Không Cố ÝTrở lại siêu thị làm việc, Tố Tố lúc đầu còn cảm thấy không quen lắm, trong cửa hàng mọi người đều trộm liếc nhìn cô, rồi lại chả nói tiếng nào. Tố Tố đành phải tự an ủi chính mình, vài ngày nữa thì mọi việc cũng sẽ ổn thôi. Từ đầu đến cuối, cô vẫn luôn giữ nụ cười trên môi khi làm việc, nên cũng rất nhanh mọi người đều không còn nhìn cô chằm chằm nữa. Người quản lí bộ phận dẫn cô đi dỡ hàng hóa, sau đó đi đặt chúng vào đúng từng gian hàng. Tất cả bọn họ đều biết Tố Tố là một người rất chịu khó, trước đây khi cô còn làm nhân viên thu ngân, kể cả đã hết ca của mình cô cũng sẽ ở lại giúp đỡ mọi người, cho nên khi cô phải đi làm nhân viên kiểm hàng, tất nhiên sẽ có vài đồng nghiệp nam đến giúp cô hạ hàng hóa xuống và bê vào siêu thị.
Cho nên, mới có làm việc hai ngày, Tố Tố đã cảm thấy mọi việc rất suôn sẻ, chỉ ngoại trừ một việc đó là tủ để đồ đông lạnh. Bởi vì quầy đựng đồ đông là quầy được khách hàng thường xuyên đến chọn đồ nhất, khiến cho mấy túi thực phẩm lúc nào cũng lộn xộn hết cả lên lên, mà một nhân viên kiểm hàng như cô thì phải luôn chú ý, kịp thời sắp xếp lại chúng như cũ. Trong khi đó tay trái của Tố Tố lại không thể trực tiếp cho vào tủ động lạnh, có thể là do vừa mới khỏi nên làn da vẫn còn rất mẫn cảm, mỗi khi gặp phải lạnh sẽ có cảm giác đau đớn. Tố Tố đành nghĩ ra một biện pháp, đó là đeo găng tay cao su vào, nhưng mà khi tiếp xúc lâu, chiếc găng tay vẫn sẽ đông cứng lại, khiến cô cảm thấy không hề dễ chịu chút nào.
Nhưng mà, Tố Tố cũng không hề nói với người khác, thậm chí ngay cả chị Như cô cũng không định nói. Chị Như vất vả như vậy mới sắp xếp cho cô quay lại siêu thị làm việc, cô không thể nào phụ ý tốt của chị Như được, có khi cứ nhẫn nại như vậy sẽ tập thành thói quen thôi.
Đêm nay là ngày thứ hai, người cũng không nhiều lắm. Siêu thị cũng sắp đến giờ trong cửa, nên bên trong cũng chỉ còn sót lại thưa thớt một vài người. Mặt khác, những người kiểm hàng đều đang vội vàng dọn dẹp, sắp xếp lại hàng hóa, bác Minh liền bảo Tố Tố đi qua chỗ tủ đông thu dọn lại một chút. Tố Tố liền gật đầu, sau đó đeo găng tay vào đi qua đó.
Tố Tố đem mấy gói bánh sủi cảo đang bị chất đống ở bên trong phân loại ra, sau đó từng loại một sắp xếp lại đúng chỗ của nó. Rất nhiều người sau khi chọn mấy thứ này nếu không muốn mua nữa, thì đều tiện tay ném hết lại vào trong, mà chỗ tủ đông này lại là nơi thường xuyên bị mọi người tiện tay vứt đồ lại thành đống nhất.
Tay trái của Tố Tố đã lạnh đến mức không chịu nổi, nên cô đành bỏ tay ra, định chỉ dùng tay phải để sắp xếp. Nhưng đúng lúc bác Minh phía sau lại thúc giục cô làm nhanh lên, bảo rằng trong siêu thị đã bắt đầu dọn dẹp vệ sinh rồi. Tố Tố liền gật đầu, lại đem tay trái đưa vào trong, dùng hai tay nhanh chóng sắp xếp lại.
Đột nhiên, tay trái bị một người nào đó dằng lấy, Tố Tố sợ tới mức khẽ kêu một tiếng, nhìn người nọ. Sau đó lại nghe thấy tiếng trái tim mình đang đập rộn ràng, anh như thế nào lại đến đây? Còn Chung Bình thì chỉ cầm tay trái của cô, sắc mặt vô cùng giận dữ, “Em đang làm gì vậy?”
Cô cố gắng bình ổn lại trái tim đang thổn thức của mình, nghĩ muốn nhanh chóng rút tay lại, “Tôi đang làm việc.” Anh vì sao lại bỗng nhiên xuất hiện, rồi dọa cô làm cô nhảy dựng lên như thế?
“Tay em vẫn chưa khỏi hẳn, sao chịu lạnh như vậy được?” Giọng nói tràn đầy sự tức giận của Chung Bình rất nhanh đã khiến cho mọi người chú ý tới đây. Thì ra là anh chàng đi xe thể thao, bạn trai của Tố Tố, đang quan tâm đến bạn gái của mình.
Tố Tố nhìn thấy ánh mắt hiếu kì của bọn họ, liền đỏ bừng mặt, nhỏ giọng hừ anh, “Buông ra.” Anh không cần phải xen vào việc của người khác, cô cũng không cảm thấy có chuyện gì to tát lắm, anh vì sao phải kinh ngạc đến vậy.
Chung Bình quay ra nhìn mọi người, sau đó hơi hạ người xuống nói, “Thực xin lỗi, Tố Tố không khỏe lắm, chúng tôi đi trước.” Nói xong liền đem tạp dề trên người cô cởi ra, bỏ ra găng tay cô đang đeo, rồi nhanh chóng kéo cô ra ngoài.
“Chung Bình, buông tay, anh buông tay. Anh muốn làm gì?” Tố Tố cả một đường thét chói tai, nhưng Chung Bình vẫn lôi cô ra tận bên ngoài siêu thị. Cô thật bị anh làm cho tức sắp ૮ɦếƭ rồi, nếu như không phải bây giờ cô không được dùng sức, cô nhất định đã đánh cho anh một trận.
Chung Bình đem cô kéo đến chiếc xe thể thao, mở cửa ra, rồi nhanh chóng nhét cô vào trong, sau đó lại đẩy cô ra chiếc ghế phụ. Nhìn thấy tay Tố Tố muốn mở cửa chạy, anh đã kéo ngay tay cô lại, gầm nhẹ một tiếng, “Tố Tố.”
Tố Tố nhìn anh đang cố áp chế lửa giận của mình, trong lòng cũng bực bội không kém, anh dựa vào đâu mà dám can thiệp chuyện của cô, cô còn đang làm việc, sao anh có thể cứ như vậy mà kéo cô ra.
Chung Bình nhìn thấy cô không hề phản khảng nữa, mới nâng tay trái của cô lên nhìn cô, “Em đến bao giờ mới chịu đối xử tốt với chính mình đây?” Có phải anh cứ nhất thiết phải dặn dò cô rằng không được chạm vào nước lạnh, không được bê đồ nặng, thì cô mới chịu ngoan ngoãn nghe theo mà bảo vệ chính mình không. Tố Tố cố gắng muốn rút tay về, nhưng mãi cũng không được, chỉ có thể quay mặt sang nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Chung Bình khẽ thở dài, đối với Tiêu Tố Tâm mãi mãi không thể ૮ưỡɳɠ éρ được, cô là điển hình của kiểu người ăn mềm không ăn cứng. Chung Bình dùng tay xoay mặt cô lại, bắt cô phải nhìn chính mình, “Tố Tố, đổi việc làm đi.” Cô muốn tự tay nuôi sống bản thân mình, anh có thể hiểu, nhưng cô không thể không biết yêu quý chính mình như vậy.
Tố Tố hơi ngẩn ra, rồi trừng anh, “Chung Bình, tôi rất cảm ơn anh đã giúp đỡ tôi nhiều như vậy. Nhưng……xin anh đừng can thiệp vào chuyện của tôi.” Tố Tố cảm xúc phức tạp nhìn anh, anh đối với cô quan tâm quá mức, làm cho cô cảm thấy áp lực vô cùng.
Lần thứ hai nhìn thấy sự bướng bỉnh trong mắt cô, ánh mắt anh lại khẽ rũ xuống. “Nếu em không biết yêu quý bản thân mình, thì hãy tìm người khác yêu thương em đi.” Sau khi nhìn thấy cô ngày đó hoảng sợ chạy đi, anh rốt cục cũng biết lí do vì sao trái tim mình vẫn đau đớn đến thế, bởi vì anh không thể nào chịu đựng được, nếu phải nhìn thấy cô chịu bất cứ tổn thương nào nữa. Vô luận cô có kiên cường đến đâu, thì bên trong dáng vẻ gầy yếu kia vẫn cần có một người che chở cho cô, mà anh lại rất muốn bảo vệ Tố Tố, rất muốn!
“Chung Bình.” Đôi môi cô hơi run rẩy, vẫn cố gắng kiềm chế mọi sự rung động trong lòng mình.
“Tố Tố, hãy để tôi chăm sóc cho em.” Chung Bình nắm chặt lấy tay cô, dùng sức kéo cô quay hẳn đối diện với mình. Anh có thể hiểu được sự kháng cự qua nét mặt của cô, đó là do cô đang bị mâu thuẫn giằng xé. Cũng giống y hệt chính anh vào mỗi ban đêm đều không ngừng tra hỏi chính mình, vì sao mỗi lần nhìn thấy ánh mắt tràn đầy tươi cười của, trái tim của anh lại chỉ muốn rơi lệ, đằng sau cái mỉm cười thản nhiên ấy đã cất giấu rất nhiều những nỗi đau mà con người ta khó có thể chịu đựng được, nhưng cô lại không hề nói, cô chỉ mỉm cười, làm mỗi khi anh nhớ tới cô đều nhớ tới nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời của cô. Cho nên chính anh cũng không cảm thấy sợ những vết sẹo đó, bởi vì dù những vết sẹo ấy có xuất hiện hay không cũng không thay đổi được nụ cười ngọt ngào này của Tố Tố, ánh mắt cô, tâm hồn của cô vẫn luôn duy mĩ như thế, có lúc nào cô không đẹp như vậy đâu?
Tố Tố kinh ngạc trừng mắt nhìn anh, giống như đang nhìn thấy một người kì quặc làm người ta không sao hiểu được, cô chỉ có thể lắc đầu. Trong tâm trí cô bây giờ chỉ có duy nhất một ý niệm, đó là không thể, ngàn vạn lần không thể, chị Như rất thích anh ấy.
Tố Tố cố gắng áp chế sự run rẩy của mình, nghiêm mặt lạnh lùng nói, “Chung Bình, nếu anh đang thương hại tôi, thì không cần đâu, tôi không cần sự thương hại của anh.” Có lẽ cô là người đáng thương, bất hạnh nhất mà anh từng gặp qua, chỉ là, cô cũng có rất nhiều đấy chứ, cô có những người đồng cảnh ngộ giống cô là bọn trẻ ở cô nhi viện, cô có người thân là chị Như, cũng có mấy người bạn ở phòng tập, cô chỉ là không cha không mẹ, còn đâu cũng đâu có khác anh là bao, thậm chí cô còn thấy việc quen biết ít người như vậy càng làm cô cảm thấy quý trọng những gì mà mình đang có.
“Tố Tố, tôi không phải đang thương hại em.” Chung Bình thấy Tố Tố hiểu lầm mình, lại càng nóng nảy, hoảng sợ lay bả vai cô, “Tôi chỉ là….”
Tố Tố khẽ cười, “Chỉ là muốn làm việc thiện.” Tố Tố rất nhanh cắt đứt lời anh, làm cho anh nghẹn lời, anh, anh chỉ muốn được thương yêu cô.
Tố Tố chậm rãi nhếch môi, “Chung Bình, tôi thật sự rất cảm kích, trước kia tôi đối với anh như vậy, mà anh vẫn còn giúp đỡ tôi rất nhiều. Đại ân đại đức này của anh nhất định tôi sẽ báo đáp. Về sau anh có chuyện gì cần giúp, thì cứ nói với tôi, tôi nhất định sẽ dốc hết sức lực để hỗ trợ. Tôi tin tưởng chúng ta có thể trở thành bạn tốt của nhau.”
Sự khách khí cùng cảm tạ này dù nghe thế nào cũng thấy sự xa cách, cô đối với anh có lẽ chỉ có cảm giác bạn bè mà thôi, “Tố Tố, tôi không cần em phải trả lại tôi.” Anh làm nhiều việc như vậy, không phải để chờ cô báo đáp.
Tố Tố chỉ mỉm cười, “Đúng vậy, mặc dù hiện tại tôi không có tiền, một năm nữa không được, thì năm năm, nếu năm năm không được thì mười năm. Tôi tin rằng nhất định có thể trả hết cho anh, chẳng qua là, mong anh không tính lãi, nếu không tôi thật sự không trả nổi đâu.”
Chung Bình nhìn cô đang cố giả bộ thoải mái vui đùa, trái tim lại như trĩu xuống, cô cố ý không muốn nhìn thấy tấm lòng của anh. “Tố Tố, đừng nói chuyện tiền nong nữa.”
Tố Tố nghe vậy cười càng rạng rỡ, “Không được, anh là chủ nợ lớn nhất của tôi, đến đi ngủ tôi cũng đều nhớ đến chuyện này.” Anh với cô vẫn đơn giản như vậy thì tốt hơn, những sự việc phức tạp dư thừa này đều chỉ là những kết quả bất thường một cách ngẫu nhiên mà thôi.
Chung Bình trừng mắt nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, buồn bực quay lại ghế dựa, trầm lặng không nói gì nữa.
Tố Tố nắm chặt tay lại, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, cô cố gắng duy trì nụ cười bình tĩnh của mình, nói, “Chung Bình, chị Như nói muốn mời anh đến nhà ăn cơm để cảm ơn sự chiếu cố của anh với tôi trong thời gian qua.”
Chung Bình quay mặt lại nhìn nhưng không nói lời nào, ánh mắt lại giống như đang muốn nhìn xuyên thấu nụ cười kia của cô.
Đôi mắt cô gợn sóng, sau đó chậm rãi hạ mí mắt xuống, mặt lộ vẻ đau lòng, âm thầm nhớ lại, “Kỳ thật còn có A Cường nữa, anh ấy cũng vì tôi mà gầy đi nhiều.”
Chung Bình nắm chặt vô lăng, trừng mắt nhìn bộ dạng đau lòng đang tưởng nhớ lại của cô, trái tim giống như bị một cái gì đấy lặng lẽ đâm thủng một lỗ, một chất dịch màu đỏ nặng nề phun ra, cô chỉ nhớ đến Lâm Vĩ Cường đối với cô tốt, ngày đêm quan tâm đến cô? Đúng vậy, cô làm sao có thể biết được có người chỉ mong chờ đến đêm để ngây ngốc đứng lẳng lặng bên giường cô, chỉ là yên lặng mà nhìn cô, cẩn thận nắm lấy tay cô. Cô căn bản sẽ không bao giờ biết!
Chung Bình khẽ nhếch miệng, ánh mắt chăm chăm nhìn về phía trước, lạnh lùng mà thốt ra, “Tôi không rảnh.”
Tố Tố nhìn vẻ mặt âm trầm của anh, chỉ biết từ từ gật đầu, “Chờ khi nào anh rảnh, nhất định phải tới đấy, chị Như rất muốn gặp anh.” Nói xong cô liền đẩy cửa xe ra, xuống xe đi mất.
Anh nhìn mãi theo bóng dáng cô đang rời đi qua kính chiếu hậu, tim đau đớn quặn thắt lại, hai tay hung hăng nện mạnh vào chiếc vô lăng trước mắt, trong lòng cô rốt cuộc cũng chỉ có một mình Lâm Vĩ Cường mà thôi!