Tình Yêu Dũng Cảm Của Quyên Tử - Chương 20

Tác giả: Hân Hân Hướng Vinh

«Thế nào ? Quyên Tử nhà ta muốn theo anh đi làm à ? "
Tả Hồng đỗ xe ở chỗ dành riêng cho xe của anh, anh cười híp mắt nhìn Quyên Tử bên cạnh, Quyên Tử cười hì hì :
«Nghĩ hay quá nhỉ, chẳng lẽ em là cô gái thích đi theo người khác lắm sao? "
Xoay người nháy mắt mấy cái, cánh tay duỗi qua, kéo mặt Tả Hồng lại gần mình, hôn lên môi anh :
«Ngoan ngoãn nhé ! Có thể về sau em sẽ kiểm tra thường xuyên "
Nói xong, lưu loát đẩy cửa xe đi xuống, Tả Hồng sửng số lúc lâu, đột nhiên cảm thấy trong lòng có bao nhiêu là ngọt ngào, ngọt đến tận chân, chỉ vì một câu thường xuyên kiểm tra của cô.
Trước kia những lời như vậy Quyên Tử sẽ không bao giờ nói ra khỏi miệng, có lẽ nên nói là, cho đến bây giờ cô ấy chưa bao giờ quan tâm anh làm chuyện gì ở bên ngoài. Tả Hồng đã từ cho rằng, nếu trước mặt cô, anh có đi cùng với những cô gái khác thì Quyên Tử nhà anh cũng sẽ chỉ híp mắt nhìn và cười.
Chính vì chuyện này khiến cho Tả Hồng rất nản chí, vì nó chứng tỏ rằng cô không thương anh, một chút cũng không thương, bởi vì không thương, mới có thể không quan tâm. Cho nên Tả Hồng mới có thể chỉ vì một câu nói như vậy của cô, một câu nói đùa mà vui mừng không dứt, lời của cô rốt cuộc là có ý gì ?
Đầu óc vui mừng đến choáng váng, đợi đến khi Tả Hồng hết chậm lụt lấy lại được tinh thần thì Quyên Tử đã đi vào đến văn phòng, Tả Hồng đuổi theo cô nhưng chỉ thấy mỗi bóng lưng cô.
Tả Hồng suy nghĩ một chút, không khỏi cau mày, trong tòa nhà này, chỉ có tạp chí Thương mại Thời đại chuyên nghiệp ở tầng mười là cùng ngành nghề của cô, nhưng mà điều này sao có thể, anh cả Mạc gia làm sao lại cho phép chuyện như vậy xảy ra. Chỉ là, gần đây nhà họ Mạc cũng không có động tĩnh gì, cũng không thấy thúc giục chuyện hôn sự của anh và Vân Kha, cũng không tìm Quyên Tử gây phiền phức, những chuyện này quả thực có chút lạ kì.
Tả Hồng vừa định bước vào thang máy đã trông thấy anh cả nhà họ Mạc đi đến, xách theo cặp tài liệu, ăn mặc nghiêm trang, mỗi lần nhìn thấy anh ta, Tả Hồng cũng có cảm giác như đi vào nghĩa trang tham dự tang lễ, cộng thêm khuôn mặt lạnh băng của anh ta, càng đúng như tưởng tượng.
Hai người cũng bước vào thang máy, Tả Hồng dựa vào tay vịn bằng kim loại, nhìn Mạc Vân Phong :
«Anh có ý gì ? "
Mạc Vân Phong nghiêng đầu nhìn anh :
" Tôi không trả lời vấn đề không rõ ràng. "
Sắc mặt Tả Hồng trầm xuống :
" Tại sao anh lại cho Quyên Tử nhà tôi làm việc ở chỗ này ? "
«Quyên Tử nhà cậu ? "
Mạc Vân Phòng nhếc miệng, lộ ra nụ cười có phần giễu cợt :
" Đầu tiên, tôi cho là Quyên Tử và cậu không có quan hệ gì, hơn nữa, tôi không có nghĩa vụ trả lời những vấn đề không có ý nghĩa như thế. "
Tả Hồng tiến lên, nắm cổ áo anh ta :
" Anh cả Mạc, đừng giả bộ hồ đồ với tôi, không có sự đồng ý của anh, Quyên Tử nhà tôi có thể đi làm ở tầng mười sao ? "
Mạc Vân Phong hất tay anh ra, sửa lại cà vạt của mình rồi nói :
«Tả Hồng, đừng có giống như chó điên vậy, bạ ai cũng cắn, là người đàn ông, thì nên suy nghĩ nghiêm túc một chút, phải làm thế nào thì mới có thể che chở cho người phụ nữ mà mình yêu. "
Thang máy mở ra, Mạc Vân Phong hừ lạnh, cất bước đi ra ngoài, đi được hai bước, quay đầu lại :
" Đúng rồi, ông cụ nhà tôi có nói, hôn sự của cậu và Vân Kha thôi vậy, chỉ là nếu từ hôn, cậu cũng nên hiểu, Tả Hồng cậu cùng Mạc gia chúng tôi không còn quan hệ gì. "
Tả Hồng cảm thấy, chớp mắt một cái, mọi mây mù trước mắt đều tan biến, giống như lúc gặp xui xẻo cực điểm, bỗng nhiên thay đổi vận mệnh, mọi chuyện đều thuận lợi vô cùng.
Trong lòng Quyên Tử có anh rồi, hôn sự với Mạc gia cũng hoãn lại, mọi chuyện rắc rối tụ lại một chỗ, đang có nguy cơ biến thành bế tắc phiền phức, bây giờ từng cái một dễ dàng giải quyết, khiến anh không khỏi nhếch môi cười, hướng về phía anh cả nhà họ Mạc nói lớn :
«Anh yên tâm đi, Tả Hồng tôi xin thề, cả đời này tôi cũng ước không có quan hệ gì với người nhà họ Mạc cái ngươi. "
Bước chân Mạc Vân Phong hơi chậm lại, hiếm khi lộ ra một nụ cười ranh mãnh, trong lòng lại nói : nhóc con, chỉ sợ đến lúc đó, cậu lại khóc lóc xin qua cửa nhà họ Mạc chúng tôi. Nếu như em họ ở chung với Tả Hồng hạnh phúc thì Mạc Vân Phong quyết định tận lực quay đầu.
Bởi vì anh không muốn gặp phải một Vân Kha thứ hai, lúc nào cũng phảng phất buồn, rõ ràng là một cô gái trẻ nhưng lúc nào cũng mang bộ dạng của một bà già bảy tám mươi tuổi tang thang, lúc nào cũng có cảm giác khó khăn, chỉ là Vân Đan…
Đột nhiên Mạc Vân Phong nghĩ đến chuyện chỉ gặp mặt Quyên Tử một lần, không khỏi lắc đầu, Vân Đan dù sao cũng không phải Vân Kha, đối với sách lược nghiêm khắc của cha, có lẽ có thể dùng với Vân Kha, còn với Vân Đan thì thực sự là khó nói.
QUyê Tử rất thích công việc hiện tại, tổ trưởng tổ hoạt động họ Ngô, tên rất đơn giản, Ngô Vệ, khoảng ba mươi bảy, ba mươi tám tuổi, là một tiến sĩ từ nước ngoài về.
Thật ra khi đi vào nơi này thì Quyên Tử mới phát hiện, không phải là tổng biên tập làm khó cô, mà tổ phóng viên thật sự không có ai là ăn không ngồi rồi, đều là những người có trình đồ học vấn cực kì lợi hợi, là tinh anh nhân tài, so với cô thì cô thật sự không bằng, nhưng cô có đầu óc, cô tự tin mình có thể làm tốt.
Nói bên ngoài là làm phóng viên, nhưng Quyên Tử cũng có thể tham dự vào các diễn đàn hội nghị kinh tế cấp quốc gia, tháng sau thành phố S tổ chức hội nghị nên các hoạt động trụ bị tài liệu đang được tiến hành. Quyên Tử nhanh chóng tham gia vào hoạt động trợ giúp, vừa nghe các nhân viên khác thảo luận cô đã đưa ra vấn đề và trình bày quan điểm cá nhân, ngày tiếp theo tổ hoạt động gồm mấy người cũng thoải mái với cô gái xinh đẹp này.
Dĩ nhiên là người đẹp đến nơi nào cũng đượ ưu tiên, cộng thêm tổ hoạt động gồm sáu thành viên, nhưng đều là đàn ông độc thân, đột nhiên xuất hiện một người đẹp như vậy, mặc dù bối cảnh của cô nhất định không hề nhỏ, nhưng vẫn hấp dẫn người khác phái. Đây chính là quy luật của tự nhiên. Hơn nữa, người ta mặc dù dáng dấp xinh đẹp, nhưng không hề ngu ngốc, cho dù chưa quen thuộc công việc nhưng thỉnh thoảng đều nói ra những vấn đề mấu chốt.
Điều này nói rõ cái gì, nói rõ cô là người có đầu óc thông minh và rất nhạy cảm với tin tức, quan trọng hơn nữa là cô giúp rất nhiều trong chuyến công tác này. Cho nên, ngày hôm sau mấy người này và Quyên Tử đều trở nên quen thuộc hơn, chưa nói đến bối cảnh, người đẹp lại thông minh, ai không thích chứ.
«Tan việc tất cả chúng ta đi ăn một bữa cơm, tôi mời mọi người, xem nhưa là chào đón Tiểu Trần, mọi người thấy thế nào ? "
Ngộ Vệ vỗ tay lên tiếng, cả phòng hoan hô ầm ĩ, Trương Bân cười nói :
"Ngài Tổ trưởng, ngài biết Tiểu Trần người ta có hẹn không, người đẹp nha, tan sở làm gì có thời gian rooic nha. "
Ngô Vệ cười nhìn Quyên Tử, ý vị sâu sa nói thêm một câu :
"Nếu như có, có thể mang theo người thân"
Các đồng nghiệp nam đã có ý rõ ràng như vậy, Quyên Tử không khỏi cười rộ, nói nhẹ nhàng :
«Anh ấy rất bận, cảm ơn mọi người đã quan tâm đến tôi, hôm nay để tôi mời mọi người đi. "
Một câu nói như vậy khiến cho kẻ thì sung sướng người thì buồn bã, vốn là đột nhiên xuất hiện một người đẹp thông minh như vậy, nhóm hoạt động độc thân cũng chỉ muốn thử, không nghĩ đến hoa đã sớm có chủ, nhưng cũng rất nhanh bỏ qua, rối rít bình thường trở lại. Dù sao đàn ông bây giờ cũng đều không phải người mù.
Điện thoại di động vang lên, Quyên Tử nghiêng đầu nhìn, khóe môi khẽ nhếch lên cười, cầm điện thoại ra cửa, đi ra chỗ cầu thang an toàn bên ngoài nghe điện thoại :
«Buổi tối cùng ăn cơm, anh có chuyện tốt muốn nói cho em. "
Giọng của Tả Hồng rõ ràng có hơi kích động.
«Buổi tối em đi ăn cơm với đồng nghiệp mới, làm sao bây giờ ? "
Âm thanh trong veo của Quyên Tử khiến chính cô cũng không phát hiện cảm giác áy náy, mềm mại giống như đang làm nũng với người yêu, âm thanh mềm nhũn truyền đến tai Tả Hồng, cảm giác thoải mái vô cùng.
Tả Hồng cũng hiểu, là người mới, cũng phải có quá trình chuẩn bị, chỉ là không nghĩ cô lại khéo léo dịu dàng như vậy, liền trêu chọc cô một chút.
"Anh đi cùng em được không ? Dù sao đều làm trong một tòa nhà, biết đâu đồng nghiệp của em anh cũng có quen biết. "
Quyên Tử cười nhẹ, nhẫn tâm cự tuyệt, trong tòa nhà này có người` không biết cục phó Tả có lẽ là vô cùng hiếm. Quyên Tử mới đi làm một ngày ở đây, đại danh cục phó Tả cũng đã như sấm bên tai.
Lúc trưa ở phòng ăn, bàn bên cạnh có mấy cô gái ngồi nói chuyện, trong vòng một buổi trưa, từ trong ra ngoài, từ gia đình đến bối cảnh, từ phong cách làm việc đến năng lực chăn gối như thế nào…(ặc ặc, mấy mẹ này buôn chuyện dã man quá) Không nói rõ chi tiết nhưng mà buôn chuyện thì vấn đề nào cũng có, nhìn có vẻ là nhân viên công vụ nghiêm chỉnh nhưng hóa ra bên trong lại nóng lửa kích tình như vậy.
Thậm chí Quyên Tử còn cảm thấy, Tả Hồng chính là đối tượng ảo tưởng giúp trong lòng phụ nữ cảm thấy không con tịch mịch, lúc lên giường cùng chồng nhưng trong đầu lại nghĩ đến Tả Hồng.
" ha ha ha "
Nghĩ đến đây, Quyên Tử không nhịn được cười :
«Cười cái gì ? "
Giọng Tả Hồng hơi nghi ngời truyền từ bên kia đến :
"Chỉ là em đang nghĩ đến đến đối tượng ảo tưởng của một vấn đề. "
" Đối tượng ảo tưởng ? "
Tả Hồng cười xấu xa :
«Chẳng lẽ Quyên Tử nhà mình nhớ anh, không cần ảo tưởng, anh có thể phục vụ ngay lập tức, thế nào ? "
Quyên Tử lười nói lại với anh :
«Em cúp máy đây. "
"Đừng đừng. . . . . . Quyên nhi, buổi tối em ăn cơm ở đâu ? lát nữa anh đón em. "
" Buổi tối em tự về được rồi. "
Nói xong, Quyên Tử không quên cảnh cáo anh một câu:
"Không cho đi theo, nếu không, buổi tối ngủ trên sofa."
Để điện thoại xuống, Tả Hồng còn nói thầm:
"Con nhóc xấu xa, cũng biết uy Hi*p."
Chỉ là nghe âm thanh vui vẻ của cô, Tả Hồng cảm thấy thực sự yên tâm, cách dó vài ngày, tinh thần cô sa sút cũng khiến Tả Hồng rất lo lắng. Tính tình Quyên Tử nhà anh rất mạnh mẽ, mặc dù anh muốn giúp cô cũng không nghĩ ra được biện pháp tốt.
Có lúc, anh muốn, chỉ cần Quyên Tử nhà anh cam tâm tình nguyện núp trong иgự¢ anh, để anh vì cô che gió che mưa, thế là đủ. Nhưng có lẽ đây là hi vọng xa xôi của anh, có lẽ cả đời cũng chỉ là hy vọng xa vời, cả đời cũng không thể thực được. Quyên Tử nhà anh quá kiêu ngạo, kiêu ngạo đến mức anh muốn hận cô, nhưng anh yêu cô gái này, yêu đến mức bị coi thường.
Tả Hồng không khỏi nghĩ đến kế hoạch tương lai của anh và Quyên Tử, kết hôn, sống ૮ɦếƭ, Tả Hồng nghĩ đến những điều này, trong lòng có cảm giác vui sướng thỏa mãn. Cho đến bây giờ Tả Hồng cũng không biết, anh cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, bình thường đến không thể bình thường hơn nữa, chỉ vì những điều như kết hôn rồi sống ૮ɦếƭ cũng có thể làm anh vui mừng đến như vậy, nhưng mà anh thực sự vui mừng vô cùng.
Giống như một người chần chừ ở trong bóng tối thật lâu, chợt nhìn thấy ánh mặt trời, là hạnh phúc tương lai của Quyên Tử và anh, anh đang vô cùng mong đợi.
Hai vợ chồng Trần Quốc Hoa thật sự không nghĩ đến, hơn hai mươi năm trôi qua, vẫn có người tìm tới cửa.
Hai vợ chồng ông bà vốn có một cô con gái ruột, tên mụ cũng gọi là Quyên Tử, cuộc sống hai vợ chồng không tính là giàu có, nhưng với cuộc sống và cô con gái nhỏ như thế này cũng khiến ông bà vui vẻ mừng rỡ.
Khi đó, Trần Quốc Hoa muốn con gái lớn lên nhất định phải học cho giỏi, dù tốn kém đến mức nào cũng muốn cho cô bé đi học đại học, ông và vợ cả đời đã thua thiệt chuyện học hành, cả đời cũng không có tiền đồ rồi.
Không ngờ, lúc cô bé được ba tuổi bị mắc bệnh viêm màng nào nghiêm trọng, gần như tiêu tán hết tài sản trong nhà nhưng cũng không cứu sống được. Về sau cô bé qua đời, vợ bà Lưu Bội Trăn cũng vì vậy mà bị bệnh nặng một trận, tinh thần cũng trở nên hoảng hốt.
Bác sĩ nói nếu tiếp tục u uất như vậy, cả người cũng sẽ thay đổi, tinh thần sẽ càng trở nên thất thường hơn, bác sĩ đề nghị vợ chồng ông nên sớm có đứa bé, sẽ là biện pháp tốt nhất. Dù sao cũng là tâm bệnh, cần có tâm dược mới chữa được. Nhưng thân thể Lưu Bội Trăn, kể từ sau khi sinh Quyên Tử, vẫn luôn không tốt.
Đắn đo liên tục, vợ chồng Trần Quốc Hoa quyết định nhận nuôi một đứa bé. Lúc nhìn thấy Quyên Tử lần đầu tiên ở trong cô nhi viện vùng ngoại ô, Quyên Tử đang bị sốt nhẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, nhìn vô cùng đáng thương.
So với những đứa trẻ khỏe mạnh khác thì đứa bé bị bệnh này đã kích thích hai vợ chồng ông, trong lòng có một sợi dây mềm mại, hơn nữa, cô nhóc này rất xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ bé trắng trẻo, mái tóc quăn nhẹ nhàng mềm mại, lông mi vừa dài vừa cong, dù nhắm mắt cũng làm cho người ta không thể không vừa lòng.
Lưu Bội Trăn ôm đứa bé vào trong иgự¢ thật chặt, giống như thấy được bóng dáng con gái yêu, bà phát hiện ở cổ áo cô bé có một khối ngọc bài. Nếu nhận nuôi thì đời này cô bé chính là con ruột của hai người, vì để tránh phiền phức trong tương lai, bà liền lấy vật đeo trên người cô bé xuống, thứ duy nhất thuộc về cha mẹ cô bé.
Đúng lúc bên cạnh có một cô bé khác chơi ở gần đó, Trần Quốc Hoa tiện tay cho đứa bé đó. Sau đó bế Quyên Tử trở về nhà, hai vợ chồng ông bà cũng vì đứa bé này mà hy sinh rất nhiều, từ nhà máy cơ giới hạng nặng điều xuống xưởng thép. Năm đó Quyên Tử bốn tuổi, một nhà ba người chuyển đến khu nhà ở xưởng thép bắt đầu cuộc sống mới.
Cho nên, hầu như không ai biết Trần gia có một người con gái nuôi, hơn nữa hai vợ chồng ông bà cũng thương Quyên Tử không khác gì cha mẹ ruột, yêu thương, nuôi dưỡng cô bé này. Đứa bé này cũng rất khỏe mạnh, từ nhỏ đã rất ưu tú, lớn lên đi học đại học A, sau khi tốt nghiệp đi làm thì tìm được công việc.
Có lúc vợ chồng Trần Quốc Hoa cũng tự nhủ, đứa bé này trưởng thành càng ngày càng xinh đẹp, lại rất thông minh nhiệt tình, tám đời Trần gia bọn họ cũng không có được như vậy, cha mẹ ruột của đứa nhỏ này không biết là người như thế nào. Thấp thỏm mấy năm liền, ông bà sợ có một ngày cha mẹ ruột cô bé tìm đến, đến lúc đó ông bà không biết phải làm sao đây.
Sau đó nhiều năm dần qua đi, tâm tình cũng ổn định lại, nào nghĩ đến, hơn hai mươi năm rồi lại có người tìm đến cửa, hơn nữa, bọn họ nằm mơ cũng không ngờ lại là gia đình có bối cảnh lớn như vậy.
Thời điểm chuông cửa vang lên, Lưu Bội Trăn còn tưởng đó là Quyên tử trở về, vấn đề hôn nhân của con bé này luôn khiến hai vợ chồng bọn lo lắng, bình thường thì rất hiếu thuận, nhưng tính tình cố chấp vô cùng, không biết nghĩ cái gì trong đầu, tuyệt đối không có chút gấp gáp nào.
Lưu Bội Trăn thấy Quyên Tử là phải nhắc đi nhắc lại chuyện này, chỉ là bình thường công việc của Quyên Tử bận rộn, hai người già bọn họ hay càu nhàu, muốn tìm cô nói chuyện cũng không thấy bóng dáng đâu.
Trong lòng Lưu Bội Trăn còn đang nghĩ, lần này nhất định phải ép Quyên Tử đi xem mắt, con bé này đã bao nhiêu tuổi rồi, nếu không nhanh lấy chồng là thành gái ế mất, con bé Tiêu tử, con cũng đã sinh rồi, chỉ còn mỗi Quyên Tử, đến người bàn trai cũng không thấy.
Mở cửa ra, Lưu Bội Trăn không khỏi sợ hết hồn, đứng ở ngoài cửa là một vị sĩ quan, còn có một người trẻ tuổi khoảng hơn ba mươi tuổi, vừa nhìn đã biết là không phải người bình thường, ở giữa còn có một người, thấy rõ người này khiến Lưu Bội trăn vội vàng xoay người kêu lên :
«Cha Quyên Tử, cha Quyên Tử…. "
Trong tay Trần Quốc Hoa cầm chiếc đàn nhịn, từ ban công đi đến:
“Sao vây, Quyên Tử về sao?”
Nói thật, mặc dù đã điều tra rõ ràng về cha mẹ nuôi nhà Trần gia, Mạc Quan Vinh còn nghĩ là khi nhìn thấy đôi vợ chồng này ông sẽ có cảm xúc rất lớn, nhưng thật ra đây chỉ là hai vợ chồng chất phác tự nhiên, giống như bao đôi vợ chồng Trung Quốc khác, vô cùng bình thường.
“Ngài là... Ngài là vị trên ti vi kia, vị kia............”
Trần Quốc Hoa khẩn trương đến mức nói lắp. Không nghĩ là có một ngày một nhân vật lớn trên tivi như vậy sẽ xuất hiện thực sự ngoài của nhà ông, còn là một vị đại thủ trưởng.
“Thật xin lỗi, tùy tiện quấy rầy hai người, tôi là Mạc Vân Giới, đây là cha tôi, chúng tôi đến, là vì chuyện hai mươi bốn năm trước, ở cô nhi viện Thánh tâm, hai người có nhận nuôi một bé gái, chúng tôi là người thân của cô bé ấy.”
Một câu nói, giống như một tiếng sấm, suýt nữa làm nổ tung hai vợ chồng Trần Quốc Hòa, đây đúng là sợ điều gì thì sẽ gặp phải điều đó.....
Mạc Quan Vinh ngồi trong phòng khách nhà họ Trần, quan sát bốn phía, bố trí rất ấm áp, căn nhà không lớn, nhưng sạch sẽ, nhẹ nhàng khoang khoái, trên tường đối diện tủ ti vi có treo ảnh gia đình.
Mạc Quan Vinh đứng lên đi đến, quan sát cẩn thận một lúc mới nhìn ra được, có lẽ là lâu lắm rồi, trong hình cha mẹ Trần cũng còn trẻ hơn rất nhiều so với hiện tại, Quyên Tử đứng sau lưng, có lẽ là thời gian cô bé học tiểu học!Tóc kẹp lên, buộc đuôi ngựa, mái để ngang trán, ngũ quan cực kỳ xinh đẹp, dáng vẻ thanh tú rất có khí chất. Không để lại nhớ đến, cô nhóc này lúc nào cũng có tinh thần phấn chấn, mạnh mẽ.
Mạc Quan Vinh lộ ra nụ cười thú vị.
"Mời uống trà"
Tay Lưu Bội Trăn bưng ly trà có chút không khống chế được, khẽ run rẩy, đặt ly trà trên khay bắn vài giọt nước ra ngoài. Mạc Vân Giới không khỏi thở dài trong longd, có lẽ bọn họ cũng không có làm sai, nhưng dù sao cũng là ỷ thế ức Hi*p người.
Trần Quốc Hoa không lưu loát mở miệng :
" Ngài không phải là nhầm chứ ? Sao lại xác định Quyên Tử là cháu gái của các người ? "
Mạc Quan Vinh xoay người lại, nhìn lướt qua Tiểu Trương đang đứng bên kia, Tiểu Trương mở cặp công văn trong tay ra, rút một tập tài liệu đặt trên khay trà :
" Đây là báo cáo kiểm tra DNA của bác sĩ có uy tín nhất….. "
Lời Tiểu Trương còn chưa nói xong, ầm một tiếng, trước mắt ông Trần bỗng tối sầm, ngã quỵ xuống phía trước…..
Lúc Quyên Tử chạy đến bệnh viện, ông Trần đã được đưa vào phòng mổ, ngoài khu vực người thân đứng chờ chỉ có me cô, ôm cánh tay ngồi ở đó, nhìn rất cô đơn mà đáng thương.
Lưu Bội Trăn nhìn thấy Quyên Tử liền ôm lấy cô, ôm thật chặt, giọng nói nghẹn ngào :
" Cha con…. Cha con, ông ấy…. "
Nói được mấy từ thì không nói nổi, Mạc Vân Giới đứng bên cạnh mở miệng nói tiếp :
«Cha cô đột nhiên chảy máu não, may mà cấp cứu kịp thời, bây gờ đang ở bên trong làm giải phẫu hộp sọ, cô yên tâm, đã mời chủ nhiệm khao não có năng lực nhất đến chỉ đạo, ông ấy sẽ không có chuyện gì đâu. "
Lúc này Quyên Tử mới phát hiện ra Mạc Vân Giới, trong nháy mắt cô liền tức giận :
" Sao anh lại ở chỗ này ? Bệnh của cha tôi cùng nhà họ Mạc các người có quan hệ gì, có phải vì Tả Hồng không, các người không làm phiền tôi, lại trực tiếp tìm cha mẹ tôi, nếu cha tôi có chuyện gì, tôi liều mạng với Mạc gia các người, bây giờ biến, ngay lập tức. "
Lưu Bội Trăn vội vàng lôi kéo con gái, tư tưởng bén rễ ăn sâu, trong lòng dù có oán hận cũng không biểu hiện ra, dù sao người ta cũng là quan lớn ! Người xưa cũng nói dân không đấu được với quan, Trần gia bọn họ trong mắt người ta có là cái gì đâu. Chuyện chính là như vậy, nghiêm túc mà nói, cũng không thể hoàn toàn trách người ta, cũng là tại hai vợ chồng bà quá đáng.
Lúc mới đầu nhận nuôi đứa bé nên nghĩ đến chuyện này, một đứa bé xuất sắc như vậy, sao người ta lại có thể không cần cơ chứ, lại nói bọn họ cũng không phải là người khác, đó là người thân của Quyên Tử mà !
Trong lòng Lưu Bội Trăn không nói ra được, vô cùng chua xót, chính bà, từng chút từng chút một, che chở cho con gái từ nhỏ đến lớn, nhưng mà là con gái của người ta ! Lưu Bội Trăn biết, cha Quyên Tử cũng vì nghĩ không thông, mới gục xuống, không nghĩ ra có thể làm thế nào, họ có thể như thế nào đây………
Mạc Vân Giới vừa muốn giải thích, cửa phòng mổ đã mở ra, Trần Quốc Hoa được đẩy ra ngoài, Quyên Tử dìu Lưu Bội Trăn xông tới, trên đầu Trần Quốc Hoa băng từng mảng băng gạc trắng xóa, phải thở bằng máy, hai mắt nhắm chặt, sắc mặt trắng xám trông vô vùng khó coi.
Mấy bác sĩ trẻ tuổi vây quanh một vị bác sĩ già hơn năm mươi tuổi bước ra:
"Ca mổ rất thành công, máu bầm đã được hút ra sạch sẽ, trước mắt mà nói, sẽ không có nguy hiểmđến tính mạng."
Quyên Tử và Lưu Bội Trăn, cả Mạc Vân Giới đứng một bên đều thở dài một hơi. Chuyện xảy ra đến mức này, bọn họ cũng không hề nghĩ đến, sao có thể ngờ chuyện này đối với ông Trần đả kích lớn như vậy, nhưng bọn họ cũng hiểu, nếu như ông Trần thật sự có chuyện gì, em gái họ có nhận lại người thân hay không chưa nói, nhưng mà chắc chắn sẽ hận Mạc gia, đến lúc đó làm sao mà giải quyết được mọi chuyện đây.
Quyên Tử bố trí cho cha mẹ thật tốt, rồi đến tìm bác sĩ chỉ đạo. Bệnh viện quân y, Quyên Tử lớn như vậy cũng chưa bao giờ đến nơi này, vô cùng xa lạ.
Hỏi hai cô y tá mới tìm đùng đường, đẩy cửa phòng làm việc chủ nhiệm ra, lại thấy Mạc Quan Vinh đang ngồi trên ghế salon, Mạc Vân Giới đang đứng một bên nói chuyện với bác sĩ.
Quyên Tử nghĩ trong lòng, chẳng lẽ mình và nhà họ Mạc thực sự là nghiệt duyên, sao lại không tránh khỏi cơ chứ . Mạc Quan Vinh áy náy nhìn Quyên Tử :
Quyên Tử trong lòng suy nghĩ, chẳng lẽ mình và Mạc gia có cái gì nghiệt duyên, làm sao lại là không tránh thoát đấy. Mạc quan vinh có chút khiểm nhiên nhìn Quyên Tử:
"Rất xin lỗi! Ta không ngờ sẽ xảy ra chuyện như thế"
Hiện tại lý trí Quyên Tử đã khôi phục, nhìn tình huống này cũng không giống vì chuyện tình cảm với Tả Hồng, tạm thời cô không muốn cùng người nhà họ Mạc có bất cứ chuyện gì nữa, Quyên Tử trực tiếp hỏi bác sĩ đối diện với Mạc Quan Vinh.
Thật ra thì dù rất không lễ phép, nhưng Mạc Quan Vinh cũng chỉ khẽ mỉm cười, chủ nhiệm Thẩm rất kinh ngạc, dù sao ông cụ Mạc đang ở trước mặt, người dám như vậy thật đúng là không có nhiều.
"Sức khỏe cha tôi sau này có đề lại di chứng gì không thưa bác sĩ?"
Quyên Tử khá lo lắng mở miệng. Chủ nhiệm Thẩm nói đúng trọng tâm:
"Chảy máu não cho dù cấp cứu kịp thời, giải phẫu thành công, đối với đại não cũng có mức độ tổn thương nhất định, chỉ là, cụ thể còn phải xem mức độ khôi phục của bệnh nhân sau khi tỉnh lại, cá nhân tôi đề nghị, có thể xây dựng một kế hoạch phục hồi sức khỏe, tiến hành phối hợp với trị liệu, thì hiệu quả cao hơn, quan trọng nhất là, người bệnh không được chịu kích thích quá lớn"
Quyên Tử nghiêm túc gật đầu một cái:
"Chúng tôi có thể chuyển đến phòng bệnh bình thường được không. . . . . ."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc