Cậu chủ lẽ nào cậu đã quên cái ૮ɦếƭ của Vi Minh rồi saoMột chiếc xe Bentley màu đen, lái vào trong một con đường toàn bóng cây, những cái cây cao ngút trời ở hai bên đường, ngược vê phía sau, chiếc xe xuyên qua cánh cổng sắt, xuyên qua vườn hoa, rồi lái vào bên trong.
Thành thạo dừng ở trước cửa, Trầm Tu Cẩn xuống xe trước, rôi cong lưng ôm người phụ nữ ở trong xe lên.
Người phụ nữ nét mặt trống rỗng, để mặc cho anh ôm.
Quản gia Hạ đi ra: “Cậu chủ về rồi đấy à?” Vừa nói xong, sự chú ý liền đặt vào người phụ nữ với chiếc áo sơ mi lộn xộn đang nằm trong lòng của Trầm Tu Cẩn, vào lúc nhìn thấy trên người của cô được bọc chặt bởi bộ quần áo vest của đàn ông, bông nhiên đình trệ lại.
Đôi môi khô quắt, cử động vài cái, gượng cười cúi lưng xuống.
Người phía trước đi qua bên cạnh ông, quản gia Hạ nhìn trộm, ngay lập tức, kinh ngạc trợn to mắt lên, chìa tay ra, muốn đón lấy quyển sổ màu đỏ mà Trầm Tu Cẩn đang ôm Giản Đồng nhưng vẫn kẹp ngang vào trong lòng bàn tay.
Quản gia Hạ có lòng đón nhận quyển số đó, viện cớ để muốn nhìn rõ xem quyển sổ màu đỏ đó là thứ gì, ngoài dự đoán, người đàn ông sải bước đi sang bên cạnh, lui tránh ra, sau khi lui ra, tiếp tục bước vê phía trước, rôi lãnh đạm nói: “Không còn sớm rồi, quản gia Hạ đi nghỉ ngơi đi”
Quản gia Hạ bỗng do dự không cam tâm: “Chuyện cỏn con này..”
“Chuyện cỏn con này không cần quản gia Hạ phải hao tổn tâm trí” Người đàn ông thờ ơ nói.
“Nhưng…”
Quản gia Hạ vẫn đang tranh luận.
Đột nhiên!
Trầm Tu Cẩn bỗng nhiên dừng lại, đồng thời ôm người ở trong lòng bất động, nghiêng nửa phần eo về phía sau, một đôi mắt lạnh lùng liếc đến khuôn mặt già cỗi đang không chịu đi nghỉ ngơi của quản gia Hạ, sau đó khóe miệng hếch lên, lại hiện lên vẻ lạnh lùng, ánh mắt như con dao lạnh chĩa vào quản gia Hạ: “Chú chỉ cần làm cho tốt trách nhiệm công việc của chú.”
Ý đang cảnh cáo không nói cũng hiểu!
Trên khuôn mặt già cỗi của quản gia Hạ, bỗng trở nên trắng bệch, ánh mắt vẫn có chút không cam tâm, cần chặt răng nhẫn nhịn.
Cộc, cộc, cộc…
Trong tai nghe thấy tiếng bước chân ở trước mặt đang bước đi mỗi lúc một xa. Quản gia Hạ bỗng chốc ngẩng đầu lên, tức giận mà không cam tâm âm thầm nói ở phía sau Trầm Tu Cẩn: “Cậu chủ có còn nhớ Vi Minh không? Có còn nhớ… trước khi Vi Minh ૮ɦếƭ đã phải chịu những bức hại mà không một người nào biết không?”
Trong đôi mắt của quản gia Hạ hiện lên sự đau khổ khó chịu, khàn giọng âm thầm nói, trong lời nói còn ẩn giấu một chút quở trách!
Con mắt trống rỗng của Giản Đồng, có một khoảnh khắc sáng lên, là một tia sáng rất yếu ớt, nhưng không kịp hở ra, thì lại tịt xuống, chôn vùi mất đi… Chỉ là không có ai nhìn thấy, trong con mắt trống rỗng của cô, có một chút vẻ chế giêu đang xoay chuyển… Hại người cuối cùng lại hại mình, haha~ Vi Minh trước khi ૮ɦếƭ đã phải chịu những bức hại mà không một người nào biết? Vậy thì ra là Hạ Vi Minh đã vì Giản Đồng mà chuẩn bị một trò chơi lớn à…
Đôi chân giơ lên của Trầm Tu Cẩn, dừng lại ở trên không trung, tiếp đó, mới chậm rãi đặt xuống, quay lưng lại với quản gia Hạ, không nể nang gì đến tình cảm liền nói một câu: “Chuyện của cô ấy, chút nữa sẽ nói sau.”
Nói xong, không ở lại, ôm người phụ nữ ở trong lòng đi lên tâng hai.
Quản gia Hạ nhìn chăm chăm vào bóng người thon dài đó, nét mặt có chút thất thần… Cậu chủ, cứ như vậy mà rời đi sao?
Kể cả ông đã nhắc đến Vi Minh, nhắc đến cái ૮ɦếƭ của Vi Minh, thì cậu chủ cũng không hề có một chút dịu dàng và lưu luyến gì sao?
Quản gia Hạ cắn chặt môi… đều là con hồ li tinh Giản Đồng đói!
Chắc chẳn là con hồ li tinh Giản Đồng kia đã quyến rũ cậu chủ!
Nếu không thì, nếu không thì… cậu chủ sao lại không hề có một chút dịu dàng và lưu luyến gì với Vi Minh nữa chứ?
Có điều… những ngày tháng tươi đẹp của con hồ li tinh Giản Đồng này cũng phải biến mất rồi!
Quản gia Hạ nhớ đến chuyện mà ông cụ đã dặn dò qua điện thoại, không kìm được vẻ hứng thú khi được phục thù hiện lên trong đôi mắt.
Trong phòng ngủ, Trầm Tu Cẩn nhét người phụ nữ vào trong chiếc chăn, rồi xoa xoa đầu: “Tôi và quản gia Hạ có chút chuyện cần phải nói. Em mệt rồi, thì mau ngủ đi. Đừng… đừng suy nghĩ linh tỉnh”
Dịu dàng như vậy, ấm áp như vậy, đôi mắt trống rỗng của Giản Đồng, không hề chớp mắt nhìn lên trần nhà, giống như một thây ma, vô cảm với thế giới.
Vào lúc Trầm Tu Cẩn quay người đi, trong lòng liền nói: Tôi xin lỗi, tiểu Đồng.
Ngay lập tức, vẻ ăn năn trong mắt của anh biến mất không dấu vết, thay vào đó là Dụς ∀ọηg chiếm hữu cố chấp… Xin lỗi, nhưng, tuyệt đối không thể buông tay!
Trong lòng có một giọng nói lờ mờ đang nói: Trầm Tu Cẩn, anh không thể buông tay, một khi buông tay, cô ấy sẽ bay đi mất.
Giọng nói này đang quấy nhiễu anh, cũng khiến cho anh càng thêm cố chấp giữ chặt cô ở trong tay.
Cát năm càng chặt, thì sẽ rò ra càng nhanh…