Tình Yêu Judo - Chương 42

Tác giả: Hốt Nhiên Chi Gian

Lạnh Nhạc
Sáng sớm hôm sau, Tiêu Tố Tâm nhìn qua gương thấy hai mắt mình đã sưng đỏ giống như hai quả hạch đào, khiến cho cô giật nảy mình. Cô đội mũ ra khỏi phòng, lặng lẽ đi vào phòng bếp, lấy mấy cục đá rồi đem về phòng mình chườm cả nửa ngày, mới dám ra khỏi cửa để gặp người khác.
Tố Tố tỏ ra không hề có việc gì, vẫn đi đến chăm sóc cho bà. Lúc trước, bà cụ đã bảo mẹ Chung đi mua cho Tố Tố mấy bộ đồ, hôm nay liền đem ra tặng cô. Nhìn hai người họ mong chờ nhìn cô đi thử, đối diện với gương mặt hiền hậu của hai người họ, trong lòng cô cũng cảm thấy chút ấm áp.
Thực ra, cô biết điều mà ba anh nói đều là sự thật, đây cũng là lí do vì sao mà cô vẫn mãi không chịu tiếp nhận anh, cô cùng anh sao có thể đây? Trước tiên không nói đến thân phận hay gia cảnh của anh, Chung Bình tuấn tú như vậy, nếu đứng cạnh anh thì không phải những vết thương trên mặt cô đây sẽ gây áp lực cho anh sao. Mỗi lần đi ra ngoài cùng anh, anh luôn luôn lo lắng cô sẽ bị người khác phân biệt đối xử, tuy rằng bản thân cô thấy rất thản nhiên trước những ánh mắt của họ, nhưng khi đứng trước mắt bạn bè của anh, nó vẫn khiến cô cảm thấy lo lắng. Hai người họ vốn chênh lệch như vậy lại đứng cùng một chỗ, tất nhiên sẽ khó tránh khỏi ánh mắt nhòm ngó của người khác, một lần rồi hai lần, anh có thể không ngại, nhưng lẽ nào về sau sẽ không bao giờ anh có suy nghĩ như vậy sao?
Còn có những người thân thích của anh nữa, lần trước sinh nhật bà cụ cô cũng đã gặp qua rồi, đều là những người có tiếng tăm, cho nên đối với Chung Bình, bọn họ đều kì vọng rất cao, nếu Chung Bình và cô ở cạnh nhau, nhất định sẽ bị bọn họ chê cười, nhòm ngó.
Tố Tố mỉm cười đến ngẩn cả người, thật ra còn có một người khác khiến cô cảm thấy đau đầu và khó khăn hơn nhiều, đó là chị Như. Chỉ cần cô và Chung Bình có chút thân mặt, mặt chị sẽ tối sầm lại, mà nếu bảo cô không cần để ý đến cảm nhận của chị mà cùng với Chung Bình ở một chỗ, cô cũng không thể nào làm được.
Tố Tố nhận lấy bộ quần áo trên tay mẹ Chung, mặc ra bên ngoài, rồi quay vài vòng trước mặt họ, trên môi vẫn còn giữ một nụ cười thản nhiên. Thật may, cô và anh chưa bắt đầu lâu lắm, có một số việc vẫn có thể từ bỏ được. Bọn cô vẫn nên trở về với quỹ đạo vốn có, đối với mọi người mà nói thì đều là chuyện tốt. Tố Tố suy nghĩ không biết có nên nhân dịp Chung Bình không có ở đây mà mà đề cập đến việc rời Chung gia trước, rồi giải thích với anh sau hay không. Nhưng càng làm cho cô phiền não hơn là với cá tính như vậy của Chung Bình, sợ rằng anh sẽ không dễ dàng chấp nhận như vậy, cô nên tìm cái lí do gì để anh tin đây?
Bà cụ cùng mẹ Chung căn bản không biết sự rối loạn trong lòng của Tố Tố, bọn họ đều đang rất vui vẻ khi nhìn thấy bộ dáng kiều diễm của Tố Tố khi mặc bộ đồ mới này, khi Bình Bình trở về nhất định cũng sẽ rất thích.
Tố Tố nhìn lên chiếc lịch, ngày mai là ngày Chung Bình sẽ trở lại. Cô liền gọi cho A Cường, nhờ anh giúp cô tìm một công việc khác, không cần lo vất vả, chủ yếu là tiền lương có thể cao một chút. Cúp máy, Tố Tố quyết định ra ngoài mua sắm, cô nghĩ rằng mình không còn ở lại đây được mấy ngày nữa, vì vậy muốn đi mua quà cho bọn họ. Bà cụ vừa nghe cô muốn ra ngoài, đương nhiên sẽ đồng ý, mỗi ngày Tố Tố đều ở nhà chăm sóc bà, nhất định là đã buồn đến sắp ૮ɦếƭ rồi.
Tố Tố ra khỏi nhà, quen thuộc đi đến trạm xe bus, đón một chiếc xe đi đến khu trung tâm thương mại của thành phố.
Tố Tố đi dạo một vòng, đúng lúc đang đi cầu thang cuốn từ trên tầng 5 xuống, thì đột nhiên nhìn thấy một cặp đôi quen thuộc đang đứng đối diện chỗ thang máy, chính là hai vợ chồng nhà Mạnh gia, Mạch Dịch Nam đang đẩy xe em bé, ôm Lộ Hiểu Vụ đứng ở trong khu đồ dùng của trẻ con. Tố Tố khẽ cười, đè thấp mũ xuống vội vàng đi qua, bọn họ thực làm cho người khác phải hâm mộ. Lại không nghĩ đến, cô còn chưa đi xa, thì một tiếng gọi to đã kéo cô lại, “Tiêu Tố Tâm.” Giọng nói ngọt ngào ấy hẳn là của Lộ Hiểu Vụ, Tố Tố đành phải từ từ quay lại.
“Xin chào mọi người.” Tố Tố đứng trước mặt hai vợ chồng bọn họ khẽ cười.
Mạch Dịch Nam khẽ gật đầu, còn Lộ Hiểu Vụ thì vô cùng nhiệt tình hỏi, “Cô cũng đến đây dạo phố sao, Chung Bình đâu rồi?” Nhìn thấy Tố Tố xách theo túi lớn túi nhỏ, tại sao Chung Bình lại không đến xách hộ vậy?
“Anh ấy đi công tác rồi.” Tố Tố tùy ý trả lời. Nụ cười của Lộ Hiểu Vụ làm cho người ta cảm thấy thật thoải mái, cảm giác thực gần gũi thân thiết, hơn thế bọn họ đều là bạn tốt của anh.
Mạch Dịch Nam nói nhỏ bên tai Lộ Hiểu Vụ, muốn đi thanh toán đống đồ này, sau đó quay ra nói với Tố Tố, “Tiêu tiểu thư, phiền cô để ý Lộ Lộ hộ tôi một chút.” Tố Tố nghe vậy gật gật đầu.
Hiểu Vụ đẩy chiếc nôi đến một cái ghế gần đó, “Đến đây, ngồi nghỉ một chút.” Tố Tố đành phải đi qua ngồi xuống bên cạnh cô.
Hiểu Vụ thấy Tố Tố vẫn mãi cúi đầu, chiếc mũ gần như đã che gần hết một nửa khuôn mặt cô, “Mua đồ cho Chung Bình à?” Cô thấy Tố Tố nói không nhiều lắm, nhưng mà mỗi khi cô ấy im lặng lại khiến cho người ta không nhịn được mà cảm thấy muốn yêu thương, thậm chí cô là phụ nữ mà còn có cảm giác này nữa.
“Ừ, mua cho cả bà anh ấy vài thứ nữa.” Tố Tố đơn giản giải thích.
“Nghe A Nam nói Chung gia rất hay, cả nhà đều nghe lời bà, mà bà lại nghe Chung Bình, cho nên đẩy qua đẩy lại, Chung Bình lại là người lớn nhất.” Lộ Hiểu Vụ khẽ cười.
Tố Tố cũng mỉm cười gật đầu, nhưng mà ba Chung chỉ biểu hiện là mình nghe theo lời bà mà thôi. Cô nhìn đứa trẻ trong nôi, khẽ nghiêng người nhìn xuống, đứa nhỏ này thật đáng yêu, ngủ rất say, hai bàn tay nhỏ bé nắm chặt để ngay bên miệng, giống như đang ʍúŧ chùn chụt cái gì đó. “Đứa bé tên là Mạnh Tưởng phải không?” Cô nhớ là Chung Bình đã từng nói qua với cô.
Lộ Lộ gật đầu, “Tưởng Tưởng khi nào ngủ mới ngoan thế này thôi, lúc tỉnh lại rất quậy.” Đứa trẻ này hoàn toàn giống y hệt cha nó, thể lực siêu dư thừa, mỗi lần cười hay khóc, đều quậy đến hơn nửa ngày mới thôi.”
Tố Tố nhìn nụ cười hạnh phúc của Lộ Lộ, thật tâm nói một câu, “Ba người thật hạnh phúc.”
Lộ Lộ nghe vậy mặt cũng khẽ đỏ, gật gật đầu, “Chung Bình cũng tốt mà, mặc dù……trước đây có chút chăng hoa.” Nói xong, Lộ Lộ cảm thấy không ổn, nhất thời im lặng, lại nhìn thấy Tố Tố không tỏ chút kinh ngạc, liền hiểu ra chắc Tố Tố cũng biết rõ quá khứ của Chung Bình rồi. Cô nhanh chóng thay Chung Bình nói tốt vài lời, “Kì thật, Chung Bình là người rất thích chơi đùa, nhưng những người như anh ấy, một khi đã xác định thì tuyệt đối rất thật tâm.”
Tố Tố cười nhạt, không nói gì. Anh có thật lòng hay không cô đều hiểu rõ, chỉ là có lẽ người mà anh đã chọn là sai lầm mà thôi.
Lộ Lộ nghĩ cô không tin, lại nói tiếp, “Thật mà, tuy rằng trước đây chúng tôi đều nói Chung Bình lăng nhăng như vậy, nhất định về sau sẽ không có người nào muốn lấy anh ấy nữa. Chẳng qua, đấy chỉ là lời nói đùa mà thôi, anh ấy có thể gặp được cô, chắc là kiếp trước đã tích được không ít phúc đức. Cho nên, cô đừng để ý đến mấy việc vô lí mà trước kia anh ấy làm nữa. Đàn ông mà, ngẫu nhiên muốn chơi đùa, đánh cược một chút cho vui mà thôi.” Lộ Lộ vội vàng liên tiếp giải thích thay cho Chung Bình.
Tố Tố khẽ nghiêng đầu, “Đánh cược gì vậy?”
Lộ Lộ lúc này mới giật mình, phát hiện mình đã nói sai rồi, việc này Tố Tố vẫn chưa biết sao. Ai, vậy cô phải làm sao đây? Tố Tố nhìn thấy Lộ Lộ khẽ nhếch môi, nhưng không nói gì, cô dường như hiểu, cười nhạt, “Có phải là về tôi không?”
Lộ Lộ à ôi cả nửa ngày, mới kể lại chuyện Vệ Đông nói với cô hôm đó, cuối cùng còn thay Chung Bình giải thích, nói là Chung Bình rốt cục vẫn bị cô chinh phục, tự động nhân thua với bọn Vệ Đông, việc đó đã đủ thấy anh coi trọng cô đến nhường nào. Tố Tố chỉ lẳng lặng nghe, sau đó lại thản nhiên cười, “À, thì ra là việc này.”
Lộ Lộ thấy cô không tức giận, thì cũng an tâm một chút, Mạch Dịch Nam đúng lúc vừa thanh toán xong, người bàn hàng liền đưa mấy cái túi đưa cho anh, Mạch Dịch Nam vừa nhận xong liền đi tới chỗ Lộ Lộ, khách khí nói một câu cảm ơn với Tố Tố. Tố Tố mỉm cười bảo hai người cứ tiếp tục ở lại, cô còn có việc phải đi trước. Nói xong liền đem theo mấy cái túi cúi đầu đi về phía thang máy.
Lộ Lộ nhìn theo bóng dáng của Tiêu Tố Tâm, lo sợ bất an đem chuyện mình vừa lỡ miệng ra nói với A Nam, anh nghe xong chỉ an ủi cô, sẽ không có việc gì, hai người họ hiện tại đang tốt đẹp như vậy, loại việc vụn vặt này nhất định sẽ không ảnh hưởng gì đến quan hệ của bọn họ đâu.
Tố Tố mang theo mấy chiếc túi, sắc mặt vẫn vô cùng bình tĩnh. Hóa ra, lúc trước khi anh đối tốt với cô, đều là có ý đồ. Chẳng qua, vụ bỏng ấy làm thay đổi đi khuôn mặt của cô, thì thái độ của anh với cô cũng thay đổi theo.

Tố Tố đang ngồi trên xe bus, thì A Cường gọi điện đến. Anh cao hứng nói với cô, đã giúp cô tìm được một công việc, có chút vất vả, nhưng đãi ngộ quả thật không tồi. Tố Tố vội vàng hỏi anh là việc gì. A Cường vui vẻ nói, là làm phục vụ phòng ở chỗ khách sạn mà anh đang làm việc, công việc chủ yếu là dọn dẹp phòng. Cũng may là ở khách sạn đang thiếu người, Tố Tố vừa gọi điện đến, anh liền nhanh chóng chạy tới chỗ anh quản lí. Tố Tố nghe A Cường nói xong cũng mơ hồ hiểu được là làm vệ sinh ở trong khách sạn. Quả thật là đãi ngộ rất tốt, chỉ là thử việc thôi mà tiền lương còn cao hơn lúc cô làm ở siêu thị, cho nên tất nhiên Tố Tố đồng ý. Nghĩ kĩ lại, cô vẫn lo lắng mở miệng hỏi, “Anh có nói trên mặt em có mấy vết thương không?” Nếu nghe xong mà bên kia từ chối, thì cô cũng không cảm thấy kì quái.
A Cường đau lòng, nhẹ giọng an ủi cô, “Tố Tố, anh đã nói với quản lí rồi, ở khách sạn đều bắt buộc phải trang điểm, đến lúc đó em che đi mấy vết thương đó là được rồi.” Anh biết Tố Tố nhất định lo lắng đến việc này, nên anh đã nói cụ thể tình huống trước với quản lí, quản lí vừa nghe cô vì cứu người mới bị thương, thì vô cùng bội phục, suy nghĩ cả nửa ngày vẫn quyết định cho cô một cơ hội. Nhưng cô lại không có kinh nghiệm làm việc ở một khách sạn lớn. nên vẫn yêu cầu trước đó cô phải qua một khóa tập huấn trước. A Cường nghe xong vô cùng cảm kích, chỉ cần tìm được việc, cô nhất định sẽ rất vui vẻ, điều quan trọng là có thể làm việc cùng một chỗ với cô, lại mỗi ngày có thể nhìn thấy cô, cứ nghĩ như vậy là A Cường lại cảm thấy hưng phấn không thôi.
Tố Tố nghe xong, thật thà nói cảm ơn với anh. A Cường lại khẽ trách cô, về sau không được ăn nói khách khí với anh như vậy nữa. Tố Tố chỉ mỉm cười đồng ý.
Sau đó, cô xách theo túi lớn túi nhỏ trở lại, đến gần nhà, đã thấy xe của ba Chung đang đi vào tiểu khu, Tố Tố đành đứng gọn lại ở ven đường, để xe của của ông đi trước. Nhìn xuyên qua cửa kính xe, Tố Tố rõ ràng nhìn thấy ông đã nở một nụ cười chế giễu, trong lòng cô vẫn không nhịn được cảm thấy chua xót. Cô hiểu được nụ cười đầy ẩn ý của ông, ông nhất định cho rằng tối qua cô mới cầm tiền, hôm nay đã không thể chờ được mà đem đi tiêu sạch. Tố Tố lẳng lặng đứng, nhìn thấy xe đi ngang qua, rồi mới tiếp tục đi về phía trước. Vô luận là người khác nghĩ như thế nào, chỉ cần trong lòng cô hiểu rõ là được rồi, Tố Tố ngẩng mặt lộ ra một nụ cười nhợt nhạt, ánh nắng của một buổi chiều tà khẽ hắt lên khuôn mặt cô, vô hình chung đã tạo nên một hình ảnh vô cùng xinh đẹp điềm tĩnh, nụ cười kia khiến lòng người cảm thấy vô cùng ấm áp.
Sáng mai Chung Bình sẽ trở lại, ánh mắt cô như đang thả trôi vào vô định. Chung Bình, cô bất giác nhẹ nhàng lẩm bẩm tên anh, sau đó chậm rãi đi vào Chung gia. 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc