Bên ngoài phòng bao, Tô Mộng từ khúc cua xuất hiện, ngẩng đầu một cái, ánh mắt sắc bén trong nháy mắt nhấc chân nhẹ giọng đi tới bên ngoài phòng bao “Luna, cô đang làm cái gì đây?”
Thanh âm lạnh lùng đột nhiên từ sau lưng truyền tới, Luna bên ngoài phòng bao bị sợ phải quay đầu, thấy rõ ràng người phía sau, khuôn mặt xinh đẹp kia trở nên không được tự nhiên “Không, không nhìn cái gì…”
Luna vốn dĩ là người tiếp khách của phòng bao 606, những cậu ấm vậy mà chẳng muốn cô phục vụ, ngược lại gọi Mộng tỷ tự mình đem một nhân viên vệ sinh mới tới đi vào.
Luna bị đuổi ra khỏi phòng bao, tự nhiên trong lòng không phục, thấy xung quanh không có ai liền lặng lẽ rón rén đẩy cửa phòng bao ra một chút, từ khe hở nhìn lén vào bên trong, định nhìn một cái thôi nhưng liền trợn to mắt, trong lòng đồng thời đem Giảm Đồng cười nhạo đến không ngừng được.
Tô Mộng cười lạnh một tiếng, cô là hỏi đang làm gì chứ không hỏi đang nhìn cái gì, không thể nghi ngờ Luna đây là đang giấu đầu lòi đuôi.
“Nơi này không có chuyện của cô, đi xuống tầng một đón khách đi” Luna còn muốn nói gì đó, Tô Mộng nhàn nhạt quét Luna một cái, cô ta mới bất đắc dĩ rời khỏi tầng 6. Nhưng trong lòng cô một mực tức giận… Mộng tỷ thật bất công, rõ ràng cô mới là người tiếp khách phòng bao 606, thế mà không để cô vào trong đó phục vụ các khách quý.
Tất cả người đến hôm nay đều các chủ nhân có tiền có quyền, nhìn một cái liền biết không đơn giản. Còn là các tiểu thịt tươi trẻ tuổi đẹp trai, chuyện tốt như vậy mà Mộng tỷ lại để cho một nhân viên vệ sinh đến tiếp.
Bây giờ còn để mình đi tầng một tiếp những vị khách tầm thường!
Luna bất mãn dậm chân rời đi.
Tô Mộng nhẹ nhàng đẩy khe cửa ra một chút, một màn bên trong, dù cho cô nhìn quen tất cả mọi chuyện cũng kinh sợ muốn kêu lớn.
Bên trong phòng bao.
“Nhanh lên đi! Chậm như vậy còn muốn lấy tiền hay không?”
Giản Đồng cắn răng một cái, gắt gao cắn vào môi thịt, cố gắng không quan tâm đến kinh lạc bắp đùi đang đau đớn tăng nhanh tốc độ, quần áo trên người cô bất tri bất giác bị mồ hôi thấm ướt.
Từ lúc ở ngục giam đến khi xuất ngục rồi, quần áo của cô dù giữa 12 giờ trưa trong mùa hè nóng bức, sóng nhiệt lăn lộn trên đường xe chạy, cô đều không có một giọt mồ hôi nào, vậy mà bây giờ sau lưng mồ hôi lại thấm ướt cả áo.
“Nhanh! Đi đến chỗ tiểu gia” Lệ thiếu cười nói, bên người hắn một đám phú nhị đại quần áo sang trọng ha ha cười đùa, ở trong ánh nhìn soi mói của Trầm Tu Cẩn, Giản Đồng không còn chút tôn nghiêm nào bò lại gần trước mặt Lệ thiếu, trong bóng tối, trong mắt người đàn ông hung ác gió lốc cuồn cuộn!
Giản Đồng!… Trong mắt của nam nhân thiêu lên từng chùm lửa giận, còn có sự bực bội lưu ở nơi иgự¢ nhưng không nói ra được.
Trầm Tu Cẩn căn bản không bao giờ suy nghĩ, tại sao người phụ nữ trước mặt khiến cho hắn hận đến tận xương, bỉ ổi như vậy, hèn mọn như vậy, nhưng trong lòng hắn lại tức giận.
Càng không hề suy xét, mục đích hắn muốn là làm nhục người phụ nữ này, bây giờ đã đạt được, nhưng tại sao trong lòng hắn không hề có một chút xíu vui vẻ nào.
“Ngẩng đầu lên, cho tiểu gia nhìn một chút” Lệ thiếu trẻ tuổi hết sức lông bông, khinh thường nói, truyền vào trong lỗ tai Giản Đồng, cô không hề lộ ra sự kích động, không tức giận, không nổi nóng, chẳng qua chỉ là nghe lừi chậm rãi ngẩng đầu lên, giống như một đứa bé không hề có linh hồn, Lệ thiếu nói một chỉ thị, cô như cỗ máy làm theo một động tác.
“Đệt, đây là cái quỷ gì!” Mấy người bạn sau lưng Lệ thiếu kêu lên một tiếng, trợn mắt nhìn ánh mắt Giản Đồng, giống như nhìn thấy một con quái vật “Lệ Thiếu, người phụ nữ này vốn dĩ không cần hoá trang đã giống như chú hề rồi”
“Lệ thiếu, Trầm đại thiếu nói đúng, rượu ngon cùng với mỹ nhân, người đàn bà khó nhìn như vậy, có tư cách gì uống rượu Lệ thiếu thưởng?” Một bên mấy phú nhị đại ba đời bắt đầu ầm ĩ không thôi.
Giản Đồng cúi đầu, âm thầm thở phào nhẹ nhõm… Chỉ cần không để cho cô uống rượu, làm cái gì cũng được!
Mạng của cô, từ một khắc lúc cô bé ngốc nghếch ấy ૮ɦếƭ đi, sớm đã không thuộc về chính mình. Vì để được sống, cô tuyệt đối không thể mạo hiểm uống rượu, thận của cô vốn dĩ không trọn vẹn, không chịu nổi sự dày vò của rượu mạnh.
“Không” trên đỉnh đầu đứa bé to xác kia lộ ra một nụ cười chế giễu “Tiểu gia nói thưởng cô ta một ly rượu chính là thưởng cô ta một ly rượu, tiểu gia nói chuyện giữ lời “Vừa nói vừa đứng ở trước mặt Giản Đồng từ trên cao nhìn xuống quát một tiếng “Tiểu gia nói thưởng ngươi uống rượu, còn không nhanh ngẩng đầu lên?”
Thấy Giản Đồng bất động, đứa trẻ to xác có chút mất hứng kêu lên “Kêu ngươi ngẩng đầu lên đó? Lỗ tai điếc hay sao?” Sau đó ha ha cười một tiếng “Cần phải đợi gọi người tới giúp ngươi sao?”
Giản Đồng nhắm mắt ngẩng đầu lên, một giây kế tiếp, rào một tiếng, ly rượu trong tay Lệ thiếu nghiêng một cái, toàn bộ rượu trong ly đều ở trên mặt Giản Đồng, vì quá đột ngột nên rượu mạnh sặc trong lỗ mũi, trong ánh mắt mọi người, Giản Đồng ho một trận kịch liệt, sắc mặt trắng bệch.
Lệ thiếu đem ly rượu để xuống trên mặt bàn thuỷ tinh, cười nói một cánh xấu xa “Bất quá bộ dạng kia của ngươi thật khiến tiểu gia mất hết khẩu vị, rượu của tiểu gia chỉ đành thưởng ngươi bằng cách vậy thôi”
Vừa nói liền cùng mọi người xung quanh cười mỉa một trận, phất phất tay một cái “Tiểu gia nói chuyện giữ lời, hôm nay ngươi làm tiểu gia rất vui vẻ” Vừa nói liền ném cho Giản Đồng năm vạn tiền, quát mắng một tiếng “Cầm tiền rồi còn không mau cút đi? Tiểu gia nhìn ngươi quá lâu mắt liền cảm thấy đau”
Tiền nện lên trên mặt Giản Đồng rồi rơi xuống đất, tứ chi Giản Đồng vẫn còn nằm trên đất, đưa tay ra run rẩy, cơ hồ dùng hết khí lực toàn thân cầm lấy tiền giấy ở trước mặt.
“Tiểu gia cho ngươi đứng lên rồi sao?”
Giản Đồng vừa muốn đứng lên, đứa bé lớn xác gọi là Lệ thiếu kia lại ha ha cười nói.
Đem tiền toàn bộ nhét vào trong túi bộ quần áo chú hề, Giản Đồng cúi đầu, nằm trên đất.
“Này, đừng quên ngoắc đuôi chứ”
Giản Đồng hơi chấn động một chút, sau đó…
Chậm rãi nâng tay phải lên, chân phải, tay trái, chân trái, sau đó lắc lắc cái ௱ôЛƓ một chút.
Xung quanh nơi này đều là tiếng khen tiếng cười đầy sự nhục nhã, cô lặng lẽ lui ra… Dùng tứ chi để bò rời đi!
Mà cô từ đầu đến cuối, không hề nhìn người đàn ông ngồi trên ghế salon kia một cái.
…
Sau lưng là các loại thanh âm, ở thời điểm cửa phòng bao khép lại lần nữa, bị ngăn cách hoàn toàn ở sau cánh cửa kia. Đồng thời, nơi này cũng ςướק đi cái gì đó từ Giản Đồng.
Là cái gì, chính Giản Đồng cũng không biết. Mơ hồ, cô biết, bản thân không còn giống như trước nữa… Thật ra thì đã sớm không còn giống nhau rồi, mà hôm nay như là vạch trần ra tấm màn che cuối cùng mà thôi.
Một cái tay đưa tới “Tôi đỡ cô”
Giản Đồng giống như bị bỏng lui lại ba thước, ngẩng đầu lên “Mộng tỷ…” Theo bản năng thấy người trước mặt liền kêu một tiếng, nhưng lời nói không nói ra được, trầm mặc một hồi, Tô Mộng liền thấy người phụ nữ trước mặt cố gắng nhìn về phía mình cười một nụ cười gượng gạo rồi nói “Tôi không sao”
Hô hấp Tô Mộng hơi chậm lại một chút, làm sao có thể không có chuyện gì?
“Tôi rất ổn” Người phụ nữ nhìn có vẻ hèn mọn này lại kiên định nói.
Hô hấp Tô Mộng một lần nữa lại chậm lại… Ổn chỗ nào? Ổn chỗ nào?
Cô rất muốn hét lên trước mặt Giản Đồng, nhưng những lời này hình như nghẹn lại ở cổ họng, không nói ra được một chữ.
“Mộng tỷ, số tiền này…” Giản Đồng nửa tựa vào trên vách tường, miễn cưỡng chống đỡ được không khiến thân thể mình ngã xuóng, chậm rãi móc ra những thứ trong túi của bộ quần áo chú hề ở trong phòng bao “bán xấu xí” để có được “Mộng tỷ, làm phiền ngài giúp tôi bỏ vào trong thẻ ngân hàng”
Tô Mộng lại nhìn thấy cô ấy từ trong túi móc ra một tấm thẻ ngân hàng Trầm Tu Cẩn đưa… Vì nguyên nhân gì, mới có thể khiến cho một người mang theo một tấm thẻ ngân hàng không rời khỏi người?