Quyển sổ ghi chép cất giữ đi tâm sự“Két ~” một tiếng, tiếng phanh xe chói cả tai, người tài xế thò đầu ra, quát mắng: “Bị điên sao, muốn ૮ɦếƭ thì sông Hoàng Hải ở ngay trước mặt kia kìat”
“Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi…” Giản Đồng vội vàng nói, một phân có chút vui mừng, may là người tài xế này phanh xe nhanh, nên chỉ bị thương một chút ở ngoài da,
Tiêu Hằng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người tài xế: “Anh có biết nói chuyện không vậy?
Đâm vào người ta còn muốn đạo lí cái gì?”
Tiêu Hằng hung đữ, người tài xế có chút sợ hãi, liền nói kháy một câu: “Vợ chồng cãi nhau, thì vê nhà mà cãi, chạy ra đường làm âm ï lên, dở hơi.” Vừa nói, vừa lái xe rời đi,
Tiêu Hằng tuy thái độ dung dữ, nhưng cũng biết rằng lúc này vốn không thể trách người tài xế,
Lại nhìn sang Giản Đông, cô ngã không nặng lắm, nhưng chắc chắn sẽ có những vết thương ngoài da,
Anh vội vàng chạy về phía của Giản Đông, “Giản Đồng, đừng động đậy, để tôi đưa em đến bệnh viện”
“Anh đừng đến đây!”
Giản Đồng ngồi dưới đất, lấy lại tâm trạng bình tĩnh,
Dưới cơn mưa to như trút nước, trên mặt đường lầy lội, cô ngửa mặt lên giữa màn mưa, giọng nói thô khàn, chậm rãi cất lên: “Cậu chủ Tiêu, tôi không cần hạnh phúc gì hết. Tôi cũng không cần giúp đỡ. Cuộc sống bây giờ của tôi, rất tốt. Xin anh đừng đến quấy rầy cuộc sống của tôi nữa” Cũng đừng có tùy tiện xông vào cuộc sống của tôi nữa,
Khi mọi thứ chìm vào trong tăm tối, thì chùm sáng đó, không phải là giúp đỡ, mà là sai lầm và tội lỗi,
Sắc mặt Tiêu Hằng lại thay đổi, cúi mắt xuống nhìn người phụ nữ đang ngập trong vũng nước, mưa to cũng rơi xuống cả người của anh, làm ướt hết mặt mũi của anh, anh không quan tâm đến những lời người phụ nữ đó nói, vẫn giơ chân bước vê phía của cô,
Vẻ nặt của Giản Đồng thay đổi: “Anh đừng đến đây!” Giọng nói thô khàn của cô, hét lên!
Dùng hành động thực tế để từ chối người đàn ông này xông vào trong thế giới của cô,
“Cậu chủ Tiêu, anh có biết tôi là người như thế nào không?” Trong cơn mưa tâm tã, cô bật cười nhẹ, màn mưa che lấp đi sự đau khổ ở trong đôi mắt, nụ cười của cô, càng thêm rực rỡ hơn: “Cậu chủ Tiêu, anh có tiền không? Nếu anh có tiên, thì anh chính là ông chủ. Tôi chỉ là người nhận tiền. Anh đem tiên đến Đông Hoàng, tôi sẽ không để anh phải thất vọng”
Cô nói: “Cậu chủ Tiêu, tôi ở Đông Hoàng đợi anh”
Tiêu Hằng kinh ngạc nhìn người phụ nữ đang ngập trong vũng nước, chân tay khó khăn bò dậy khỏi mặt đất, trong màn mưa, một bóng hình khập khiêng bước đi,
Bên tai vẫn đang văng vẳng câu nói đó: Anh có tiên không? Nếu anh có tiên, thì anh chính là ông chủ. Tôi chỉ là người nhận tiên. Anh đem tiên đến Đông Hoàng, tôi sẽ không để anh phải thất vọng,
Trân Mộc Mộc từng nói với anh, Giản Đồng yêu tiền, vì tiền mà chuyện gì cũng có thể làm được,
Lúc đó anh không tỏ rõ ý kiến, cũng hiểu được cái khó khăn của Giản Đồng,
Nhưng, hôm anh khi anh tỏ tình với cô, vào lúc đem hết sự chân thành cho người phụ nữ ở trước mặt này, có thế nào anh cũng không ngờ được rằng, dù là như vậy, nhưng người phụ nữ này vấn lựa chọn yêu tiền hơn,
Tiêu Häng không trách Giản Đồng yêu tiên..,
Trên thể giới này có người nào không yêu tiền sao?
Nhưng, lại có chút thất vọng vì sự lựa chọn mà Giản Đồng đưa ra ngày hôm nay,
Ở trước mặt cô, một phần là tình cảm mà Tiêu Hằng anh mấy chục năm nay lần đầu tiên động lòng quyết định sẽ cư xử nghiêm túc, một phần là tiền bạc khiến cho người ta không nhãn nại được… Nhưng người phụ nữ này, dường như vẫn yêu tiền hơn một chút,
Tiêu Hằng ngơ ngác đứng yên ở chỗ cũ, cho đến lúc không nhìn thấy hình bóng của Giản Đồng nữa, anh đột nhiên tỉnh lại, vào lúc muốn đuổi theo cô lân nữa, thì đã không còn nhìn thấy dấu vết của cô đâu rồi,
Chìa tay ra gõ gõ vào đầu của mình: “Nghĩ đi đâu rồi… Nếu người phụ nữ này thực sự yêu tiền, thì cô ấy càng phải giữ chặt lấy tay mình chứ nhỉ?”
Mà không phải đẩy anh ra, giữ chặt anh, chính là giữ chặt tiền bạc, không phải sao?
Ngay lập tức, Tiêu Hằng lại nghỉ ngờ… Tại sao chứ? Là vì tên họ Trâm kia sao?
Càng nghĩ càng cảm thấy đúng, trên khuôn mặt Tiêu Hằng liền lộ ra sự tự tin: “Tên họ Trầm à, Giản Đồng sớm muộn cũng sẽ chấp nhận tôi thôi”
Giản Đồng vội vàng quay về kí túc xá, vừa bước vào phòng, liền đóng cửa lại, giống như ở đẳng sau có thú dữ đang đuổi theo cô,
Bộ quần áo ở trên người, vào lúc vừa này bị ngã, bị mài mòn rồi, may mà người tài xế đó kịp thời đạp phanh, may mà cô mặc áo dài quần dài, nên cũng không bị ngã quá nghiêm trọng, trong lòng bàn tay bị xước chút da, cũng không phải chuyện gì lớn,
Xử lí qua loa vết thương trong lòng bàn tay, cầm lên chiếc điện thoại ở bên cạnh, do dự một lúc, liền gọi điện thoại cho Tô Mộng: “Em… hôm nay muốn xin nghỉ”
Tô Mộng bỗng ngạc nhiên, rồi lại câm điện thoại lên, nhìn vào mà hình của điện thoại, quả thực là của Giản Đồng gọi đến, cô lấy làm lạ: “Tiểu Đồng, xảy ra chuyện gì rồi?”
*…Không có gì, chỉ là hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một hôm”
Tô Mộng “Ồ” một tiếng, có chút vui vẻ yên tâm: “Vậy được”, cô thẳng thắn đồng ý: “Cô đó, được coi là biết phải nghỉ ngơi rồi. Được, hôm nay cứ nghỉ ngơi cho tốt, chuyện ở đây cô không phải lo đâu: Nói xong liền cúp máy,
Giản Đồng đứng dậy, đi đến trước chiếc bàn gỗ ở bên cạnh cửa sổ trong phòng ngủ ngồi xuống đó, động tác chậm rãi kéo chiếc ngăn kéo ra, từ bên trong lấy ra một quyển sổ ghi chép,
Sau khi ra tù, cô không có sở thích đặc biệt gì, cũng không có hoạt động ngoài giờ, quyển sổ ghi chép này, trở thành thứ giải trí duy nhất của cô, bầu bạn với cuộc sống nhàm chán sau khi ra tù của cô,
Cô rất lâu cũng chưa viết nhật kí rồi, trang nhật kí mới nhất, có nội dung là: Xa cách ba năm, tôi lại nhìn thấy anh ấy,
Không miêu tả gì dư thừa, không mô tả tâm trạng như thế nào, chỉ là trần thuật lại chuyện này mà thôi,
Mở quyển sổ ra, bên trong có kẹp một chiếc 乃út bi, Giản Đồng cầm chiếc 乃út lên, chậm rãi viết: Tiêu Hằng đột nhiên xuất hiện, anh lại hỏi tôi, có đồng ý làm bạn gái anh không,
Vần luôn tưởng rằng, lần hỏi dò đầu tiên đó, chỉ là sự hứng thú của người đàn ông này, đột nhiên nghĩ tới,
Sau đó quả nhiên không gặp lại anh nữa,
Nhưng hôm nay anh lại xuất hiện trước mặt của tôi, lại hỏi tôi về vấn đề giống như vậy,
Tôi rất muốn coi nó như một câu chuyện trêu đùa,
Nhưng Tiêu Hằng thì không, tôi nhìn thấy ánh mắt của anh nghiêm túc và cố chấp như thế,
Anh nói anh rất nghiêm túc, mà ánh mắt của anh, đã nói cho tôi biết, anh không hề nói dối,
Anh nói em không cần phải bước về phía tôi, hãy để tôi bước lại gân em, anh nói anh sẽ khiến cho tôi hạnh phúc, sẽ không để cho tôi phải rơi một giọt nước mắt nào,
Hạnh phúc à… Ai mà không muốn chứ?
Có một khoảnh khắc, tôi đã thực sự rung động, nếu không thì, tôi nghĩ tôi sẽ không đột nhiên hỏi anh: Giản Đồng trong mắt của anh là người như thế nào… Ví dụ nếu lúc đó tôi không có một chút xíu rung động nào, thì tôi sẽ không hỏi câu hỏi này. Điều khiến tôi rung động không phải là Tiêu Hằng, mà là cái “hạnh phúc” mà Tiêu Hằng nói,
Tôi cũng muốn xem xem, tôi trong mắt của anh, và tôi của hiện thực, khác biệt như thế nào,
Anh nói tôi kiên cường, dũng cảm, dám làm dám chịu… Đây không phải là tôi,
Tôi quả nhiên rất ích kỉ, tôi có thể đối diện với anh để nói ra sự tầm thường và thê thảm của bản thân, đem bộ mặt khó chịu nhất, bộc lộ ra trước mặt của anh. Tôi có thể đối diện với anh để nói với anh: Không phải, tôi không hề có bộ dạng đẹp đế như anh nói,
Tôi có thể khiến cho anh tận mắt chứng kiến tôi của bây giờ: tầm thường, nhu nhược, bất tài, thờ ơ… còn có cả ích kỉ!
Vào khoảnh khắc tôi muốn nói ra sự thật này, tôi nhìn thấy sự chân thành trong đôi mắt của người đàn ông đó, ánh mắt anh nhìn tôi rất cố chấp, rất nghiêm túc, rất kiên định, cũng rất…chăm chú,
Khoảnh khắc đó, tôi liền có suy nghĩ riêng, tôi đột nhiên không muốn để cho anh biết được bộ dạng xấu xí của tôi nữa rồi,
Tôi biết, tôi không hề yêu anh… Vì trái tim sớm đã ૮ɦếƭ khô, cùng với bộ máy mạch đập của trái tim, chỉ có thể đập không linh hoạt, không còn năng lực để yêu một người nào nữa rồi. Làm sao tôi có thể chấp nhận được tình cảm chân thành đó chứ?
Nhưng bây giờ trên thế giới này không có mấy ai nguyện ý đem ánh mắt có màu, đem ánh mắt nghiêm túc chăm chú chân thành để nhìn tôi..,
Đột nhiên tôi rất sợ hãi, sợ ánh mắt đó sẽ trở thành ánh mắt khinh thường và coi rẻ giống như của những người khác,
Anh lại nói: Cứ thử đi, không thử thì sao biết được sẽ không hạnh phúc chứ?
Tôi biết rõ — tuyệt đối sẽ không thể hạnh phú!
c Người như tôi, gánh vác một tính mạng, thì có tư cách gì để sống hưởng thụ hạnh phúc dưới ánh mặt trời chứ?
Lấy tính mạng mà A Lộc đã đổi cho tôi, để có được hạnh phúc sao?
Hoang đường!
Nhưng tôi lại chán ghét sự bỉ ổi của mình hơn!
Cho dù đã vô số lần tôi không muốn thừa nhận, nhưng đây chính là sự thực..,
Tôi trốn chạy… không phải chỉ đơn giản là vì nợ A Lộc mà không dám tham vọng hạnh phúc, tôi biết tôi dơ bẩn, từ trước đến giờ, vẫn phải lợi dụng một người đã mất, để chạy trốn tình cảm của Tiêu Hằng,
Đừng nên tiếp xúc nữa thì hơn. Chắc anh cũng sẽ không xuất hiện trước mặt của tôi nữa đâu,
Như vậy, thì tốt,
Cuộc sống không nổi dậy một cơn sóng lớn, mới là thứ tôi cần nhất,
Đợi đến lúc không phải trải qua sóng gió, kiếm được đủ tiền, đợi người kia chán ghét mọi thứ, thì chính là lúc tôi phải rời khỏi đây,
Gấp quyển sổ ghi chép lại, người phụ nữ đứng dậy, mở cửa sổ ra, mặc cho nước mưa hắt vào trong phòng,
Cái lạnh của nước mưa, lạnh thấu cả xương, cô co rúm lại, ôm lấy cánh tay, đầu óc lại tỉnh táo hơn bao giờ hết,
Cô rất tỉnh táo, bây giờ đang làm gì, rất tỉnh táo, mỗi một chuyện mà cô đang làm,