Tình Yêu Khắc Cốt Ghi Tâm - Chương 115

Tác giả: Kì Lão Du

Áp lực vô hạn
Công tử của nhà họ Tiêu dạo gần đây rất chăm chỉ, đây là nhận thức chung trong vòng làm ăn buôn bán.
Buổi tối hôm nay có một liên hoan thương nghiệp, công tử nhà họ Tiêu, cũng tới tham gia, vì điều này, có không ít những thiên kim tiểu thư, đều trang điểm sặc sỡ để đến.
Đèn hoa sáng lên, bể bơi, biệt thự, những người nam nữ mặc trang phục người Hoa, ở đây chật ních những nhân vật đỉnh cao của thành phố S.
Nhưng mà, cho dù như vậy, ở trong cái vòng tròn của những nhân vật đỉnh cao này, cũng vẫn sẽ có sự phân biệt tầng lớp.
“Giám đốc Tiêu dạo gần đây vô cùng hoạt bát, chăm chỉ như vậy, chẳng lẽ giám đốc Tiêu anh là được mỹ nữ nào vổ vũ rồi sao?” Một người đàn ông bộ dạng tinh anh khoảng 30 tuổi, đến mời rượu Tiêu Hằng, trêu đùa vài câu.
Nhưng mà không ngờ được rằng, vị giám đốc Tiêu trẻ tuổi này lại hào phóng thừa nhận: “Quả thực là có, con mắt của giám đốc Vương vẫn lợi hại như vậy nhỉ”
Vị giám đốc Vương này ngay lập tức vẻ mặt ngạc nhiên: “Là thiên kim tiểu thư của nhà nào, mà có phúc như vậy, lại có thể giành được sự coi trọng của giám đốc Tiêu đây?”
Tiêu Hằng vẫy vẫy tay, cười nói: “Lời này của giám đốc Vương không thể nói như vậy, là Tiêu Hằng tôi may mắn nên mới gặp được cô ấy. Ở cuộc đời này, có thể gặp được cô ấy, là một may mắn của Tiêu Hằng tôi, nếu như có thể cưới được cô ấy, thì đó sẽ là cái phúc lớn nhất ở cuộc đời này của Tiêu Hằng tôi”
Vừa nói, trước mặt vừa truyền đến một tiếng rối loạn.
Tiêu Hằng và giám đốc Vương đều bị âm thanh gây rối loạn thu hút sự chú ý, liên nhìn hướng về phía cửa.
“Đó là… chủ tịch Trâm của tập toàn Trầm thị sao?” Giám đốc Vương đứng bên cạnh sửng sốt nói: “Chưa được nghe buổi liên hoan ngày hôm nay, vị cá sấu chúa này cũng xuất hiện đấy?”
Nói xong, quay đầu lại hỏi Tiêu Hằng: “Giám đốc Tiêu, anh có biết tập đoàn Trâm thị..
Vào lúc giám đốc Vương quay đầu lại nhìn Tiêu Hằng, Tiêu Hằng vốn không hề quan tâm đến anh, tự đặt cốc rượu trên tay xuống, rôi đi thẳng ra ngoài cửa.
Giám đốc Vương vẻ mặt ngạc nhiên, anh nhìn theo, mục tiêu của vị giám đốc Tiêu này chính là bóng hình đã thu hút vô số tiếng rối loạn ở ngoài cửa.
Giám đốc Tiêu ngày trước định cư ở Mỹ, về nước chưa được một năm, mà chủ tịch Trầm vẫn luôn định cư ở trong nước, hai người này, từ lúc nào lại xuất hiện cùng một lúc như vậy?
Đối với những việc liên quan đến Tiêu Hằng và Trầm Tu Cẩn, người ở trong vòng làm ăn buôn bán hôm nay, cũng không hiểu được bao nhiêu tình hình.
Trầm Tu Cẩn vừa xuất hiện, liền dẫn đến tiếng rối loạn ở buổi liên hoan, bất luận nam hay nữ, vào lúc bóng hình của anh xuất hiện ở ngoài cửa, trong mắt đều phát sáng lên.
Người đàn ông muốn đi lên phía trước để chào hỏi, trộn lẫn với gương mặt quen thuộc, những người phụ nữ lại chỉnh đốn lại dáng vẻ, kéo kéo chiếc váy, vuốt vuốt tóc. Mỗi một đôi mắt, đều phát sáng nhìn chằm chăm lên người của Trầm Tu Cẩn.
Từng đầu người tụ lại, người ở hai bên lùi ra nhường đường, để lộ ra bóng hình của Tiêu Hằng.
“Ui chao, đây chẳng phải là chủ tịch Trầm sao?” Trên khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Hằng, nở ra nụ cười kì lạ, một tay đúт νàσ тяσиg túi quần của bộ vest, lịch sự đi vê phía người đàn ông ở ngoài cửa: “Không ngờ rằng, chủ tịch Trầm đối với buổi liên hoan có quy mô như này, cũng thấy hứng thú cơ đấy”
Đôi mắt phượng hoàng của Trầm Tu Cẩn lãnh đạm, đứng yên ở chỗ cũ không động đậy gì, nhìn chăm chú vào Tiêu Hằng đang từng bước từng bước hướng về phía mình: “Ra ngoài thư giãn một chút, liên hoan ở đâu chẳng như thế này” Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
“Thư giãn à… Ô, chủ tịch Trầm dạo này gặp phải chuyện gì vướng tay vướng chân sao?” Tiêu Hằng nói: “Chi băng tôi mời chủ tịch Trầm, chơi một chút ở Đông Hoàng?”
Đôi mắt phượng hoàng sâu đen của Trầm Tu Cẩn, đột nhiên nheo lại, nhìn chằm chằm vào Tiêu Hăằng… Rõ ràng biết Đông Hoàng là của anh…
Tiêu Hằng là đang khiêu khích!
Khóe miệng vô cùng buồn chán vén ra, anh vây tay với người phục vụ đang đứng cách đó không xa, người phục vụ lập tức bê cái khay đến.
Từ trong khay cầm lên một cốc rượu vang, đưa cho Tiêu Hằng, rồi cũng tự mình giơ lên một cốc: “Giám đốc Tiêu quan tâm tôi như vậy, cũng phải quan tâm đến bản thân một chút nhé. Sao tôi lại nhìn thấy quầng thâm ở dưới mắt của giám đốc Tiêu nặng hơn rồi chứ? Gần đây, thức đêm không ít nhỉ?”
Tiêu Hằng giơ lên cốc rượu trên tay, bí mật run rẩy, ngay lập tức điềm nhiên như không uống cạn cốc rượu trên tay, đặt cốc vào trong chiếc khay của người phục vụ bên cạnh, rồi mới xoay đầu nhìn Trâm Tu Cẩn: “Quả thực là thức đêm không ít, nếu không thức đêm, thì sao có thể ứng phó được với những khó khăn của chủ tịch Trầm gây ra chứ?”
“Ha~ Trên thương trường, không có cái gì là khó khăn, chỉ có kẻ mạnh kẻ yếu” Trầm Tu Cẩn lãnh đạm nói một câu, cốc rượu ở trong tay, cứ cầm lắc lư, không uống một ngụm nào, rồi đặt lại vào trong khay, đôi mắt phượng hoàng lạnh lùng, liếc sang bên cạnh: “Tôi nói rồi, đồ của tôi, tôi không cần, thì cũng sẽ không cho người khác. Giám đốc Tiêu cậu hãy cố lên, đúng thật là thức đêm vài hôm, thì có thể hoán đổi bại cục, nhưng đây cũng không chắc”
Nụ cười ở trên khuôn mặt của Tiêu Hằng cứng đờ lại, càng thêm không phục: “Chủ tịch Trầm cứ nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại thứ mình không cần… Haha, chủ tịch Trầm cậu để ý tới cô ấy như vậy, lại nói răng mình không để ý? Chủ tịch Trầm, chẳng lẽ cậu yêu nhưng không giành lấy được, trong lòng lại đố ky đấy chứ?”
Nhiệt độ ánh mắt của Trầm Tu Cẩn đột nhiên hạ xuống, ánh mắt lạnh lùng đặt lên trên khuôn mặt của Tiêu Hằng: “Tôi như thế nào, không cần giám đốc Tiêu cậu phải quan tâm, giám đốc Tiêu cứ nên quan tâm bản thân cậu trước đi”
Nói xong, vượt qua Tiêu Hằng rời đi.
Hai người bọn họ tuy bầu không khí không ôn hòa như vậy, nhưng đều là giọng nói trầm tĩnh, người bên cạnh không nghe được cụ thể họ đang nói cái gì, chỉ nhìn thấy hai người đàn ông ưu tú như nhau đang bàn chuyện làm ăn.
Trâm Tu Cẩn lách qua bên cạnh Tiêu Hằng, đi vào bên trong, rồi đi thẳng đến phòng vệ sinh, chỉ có trong lòng anh tự biết, sự tức giận lúc này của anh.
Anh sẽ yêu người phụ nữ như Giản Đồng sao?
Anh đố ky Giản Đồng và Tiêu Hằng sao?
Chuyện vô căn cứt Ích kỉ, tham lam, hám của, tầm thường, hèn hạ… Người phụ nữ như vậy, e là những người đàn ông bình thường cũng không nhìn vào mắt, mà Trầm Tu Cẩn anh lại yêu được người phụ nữ như vậy ư?
Tuyệt đối không thể!
Nhưng một âm thanh khác, lại nói với anh ở trong lòng: Anh đúng là đã động lòng với cô ấy rồi, nếu không thì, tại sao lại phải nhằm vào tập đoàn Tiêu thị và nhà họ Tiêu chứ?
Anh có thể nhốt cô ấy lại, như vậy cô ấy sẽ không có cách nào để tiếp xúc với Tiêu Hằng nữa. Tại sao anh lại không làm thế?… Anh là sợ nụ cười trên khuôn mặt của cô ấy, lại một lần nữa biến mất đúng không.
Trầm Tu Cẩn đi vào trong nhà vệ sinh, ánh mặt lạnh lùng nhìn chăm chú vào mình ở trong gương, không phát ra âm thanh gì mà tự cứng rắn nói ở trong lòng: Không! Không phải! Trầm Tu Cẩn tôi tuyệt đối sẽ không yêu một người phụ nữ có trái tim vô cùng xấu xí như vậy đâu! Nhắm vào nhà họ Tiêu, nhằm vào tập đoàn Tiêu thị, chính là vì nhìn Tiêu Hằng thấy không thuận mắt, Tiêu Hằng dám động vào đồ của tôi, tự khắc sẽ phải chịu giáo huấn, chỉ như vậy mà thôi.
Tiêu Hằng không đợi đến lúc buổi liên hoan kết thúc, mà đã về đến nhà từ sớm.
Đêm khuya tĩnh lặng, phòng sách ở tầng hai, trên cửa sổ vẫn đang sáng đèn.
Đăng sau bàn sách, một người đàn ông đang chăm chỉ làm việc.
Ngón tay của Tiêu Hằng không ngừng nghỉ, cứ gõ liên tục trên bàn phím, bận rộn công việc, bê lên cốc cà phê ở bên cạnh, coi nó là một cốc trà, uống vào bụng trong bụng, rồi lại vùi đầu làm việc.
Trâm Tu Cẩn nói không sai – nếu như anh dám lơ là buông thả, vậy sẽ không có cách nào để ứng phó với những đả kích mà Trầm Tu Cẩn gây ra.
Duy nhất vào giờ phút này, Tiêu Hằng mới cảm thấy một cảm giác bất tài… Vào lúc anh và Trầm Tu Cẩn còn nhỏ, đã vừa là bạn vừa là địch, cái gì cũng phải một đấu một, nhưng chưa từng thăng nổi một lần.
Lúc đó không chịu phục, cảm giác không chịu phục này, cho đến lúc trưởng thành, cho đến ngày hôm nay, vẫn y nguyên như vậy.
Chỉ là, Trầm Tu Cẩn thực sự là một quái vật, vào lúc thực sự đấu tranh với anh, Tiêu Hằng mới phát hiện, người này ở trên lĩnh vực thương nghiệp, bất luận là thủ đoạn hay tiền bạc, hoặc là thiên phú, đều được trời ưu ái.
“Lúc nhỏ chưa từng một lần được thẳng, nhưng lần này không thể thua” Duy nhất Giản Đồng, là không thể thua với tên họ Trầm đó được.
Đến 4 giờ sáng, phòng sách của Tiêu Hằng, đèn mới được tät đi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc