Có tiếng gõ cửa phòng làm việc, thư ký thân cận của Mạc Quan Vinh, Tiểu Trương đẩy cửa đi vào, nghiêm túc nhắc nhở:
"Thủ trưởng, hai giờ rưỡi chiều nay ngài có một hội nghị phải có mặt"
Mạc Quan Vinh cúi đầu, nhìn đồng hồ rồi gật đầu, đứng lên nói một cách có ý tứ:
"Kiêu ngạo không sai, nhưng phải nhìn thời thế, nếu không, đó chính là ngu xuẩn, cháu cứ suy nghĩ thật kỹ đi, còn nữa, mặc kệ cháu nghĩ như thế nào nhưng máu mủ ruột thịt vĩnh viễn cũng không thay đổi được, cháu là người nhà họ Mạc chúng ta, phải nhận tổ quy tông"
Lúc này, Chủ nhiệm Thẩm mới giật mình hiểu ra mọi chuyện, không khỏi quan sát cô gái trước mặt, không phải, cô gái này tuổi cũng không hề nhỏ, rất xinh đẹp mà có phong cách, hơn nữa thực sự là có vài phần phong cách của bà Tiết trước đây.
Chủ nhiệm Thẩm và vợ chồng Mạc Quan Anh cũng đã từng gặp mặt, một đôi vợ chồng xuất sắc như vậy, ai đã gặp qua sợ rằng đều rất khó quên. Cô gái này có lẽ chính là cô cháu gái mà nhà họ Mạc tìm kiếm hơn hai mươi năm nay. Nhưng mà cô bé này hình như một chút cũng không tin, nét mặt lộ rõ ý chuyện này thật quá hoang đường, hoang đường đến mức buồn cười.
Mạc Quan Vinh nói với Mạc Vân Giới vài câu rồi quay người đi ra cửa. Chủ nhiệm Thẩm cười ôn hoà với Quyên Tử:
"Trước mắt cha cháu vẫn phải nằm ở phòng ICU 48 giờ, nếu như không có sự cố gì ngoài ý muốn thì có thể chuyển đến phòng bệnh thường, Mạc thủ trưởng đã sắp xếp phòng bệnh, phòng ICU ở tầng 1, có đầy đủ thiết bị, dễ dàng chăm sóc...."
Chủ nhiệm Thẩm nói rất nhiều, nhưng Quyên Tử không nghe vào từ nào, trong đầu cô đều là lời Mạc Quan Vinh nói trước khi đi:
"Cháu là người nhà họ Mạc, phải nhận tổ tông. Cháu là người nhà họ Mạc, phải nhận tổ tông....."
Đến lúc này, Quyên Tử mới hiểu, mọi chuyện xảy ra lớn đến mức này, đều là vì cô. Mạc Vân Giới nhìn cô, khẽ thở dài, năm bả vai cô, nhẹ giọng nói:
"Chúng ta đi uống ly cà phê đi"
Hai người ngồi trong quán cà phê ở khu nghỉ ngơi của bệnh viện, một lúc lâu sau Quyên Tử mới phục hồi lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Mạc Vân Giới:
"Sao tôi lại là cháu của nhà họ Mạc các người, đừng tìm tôi nói chuyện đùa như vậy có được không hả?"
Mạc Vân Giới cũng không trả lời ngay, cứ như vậy nhìn cô, rất trầm lặng sâu xa, Quyên Tử có chút phiền não mở miệng:
" chứng cứ, chứng cứ đâu? Lấy ra cho tôi xem"
Mạc Vân Giới nói:
"Cô biết nếu không có chứng cứ thực sự, cha tôi sẽ không hành động tự tiện"
Quyên Tử khẽ nhếch miệng, châm chọc cười:
"Nhà họ Mạc các người trước đó vài ngày không phải mới náo loạn một trận sao, cuối cùng lại là giat, nhà họ Mạc các người điên rồi phải không, khắp nơi đều nhận con cháu, biết được ai là ai?"
Mạc Vân Giới dở khóc dở cười, cô nhóc này, đây là nổi giận với ann sao??
Mạc Vân Giới buông tách cà phê trong tay, đột nhiên nghiêng người về phía trước, cách Quyên Tử rất gần:
"Tin tưởng tôi, tôi so với bất kì người nào cũng không hy vọng cô là em họ tôi, nhưng cô thực sự là em họ tôi, tiểu Trương đã đưa kết quả kiểm tra DNA ở nhà cô, nếu không tin chúng ta có thể kiểm tra lại một lần"
Quyên Tử đứng lên, bàn tay nắm cạnh bàn nổi gân xanh, cùi đầu nhìn Mạc Vân Giới:
"Không cần thiết, dù có kết quả DNA quái quỷ gì đó, thì tôi mãi mãi là con cùa cha mẹ tôi, cho nên các người đừng đến quấy rầy tôi"
Nói xong cô quay người đi. Mạc Vân Giới cúi đầu, cười có chút mất mát, chỉ là cho dù cô không phải Vân Đan thì anh cũng không có một cơ hội nào. Lúc gặp cô cũng đã chậm một bước, có lẽ em họ cũng tốt, ít nhất sau này anh có thể danh chính ngôn thuận đến gần cô, che chở cho cô, làm anh trai, dù sao cũng hơn người xa lạ, thậm chí là hơn làm người mà cô ghét rất nhiều.
Trong đầu Quyên Tử rối loại lung tung, nhưng lý trí phân tích, dĩ nhiên nếu lấy thân phận của Mạc Quan Vinh, cũng sẽ không hết lần này đến lần khác nói chuyện đùa lớn như vậy với cô, hỡn nữa ánh mắt mẹ lúc nãy....
Quyên Tử lắc đầu, suy nghĩ một chút, gọi điện thoại cho Thời Tiêu:
"Thời Tiêu, cho mình mượt ít tiền..."
Thời Tiêu nghe xong điện thoại của Quyên Tử thì chạy ngay sang thư phòng Diệp Trì tìm kiếm, tìm của nửa ngày cũng không tìm thấy, đành gọi điện cho Diệp Trì:
"Sổ tiết kiệm của chúng ta ở đâu ạ?"
Vợ anh nói một câu như vậy khiến Diệp Trù cười hỏi:
"Thế nào, nàng dâu nhỏ nhà ta đã nghĩ đến chuyện làm chủ gia đình rồi hả?"
Thời Tiêu trợn mắt nói:
"Cha Quyên Tử nhập viện rồi, anh mau nói cho em biết sổ tiết kiệm để ở đâu? Còn nữa, mật mã là bao nhiêu?"
Diệp Trì không có cách nào với cô, lắc đầu nói:
"Em dùng thẻ anh đưa cho em lấy trực tiếp là được, mật mã là sinh nhật em, Quyên Tử...."
Diệp Trì còn chưa nói xong điện thoại đã truyền đến âm thanh cúp máy, Diệp Trì thở dài, vợ anh chính là cô nhóc mơ hồ, đời này cũng đừng mong khôn khéo hơn. Chỉ là cha Quyên Tử nhập viện rồi, sao lại đến lượt nhà họ nhúng tay vào, tên nhóc Tả Hồng kia là để trang trí sao?
Diệp Trì suy nghĩ một chút, cầm điện thoại lên gọi cho Tả Hồng.
Tả Hồng không biết cảm nhận của mình lúc này ra sao, chuyện của vợ mình thế nhưng anh lại là người biết cuối cùng, lại còn vay tiền người khác. Đến hôm nay mà Quyên Tử vẫn còn xem anh hoàn toàn như người ngoài!
Vô cùng uỷ khuất, vô cùng khó chịu, anh nhanh chóng cầm chìa khoá xe, vội vàng thông báo rồi chạy xe đến bệnh viện. Chỉ là sao lại ở bệnh viện quân đội, mặc dù bên này có khoa não tốt nhất cả nước, nhưng căn bản đây cũng chỉ là viện điều dưỡng của cán bộ quân đội, người dân bình thường rất ít đến nơi này.
Tả Hồng vừa đến khu phòng bệnh hiểm nghèo thì nhìn thấy Thời Tiêu kéo Quyên Tử đứng ở cửa sổ nói chuyện. Hai người nghiêng người đứng, đã hơn năm giờ, ánh nắng ngoài cửa số chiếu vào người Quyên Tử nhà anh, cả người nhuộm một màu mê man.
Cái từ «mê man» này, ngay từ lần đầu tiên Tả Hồng biết Quyên Tử, thì cũng biết cô là một người khác biệt, luôn kinh định như vậy, biết mình nên làm cái gì, làm thế nào, đối với tất cả mọi thứ, cuộc sống, công việc. tự tin như vậy khiến cho cô càng xinh đẹp hơn so với các cô gái khác.
Nhưng lúc này, dù chưa nhìn rõ nét mặt cô, nhưng Tả Hồng có thể cảm thấy rõ ràng, trong lòng cô có một cảm giác không ổn định mê mang, giống như cả người trôi lơ lửng giữa không trung, không có chỗ nào để dừng chân.
Trong lòng Tả Hồng đau đớn một trận, Quyên Tử như vậy, khiến cho anh không chịu nổi.
Thời Tiêu thật sự không nghĩ được tại sao bác Trần lại phải nằm viện, còn là chảy máu não, chính cô cũng không hề biết loại bệnh này lại nguy hiểm như vậy. Hoàn cảnh nhà Quyên Tử và nhà cô lại hoàn toàn khác nhau.
Từ khi bắt đầu hiều chuyển, cô nhớ sức khở mẹ Quyên Tử luôn rất kém, ba ngày hai bữa lại ốm một trận, cho nên cuộc sống Trần gia cũng không được tính là dư dả, lúc Quyên Tử lên học đại học, trừ học phí ra thì Quyên Tử đều tự mình kiếm tiền, sau khi Quyên Tử đi làm thì tình hình mới tốt hơn.
Thế nhưng phí phẫu thuật rất lớn, thật sự là một gánh nặng với Trần gia mà. Thời Tiêu kín đáo đưa thẻ rút tiền trong tay cho Quyên Tử :
" Mật mã là sinh nhật của mình, cậu dùng đi. "
Quyên Tử cầm thẻ trong tay, gật đầu một cái, tình cảm giữa cô và Tiêu Tử, nói thế nào cũng không phải là xa lạ. Không ngại, đột nhiên thẻ trong tay bị rút ra , Quyên Tử ngẩng đầu, vừa đúng chạm phải ánh mắt oán trách của Tả Hồng
" Thời Tiêu, cảm ơn cô, nhưng mà chúng tôi vẫn còn tiền. "
Thời Tiêu gãi đầu, nhìn Quyên Tử, cảm thấy hình như mình có chút giống kỳ đà cản mũi, đành nháy mắt nói :
" Cái đó, mình vào bên trong với dì Lưu đây. "
Nói xay, quay người rời đi.
Tả Hồng cúi đầu, nhìn Quyên Tử thật lâu :
«Tại sao không gọi điện cho anh ? "
Giọng nói lộ ra vẻ chất vấn đương nhiên, khiến trong lòng Quyên Tử nóng lên, cô giống như đã thành thói quen, chuyện gì cũng tự mình đối mặt, nhưng cô đã quên mất, bây giờ bên cạnh cô còn có một Tả Hồng.
Hình như cô có thể cảm thấy, trong nháy mắt trâm trạng của mình rơi vào cảm giác lơ lửng, một cảm giác kỳ lạ, rất rõ ràng, rõ ràng khiến cô không thể bỏ qua.
Tả Hồng bị ánh mắt mềm mại lệ thuộc khó có được của cô làm cho mờ mịt, trong lòng dù có tức giận nhưng ngay lập tức hóa thành nước.
Tả Hồng thở dài, ôm cô vào trong иgự¢, cúi đầu hôn đỉnh đầu Quyên Tử :
«Bất kể lúc nào, nhớ, em còn có anh. "
Ở bệnh viện quân đội Tả Hồng cũng có chút quan hệ, trong một tiếng đồng hồ anh làm xong tất cả các thủ tục, hơn nữa còn ở cùng Quyên Tử trông coi trong bệnh viện, liên tục bốn mươi tám tiếng, đợi đến lúc bệnh tình Trần Quốc Hoa ổn định, chuyển đến phòng bệnh bình thường anh mới về nhà thay quần áo, thuận tiện cầm quần áo cho Quyên Tử thay rồi lại đến bệnh viện.
Mẹ Quyên Tử nhìn thấy bên cạnh con gái đột nhiên xuất hiện Tả Hồng, càm thấy vừa vui vừa buồn, nguyện vọng của bà rốt cuộc cũng được thực hiện, nhưng con gái vẫn là con gái của bà sao ?
Lúc tối, Quyên Tử ép Tả Hồng về nhà ngủ, cô và mẹ chen nhau trên chiếc giường của người thân bên ngoài phòng bệnh của cha.
Đã lâu lắm rồi, từ khi con gái trưởng thành đã không ngủ chung một giường, Lưu Bội Trăn hoàn toàn hiểu rõ, khi mới đứa con gái về nhà thì cô bé bị ốm, sức khỏe rất yếu, rất hay bị sốt ho khan. Khi đó trong nhà không được ấm áp, mang cả lò than vào mà mùa đông vẫn không ấm áp thêm, cả đêm bà ôm cô, vỗ về, dụ dỗ, cơ thể cô bé nhỏ nhắn, mềm mại thơm tho….
«Mẹ, con mãi mãi là con gái của cha và mẹ, đúng không?"
Quyên Tử nói nhỏ, cắt đứt suy nghĩ của Lưu Bội Trăn. Lưu Bội Trăn cúi đầu, nhìn con gái trong иgự¢ mình, thở dài:
«hai hôm nay, mẹ cũng đã suy nghĩ rồi, mẹ và cha con đã giấu con, cuối cùng vẫn không giấu được cả đời…."
Lời nói còn chưa dứt, Quyên Tử ngẩng đầu lên, phiền não cắt ngang lời mẹ cô :
«Đời này con chỉ có cha và mẹ, chúng ta một nhà ba người."
Lưu Bội Trăn cười khẽ, sờ tóc cô :
«Con bé ngốc, một nhà ba người, cũng không phải là cha mẹ và con đâu, bây giờ con lớn rồi, mẹ thấy Tả Hồng rất tốt với con, tuổi con cũng không còn nhỏ, đến tuổi xác định rồi, người đàn ông tốt nhưa vậy rất khó tìm!"
Mặt Quyên Tử có chút ửng đỏ :
«Mẹ, sao lại nói đến chuyện này chứ, con không kết hôn, khi nào con kiếm đủ tiền, chúng ta mua một căn nhà, cha, mẹ, và con, chúng ta sẽ sống như lúc con còn nhỏ."
Trong lòng Lưu Bội Trăn khẽ thở dài, con bé này thật là! Tình tình cố chấp, lại còn mạnh mẽ, dù Trần gia bọn họ để con gái trở về nhận người thân, nhưng mà chỉ sợ đối với nhận lại Mạc gia, cũng không phải là chuyện quá dễ dàng.
Thật ra thì, dù là con gái Trần gia, hay cháu gái Mạc gia thì bà cũng chỉ muốn con bé sống cuộc sống vui vẻ, chỉ sợ đứa nhỏ này quá mạnh mẽ, sẽ bỏ lỡ hạnh phúc của chính bản thân.
Tạm thời nhà họ Mạc quyết định không công khai việc tìm được Vân Đan, vì tính đến địa vị hiện tại của Mạc Quan Vinh, dễ gây ra những phiền toái không cần thiết. Hơn nữa, điều quan trọng nhất là thái độ của Quyên Tử.
Nhà họ Mạc đều không thể ngờ, Quyên Tử lại kiên quyết chống lại chuyện này như vậy, dù có báo cáo kiểm tra ADN, cha mẹ Trần cung đã nói chuyện rất rõ ràng, nhưng cô nhóc này vẫn hoàn toàn không để ý đến, hơn nữa còn xem nhà họ Mạc như tại họa nguy hiểm
Không chỉ trả lại toàn bộ phí phẫu thuật, tiền thuốc men của Trần Quốc Hoa, mà sắc mặt đối với người nhà họ Mạc cũng không tốt, tóm lại, cô nhóc này quyết tâm xem Mạc gia như người xa lạ, không muốn dính líu bất cứ điều gì, đồ dùng mang đến cũng không cần, cố chấp không thể khuyên bảo.
Mạc Quan Vinh đối với cô cháu gái mới tìm thấy này có tình cảm rất phức tạp, đây làhi vọng của cha và vợ chồng Quan Anh, cộng thêm chuyện hơn hai mươi năm con bé sống trong một gia đình như vậy, phải trả qua cuộc sống khó khăn, nhưng con bé vẫn nổi bột xuất chúng.
Mạc Quan Vinh có một phần tình cảm áy náy sâu nặng với Quyên Tử, tình cảm này khiến cho người luôn cứng rắn như Mạc Quan Vinh cũng thấy mềm lòng, ông không muốn ép buộc con bé, ông cảm thấy, đứa nhỏ này mặc dù cố chấp, nhưng rốt cuộc đó cũng đều là huyết thống nhà họ Mạc, chỉ cần con bé thông suốt, hiêu ra tất cả, thì con bé sẽ cam tâm tình nguyện trở về nhận tổ tông.
Dĩ nhiên là Mạc Quan Vinh đã đánh giá thấp sự cố chấp của Quyên Tử, cộng thêm sự việc chảy mãu não của Trần Quốc Hoa, khiến cho quan hệ hai bên tạm thời dậm chân tại chỗ, Quyên Tử chính là sống ૮ɦếƭ cũng không nhận Mạc gia, dù nhà họ có hô phong hoán vũ như thế nào cũng không liên quan, cũng vì vậy dù Quyên Tử và Mạc gia dằn vặt nhau lợi hại như vậy, người khác cũng không biết gì, ngay cả Tả Hồng cũng không biết.
Nhưng Tả Hồng lại cảm giác được, gần đây Quyên Tử nhà anh có chuyện gì đó lo lắng phiền não, giống như là có tâm sự, nhưng mà, anh không giải quyết được thì anh cũng sẽ không đi hỏi, bởi vì anh biết tính cô, cô không muốn nói thì dù người khác cạy miệng cô ra cũng không được gì.
Chỉ là, trong lòng Tả Hồng cũng có tâm sự bí mật, điều này Quyên Tử không hề biết. Có lẽ tại nhiều sự việc xảy ra, đầu tiên là bị tòa soạn ép từ chức, tiếp đến chuyện tìm việc làm gặp phải trắc trở, cùng với chuyện cha Trần bị chảy máu não khiến người luôn luôn thông minh như Quyên Tử, cũng đánh mất sự không khéo bình thường, bỏ qua tình trạng khác thường của cơ thể mình.
Tả Hồng lại thấy rất rõ ràng, Quyên Tử nhà anh gần đây dễ dàng mể mỏi, buổi tối ngủ ngon, không còn chuyện thao thức như trước, luôn ngủ không đủ, lại còn thèm ăn chua, bình thường không bao giờ quả dương mai, nhưng bây giờ có thể ăn cả nửa cân một lúc.
Trọng điểm là, «bạn tốt " cỉa cô đã muộn hai mươi ngày rồi, cô nhóc hồ đồ, đến bây giờ cũng không để ý. Tính cẩn thận lại thì Tả Hồng cảm thấy hình như là lần đó ở trên xe, tuy là ngoài ý muốn, nhưng lại khiến Tả Hồng mừng như điên.
Anh có cảm giác rốt cuộc thời vận của mình đã thay đổi rồi, tất cả mọi chuyện đều không uổng công, có đứa bé, có mẹ đứa bé, Tả Hồng cảm thấy cuộc sống của mình không còn cần gì nữa, loại hạnh phúc thỏa mãn này, khiến Tả Hồng mỗi ngày đều cảm thấy như trên mây.
Anh suy nghĩ Quyên Tử sau khi biết chuyện này sẽ như thế nào, là vui mừng giống như anh, hay là còn lo lắng, Tả Hồng nghĩ đến những chuyện này, trong lòng vui mừng không kìm được. Đặt nồi tôm chưa cay một bên, cất vào trong hộp đồ ăn, rửa sạch nồi, cất đi, nhìn những món ăn mình làm xong, anh cảm thấy rất hài lòng.
.
Cha vợ phải ăn canh chim bồ câu, cha mẹ vợ đều thích rau cải, còn có Quyên Tử nhà anh gần đây lại thích tôm chua cay và canh hải sản nấu cay.
Trần Quốc Hoa khôi phục rất tốt, mặc dù có chút chướng ngại ngôn ngữ, nhưng mà những di chứng khác cũng rất ít, chủ nhiệm Thẩm nói, đây là trạng thái tốt nhất rồi, mấy ngày nữa là có thể xuất viện, về nhà nghỉ ngơi.
Mười ngày đầu tiên, Quyên Tử cũng ở trong bệnh viện chăm sóc ông cả ngày lẫn đên, sau đó tình hình Trần Quốc Hoa ổn định lại, mới mời y tá chăm sóc đặc biệt, Lưu Bội Trăn liền thúc giục cô đi làm, dù sao cô ở đây cũng không có việc gì, công việc cũng không thể làm trễ nải.
Quyên Tử cũng không thể rời khỏi vị trí công tác quá lâu, hội nghị kinh tế sẽ khai mạc vào cuối tuần này, Quyên Tử cần phải chuẩn bị công tác, cô cũng phải thu thập tài liệu, hơn nữa lần này là cơ hội mà Quyên Tử hy vọng đã lâu nên cô nhanh chóng trả phép để đi làm.
Cung may Tả Hồng rất rảnh rỗi, mọi chuyện ở bệnh viện anh đều lo hết, buổi tối sau khi tan việc Quyên Tử cũng đến bệnh viện. Có lúc Quyên Tử cảm thấy thật may mắn, bên cạnh có một người đàn ông như Tả Hồng, lúc cô mệt mỏi đều ở bên cạnh cho cô dựa vào, cảm giác thật là rất tốt
Tả Hồng một tay nhác hộp cơm lên, một tay cầm chìa khóa xe, vừa đi đến dướng tầng thì nhìn thấy có xe nhà anh lái vào chung cư.
Bà Tả từ xa đã nhìn thấy con trai rồi, xách theo hộp cơm, trên mặt nở nụ cười ngu ngốc, bà Tả tức giận vô cùng.
Đối với cô Quyên Tử kia, mặc dù không muốn nói là bất mãn, nhưng mà bà không cam lòng, con nhóc kia dám sai bảo Tiểu Hồng con trai bà với thái độ như vậy, nấu cơm, làm việc nhà là việc của đàn ông sao, lúc ở nhà Tiểu Hồng một cái cũng không thèm ᴆụng tay, ở chung với con nhóc này, cùng biến thành con người không có chút tiền đồ nào như vậy.
Hơn nữa, đừng tưởng bà không thấy, những vết thương trên người, trên mặt Tiểu Hồng, con nhóc kia đúng là đồ đàn bà chanh chua, cũng không hiểu nổi, Tiểu Hồng cứ như là trúng bùa vậy, mắc bẫy cô ta.
Thật ra bà Tả còn có suy nghĩ, có lẽ là vì cảm thấy mới mẻ, một năm rưỡi nữa sẽ phai nhạt, đến lúc đó đem chuyện hôn sự cùng Vân Kha tổ chức luôn, thì con nhóc kia sẽ không tạo ra được sóng gió gì. Nhưng không nghĩ đến, Mạc gia lại chủ động yêu cầu từ hôn, khiến trong lòng bà Tả suy nghĩ, bao nhiêu công lừa dối, thành công dã tràng rồi.
Bà Tả ghé đầu nhìn cái chung cư cũ ký này, ghét bỏ lắc đầu, Tả Hồng mở cửa xe ngồi xuống :
«mẹ đến làm gì thế? "
Bà Tả liến nhìn anh một cái :
«Mẹ tới thăm con trai mẹ không được sao… ! Con xem bao lâu rồi con không về nhà, chắc cũng đã quên mất mẹ con trong như thế nào rồi hả?"
Tả Hồng cười, đưa tay ôm lấy mẹ mình, hài hước nói :
" Đây chẳng giống lời của mẹ con chút nào "
Bà Tả nhăn mũi, đẩy anh ra :
" Trên người con có mùi gì vậy ? "
Tả Hồng sợ hết hồn, kéo áo trên người ra ngửi một cái :
" Mùi gì ? lúc đi ra, con đã cố ý đổi áo rồi, Quyên Tử hiện giờ cũng không ngửi được một chút mùi dầu. "
Bà Tả sợ hãi, nhìn con trai chằm chằm :
«Con nhóc kia mang thai ? "
Tả Hồng cười :
“Mẹ, người càng ngày càng lợi hại”
«Ít cợt nhà, mẹ hỏi con có phải hay không ? "
Tả Hồng gật đầu một cái :
" vâng, nhưng Quyên Tử không biết, chẳng qua là con đoán, không sai biệt lắm, mẹ, người sắp thành bà nội rồi, mẹ vui không ạ ? "
" Hồ đồ ! "
Bà Tả có cảm giác đầu mình cũng sắp loạn, chẳng trách Mạc gia đòi từ hôn, thằng nhóc này thật là, dựa vào con nhóc kia, nghĩ rằng có đứa bé là vào được của nhà họ Tả sao, vọng tưởng.
Sắc mặt Tả Hồng trầm xuống :
" Mẹ, con đã nói rất rõ ràng với mẹ rồi, đời này con chỉ có mình Quyên Tử, con yêu cô ấy, không thể không có cô ấy, mẹ đừng cản con. "
Bà Tả tức giận nói :
«Nói vớ vẩn, co là nam tử hán đại trượng phu, tình yêu gì hứ, cả ngày nói năng hàm hồ, cũng không ngại mất mặt, đàn ông phải đặt sự nghiệp làm trọng, đàn bà chỉ như gấm thêm hoa gì đó, không thể coi như thật, hơn nữa nó cũng không phải người đứng đắn…. "
«Mẹ……. "
Âm thanh Tả Hồng mang theo ý cảnh cáo :
“con không hy vọng từ trong miệng mẹ nói ra một từ mắng chửi Quyên Tử, con đã nó rồi, con yêu cô ấy, đời nay cũng chỉ có thể cưới cô ấy, con không cần biết mẹ có đồng ý hay không, con đều muốn cưới cô ấy, nhận thì con cảm ơn, không nhận thì con vẫn sẽ cùng Quyên Tử sống qua ngày”
Nói xong, đẩy cửa xe, không quay đầu lại đi thẳng.
Sắc mặt bà Tả thay đổi, tức giận đến đỏ mặt, tại sao lại sinh ra đứa con oan gia như vậy, có thể khiến bà đồng ý thừa nhận sao, tuyệt đối không thành.
Lúc Quyên Tử đến bệnh viện đã hơn sáu giờ, mới đến cửa phòng bệnh liền nhìn thấy Tả Hồng cũng ngồi ở đó, đang nói chuyện với mẹ cô. . . . . .
Quyên Tử biết, mẹ cô thích Tả Hồng, vô cùng thích, tên Tả Hồng này lúc nào cũng bày ra bộ mặt vô cùng tốt, vừa gặp mặt liền trái một câu mẹ phải một câu cha , gọi đến là thân mật, Quyên Tử nghe, cũng đỏ mặt thay anh, Tả Hồng như thế làm cho cô cảm thấy động lòng.
Lần đầu tiên gọi như vậy, khiến cha mẹ cô sợ hết hồn, trước kia họ vẫn cho rằng con gái không có bạn trai, đột nhiên bây giờ lại xuất hiện một người, vừa mới gặp đã trực tiếp gọi là mẹ, Lưu Bội Trăn cảm thấy thật sự không thích ứng được, nhưng mấy ngày trôi qua, Lưu Bội Trăn cảm thấy tiếng gọi mẹ này khiến bà rất thỏa mãn.
Con rể tốt như vậy có thể đi đâu tìm được, lớn lên đẹp trai anh tuấn, tính tình lại tốt, công việc cũng vẻ vang, còn có thể nấu cơm, chăm sóc người khác, con bé Quyên Tử nhà bà kia, có thể tìm được người chồng tốt như vậy, không phải là phúc khí đã tu luyện từ kiếp trước ư, Quyên Tử sai bảo người ta cứ như chuyện đương nhiên vậy.
Có lúc, Lưu Bội Trăn cũng buồn bực, con bé cứ đòi anh như vậy mà làm sao anh lại coi trọng đứa con gái xấu xa của bà như thế chứ. Vì vậy, bắt buộc vô ích nên bà âm thầm khuyên Quyên Tử, nhanh chóng lo liệu mọi việc, tránh để cho người đàn ông tốt chạy mất.
Quyên Tử bĩu môi, trong lòng biết âm mưu này nhất định là do Tả Hồng, muốn lấy lòng cha mẹ cô, cho là cô không nhìn ra được sao.
Tả Hồng đang say sưa nghe cha mẹ vợ tương lai kể chuyện Quyên Tử khi còn bé, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Quyên Tử đứng cạnh cửa, nhanh chóng đứng lên, đi qua nhận lấy túi xách trong tay cô, không khỏi hơi nhíu mày:
"Không phải nói cho em đem laptop đến chỗ làm sao, tại sao lại cầm về, nặng như vậy!"
Quyên Tử liếc mắt anh một cái, tức giận:
"Anh nghĩ tôi là học sinh tiểu học sao, có như vậy mà cũng không cầm được à."
Lưu Bội Trăn lườm cô một cái:
"Tiểu Hồng không phải là vì lo cho sức khỏe của con à!"
Quyên Tử vội giơ tay:
"Được! Được! Là con không biết suy xét, thật không biết ai mới là con gái của cha mẹ. . . . . ."
Lẩm bẩm đi vào nhà vệ sinh rửa tay:
"Cha hôm nay cha cảm thấy thế nào?"
"Tốt lắm, con cứ yên tâm đi, mới vừa ngủ rồi, cha nói này, chúng ta nên xuất viện sớm đi, ở đây tổng cộng tốn hết bao nhiêu tiền hả?"
Tả Hồng săn sóc trợn mắt nói mò (nói dối):
"Cha yên tâm đi! Có bảo hiểm y tế, không mất nhiêu tiền "
Lưu Bội Trăn thở phào nhẹ nhõm.
Chờ Quyên Tử cùng ăn cơm, sau đó nói chuyện một lúc, Lưu Bội Trăn vội vàng giục hai người đi về.