Ngẫu Nhiên Gặp LạiĐang lúc Tố Tố đi thang máy lên tầng ba của một siêu thị, thì ở ngay chỗ quẹo, cô nhanh chóng nhìn thấy một đôi tình nhân đang đi tới từ phía đối diện mình. Tim cô đột nhiên như ngừng đập, theo bản năng cô quay đầu lại, ngược hướng mà đi. Bởi vì cô nhìn thấy Triệu Điềm khoác tay Chung Bình, bọn họ đang vui vẻ đi dạo cùng nhau. Tố Tố khẽ kéo chiếc mũ xuống, cúi đầu bước nhanh về phía trước, trong lòng âm thầm cầu nguyện đừng để họ nhìn thấy.
Đột nhiên từ thắt lưng cô truyền đến một trận đau nhức, Tố Tố bị một tác động cực mạnh đâm vào người khiến cho cô trật bước, vừa cúi đầu nhìn, cô đã thấy một đứa bé gái tầm sáu, bảy tuổi ngồi dưới đất, giọng điệu the thé bỗng chợt kêu toáng lên, “Oa~Oa~” cô bé khóc hét. Tố Tố không hề để ý tới thắt lưng của mình đang đau nhức, liền nhanh chóng ngồi xổm xuống dưới muốn đỡ cô bé kia đứng lên, “Em gái, em không sao chứ?” Cách đó không xa, những tiếng cước bộ loạn xạ, lo lắng truyền đến, “Mẫn Mẫn, Mẫn Mẫn.” Người chạy đến là một người phụ nữ lớn tuổi chắc hẳn là mẹ của đứa bé.
Đứa bé kêu Mẫn Mẫn kia vừa nghe thấy tiếng mẹ mình, nức nở quay ra nhìn, Tố Tố mỉm cười xoa xoa đầu gối của đứa bé, đoán chừng vừa rồi cô bé ngã rất đau. Mẫn Mẫn vừa nhìn thấy mặt cô, vốn chỉ còn thanh âm nức nở nhỏ dần, ngay lập tức lại kêu hét to hơn, “Mẹ, mẹ……..”
Tố Tố bị cô bé kia làm cho sợ hãi, không biết vì sao đột nhiên nó lại trở nên như vậy. Mẹ của đứa bé kia chạy đến ôm chặt lấy con mình, “Mẫn Mẫn sao vậy? Có phải đau lắm không?”
Đứa bé kia chôn mặt, chôn cả người mình thật sâu vào trong lòng mẹ mình, sợ hãi kêu, “Mẹ, đáng sợ quá, mặt chị ấy đáng sợ quá.” Tố Tố vừa nghe xong, sắc mặt đã thay đổi, cả người cô còn đang nửa ngồi nửa quỳ liền không tự chủ được mà lùi về đằng sau một chút. Người mẹ kia trừng mắt nhìn Tố Tố, nhất thời hiểu ra tại sao con mình lại hoảng sợ như vậy, “Cô này sao lại như vậy? Không biết bộ dáng của mình rất đáng sợ sao? Tại sao còn đến hù doạ đứa trẻ chứ.”
Tim cô đập mạnh và loạn nhịp, nhưng lại không hề nói gì, dần dần mọi người cũng vây tới quanh cô, nhỏ giọng chê trách, “Ôi xem mặt của cô ta kìa.” ” A! Nhìn kìa, đừng nói là đứa bé, tôi nhìn thấy cũng bị doạ cho phải giật mình.” Tố Tố quẫn bách, càng kéo mũ xuống thấp hơn, gần như đã đem cả khuôn mặt mình giấu kín hẳn vào trong mũ, lúng túng nói với mẹ của đứa bé kia, “Xin lỗi, xin lỗi.” Ánh mắt lúng túng, mặt mũi tái nhợt lại càng làm cho vết sẹo của Tố Tố nổi bật thêm, người mẹ kia cau mày, sắc mặt khẽ biến.
Tố Tố run rẩy nhanh chóng đứng dậy, lui lại mấy bước muốn nhanh chóng rời đi, nhưng vừa quay người, hai chân cô lại như đeo phải ngàn tấn chì, không thể động đậy một chút nào. Người mà cô không muốn gặp nhất lại đang yên lặng đứng trước mặt cô, không hề nháy mắt mà chỉ nhìn chằm chằm cô. Tố Tố chỉ cảm thấy trong phút chốc toàn bộ máu đang chảy trong người đều cùng một lúc gào thét chạy về phía đỉnh đầu, cô hận mình không thể cứ như vậy mà hoàn toàn biến mất.
Chung Bình yên lặng nhìn Tố Tố đang xấu hổ vạn phần, cả khuôn mặt nhỏ nhắn lẫn bên tai đều đã đỏ bừng cả lên, thậm chí ngay cả cần cổ xinh đẹp của cô cũng mơ hồ lộ ra màu hồng nhạt. Anh biết hiện tại cô nhất định đang vô cùng khổ sở.
Cô cắn chặt môi, rất nhanh xoay người, đẩy đoàn người ở trước mặt xông ra khỏi đó.
Chung Bình nhìn theo bóng dáng chạy trối ૮ɦếƭ của cô, tay chợt buông xuống hai bên mép quần, chậm rãi nắm chặt tay lại, đôi môi nhếch lên trắng bệch. Triệu Điềm nhìn dáng vẻ đang cố chịu đựng của anh, ánh mắt chợt loé lên, rồi nhẹ kéo tay anh, “Đi thôi.” Anh rũ mắt xuống, rất nhanh che giấu đi sự đau đớn ở sâu trong đáy mắt, mặt không chút thay đổi ôm lấy Triệu Điềm xoay người rời đi.
Đây là hạnh phúc mà cô muốn, vậy mà lại không dám đứng ở trước mặt anh quá một giây! ૮ɦếƭ tiệt, không phải nói rằng mình không quan tâm đến ánh mắt của người khác hay sao, đã bảo rằng sẽ không để người khác thương tổn mình cơ mà? Vì sao vừa rồi lại phải quẫn bách, luống cuống đến vậy, ánh mắt hốt hoảng của cô căn bản là không dám đối đầu với những lời thị phi của người khác. Đứa ngốc, thật ngu ngốc, cô ấy vẫn không biết cách bảo vệ bản thân mình.
Xuyên qua tầng vải mỏng manh, Triệu Điềm có thể rõ ràng cảm nhận được mỗi cơ bắp của anh đều đang kéo căng lên, cả người vừa mới thôi lo lắng, đã bắt đầu khẩn trương trở lại. Một phút kia khi nhìn thấy Tiêu Tố Tâm, ánh mắt anh đã không thể rời đi được nữa, nhìn thấy cô bị một đám người vây quanh chỉ chỏ gây khó dễ, cả người anh cùng với trái tim giống như bị cái gì đó làm cho co rút căng thẳng. Lúc đó, trong lòng cô cũng cảm nhận thấy, anh ấy nhất định đang vì Tố Tố mà đau đớn hơn gấp nhiều lần
Triệu Điềm khẽ nhếch môi, “Có muốn đi an ủi cô ấy không?” Nếu đã lo lắng như vậy, chi bằng đi xem luôn còn hơn.
Chung Bình nghe vậy thì bỗng chốc thả lỏng, giọng điệu lại trở nên bình thản, “Không cần.” Bọn họ bây giờ là người xa lạ, như cô mong muốn, không phải sao.
Triệu Điềm nhìn vẻ mặt anh đang giả vờ thoải mái, liền khẽ cười, “Anh đã nói cô ấy rất kiên cường.”
“Đúng vậy, anh đã thấy qua người phụ nữ kiên cường cùng ngoan cố nhất rồi.” Chung Bình chợt xốc lại tinh thần, quay ra cười với Triệu Điềm, “Đi thôi, đi chọn quần áo xem.” Triệu Điềm cũng dịu dàng cười ôm lấy anh đi về phía trước.
Tố Tố lao ra khỏi cửa siêu thị, đứng trước cả quảng trường rộng lớn, cô mới dám thoải mái hít thở, vừa dừng lại, một loạt những hình ảnh xấu hổ, nhục nhã lại lần nữa hiện lên trong đầu cô. Mất mặt nhất chính là, một màn như vậy lại để cho Chung Bình và Triệu Điềm nhìn thấy. Tố Tố hối hận đứng ở giữa quảng trường, những ngón tay đan vào với nhau xoắn xuýt lại, tại sao cứ trùng hợp như vậy, hết lần này tới lần khác đều bị anh nhìn thấy. A~ a~ a~ Tố Tố vô cùng buồn bực, điên cuồng la hét ở trong lòng, nhưng lại chả giảm đi chút phiền não nào cả. Cô thất vọng, cúi đầu chậm rãi đi tiếp. Quên đi, người ta cũng chỉ là đứng xem náo nhiệt, sự lạnh lùng trong mắt anh không phải đã rõ ràng rồi sao? Bọn họ gặp lại, chỉ có thể làm người xa lạ, a, mới vừa rồi là cô thất thố, tự nhiên lại sợ hãi quay đầu bỏ chạy như vậy.
Nhớ lại lúc nãy Triệu Điềm vẫn im lặng đứng ở bên cạnh anh, Tố Tố nỗ lực hít sâu một hơi, thực sự rất tốt, như vậy cô có thể an tâm mà quên anh đi.
Nhất định phải cố gắng quên, nhất quyết phải xoá bỏ đi, Tố Tố cố gắng tự nhủ với chính mình, tuyệt không cho mình khả năng để mà lưu luyến.
–
Chị Như giống như rốt cuộc cũng tỉnh ngộ. Tuy rằng mỗi ngày vẫn còn oán giận vì sao Chung Bình và Triệu Điềm lại tiến triển tốt đẹp như vậy, thì rốt cục chị cũng để cho vài người bên cạnh mình có cơ hội theo đuổi. Thậm chí chị còn cố ý làm trò trước mắt Tố Tố, hết nhận lời rồi lại cự tuyệt những người đàn ông kia. Mỗi lần nhìn thấy ánh mắt khiêu khích cùng đắc ý của chị, Tố Tố cũng cảm thấy tốt hơn nhiều, chị ấy mau đi tìm hạnh phúc của mình thôi, chứ cứ tiếp tục si mê Chung Bình như vậy sẽ làm cho nội tiết tố của chị ấy mất cân đối mất.
Thực ra những suy nghĩ của chị Như, Tố Tố cũng có thể hiểu đôi chút. Chị Như đối với Chung Bình không si mê đến mức đầu óc mờ mịt nhất quyết không phải anh thì không lấy, chị nói mình với Chung Bình cũng chệnh lệch, hai người họ không phải cũng là người của hai thế giới khác nhau sao. Chẳng qua là thấy Chung Bình đối với cô quá tốt, nên trong lòng chị mới khó chịu, càng lúc càng ghen tỵ, nếu như một người đáng thương như cô mà cũng có thể có được tình yêu của Chung Bình, thì tất nhiên chị Như sẽ không cam lòng rồi.
Tố Tố nghĩ đến chị Như và ba của Chung Bình, so với cô, bọn họ còn đáng thương hơn, họ vĩnh viễn sống vì ánh mắt của người khác, vì danh lợi, vì khuôn mặt, ngoại hình mà không tiếc từ bỏ những gì trân quý nhất. Nếu giống như bọn họ, thì cô thà tình nguyện chỉ có hai bàn tay trắng còn hơn.
–
Tố Tố cuối cùng đặt toàn bộ tâm tư của mình vào trong công việc, ngay cả A Cường cũng phải khuyên cô đừng làm việc quá liều mạng, nhưng từ đầu đến cuối cô vẫn chỉ mỉm cười. Bởi vì kết quả làm việc của cô quá đỗi xuất sắc, nên mới thử việc được hai tháng đã được chuyển lên làm nhân viên chính thức, hơn nữa còn được quản lí Tống đặc biệt khen ngợi.
Sau khi rời Chung gia, Tố Tố đều lặng lẽ tới thăm bà vài lần, mỗi lần muốn đến cô đều gọi điện thoại cho mẹ Chung xác định xem Chung Bình có đang ở nhà hay không. Bà cụ vừa nhìn thấy cô đã không nhịn được mà sầu não, liên tục ở trước mặt cô nói Triệu Điềm chả có gì tốt. Tố Tố lại nói Triệu tiểu thư kia là người tốt vô cùng, bà cụ vừa nghe vừa bĩu môi, bảo rằng cho dù tốt cũng không bằng cô, Tố Tố lúc đó chỉ có thể cười mà đổi đề tài, đùa cho bà vui vẻ.
Công việc cuối cùng cũng ổn định, cuộc sống của Tố Tố bắt đầu khôi phục giống hệt bình thường, chỉ cần có thời gian nghỉ sẽ trở về cô nhi viện. Có mấy lần bọn nhỏ đều liên tục hỏi cô khi nào thì anh Chung sẽ trở lại, thi cô mới biết được, Chung Bình cũng thường tới đây, mỗi lần tới đều mua cho bọn nhỏ rất nhiều đồ chơi, gần đây nhất còn dạy bọn chúng chơi trượt ván, một loại trò chơi đang rất lưu hành lúc đó. Đến phòng tập Judo cũng vậy, bình thường vẫn nghe thấy người ở trong phòng tập nhắc tới Chung Bình vẫn còn đang tập Judo.
Chỉ khéo là, bọn họ lại không hề chạm mặt nhau một lần nào. Giống như cả hai người đều đang tận lực né tránh đối phương, không dám gặp nhau, nhưng vẫn luôn có cảm giác người kia đang ở bên cạnh mình, gần như vậy xa đến thế.
Tố Tố dặn lòng mình, đem tất cả tưởng nhớ hết thảy đều chôn sâu xuống, nghiêm túc như vậy từng ngày qua đi. Không nghĩ tới hôm nay, ngay cả người không bao giờ hóng chuyện như A Cường cũng tới hỏi cô chuyện của Chung Bình, hỏi cô có biết bạn gái mới của Chung Bình hay không?
Nhìn ánh mắt khi*p sợ của anh, Tố Tố mỉm cười, “Biết.” Cô trước đó chỉ nói cho A Cường, cả Chung Bình và anh đều là bạn tốt của cô, trừ việc đó ra thì cô còn đang thiếu nợ Chung Bình rất nhiều nữa. Cho nên, A Cường cũng không hề biết đến chuyện của Triệu tiểu thư kia.
“A, vậy là tốt rồi. Hoá ra em đã biết.” A Cường nặng nề thở phào một cái, lo lắng cả một ngày, cuối cùng cũng có thể yên tâm. Lúc trước Chung Bình rất để tâm đến Tố Tố, anh vẫn luôn buồn bực để ở trong lòng, anh cũng hiểu được Chung Bình nhất định là thích Tố Tố. Thế nhưng, tự nhiên sau này hai người họ lại xảy ra bất hoà, Tố Tố không nói, anh cũng không hỏi, anh tin tưởng cô. Dù sao hai người họ cũng không phải tình nhân, việc này đương nhiên không liên quan rồi, làm anh cả ngày hôm nay đều sợ Tố Tố sẽ biết.
Tố Tố nhìn A Cường, bất giác lại buồn cười, “Sao vậy? Còn có chuyện gì em không biết sao?” A Cường gãi gãi đầu, cười khúc khích nói, “Cũng không có gì gì, chỉ là ngày hôm nay nhìn thấy trên màn hình lớn mấy tấm ảnh, thì có chút giật mình.”
“Ảnh gì cơ?” Tố Tố vừa giặt ga trải giường, vừa tuỳ ý hỏi.
“Ngay ở đối diện khách sạn ấy, treo hết cả hai tầng lầu lớn, đều là chiếu ảnh Chung Bình cùng cô gái kia mặc áo cưới.” A Cường khoa trương đưa tay lên bao quát lại độ dài và chiều rộng.
Bàn tay Tố Tố đang cầm chiếc ga trải giường bỗng run rẩy, trong vài phút ngắn ngủi liền thất thần, có thể là thiếu dưỡng khí, cũng có thể là nhịp đập của trái tim đã mất cân bằng, dù sao đi nữa trong nháy mắt đó, cả đầu cô đều trống rỗng, linh hồn giống như đã bay rất xa. Thật vất vả các bộ phận trên cơ thể mới bắt đầu hoạt động lại, rồi nối với đại não của cô, giọng nói khàn khàn nhẹ nhàng thốt ra, “Lớn như vậy?”
“Đúng, kẻ có tiền thật không giống với chúng ta, có muốn nhìn một chút không, ngay ở đối diện cửa chính thôi.” A Cường không nhìn ra cô có gì đó khác thường, nên có chút hưng phấn mà muốn kéo cô ra ngoài đó nhìn thử một chút.
Tố Tố nhanh chóng đem ga trải giường vội vàng ném vào trong sọt, hơi thở có chút hỗn loạn nói, “Không được, em…..còn có việc muốn làm, lúc nào rảnh xem sau. Được rồi, anh bỏ đi lâu như vậy, cẩn thận sếp mắng đấy, mau xuống đi.” Cô xoay người đuổi anh xuống, A Cường cười cười nghe lời cô rời đi.
Tố Tố chậm rãi nhặt lên chiếc ga trải giường ở trong sọt, từng chiếc từng chiếc một gấp lại thật gọn gàng, sau đó cẩn thận tỉ mỉ, vuốt phẳng lại từng góc một, hết sức chăm chú giống như cô đang làm một chuyện đòi hỏi sự khéo léo vô cùng vậy. Vậy mà đến khi tất cả các ga giường đều được gấp hết, cô lại không chịu ngồi dậy, khinh ngạc trừng mắt nhìn chồng vải trắng xoá trước mặt, đờ cả người ra.
Cô không biết mình đã ngây ngốc bao lâu, mãi cho đến khi có tiếng điện thoại kêu lên, cô mới giật mình tỉnh lại lao ra khỏi phòng tắm. Cô còn có rất nhiều chuyện, cô rất bận, nên không được phép miên man suy nghĩ nữa, đúng, cô phải mau chóng đi làm việc thôi.
–
Khắp nơi rực rỡ lên đèn, trên đường phố mọi người qua lại khắp nơi như thoi đưa, họ đều đang bận rộn để quay về nơi gia đình ấm áp của mình.
Nhưng trên tầng thượng của một khách sạn cao tầng, lại có một thân hình nhỏ gầy đang nằm bò ra trên lan can, khuôn mặt người đó đều bị chiếc mũ lưỡi trai đội trên đầu che khuất hết, cô gái ấy chỉ lẳng lặng dựa vào bên bức tường bao quanh, đứng im không nhúc nhích. Ở toà nhà đối diện, có một khung hình rất bắt mắt đang chiếu hình chụp áo cưới. Trong tấm ảnh, cả nam cả nữ đều vô cùng đẹp, họ đang thâm tình ôm nhau, vô cùng nồng nàn, loại hạnh phúc nồng đậm ấy đều khiến cho mọi người một khi đã lướt qua đều hâm mộ từ đáy lòng mình, thực sự là trai tài gái sắc, một đôi tình nhân vô cùng đẹp đôi.
Tố Tố yên lặng nhìn ảnh chụp của hai người họ, vẫn biết rằng Chung Bình rất đẹp trai, nhất là ánh mắt, đặc biệt khi đôi mắt ấy thâm tình ngắm nhìn, thì càng làm cho nhiều người không kìm được mà bị vây hãm sâu trong đó. Trong bức ảnh ấy, nụ cười của Triệu Điềm cũng rất ngọt ngào, như con chim nhỏ rúc vào trong иgự¢ anh, đầu dán chặt vào bên cổ anh, hoàn mỹ như vậy, phù hợp như vậy.
Bọn họ thực sự rất xứng, rất thích hợp. Tố Tố chậm rãi xoay người, dựa lưng vào bờ tường một lát rồi bỗng chốc trượt ngồi xuống đất, hai chân liền co lại, hai tay ôm chặt hai đầu gối của chính mình, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn thật sâu vào trong hai tay của chính mình. Rốt cục, cũng thấy anh nở nụ cười hạnh phúc, cô mừng thay cho anh, sóng lòng mênh ௱ôЛƓ cuối cùng vẫn khiến cho đôi mắt của cô dần dần trở nên ướƭ áƭ, cô rất vui vẻ, anh rốt cục cũng nở nụ cười rồi. Cô nỗ lực chôn chặt ở trong đầu gối của mình ra sức cười đến vui vẻ, nhưng sao tiếng cười này lại khó nghe đến vậy, giống hệt như tiếng khóc, khó nghe đến thế!
Trên mảnh sân thượng hiu quạnh này, có một thân hình nhỏ gầy mệt mỏi ngồi im ở bên bờ tường, thỉnh thoảng phát ra vài tiếng kêu. Người khác nghe xong lại tưởng rằng đó là tiếng cười, nhưng gió lại mang đi theo những giọt lệ bi thương.