể không biết được sao?
Cô lại nhìn vào bà chủ Giản ở trước mặt…
người này, chính là mẹ ruột của cô!
Biết rõ mà còn hỏi, giả ngây giả ngốc… Hà tất phải như thế chứ?
“Khu khụ… chủ tịch Trầm quả nhiên là chưa nói với con. Ôi trời, chủ tịch Trầm cũng thật là, chuyện quan trọng như vậy, tại sao lại không nói cho con biết chứ?”
“Đúng vậy, chuyện quan trọng như thể, nhưng tại sao các người lại không nói cho tôi biết chứ?”
Giản Đồng lãnh đạm tiếp lời, vẻ mặt của bà chủ Giản bỗng trở nên ngại ngùng, lúng ta lúng túng: “Cái đó… chẳng phải chúng ta tưởng rằng chủ tịch Trầm đã nói với con rồi sao? Ai mà biết được sẽ như thế này”
Giản Đồng không muốn cứ mãi thảo luận về chuyện Trầm Tu Cẩn không nói cho cô biết chuyện đó với bà chủ Giản, liền thẳng thắn hỏi: “Nếu như bà chủ Giản cũng đã biết chuyện này, vậy thì phiên bà chủ Giản hãy nói cho tôi biết, cô chủ Đường ở hiện trường phạm tội đã nhìn thấy tận mắt những gì? Và sao chỉ với một câu nói của cô chủ Đường, lại có thể trở thành một chứng cứ để cho tôi phải ngồi tù?”
Cô lại nhắc nhở bà chủ Giản: “Lúc đó, tôi vốn dĩ không ở hiên trường, cô chủ Đường nhìn thấy cái gì, mà lại nhận định rằng tôi là tội phạm: “Chuyện này… chuyện này lúc đó, cô chủ Đường vốn không định nói ra ngay lập tức, chỉ là Hạ Vi Minh đã tự sát, cô chủ Đường nhìn thấy người bị ૮ɦếƭ, liền cảm thấy không công bằng với người đã qua đời đó, nên mới đem chuyện nhìn thấy tận mắt nói ra. Cô chủ Đường nói trong quá trình cô tận mắt chứng kiến, thì đã tận tai nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết của Hạ Vi Minh”
Nói xong, liền dè dặt liếc nhìn Giản Đồng.
“Hạ Vi Minh bị mấy tên đàn ông đó đè xuống, trong miệng hét lên: Giản Đồng, là chị! Là chị hại tôi! Chị sẽ không được yên ổn đâu!”
“Ha… hahahahaha..”” Giản Đông nghe xong, không nhịn được mà bật cười.
Bà chủ Giản vẻ mặt lo läng: “Tiểu Đồng, tiểu Đồng con sao thế?”
Giản Đồng chìa tay ra đẩy bà chủ Giản: “Tôi không sao… bà đừng động vào tôi. Để tôi cười một lát”
Cô đẩy bà chủ Giản ra, cười đến nỗi phải ôm bụng lại, đến cả nước mắt cũng chảy cả ra: “Hahahaha… hahaha…”
“Tiểu Đồng… tiểu Đồng… con đừng cười nữa, con đừng cười nữa mà…” Bà chủ Giản bị tiếng cười của Giản Đồng dọa cho hoảng loạn, không ngừng khuyên Giản Đồng đừng cười nữa, nhưng Giản Đồng lại vờ như không nghe thấy lời khuyên của bà, chẳng những như vậy, mà còn cười to hơn, trong lòng của bà chủ Giản vì tiếng cười này mà càng thêm bực bội, ánh mắt sắp không chịu đựng được nữa, đành phải hét lên: “Mẹ bảo con đừng cười nữa! Con không nghe thấy sao!”
Vào lúc lời nói được nói ra, đột nhiên, không nghe thấy tiếng cười nữa.
Bà chủ Giản giơ tay ôm chặt lấy cảm, đối với đôi mắt của Giản Đồng đang nhìn mình, nét mặt của bà chủ Giản hơi hơi mập mờ: “Không phải…
không phải… tiểu Đồng, mẹ chỉ là thương con quá thôi”
Giản Đồng không nói gì, lặng lẽ nhìn bà chủ Giản.
Mà đôi mắt đó, vốn không sắc bén, nhưng lại khiến cho bà chủ Giản có cảm giác như bị lăng trì.
“Tiểu Đồng…” Sắc mặt của bà chủ Giản bỗng trở nên tái mét.
Giản Đồng đứng dậy, đứng thẳng dậy, quản gia Vương muốn chạy đến, cô vẫy vẫy tay về phía quản gia Vương, “Không sao, có lẽ là do đã lâu chưa gặp bà chủ Giản, bà chủ Giản ban nãy vừa kể cho tôi nghe một câu chuyện cười.”
Quản gia Vương gật gật đầu, lặng lẽ lui lại cự li an toàn.
Lúc này ánh mắt của Giản Đồng mới đặt lại lên người của bà chủ Giản, hơi hơi hếch miệng lên: “Bà nói cho tôi chuyện này, chỉ có thể càng thêm chứng minh tôi – Giản Đồng, là một tội phạm Gi*t người vô cùng độc ác”
“Không phải như vậy! Mẹ tin con, tiểu Đồng, mẹ và bố con đều tin rằng con vô tội. Lúc đó chỉ vì không có chứng cứ, mẹ và bố con lại sợ hãi quyền thế của chủ tịch Trầm, vì vậy đã không dám tùy tiện đứng ra ngang nhiên đối đầu với chủ tịch Trầm.
Nhưng bây giờ chủ tịch Trầm đối tốt với con như vậy, con cũng trở thành vợ của chủ tịch Trầm. Mà mấy tên lưu manh gây ra chuyện năm đó đã xuất hiện lại ở thành phố S, chỉ cần chúng †a tìm được mấy tên lưu manh đó, thì nhất định có thể hỏi ra được chân tướng, có thể rửa sạch oan uổng của con.”
Giản Đồng rất muốn cười tiếp… Bà chủ Giản nói cái gì? Nói bọn họ đều tin Giản Đồng vô tội?
Chỉ là lúc đó không có chứng cứ?
Lắc lắc đầu, cô nghĩ, cười cũng không thể giả trừ được sự tức giận và thất vọng trong lòng cô lúc này.
“Bà chủ Giản, ở đây gió to quá, tôi buồn ngủ rồi: €ô nói, rồi quay người chuẩn bị rời đi.
Bà chủ Giản nôn nóng, năm chặt lấy cánh tay của Giản Đồng từ phía sau: “Đợi một chút, tiểu Đồng!”
Giản Đồng không kịp đề phòng, bị bà chủ Giản giữ chặt lại, quay đầu lại nhìn, tuy không nói gì, nhưng trong ánh mắt đã viết rõ ràng “Còn có chuyện gì sao?”
Bà chủ Giản siết chặt lấy tay của Giản Đồng, ánh mắt trở nên dịu dàng, ngượng ngùng khẩn cầu: “Tiểu Đồng, chúng ta lần này thực sự là muốn giúp con. Mẹ và bố con đều cảm thấy rất áy náy.
Lúc đó không giúp con, nên đã để con phải chịu khổ cực như vậy.
Con vốn dĩ là thiên kim của gia đình quyền thế, là viên ngọc sáng của nhà họ Giản, nhưng lại bị chịu bắt nạt ở nơi đó.
Bộ mặt của bố con, lại từ sau khi con xảy ra chuyện, dường như đã trở thành trò cười trên đất biển này. Vì vậy, sau khi con xảy ra chuyện, bố con ông ấy… mới oán giận con như thế.
Chỉ là trong lòng bố con cảm thấy áy náy, luôn muốn có thể bù đắp lại cho con.
Lần này, ông trời thương hại tấm lòng yêu thương con gái của ông ấy, nên cuối cùng cũng đem cơ hội ra trước mặt ông ấy.
Tiểu Đồng, con hãy… con hấy tin chúng ta một lần đi”
Bà chủ Giản khóe mắt rưng rưng, siết chặt lấy tay của Giản Đồng, không chịu thả tay ra, sợ rằng một khi thả ra, thì Giản Đồng sẽ chạy mất.
Giản Đồng nhìn bà chủ Giản một lúc lâu, nhưng không hề nước mắt lưng tròng.
Cô không tin đôi vợ chồng có bất kì áy náy nào đối với cô, mà sẽ thương xót cô. Những lời mật ngọt có dễ nghe như thế nào đi nữa, thì những ngày tháng trong ba năm sống không bảng ૮ɦếƭ, sống không bằng một con chó kia, cũng hiện lên vô cùng tùy tiện và nực cười.
Nhưng, nếu như có cơ hội có thể đi điều tra chân tướng của lúc đó, có thể khiến cho sự thực bày ra dưới ánh mặt trời, có thể tước bỏ cái tội danh đáng ૮ɦếƭ kia, có thể lấy lại được công bằng cho cô!
Nhằm mắt lại: “Bà chủ Giản, các người chuẩn bị giúp tôi như thế nào?”
Dù sao thì, cô cũng chẳng còn thứ gì để mất đi nữa rồi!
Không còn gì để mất.