Sự ấm áp ở trong vẻ lạnh lùng của Trầm Tu Cẩn“Chúng ta đều giống nhau! Chúng ta đều kiêu ngạo, chí khí của chúng ta đều cao như vậy.
Chúng ta từ nhỏ đã được nhiều người chú ý, Trầm Tu Cẩn! Tôi và cậu kiêu ngạo thanh cao như thế này, sao có thể chấp nhận người phụ nữ đầu tiên mà mình yêu, là một người phụ nữ bị người người ruông bỏ, ngay cả bản thân cũng không có cách nào để chấp nhận chứ!
Cậu yêu Giản Đồng, Trầm Tu Cẩn, cậu đừng phủ nhận, cậu là người như thể nào, nếu như cậu không động lòng với cô ta, với tính cách lạnh lùng hơn cả khí hậu ở Nam cực của cậu, thì cậu sẽ chạy đến chỗ tôi vào lúc nửa đêm, chỉ là vì muốn đánh cho tôi một trận ra hôn sao?
Trầm Tu Cẩn, cậu rõ ràng là động lòng với cô ta rồi.
Nhưng mà, Trầm Tu Cẩn, cậu có thể chấp nhận không? Cậu dám tận miệng khẳng định rằng cậu yêu cô ta không?
Cậu không thểt”
Tiêu Hằng lại cười một trận vui sướng, nheo mắt nhìn về phía người đàn ông đang đứng gần đó: “Trầm Tu Cẩn, chuyện mà bản thân cậu còn không làm được, thì cậu dựa vào cái gì mà yêu cầu tôi phải làm đượ!
cTôi đây là con trai của nhà họ Tiêu!
Tôi đây cử động ngón tay, thì có người phụ nữ như thế nào mà không cóiI Tôi đây không yêu cô ta, tôi đây quyết sẽ không khẳng định đã động lòng với cô tai Hahahahaha…”
Tiếng cười vui sướng này, lại xé nát tâm can, khóe mắt của Tiêu Hằng càng thêm ẩm ướt. Anh không ngừng kêu gào: “Tuyệt đối không thể yêu người phụ nữ đó!”
Cổ họng của Trầm Tu Cẩn động đậy, “Tiêu Hằng, sau này không được phép lại gần cô ấy!
Khiến trên khuôn mặt của cô ấy xuất hiện nhiều nụ cười, nếu như đây là cách mà cậu yêu cô ấy, Vậy thì, Trầm Tu Cẩn tôi sẽ dùng cách của tôi, để biểu đạt ra những lời mà tôi không thể nói ra miệng!”
Phải, bọn họ đều kiêu ngạo, bọn họ đều là người hào kiệt… Tiêu Hằng nói trúng mọt thứ, nhưng lại không đoán được kết cục.
“Hahaha…” Tiêu Hằng giống như nghe thấy câu chuyện cười: “Trâm Tu Cẩn, tôi sẽ đợi để xem! Đợi để xem, cậu sẽ dùng cách của cậu như thế nào… một người phụ nữ như vậy! Tặng cho cậu đói! Tôi không ham muốn!”
Trâm Tu Cẩn quay người rời đi: “Nhưng mong cậu nói được làm được, đừng có đến gần cô ấy nữa.”
Tiêu Hằng không để ý đến những mảnh thủy tinh vỡ vụn ở dưới đất, giơ tay ấn chặt vào lông иgự¢, dùng lực ấn rồi lại ấn, chỉ có như vậy, dường như mới có thể kiềm chế được nỗi đau trống rỗng đó.
Hai âm thanh ở trong đầu lại bát đầu đánh nhau.
Một âm thanh nói: Đừng có bỏ lỡ.
Một âm thanh khác lại nói: Anh làm rất đúng.
Cái âm thanh đầu tiên kia gào thét lên: Anh sẽ hối hận đó, anh nhất định sẽ hối hận, Tiêu Hằng!
“Không! Tôi tuyệt đối sẽ không hối hận!” Năm đấm của Tiêu Hằng, đấm mạnh mẽ xuống dưới đất, lại dính thêm rất nhiều những mảnh thủy tỉnh, nhưng anh lại không cảm thấy đau, chỉ cảm thấy trái tim đang bị xé vụn ral Anh lúc này, không thể ngờ tới rằng, so với nỗi đau của bây giờ, thì sự hối hận kéo dài của sau này, mới là giày vò lòng người nhất.
Sau nhiều năm, Tiêu Hằng nói với Trầm Tu Cẩn: Chúng ta đều giống nhau, chúng ta đều là kẻ tám lạng người nửa cân, vì thế tôi đáng đời, cậu cũng đáng đời. Tôi vì cô ta mà chống chọi áp lực của cả gia tộc, cuối cùng lại thua và cho bản thân niềm kiêu ngạo và lòng tụ tôn nực cười, tôi không phải là thua cho cậu, tôi là thua cho bản thân tôi.
Vào lúc tôi làm mọi thứ, tôi tưởng rằng vì cô ta mà bỏ ra tất cả, cuối cùng lại chỉ khiến cho bản thân cảm động, thực sự chúng ta đều là hư vinh mà thôi.
Sau đó, bởi vì hư vinh, mà làm mất đi một người quan trọng nhất trong cuộc đời này.
Đêm khuya thanh tĩnh, anh lái xe, phóng lên trên chiếc cầu vượt, trước khi đến khu vui chơi, thì chuyện vẫn chưa nghĩ thông. Ở khu vui chơi, ở trong cái góc khuất của cánh cửa đó, vào lúc nhìn thấy người phụ nữ ấy, thì bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Không tìm thấy cô, trong lòng anh lo lắng và căng thẳng như thế nào, anh không nói, nhưng bản thân anh vô cùng rõ.
Thế là trên từng đoạn đường, không ngừng tìm kiếm, thế là, từng cuộc điện thoại gọi đi, hỏi rằng có phải đã nhìn thấy cô không, vào lúc đó, đã lo lắng đến mức không có thời gian để suy nghĩ, tại sao một người phụ nữ không quan trọng biến mất không dấu vết, anh lại sốt ruột như vậy.
Sau đó, trong góc khuất ở cánh cửa của khu vui chơi, nhìn thấy người phụ nữ đó… Cô quả nhiên là ở đây. Mà anh nhận thức được rõ ràng, vào khoảnh khắc nhìn thấy hình bóng của cô ở đó, mọi sự lo lắng và căng thẳng ở trong lòng, đều được xoa nhẹ đi.
Anh bước đến trước mặt của cô, lặng lẽ nhìn cô tròn một phút, trong thời gian đó, anh đang nghĩ cái gì, chỉ có bản thân anh biết.
Chiếc xe chầm chậm dừng lại ở dưới sảnh của Đông Hoàng, người đàn ông trên xe, chưa bước xuống xe, mà lấy hộp thuốc ra, ánh lửa của chiếc bật lửa, vụt qua trong màn đêm, đầu thuốc đỏ tươi lóe lên ánh sáng màu đỏ, anh hút sâu một hơi, sau một hơi đó, thì vê tắt điếu thuốc, rồi đẩy cửa xuống xe.
Bước vào trong thang máy, khi cửa thang máy mở ra, thì nhìn thấy hai người vệ sĩ ở tầng 28 đang muốn chào hỏi anh: “Bo…”
Ngón tay cái của người đàn ông đặt thẳng đứng ở trên đôi môi, đưa mắt liếc nhìn, hai người vệ sĩ gật gật đầu, lặng lẽ rời khỏi căn phòng.
Anh đẩy cửa ra, ánh mắt lướt qua trên giường, nhẹ nhàng hỏi: “Tại sao lại không ngủ?”
Người phụ nữ ở trên giường, dựa vào đầu giường, co người lại ôm chặt hai cái đầu gối, đột nhiên nghe thấy tiếng động, chậm rãi cử động chiếc cổ, ánh mắt của cô, từ cửa sổ, di chuyển đến người đàn ông đang đứng ở cửa: “Không buồn ngủ”
Ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông, lại liếc vào bộ quần áo cô đăng mặc trên người: “Trước lúc tôi đi, đã nói như thế nào? Thứ nhất, tự mình tắm rửa rồi đi ngủ, thứ hai, tôi sẽ giúp cô tắm rồi ngủ cùng cô” Sự quan sát của anh lướt qua bộ quần áo cô đang mặc trên người, rồi lại đặt lên trên khuôn mặt của cô: “Không tắm thì không được phép ngồi lên giường của tôi.”
Người phụ nữ ở trên giường ngay lập tức, liền ở trước mặt của anh, lật chiếc chăn ra, chầm chậm di chuyển đến thành giường, vì muốn xuống giường.
Đôi mắt phượng hoàng hẹp dài của người đàn ông đứng ở cửa, đột nhiên nheo lại, anh cũng đứng yên ở cửa không động đậy gì, ánh mắt lại không rời khỏi được người phụ nữ đó, lặng lẽ nhìn cô bước xuống giường, đi về phía cửa… Trong lòng cười nhẹ một tiếng, người phụ nữ này quả thực rất cứng đầu.
Người phụ nữ đi về phía cánh cửa, đương nhiên là muốn rời đi.
Vào lúc vượt qua người anh, người đàn ông cứ luôn đứng yên không động đậy gì, đột nhiên chìa tay ra túm chặt lấy cổ áo đằng sau của cô, đừng thấy cô mặc nhiều nhưng thực ra trên người chả có mấy lạng thịt, nhẹ nhàng bị người đàn ông túm lấy cổ áo, rồi lôi vào trong phòng rửa mặt.
“Chủ tịch Trầm anh làm gì thế?” Cô tức giận, đã nói hôm nay không muốn diễn kịch rồi, cũng không muốn đối diện với anh, càng không muốn vật lộn với anh.
Người đàn ông không nói một câu nào, chìa tay bắt đầu ૮ởเ φµầɳ áo của cô ra.
Đột nhiên, Giản Đồng ngay lập tức trở nên căng thẳng, màu máu trên mặt gần như biến mất: “Tránh ra” Đừng chạm vào tôi!
Giản Đồng mạnh mẽ đẩy người đàn ông ở trước mặt ra, bản thân ngay lập tức lùi về phía sau đề phòng, cảnh giác nhìn chăm chằm vào người đàn ông ở trước mặt, trong lòng bàn tay đã bắt đầu toát mồ hôi: “Chủ tịch Trầm, người nói tôi dơ bẩn chẳng phải là anh sao? Người chê tôi dơ bẩn cũng chính là anh, vậy hành động bây giờ của anh, là có ý gì!”
Người đàn ông nghe xong, mí mắt nhẹ nhàng vén lên, liếc nhìn cô, bộ dạng uể oải nói: “Thứ nhất, tự mình tắm rồi đi ngủ, thứ hai, tôi sẽ giúp cô tắm rồi ngủ cùng cô. Cô không muốn chấp hành điều thứ nhất, vậy hiển nhiên là muốn điều thứ hai, cô không muốn tắm rửa rồi đi ngủ, còn đợi tôi đến muộn như thế này vẫn chưa ngủ, tôi có thể từ hành động này, mà hiểu rằng, cô đang chủ động cầu xin tình yêu từ tôi không – cô muốn tôi giúp cô tắm rồi ngủ cùng cô, không cần phải phiên phức như vậy, cứ nói thẳng ra với tôi, tôi sẽ đáp ứng cô.”
..” Có một khoảnh khắc như vậy, Giản Đồng bị rơi vào trạng thái như đang ở trên mây, đợi phản ứng được lại, thì hai tai bỗng đỏ lên, đột nhiên ngẩng đầu, giọng nói thô khàn ra sức nói: “Tôi sẽ tự tắm!” Như vậy đã được chưa! Bốn chữ này, mạnh mẽ nhảy ra từ trong miệng.