Tình Yêu Khắc Cốt Ghi Tâm - Chương 135

Tác giả: Kì Lão Du

Chuyện bí mật ở quá khứ
Vào lúc Giản Đồng đang đơ ra, Trầm Tu Cẩn chìa ra một cánh tay, xoa lên trên đầu của cô: “Được, tôi đi gọi đồ ăn”
Cho đến lúc đồ ăn được đưa đến, Giản Đồng vẫn đang ngẩn ngơ… Lại dè dặt liếc nhìn Trầm Tu Cẩn đang đứng ở trước cửa sổ – đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Trầm Tu Cẩn, cũng hiểu được cách thỏa hiệp.
Lúc ăn cơm, Trầm Tu Cẩn lại ép Giản Đồng ăn hết nửa bát cơm nhỏ.
“Sao không uống canh? Không ngon à?”
Bắt đầu từ lúc nãy, chưa hề thấy cô uống một ngụm canh nào.
Nhẹ nhàng lấy cho cô một bát canh, đặt đến trước mặt của cô.
Nhưng lại thấy người phụ nữ do dự, chần chừ không uống.
Ép đến mức mạnh mẽ, cô mới lê mê không tình nguyện bê cái bát con lên, cầm chiếc thìa, xúc lên từng thìa nhỏ.
Nhưng…
Ánh mắt của Trầm Tu Cẩn lại đặt vào giữa cô và cái bát ở trong tay cô, nhìn một lúc lâu, cũng đã hiểu, một cánh tay ςướק lấy cái bát trong tay cô, lại ςướק lấy chiếc thìa cô đang cầm, ngay lập tức bỏ hết hành trong bát ra, rồi đem bát canh đó, lặng lẽ nhét lại vào trong tay của Giản Đồng.
Yên lặng nhìn cô không nói gì, trong lòng Giản Đồng run rấy, cúi đầu bê bát canh lên uống, giỗng như nhét cả cái đầu vào bên trong bát canh, cũng chẳng cần đến thìa nữa.
“Nếu như không thích, thì cứ nói ra” Giọng nói trâm tĩnh của người đàn ông lãnh đạm cất lên.
Tay Giản Đồng bê bát canh, bỗng hơi run rấy, nếu không phải trong bát đã hết nước canh, thì sớm đã vung vãi đầy lên tay cô rồi, lúc này cô mới ngẩng đầu lên, liếc nhìn người đàn ông ở đối diện… Tôi không thích anh, anh có thể thả tôi đi không?
Vì vậy nói, không thích, thì phải nói ra, nhưng nói ra, có tác dụng sao?
Lại cúi đầu xuống, cười nhẹ không ra tiếng…
Chỉ cảm thấy anh và cô lúc này, đều vô cùng nực Cười.
Năm đó cô yêu anh đến ngu si, yêu anh đến mê mệt. Mà anh lại chán cô ghét cô. Lại vào lúc sau khi xảy ra chuyện của Hạ Vi Minh, đừng nói là có thể ngồi cùng nhau, yên bình ăn một bữa cơm, nhưng sau khi anh làm ra những chuyện đó với cô, lại vẫn có thể giúp cô bỏ hết hành ở trong bát ra, giống như, giữa hai người bọn họ không hề có chút kiện cáo gì, yêu ghét lẫn lộn.
Nếu như đã ghét cô, thì hà tất phải đi làm những chuyện quan tâm chăm sóc như vậy?
Những hành động đó, giống như anh yêu bản thân như thế nào, nhưng nếu như yêu cô, thì tại sao phải căm hận đến mức, tống cô vào một nơi không nhìn thấy ánh sáng mặt trời như vậy… Xa cách ba năm, tình cảm đã từng, sớm đã trong sự căm hận và sợ hãi đối với anh, dần dần không dám để lộ ra bên ngoài.
Kết cục tốt nhất của bọn họ, chính là đường ai nấy đi, không qua lại đến già. Chí ít, Giản Đồng cho rằng như vậy.
Cả một buổi chiều sau đó, anh ở sau bàn làm việc để làm việc, còn cô ngồi trên sô pha đọc sách.
Nếu như không biết sự liên kết giữa hai người bọn họ, thì lại cảm giác được mùi vị yên bình. Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Vào lúc tan làm, cánh cửa của văn phòng có người gõ, một dãy người trang điểm sặc sỡ bước vào, có cả năm cả nữ.
“Buổi tối có một buổi tiệc, cô tham gia cùng tôi nhé.” Anh không cho cô cơ hội để phản bác, nói chắc như đỉnh đóng cột: “Tốt nhất là cô đừng từ chối, tôi không có mấy kiên nhãn đâu, cô còn nhớ ‘quỹ duy ái’ không?”
Con mắt Giản Đồng co lại, quỹ duy ái, là do ông nội cô tặng cho cô vào năm đó, sau đó cô vào tù, quỹ duy ái liền trở thành một vật ăn chơi của người khác ở nhà họ Giản, năm đó ông nội tặng cho cô quỹ duy ái, là một tài sản rất lớn, nhưng đã có lời dặn dò, trước khi cô kết hôn, không được phạm lỗi sai, nếu không thì, quỹ duy ái tự động sẽ thuộc về người khác trong nhà.
Bao nhiêu năm trôi qua, trong lòng Giản Đồng rất rõ, sau khi xảy ra chuyện năm đó, tại sao người của nhà họ Giản, lại thừa nhận nhanh như vậy.
Những người nhà của cô… không phải là thừa nhận! Bọn họ là muốn đạt được chiếc bánh sinh nhật to trong tay của cô!
“Giản Đồng, cô không muốn xem xem, ‘quỹ duy ái’ bây giờ trở thành bộ dạng như thế nào sao?” Đó là do một tay người phụ nữ này làm nên.
Có thể nói, một cái “quỹ duy ái” có thể chống lại được nửa nhà họ Giản.
Vào lúc ông cụ Giản còn sống, vô cùng yêu thương đứa cháu Giản Đồng này, để nói về chiều chuộng, thì ngay cả đứa cháu trai đích tôn Giản Mạch Bạch, cũng phải xếp sau Giản Đồng.
Không ai biết được ông cụ Giản tại sao lại chiều đứa cháu gái nội Giản Đồng như vậy, vào lúc Giản Đồng tầm 5-6 tuổi, lấy quá nửa số tài sản ra, để sáng lập quỹ duy ái, mà vào hôm Giản Đồng sinh nhật 18 tuổi, đích thân ký tên để thay đổi quyền sở hữu, từ đó, chủ tịch to nhất của “quỹ duy ái”, chính là cô gái Giản Đồng 18 tuổi.
Cũng là bởi vì nguyên do ông cụ Giản, từ nhỏ đã luôn dẫn theo Giản Đồng bên mình, đích thân ông nuôi dưỡng, Giản Mạch Bạch cũng không có được sự đãi ngộ này… Vì thế nên mới có danh vọng cô chủ Giản tự tin kiêu ngạo trên đất biển năm đó.
Đừng nhìn vào trong vòng tròn giàu sang quyền thế, nếu như thân làm con gái của gia đình, thì trước khi trưởng thành, ở trong nhà sẽ được nuôi dưỡng ăn ngon mặc đẹp, nhưng khi đến tuổi trưởng thành, thiên kim của nhà giàu sang quyên thế này, có bao nhiêu người không phải dùng để làm quan hệ thông gia thương nghiệp?
Người giống như Giản Đồng này, từ nhỏ đã ở bên cạnh ông nội, được ông đích thân dạy bảo.
Lại đừng nói, là phụ huynh lớn ở trong nhà, ông cụ Giản lúc đó vẫn còn chủ trì công việc ở công ty, sớm đã dẫn Giản Đồng theo, bất luận là tham gia hội nghị như thế nào, cũng dẫn theo bên cạnh, thậm chí vào lúc ông cụ Giản phải gặp mặt công chúa của nước nào đó, không dẫn theo ai, giống như lúc trước, chỉ dẫn theo Giản Đồng bên cạnh.
Những chuyện này, năm đó đều được bàn tán xôn xao, đặc biệt là vào lúc Giản Đồng 13 tuổi, ông cụ Giản đích thân dẫn theo cô đi gặp mặt một công chúa nổi tiếng.
Bạn nói xem bình thường dẫn theo thì thôi, nhưng ở nơi quan trọng như vậy, cũng dẫn theo…
Trong vòng tròn giàu sang quyền thế, từ trước đến giờ đều không có một tình bạn nào trong sáng, trong lòng, những người con gái khác đều ghen tị đỏ cả mắt, nhưng vẫn đem theo nụ cười chúc phúc khi gặp mặt.
Mãi đến sau này, ông cụ Giản tuyên bố thành lập “quỹ duy ái”, còn tuyên bố, đây là cho đứa cháu gái Giản Đồng của ông tập luyện dùng.
Điều này, ngay lập tức khiến cho vòng tròn giàu sang quyền thế xôn xao hết lên… Cái quỹ đó, có những người đi điều tra, nhưng không thể điều tra ra được, đây không phải là chủ nghĩa hình thức, mà là số tiền thật!
Lại còn có người muốn xem trò cười của Giản Đồng, để xem xem một đứa trẻ mới hơn 10 tuổi này, có thể có bản lĩnh như thế nào, để chủ trì một ngân sách lớn.
Đừng nhắc đến những người bậc trên của nhà quyền thế, ngay cả những chàng công tử và những thiên kim cùng vai phải lứa, bên ngoài mặt thì tán dương ca ngợi, nịnh hót cô, nhưng sau lưng, lại có không ít người cười đùa vui sướng chờ xem trò cười của Giản Đồng.
Vì sự đào tạo của ông cụ Giản đối với Giản Đồng, không chỉ là những thiên kim của những nhà giàu sang quyền thế không có, mà ngay cả những chàng công tử đều chưa từng có đãi ngộ như vậy.
Sau khi ông cụ Giản thành lập quỹ duy ái, vốn dĩ liền ở trong trạng thái hất tay không quản, mà ném cho đứa cháu gái nội của mình, Giản Đồng cũng không phụ lòng kì vọng của ông cụ Giản, lúc đó vẫn chưa đủ tuổi vị thành niên, mới bắt đầu, cũng phải chịu không ít khó khăn, nhưng lại kiên cường duy trì một cái quỹ, sau đó ngày càng thêm thịnh vượng.
Ngay lập tức, những người bậc trên của các gia đình ở sau lưng trách mắng ông cụ Giản hồ đồ, đều bị tát vào mặt tỉnh ngộ, những bậc phụ huynh không loại bỏ được tức giận, nên liền đổ cơn giận lên những đứa con trong nhà, lúc đó, hễ là trong gia đình giàu sang quyền thế của thành phố S, những chàng công tử và những thiên kim trong nhà ai cũng đều được nghe câu nói như thế này: “Con xem Giản Đồng nhà người ta, rồi xem lại bản thân con đi. Nhà chúng ta thua kém nhà họ Giản ở chỗ nào, mà các con sao lại không thể có tiến bộ và có tính kiên nhân như cháu gái nhà họ chứ: Trầm Tu Cẩn hiểu được, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà ba năm trước những người đó giậu đổ bìm leo.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc