1 loài hoa được coi là Cỏ Dại, nhưng lại ko hề mạnh mẽ rất mỏng manh, nhẹ nhàng mà sâu lắng…Loài hoa sinh ra từ Đất, sinh tồn nhờ Ánh Nắng và lụi tàn khi gặp Gió. Tôi đặt
tên cho chúng là Loài Hoa Mặt Trời.
Nắng nhẹ rơi trên đôi vai của lá.
Hoa mỉm cười- Lá đã dậy hay chưa?
Lá rụt rè- Như đang còn muốn ngủ.
Cánh trong veo- Hoa ✓út tận chân trời.
Bồ Công Anh- Mỏng manh loài hoa dại.
Bồ Công Anh_ Ko phải là loài hoa đẹp nhất.
_Ko lung linh nhất.
_Ko ngào ngạt hương thơm nhất.
_Nhưng đặc biệt nhất.
Bồ Công Anh. Loài hoa ko khoe sắc, ko cầu kì, ko kiêu sa nhưng mong manh nhất. Ko cần sự chăm sóc của bất kì ai, nó xuất hiện ở bất cứ đâu, bất cứ nơi nào chỉ cần nơi đó có sự sống. Loài hoa ko mang màu sắc của cuộc sống nhưng lại mang màu sắc của tình yêu. Nó là sự tổng hợp của Mặt Trời và Mặt Trăng nhưng ko chói lóa như Hoa Hướng Dương, ko tỏa sáng nụ cười như Hoa Hồng Trắng, ko nồng nàn như Hoa Sữa, ko thanh khiết như Hoa Quỳnh, ko khiêm nhường như Hoa Thảo, ko lộng lẫy như Hoa Calla,…Nhưng nó mang trong mình một ý nghĩa vô cùng đặc biệt. Giây phút ấn tượng nhất của loài hoa này chính là lúc chúng bay theo gió “giây phút chia xa”. Bồ Công Anh mọc dại trên những cách đồng xanh, mang hạnh phúc an lành bay theo cùng những cánh hoa nhỏ.
***Bồ Công Anh Manucian***
Tập 1
****Tại HOA KỲ***
Trong 1 căn biệt thự sang trọng và có thể coi là đẹp nhất của thế giới. Trên chiếc ghế sôpha trong phòng khách có 1 người đàn ông chừng 40 tuổi cùng 1 người phụ nữ hiền hậu. Người phụ nữ lên tiếng:
-Chị Hoa, phiền chị gọi thiếu gia vào đây.
-Dạ, thưa phu nhân. Người phụ nữ tên Hoa_quản gia của gia đình.
Một lúc sau, chị Hoa cùng với 1 người nữa, trán vẫn còn lấm tấm những giọt mồ hôi nhưng vẫn không làm mất đi vẻ đẹp trai thường ngày, trên tay vẫn cầm trái banh.
-Mama! Gọi con có gì không ạ!_Chàng trai lên tiếng.
-Con đó! Suốt ngày bóng rổ thôi! Không có cha mẹ nữa phải không?_Người phụ nữ nhẹ nhàng trách yêu.
-Mama! Bây giờ đang là nghỉ hè mà, phải để con thoải mái 1 chút chứ._ Người con trai nói vẻ hờn dỗi.
-Con đúng là đứa trẻ đa nhân cách, ở trường thì lạnh lùng như băng về nhà thì vui vẻ với người thân. Ta là cha mà còn không hiểu con đang nghĩ gì nữa._Người đàn ông nói.
-Có chuyện đó sao? Sao mà mama lại không biết?_Người phụ nữ ngạc nhiên.
- Ở trường nó được gọi là price cold!_ Người đàn ông.
- Đó chính là cách tốt nhất để tự bảo vệ mình ._Người con trai nói.
Hai phụ huynh nhìn nhau không hiểu.
-Thôi được rồi! Ngồi xuống đây Pama có chuyện muốn nói với con._ Người đàn ông.
-Vâng ạ! Có chuyện gì vậy pama. Cậu đến ngồi giữa cha, mẹ.
-Ngày mai, con về Việt Nam học cấp 3 nhé!_Ông Huy chậm rãi nói và cũng không quên nhìn phản ứng của cậu con trai.
Từ ngạc nhiên-> tò mò-> thích thú tột độ-> lại lo lắng. Những cảm xúc xen lẫn trong người cậu khiến vị chủ tịch kính yêu của chúng ta không thể đoán được ý nghĩ của cậu con trai tinh quái của mình.
-Được ạ!_Sau 1 cuộc đấu tranh với cảm xúc của mình, nhân vật nam chính của chúng ta cũng có thể đưa ra kết quả.
-Nhưng…
Đang vui mừng hớn hở khi nghe được từ “nhưng”của cậu làm 2 ông bà đang ở trên 8 tầng mây thì lập tức hạ phi thuyền xuống 18 tầng địa ngục. Nụ cười vui của bà Dung méo xệch ngay khi nghe đến đó. Ông Huy cố tỏ ra điềm tĩnh nói:
-Nhưng sao con?
-Con có 2 điều kiện muốn Pama đồng ý._Cậu nói.
-Được thôi. Con muốn gì nào???_Bà Dung lên tiếng.
-Con muốn mọi người ko được nói về thân phận của con và ko được thông báo cho chị hai về việc con về nước. Ok chứ!_Thiên Trọng tinh nghịch.
-Ok, pama đồng ý._2 ông bà tán thành.
-Vậy bye pama, con đi chơi bóng tiếp đây.? Nói xong cậu chạy mất ko để 2 người nói gì thêm nữa.
***Tại NHẬT BẢN***
Trong một thời tiết đang yên hơi, lặng gió, trời xanh, mây trắng. Cuộc sống đang diễn ra yên bình thì sấm chớp đùng đùng, mây mưa lũ lụt đang kéo đến 1 ngôi nhà biệt thự sang trọng.
-Alô, vệ sĩ 1. Nhà bên phải tầng 1 ko có.
-Alô, tầng 3 bên trái ko có người.
-……
-Tìm ngay nó về đây cho tôi._ Tiếng nói giận giữ của 1 người đàn ông vang lên.
-Thưa chủ tịch, chúng tôi đã tìm tất cả những nơi tiểu thư thường đến nhưng kết quả là ko có._1 người báo cáo.
-Huy động toàn bộ lực lượng của cục cảnh sát, nhanh._Người đàn ông.
-Vâng, thưa chủ tịch.
Hôm nào cũng vậy, cứ đến thứ 2 là khung cảnh lại náo nhiệt như vậy vs trực thăng, ô tô, xe máy…được huy động hết mức. Ai cũng trố mắt ra nhìn, tại sao vậy????
-Ha ha ha, vui quá._ 1 cô nhóc tự cười 1 mình làm mọi người xung quanh nhìn vs con mắt rất chăm chú.
-Ko có gì, xin lỗi mọi người._Nhẹ nhàng chuồn êm, tất nhiên là ko để ai biết.
-Vệ sĩ đã giải quyết xong, bây giờ đi công viên nước thôi, hi hi hi._ Hí hửng vs kế hoạch của mình, cô nhóc tung tăng nhảy trên đường nhưng ko biết nguy hiểm đang đến gần.
-Xin lỗi tiểu thư, chúng tôi chỉ làm theo mệnh lệnh._1 người vệ sĩ phát hiện và đánh ngất người cần tìm.
15’ sau:
-Tại sao vậy?_Người đàn ông.
-Papa hỏi gì kì vậy? tại sao gì ạ??_Cô nhóc hồn nhiên trả lời.
-Con đã làm những gì ở trường mới trong tuần vừa qua hả???_Ông Chiến.
-À, bình thường thôi mà papa, làm gì mà tức giận như thế chứ?_Quỳnh Anh tỏ thái độ ko đáng bận tâm.
-Quản gia Vân, phiền chị._Ông Chiến nói tiếp.
-Dạ, thưa tiểu thư, trong tuần vừa qua. Thứ 2 làm hỏng bàn ghế của trường, đánh nhau vs bạn cùng lớp. Thứ 3 gây nổ phòng hóa học của trường. Thứ 4 đi học muộn, hỗn vs thầy bảo vệ. Thứ 5 trêu chọc thầy cô dạy thầy dục. Thứ 6 giấu giầy và nhét rắn vào cặp của bạn cùng lớp. Thứ 7 đổ chai nước tương lên người của 1 cô bạn gái của trường….
-Stopped._Tiếng một người phụ nữ.
-Sao vậy mama, phải để quản gia nói tiếp chứ??_Quỳnh Anh.
-Bảo bối à, con ko thể đi học bình thường như những học sinh khác à??_Bà Di.
-Đúng đó, con là một học sinh gây “ấn tượng” quá, con gái à!_Ông Chiến.
-Nếu là học sinh bình thường sẽ rất chán, đến trường để vui chơi mà._Quỳnh Anh.
-Vui gì mà vui, con có biết mình phạm lỗi gì nặng nhất trong tuần vừa qua ko hả??_Bà Di.
-I Don’t know._Quỳnh Anh.
-Tại sao con lại đánh bạn??_Ông Chiến.
-Kẻ đáng đánh thì con sẽ ko tha đâu??_Quỳnh Anh.
-Nhưng con có biết người con đánh là ai ko hả??_Bà Di.
-Cậu út của gia tộc Nguyễn Tiên, con trai của chủ tịch tập đoàn “AA”-1 tập đoàn về sản xuất bia đứng thứ 22 của thế giới, cháu của cựu tổng thống Nhật Bản._Quỳnh Anh vui vẻ kể hết.
-Gia thế hiển hách qua ta? Tại sao con lại đánh nó?_Ông Chiến.
-Nó ức Hi*p người khác, đánh bạn của con!_Quỳnh Anh tỏ ta bất bình.
-Anh hùng quá nhỉ? Giờ pama hối hận vì đã cho con đi học võ rồi._Bà Di.
-Tại con gái của chúng ta quá thông minh, dạy một biết mười đây._Ông Chiến.
-Pama quá khen._Quỳnh Anh vui vẻ cười.
-Con….!!! Nhờ có con là pama đã được đi khắp thế giới rồi nè, Đức, Anh, Pháp, Trung Quốc,…
-Ko tốt sao, cũng là đi du lịch mà. Hi hi…._Quỳnh Anh lém lỉnh.
-Con chỉ học có 1 tuần thôi là người ta đã trả con về vs nơi sản xuất rồi._Ông Chiến đau đầu bó tay vs đứa con gái yêu quý của ông rồi.
-Giờ con muốn thế nào đây hả? Công chúa của pama??_Bà Di.
-Con muốn về VN sống._Quỳnh Anh mạnh mẽ lên tiếng.
-Tại sao con lại muốn về VN?_Ông Chiến tỏ vẻ ngạc nhiên.
-Thích._Cô bé trả lời.
-Nếu con hứa ko quậy nữa, papa sẽ đồng ý._Bà Di.
-Con sống vs anh 3 nhé._Ông Chiến.
-Ko, con muốn về VN sống, ko muốn sống vs anh 3 đâu?_Quỳnh Anh khẳng định.
-Anh à! Con là tiểu công chúa của nhà ta, mama ko muốn con đi._Bà Di rơm rớm nước mắt.
-Con đã suy nghĩ kĩ chưa?_Ông Chiến.
-Rất kĩ rồi thưa papa._Quỳnh Anh.
-Vậy được, papa đồng ý._Ông Chiến trả lời.
-Yeah, papa muôn năm._Quỳnh Anh reo lên.
-Thôi được rồi, mama cũng đồng ý._Bà Di.
-Cảm ơn pama nhé._Quỳnh Anh nói rồi chạy lên nhà để sắp xếp hành lí để trở về VN.
Lúc 8h30’ tại sân bay Nội Bài….
-WOA! Chị ấy xinh thế?_Người 1.
-Cứ như một thiên sứ vậy nhỉ?_Người 2.
-Lucky girls…._Người 3.
-Ko biết là thiên thần nhà ai vậy ta?_Người 4.
-……
Tiếng khen ko ngớt lời của mọi người xung quanh.
Đúng là công chúa dễ thương, dù đi đâu cũng làm cho mọi người phải khen ngợi hết lời. Cũng chẳng có gì lạ, hôm nay Quỳnh Anh mặc một chiếc áo ngắn, cộc tay được đính vài hoa văn theo phong cách cổ điển, quý phái cùng với chiếc quần short được làm bằng vải jeans…Ko để ý đến những lời khen ngợi của mọi người xung quanh, Quỳnh Anh hào hứng:
-Xin chào Việt Nam, ta đã trở về.
Mọi người xung quanh ai cũng nhìn nó như sinh vật lạ vậy??? Ko để ý đến ánh mắt của mọi người, Quỳnh Anh nhanh chóng lên xe để trở về ngôi nhà thân thương của mình.
***Một tiếng sau****
-Đẹp trai thế bạn ơi._Người 1.
-Hoàng tử kìa mọi người._Người 2.
-Á…Á….Á……Handsome thế._Người 3.
-……
Cách đây 1 tiếng trước là sự xuất hiện của một thiên thần, bây giờ là sự tỏa sáng của thần mặt trời. Thiên Trọng hôm nay rất đẹp trai nha. Chỉ đơn giản là mặc chiếc áo thun cách điệu để tôn thêm nét đẹp hào hào của cậu, quần jeans bạc màu rất phong cách những cũng làm cho bao cô gái phải ngất ngây. Thiên Trọng nở một nụ cười rạng rỡ vì 10 năm rồi, cậu mới trở về quê hương mình sinh ra. Thiên Trọng nhanh chóng ra khỏi sân bay trong sợ vô vàn tiếc nuối của mọi người đặc biệt là phái nữ.
Bồ… Công… Anh. Ta ngồi đây và đôi mắt long lanh, đang chăm chú thổi nhẹ cùng bông trắng. Nắng yêu ta, yêu hoa, yêu sắc trắng, yêu từng lời thoát khỏi đôi môi.
Bồ…Công…Anh. Cầm nhẹ nhàng từng bông trắng mong manh. Ta khẽ giữ, sợ tình yêu mỏng manh. Em cạnh bên vô tư cười chắng biết. Từng hạt kia đang trong phút biệt ly.
Bồ…Công…Anh. Ta ngắm từng chấm giữa trời xanh. Theo cơn gió bay về miền hạnh phúc. Ta nhắm mắt gửi theo muôn lời chúc. Người yêu ơi, xin đừng mãi rời xa.
Bồ…Công…Anh. Ta tưởng như ngọn gió trong lành. Mang theo đó bao tình yêu hy vọng. Bao nguyện cầu nhỏ nhoi trong trắng. Của những người yêu thích sắc hoa xinh.
*** Bồ Công Anh Manucian***
Tập 2
Tại một ngôi biệt thự Heiji.
-Tiểu thư, tôi đã đăng kí cho tiểu thư đi học rồi ạ?
-Đừng gọi cháu là tiểu thư, gọi tên cháu là được rồi!_Quỳnh Anh.
-Dạ vâng, thưa tiểu thư à nhầm cháu Quỳnh Anh._Ông đáp lời.
-Vậy bây giờ cháu đi mua sách đây, bye ông nhé.!_Nói rồi nó lên chiếc xe ôtô đã chờ sẵn mà ko kịp để ông quản gia nói tên trường. Ông mỉm cười: “Đúng là một tiểu thư đáng yêu.”
********Chạm chán**********
Sở thích của Quỳnh Anh là shopping nên nó rất thích thú. Sau khi nó như đã dọn sạch cả khu trung tâm thương mại, Quỳnh Anh vui vẻ cầm quyển truyện, vừa đeo headphone trông thật cá tính thì….
RẦM….
Tiếng động ko to ko nhỏ nhưng chỉ sau ít phút cũng chính là nguyên nhân thiêu cháy cả khu trung tâm này.(??????????)
Quỳnh Anh đang đọc truyện “Conan” thì bị ᴆụng phải một người lạ, tính cách ngỗ nghịch cũng đã đến lúc phát huy tác dụng của nó.
-Nè! Tên kia. Ko có mắt hả? Mắt mũi để đi đâu vậy?_Quỳnh Anh tức giận nói.
-Cô nói ai là tên kia hả? Con bé kia?_Người con trai tức giận ko kém.( nhân vật chính đã xuất hiện rồi kìa, hi hi hi).
-Tôi nó anh đó, sao nào? Lên lêu.._Quỳnh Anh lè lưỡi trêu.
-Cô..cô…?_Thiên Trọng cứng họng.
- Cô…cô..gì chứ? Tôi ko phải là người nhà của cậu nha._Quỳnh Anh cũng ko vừa.
-Cô…cô.._Thiên Trọng vẫn ko nói đươc nói câu gì.
-Nè! Cháu sao rồi, cứng họng rồi hả, ha ha ha._Quỳnh Anh vui vẻ nói tiếp:
Đúng là một tên mù mà…
-Con bé kia, ai là tên mù hả?_Thiên Trọng giận dữ.
-Ôhô, Ở đây có rất nhiều người, sao cậu tự nhận mình là người mù thế hả? Ây za…_Quỳnh Anh tỏ vẻ tiếc nuối.
-Đúng là đanh đá._Thiên Trọng ko trả được thù đành phán một câu. Nhưng thật ko may mắn, đó là 2 từ ko có trong từ điển của Quỳnh Anh. “Đánh đá” là 2 từ được liệt vào danh sách sổ đen trong bộ nhớ. Vì vậy, bây giờ sự vui vẻ đã được thay bằng tức giận.
-Cậu…???_Quỳnh Anh thật sự giận dữ.
Nhìn thấy vẻ mặt đó của nó, cậu cười thật sung sướng. Bản năng tiềm ẩn trong mỗi người đã đến lúc phát huy tác dụng của nó. Quỳnh Anh đang định đá vào chân của Thiên Trọng cho hả giận nhưng thật ko may, cậu cũng là một người học võ. Mà bản chất của người học võ là đề phòng mọi lúc mọi nơi. Vì vậy, thật nhanh chóng, Thiên Trọng đã nhanh chóng tránh được những cú đạp đẹp mắt đó. Ko vì thế mà nản lòng, Quỳnh Anh tiếp tục tấn công, dùng một chân đá vào chỗ “hiểm” của cậu. Trong 1 chút gang tấc, Thiên Trọng đã nhanh người né kịp nếu ko cậu sẽ thăng hoa sau đòn tấn công đó. (Mà thăng hoa là gì ấy nhỉ??? ^_^….)
-“May quá, nếu ko mình sẽ tuyệt đường con cháu mất”._Thiên Trọng thầm nghĩ.
Tiếp sau đó, karate, judo, tewondo,…lần lượt được Quỳnh Anh thực hiện nhưng đều ko thể hạ gục được cậu.( Quỳnh Anh gặp đối thủ rồi.) Nhìn từ bên ngoài vào thì mọi người rất vui vẻ khi được xem 2 người tranh tài vs những màn võ thuật đẹp mắt. Đang lúc gây gấn, tiếng chuông điện thoại vang lên làm phân tán tư tưởng của Thiên Trọng.
Chớp thời cơ ngàn năm có 1, Quỳnh Anh đá mạnh vào bàn chân Thiên Trọng rồi chạy mất. Trước khi đi lại còn quay lại trêu Thiên Trọng:
-He he, tôi thắng rồi đó. Lêu…lêu…
Thiên Trọng vừa xoa bàn chân vừa nghe lời nói của nó nói mà rất tức giận. Chỉ cần 1 mồi lửa thì cũng có thể khiến thiếu gia này thành nguyên nhân của 1 vụ hỏa hoạn. Lúc này trong đầu cậu chỉ nghĩ được 1 dòng chữ duy nhất “ thù này ko trả thì mk ko phải là Hoàng Lâm Thiên Trọng”. Dù có tâm trạng như thế nào đi nữa thì cậu vẫn nhấc máy nghe:
-Alô,_Giọng lạnh lùng xen lẫn tức giận của cậu.
-Cậu..chủ..Tôi ..gọi ..điện để thông báo. Cậu…sẽ đến ..học tại..học viện …JF…._Người đang nói là thư kí của ông Huy_Ba cậu. Thật ko may cho anh ta, gọi lúc nào ko gọi lại gọi đúng vào lúc này. Thế là….
-Nghỉ việc…_Thiên Trọng lạnh lùng nói ra 2 chữ rồi cúp máy khi anh chàng thư kí kia chẳng hiểu gì cả. (Tác giả thương thay cho anh chàng đó!!!!!)
Quay trở lại vs nhân vật nữ chính, nó đang rất vui vì vừa chọc được 1 người nào đó. Nó vừa đi vừa cười và càng ngày càng nhiều khi nhớ lại những hình ảnh tức cười của anh chàng đó. Trái vs Thiên Trọng, Quỳnh Anh lại rất vui vẻ vs suy nghĩ của mk “ Vui quá đi, ᴆụng ai ko ᴆụng, chứ chạm vào Vũ Ngọc Quỳnh Anh này thì mơ đi nhé. Ha..ha…”.
Vừa về đến nhà, ông quản gia nói:
-Quỳnh Anh, ông đã đăng kí cho cháu học tại học viện JF rồi đó.
-Vâng, cháu cảm ơn ông, hi hi._Nó vui vẻ đáp lời mà trên môi vẫn nở nụ cười.
Ông Khanh cảm thấy hôm nay nó có gì đó rất vui nên thuận miệng hỏi:
-Hôm nay đi shopping có gì vui à, cháu!
Nghe ông Khanh hỏi như vậy, nó càng cười to hơn nhưng vẫn vui vẻ trả lời:
-Vui lắm ông ạ! Ha...ha..ha...
-Tại sao?
-Ko có gì đâu, thôi cháu đi ngủ đây._Quỳnh Anh nói rồi lên phòng đánh 1 giấc đến sáng.