Sau đó, thông tin về việc nhà họ Mạc tìm thấy cháu gái mất tích hơn hai mươi năm, Mạc Vân Đan bị lộ ra.
Chuyện này khiến cho Tả Hồng từ trong u ám như thấy được ánh sáng mặt trời, chuyện về Mạc Vân Đan, có lẽ sẽ là cơ hội giúp anh từ hôn thuận lợi.
Đặt điện thoại xuống, Tả Hồng ôm Quyên Tử lăn lộn hai vòng. Quyên Tử không hiểu anh vui mừng điều gì, mà thật ra, từ lúc ở trên núi đến giờ, anh vẫn vui mừng như thế, giống như một đứa trẻ vui vẻ không buồn không lo.
Không thể phủ nhận, mấy ngày ở trên núi cũng là lúc Quyên Tử cảm thấy vui vẻ nhất, tạm thời bỏ lại tất cả, không suy nghĩ bất cứ điều gì, không cần phiền não, mỗi ngày trôi qua đều rất vui vẻ.
Đáng tiếc cuối cùng thì vui vẻ cũng chỉ là nhất thời, bọn họ vẫn phải đối mặt với thực tế. Nhưng mà, Quyên Tử bắt đầu mềm lòng rồi, cô có thể cảm nhận rõ ràng, lòng của cô ngày càng mềm mại, ngay cả bản thân cô cũng không thể ngăn cản được cảm giác mềm mại này.
Quyên Tử cũng đã nghĩ thông suốt rồi, Mạc gia tìm cô gây phiền toái, mục đích chính là để cô rời bỏ Tả Hồng. Chỉ vì điều này mà dùng thủ đoạn bỉ ổi đả kích cô.
Cô đơn thuần là người dân thấp cổ bé họng, không thể chống lại họ, nhưng cô thừa hiểu ý đồ của bọn họ, cô sẽ sống ૮ɦếƭ không buông Tả Hồng, cùng nhau dây dưa, dù gì thì cô cũng chẳng có gì phải vội.
Ánh mắt Quyên Tử lóe lên, kéo cổ Tả Hồng lại gần hơn:
"Chuyện gì vậy? Sao anh có vẻ vui thế?"
Tả Hồng cúi đầu, ngậm lấy môi cô, hôn sâu triền miên, một lát sau mới buông cô ra, trán kề trán, ánh mắt nhìn cô trìu mến:
"Chuyện tốt, sau này em sẽ biết, anh đồng ý với em, nhất định dành cho em một hôn lễ long trọng nhất."
Quyên Tử chau mày cười như không cười, lần đầu tiên đồng ý:
"Được, em chờ."
Tả Hồng cảm thấy số mình thật sự quá đỏ rồi, cô nhóc này cuối cùng cũng không náo loạn nữa rồi, cô ấy trở nên nghe lời như vậy khiến cho Tả Hồng cũng cảm thấy có hơi không chân thật. Quyên Tử của anh trở nên thấu tình đạt lý như vậy từ lúc nào thế?
Mỗi lần anh và cô nói về chuyện tương lai, cô đều mang bộ dạng lạnh lùng ra, hoặc là dứt khoát cự tuyệt. Nhưng hôm nay cô lại cười nghe lời, dù không có hùa theo nhưng cũng đủ khiến Tả Hồng mừng rỡ không thôi. Tả Hồng cảm thấy bọn họ có thể hạnh phúc như vậy cho đến lúc già, cho đến lúc ૮ɦếƭ.
Hơn nữa khi tìm được cô cháu gái nhà họ Mạc trở về, nhân cơ hội này, anh sẽ thuận lợi kết thúc hôn ước phiền phức này, thậm chí anh còn bắt đầu nghĩ đến chuyện đi hưởng trăng mật cùng Quyên Tử ở đâu, Quyên Tử của anh nhất định sẽ thích thú.
Chương 20
Hôm nay đứng bên ngoài Cẩm Giang rực rỡ tráng lệ, khiến cho người xem mở rộng tầm mắt, các loại xe hơi kiểu dáng mới nhất, cao cấp nhất, biển số quân đội, ở trong bãi đỗ xe chật kín, không có chỗ dừng, đành phải dừng ở lối đi bộ. Ở bên ngoài đều là những ánh mắt hâm mộ chờ mong, ở bên ngoài cửa lớn còn có cảnh vệ canh phòng, người nào không biết còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì.
Tả Hồng đến hơi muộn, dừng xe xong, thấy phô trương như vậy không khỏi có hơi giật mình. Tuy nói nhà họ Mạc đang vui mừng, nhưng mà nói thẳng ra là khác hẳn so với tác phong trước sau như một của nhà họ Mạc, có thể thấy được sự trở về lần này của Mạc Vân Đan có địa vị hết sức quan trọng ở Mạc gia.
Tẩ Hồng vừa vào đại sảnh đã nhìn thấy Mạc Vân Kha, hôm nay cô mặc lễ phục màu vàng nhạt, ngồi trên ghế salon chờ anh, cũng không nóng vội, vẻ mặt bình tĩnh.
Cô bé này rất tốt, không hề làm khó Tả Hồng, hai người nói chuyện thông suốt, càng thêm thân cận, thành thật mà nói còn có thể nói chuyện tình cảm anh em.
Nhìn thấy Tả Hồng, Mạc Vân Kha đi tới, quan sát đôi mắt anh, hài hước nói:
"Tại sao đến muộn như vậy, Quyên Tử nhà anh không cho anh ra cửa sao.”
Tả Hồng xin lỗi nói:
"Quyên Tử đang vội vàng đi tìm việc làm, sáng sớm hôm nay đã đi ra ngoài, anh sợ cô ấy còn chưa ăn cơm, nấu cơm xong anh mới ra ngoài.”
Mạc Vân Kha cười hi hi:
"Em có thể đoán được tương lai của anh ba mươi năm nữa, là người đàn ông của gia đình, còn bây giờ tạm thời chịu uất ức, diễn cho tốt vai hôn phu của em. Vẻ mặt cha em đã đen lắm rồi, nếu anh mà không đến chắc chủ nhiệm văn phòng phải tự mình đi mời rồi. Em thay mặt người nhà nói lời xin lỗi với chị Quyên Tử, em không thể ngăn được họ.
Tả Hồng lắc đầu nói:
"Đây không phải là lỗi của em, hơn nữa, dù có thế nào thì cửa ải này chúng ta cũng phải vượt qua. Không nói chuyện này nữa, cô bé kia như thế nào rồi?
Mạc Vân Kha hơi trầm ngâm:
"Nên nói như thế nào đây, hoàn toàn là người lạ, anh hiểu không, em cảm thấy không giống như trong ký ức của em, một điểm cũng không giống, hơn nữa em thấy cũng không giống chú hai, không giống thím hai, nhưng mà chuyện này em cũng chỉ có thể nói len lén. Anh cũng biết nếu để cha em nghe thấy thì kiểu gì em cũng bị mắng cho một trận.
Nói xong nháy mắt mấy cái, nhẹ khoác khuỷu tay Tả Hồng, đi đến phòng khách. Ở cửa ra vào gặp lão Tam Mạc gia, Tả Hồng hừ một tiếng thật thấp, ngẩng đầu đi thẳng vào.
Trong lòng Mạc Vân Giới bực bội, đã bị thằng nhóc này đạp một cái, hắn còn không nói gì, thằng nhóc kia ngược lại còn mang thù với hắn, nếu thằng nhóc kia muốn thì tìm chỗ nói rõ lí lẽ đi.
Mạc Vân Kha và Tả Hồng đi thẳng đến chiếc bàn ở giữa, Chính Ủy Tả vừa nhìn thấy con, lông mày cũng dựng ngược lên, gầm nhẹ:
"Sao bây giờ mới đến, còn ra thể thống gì nữa. . . . . ."
Tả phu nhân lặng lẽ giật vạt áo của chồng, hoà giải:
"Ừ. . . . . . Đến rồi thì gặp Bác Mạc và Đan Đan đi."
Vừa nói vừa kéo tay Mạc Vân Kha sang, vỗ nhẹ. Tả Hồng nhìn người đứng đầu Mạc gia, bình thường nét mặt ông cụ cứng rắn như vậy mà hôm nay cũng gần như hòa hoãn, chắc chắn là vô cùng vui mừng.
Mặc dù nhìn thấy anh, cũng chỉ là hơi nhíu mày, bênh cạnh ông là một cô gái, nhìn qua khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, mặc bộ lễ phục màu trắng, trên người là một bộ trang sức kim cương xa xỉ.
Ánh mắt Tả Hồng nhìn lướt qua cô, chỉ liếc mắt một cái, Tả Hồng đã cảm thấy cô gái này không giống với con cháu nhà họ Mạc, hơn nữa càng không giống cô bé của nhà chú hai Mạc gia.
Vợ chồng chú hai, anh vẫn còn nhớ, đó là một đôi vợ chồng cực kì tao nhã, còn cô bé kia rất đáng yêu. Còn cô gái này, đúng là giống như lời Vân Kha nói, rất xa lạ, vô vùng xa lạ.
Hơn nữa trong ánh mắt cô ta có chút khinh thường, không thể nói là thanh nhã được. Ông cụ Mạc gia hiền lành quay đầu, nhỏ nhẹ giới thiệunàng lộ ra ánh sáng, nói thật, có chút không phóng khoáng, khó mà đến được nơi thanh nhã. Mạc gia ông cụ hiền lành quay đầu đi, dùng lời nhỏ nhẹ giới thiệu:
"Đan Đan, đây là anh rể Tả Hồng."
Chu Yến, à không, bay giờ nên gọi là Mạc Vân Đan, ánh mắt xẹt qua Vân Kha, rơi xuống người Tả Hồng, khéo léo nháy mắt mấy cái, ngọt ngòa gọi anh rể, Tả Hồng vội khoát tay:
"Không cần, tôi đây không kham nổi tiếng anh rể này, gọi tôi Tả đại ca là được rồi."
Mạc lão gia lạnh lùng trừng mắt liếc anh, hôm nay là ngày vui lớn, trước mắt không cần so đo cùng thằng nhóc này. Chính ủy Tả hận không thể trực tiếp đạp cho anh một phát, trong lòng cũng không vui về cuộc hôn nhân này, hiện tại nói như vậy không được thích hợp, nhưng thằng nhóc con này cố ý quấy rối.
Không đợi Chính ủy Tả cảnh cáo Tả Hồng, Mạc Vân Kha đã nhanh nhẹn kéo anh đi, ngồi ở chiếc bàn cạnh Diệp Trì, Hồ Quân duối cánh tay nắm bả vai Tả Hồng, nhỏ tiếng nhạo bang bên tai anh:
"Thế nào, mấy ngày nay đi vui vẻ ở nơi nào, mình còn tưởng cậu và Quyên Tử nhà cậu bỏ trốn đi đâu rồi."
Tả Hồng đẩy anh ra:
"Bỏ trốn làm gì, sao phải làm thế, Quyên Tử nhà mình, mình phải mang kiệu lớn tám người khiêng, ba bà mối để cưới Quyên Tử vào cửa Tả gia chứ.”
Phong Cẩm Thành lạnh nhạt uống một hớp rượu:
"Lời này nghe ra khó thành thật lắm, nhìn cậu có vẻ kém quá, đừng để đến lúc đó mấy người chúng ta phải mang cậu đi cưới vợ đấy.”
"Cậu cút đi, Quyên Tử nhà mình dịu dàng lắm, cậu biết quái gì chứ.”
Diệp Trì đang uống rượu thiếu chút nữa cũng phun ra, Thời Tiêu nhìn anh chằm chằm uy Hi*p, Diệp Trì vội lấy khăn ăn lau miệng:
"Khụ khụ, ừ, phải nói gần đây tính tình của Quyên Tử càng ngày càng tốt thật! Càng ngày càng tốt rồi, có phải không vợ, để anh lấy gạch cua cho em, cua hôm nay tươi lắm. . . . . ."
Thật là nhiều chân chó mà, Mạc Vân Kha không khỏi buồn cười, lắc đầu một cái, càng tò mò về Quyên Tử.
Tả Hồng rót rượu, đưa cho Phong Cẩm Thành ngồi đối diện, Phong Cẩm Thành chau mày, nhận lấy uống, hai người không nói lời nào nhưng đều hiểu ý nhau, chuyện tối hôm đó xem như xong rồi.
"Vân Kha, cô em gái này, có làm xét nghiệm DNA gì đó không, nhận lại anh em họ hàng là chuyện quan trọng, đừng để gặp phải sai lầm.”
Hồ Quân trước sau không nói gì.
Mạc Vân Kha lắc đầu:
"Cha em nói, không làm xét nghiệm, sợ cô ấy không vui, dù sao có vòng ngọc của nhà họ Mạc, còn có tư liệu nhận nuôi, chắc là đúng, không sai được đâu. Mấy năm nay, cô ấy sống cũng không được tốt lắm, cha em đang suy nghĩ xem phải bồi thường cô ấy thế nào, chuyện này đối với ông nội và chú hai có lẽ cũng là điều tốt đi.”
Hồ Quân bĩu môi:
"Em nói xem, cô gái này cũng thật mừng vui quá mức đi, bây giờ cũng đã hai mươi sáu hai mươi bảy, thế mà không có lấy một người bạn trai. Cha em lúc nãy còn gọi anh qua, có ý ghép đôi uyên ương đấy. Vân Kha, em về nhà nói với cha em một chút đi, anh cũng không phải là người tốt đẹp gì, nói cha em tìm người khác đi nhé.”
Mạc Vân Kha khẽ nhăn đôi lông mày thanh tú, nhìn sang đám đông bên kia, từ khi em họ về nhà, cha vẫn luôn vui vẻ, trong lòng không khỏi thở dài.
Cũng không phải là cô ghen tỵ, nhưng mà đột nhiên bắt cô thích một cô em họ như vậy cô cũng khó mà làm được. Chỉ là, nếu như bởi vì tìm được em họ, mà khiến cho cha đồng ý hủy hôn ước hai nhà Tả Mạc, xem như cũng là may mắn cho cô. Không phải tất cả đều có tình cảm là có thể ở cùng một chỗ. Ít nhất cô mong Tả Hồng có thể hành phúc, ép anh ở cùng cô có ý nghĩa gì đâu, chỉ hại người hại mình.
Tât nhiên, dù Mạc lão gia tác phong luôn cứng nhắc nhưng vất vả lắm mới tìm được cháu gái trở về thì vẻ mặt hoàn toàn tan rã, nhưng chỉ tan rã với một người còn những người khác vẫn trực tiếp ra lệnh chỉ đạo.
Sau khi ăn cơm xong, ba anh em nhà họ Mạc cùng mấy người Tả Hồng được lệnh mang cô em họ này đi chơi, mấy người Tả Hồng đành nghe lệnh, mang cô em gái này ra ngoài vui chơi mở mang kiến thức.
Ngồi ở khu nghỉ ngơi, cách màn thủy tinh, nhìn Mạc Vân Kha tay cầm tay dậy cô em gái nhà quê chơi bóng, Tả Hồng cảm giác không thể tưởng tượn nổi.
Nhìn sang bên đối diện thấy ba anh em nhà họ Mạc đều đang bận rộn. Tất cả đều vì cô em gái quên này, thật là quá tuyệt mà.
Anh cả Mạc gia uống ngụm trà, cũng không nói nhảm, nói thẳng:
"Tả Hồng, chỉ cần cha ta đồng ý từ hôn, chúng ta cầu còn không được, còn nữa công việc của cô gái kia là ông cụ tự mình gọi, cậu có bản lĩnh trực tiếp tìm cha ta. . . . . ."
Mạc lão đại còn chưa nói xong, liền phát hiện Tả Hồng ở phía đối diện không hề nghe mình, ánh mắt thẳng tắp nhìn bên kía, không biết nhìn thấy gì, mắt khẽ nheo lại, cảm giác được cảm xúc тһô Ьạᴏ cuồn cuộn.
Phong Cẩm Thành phát hiện có cái gì không đúng, nhìn lướt sang bên kia, trong lòng không khỏi chửi đổng, thế nào mà đến chỗ nào cũng gặp mầm họa này vậy.
Bên kia hội quán là phòng cà phê, cửa mở rộng một nửa, khách khứa cũng không nhiều, dễ dàng nhìn thấy một đôi nam nữ ngồi bên cửa sổ, nữ không phải ai khác chính là tai họa nhà Tả Hồng- Quyên Tử, mà người đàn ông cũng không lạ, chính là tổng giám đốc tập đoàn Worle khu vực châu Á, gần đây có hợp tác cùng Diệp Trì, tuấn nam mỹ nữ rất là vừa mắt nha.
Cách một khoảng cách, cũng không biết hai người nói gì, chỉ là xem ra, hơi mập mờ. . . . . .
Triệu Hành không dấu vết quan sát Quyên Tử ở phía đối diện, nhìn qua cũng không tệ lắm. Đột nhiên phóng viên tòa soạn trực tiếp tới đây, Triệu Hành cũng cảm thấy hết sức kinh ngạc.
Mấy ngày nay cùng Quyên Tử tiếp xúc không ít, Triệu Hành rất có trách nhiệm mà nói, cô rất chuyên nghiệp, rất tuyệt. Cho nên giữa đường đổi người, anh ta cảm thấy không giải thích được.
Trực tiếp gọi điện đến tòa soạn mới biết cô từ chức. Gọi điện cho cô, nếu không có người nhận thì chính là tắt máy, vất vả lắm hôm nay mới có người nghe. Triệu Hành không nghĩ ngợi gì liện gọi cô ra gặp trực tiếp.
Sau khi nói ra, cầm điện thoại có mấy phần hồi hộp và thấp thỏm, giống như một chàng trai trẻ lần đầu tiên hẹn gặp một cô gái. Hơn nữa, càng buồn cười hơn chính là: chỉ là uống cà phê thôi mà anh ta thay đến bốn bộ quần áo.
Nghiêm túc cẩn thận nhớ lại xem cô thích màu gì, nhưng đáng buồn là anh hiểu cô quá ít, có lẽ là không biết gì về cô cả.
Triệu Hành không có cách nào hình dung, khi biết người đàn ông kia, người đàn ông đứng bên cạnh cô là vị hôn phu của người ngác, anh rất kích động. Cái cảm giác kích động đó, lần đầu tiên anh cảm thấy, là ông trời cho anh cơ hội sao.
Có lẽ mình còn có cơ hội, lỗi lầm mười năm trước nếu như có cơ hội anh muốn làm lại từ đầu, anh nghĩ sẽ giữ cô lại nói cho cô biết anh vẫn thích cô, rất thích, rất thích. . . . .
Quyên Tử bỏ chiếc ly trong tay xuống, nhìn Triệu Hành ở phía đối diện, ánh mắt dừng trên người anh ta một lúc lấu, người đàn ông này luôn luôn xuất sắc, nếu không, mười năm trước, cô cũng sẽ không mù quáng đam mê anh như vậy.
Nhưng, dù sao lúc ấy anh ta có hơi ngây ngô, thơi gian đối với phụ nữ rất tàn khốc, nhưng đối với đàn ông lại có chút ưu ái khác thường. Thời gian trôi qua khiến phụ nữ trở nên già nua nhăn nheo, còn đàn ông lại có một phong thái đậm đà lắng đọng. Rượu càng lâu năm càng thơm, đàn ông cũng như vậy.
Quần tây màu vàng nhạt, áo sơ mi màu trắng, tay áo màu men tinh xảo, cổ áo mở rộng, khác hẳn phong cách bình thường của anh ta, nhìn kỹ mái tóc hình như là màu nâu đậm khiến cho cả người anh ta trở nên trẻ tuổi tuấn lãng, rất có lực hấp dấn.
Quyên Tử thấy buồn bực, không hiểu sao hồi đó cô lại cảm thấy anh ta có chút u sầu.
Quyên Tử không tự chủ được, trong lòng đem anh ta so sánh với Tả Hồng, hình như khí chất có hơi giống nhau, phong độ của người trí thức mang theo hởi thở dịu dàng.
Dĩ nhiên Tả Hồng chỉ có vẻ ngoài dịu dàng phong độ của người trí thức, bên trong thật ra chính là tên côn đồ vô lại. Nhưng mà, ngũ quan của Tả Hồng quả thật có góc cạnh, rõ ràng hơn.
Hai người đều là mắt một mí, ánh mắt Tả Hồng hơi lớn, những lúc giả vờ đáng thương luôn lộ ra ánh sáng giảo hoạt, lúc tức giận thì khẽ nheo lại, khóe miệng mím chặt, đôi lông mày rậm nhíu lại, trong nháy mắt phá vỡ sự ôn hòa, cả người tràn đầy nóng giận.
Đáng tiếc chỉ là con cọp giấy, điểm này Quyên Tử rất rõ ràng, cô không sợ Tả Hồng, không sợ chút nào, người đàn ông kia mặc dù tức giận cũng sẽ không bao giờ ᴆụng đến cô, Quyên Tử luôn chắc chắn về điều này. (editor: Anh sợ vợ điển hình =))))
Có lúc, chính cô cũng cảm thấy kỳ quái, cô không biết cảm giác chắc chăn rốt cuộc này đến từ đâu, nhưng cô đảm bảo cảm giác này.
"Tại sao từ chức?"
Âm thanh kéo dài củaTriệu Hành kéo cô rời khỏi suy nghĩ. Quyên Tử giật mình phát hiện mình nhìn anh ta nhưng lại thẫn thờ cả nửa ngày, hơn nữa trong đầu đều nghĩ về Tả Hồng.
Quyên Tử nháy mắt mấy cái, ngồi ngả về phía sau:
"Tôi nói không muốn làm, anh có tin hay không"
"Không tin"
Triệu Hành kiên định, không chút do dự nhả ra hai chữ:
"Bởi vì anh nhìn ra được, em rất thích công việc này, em biết không, khi làm việc đôi mắt của em sẽ chuyển động ra một loại ánh sáng. "
"Ánh sáng?"
Quyên Tử kỳ quái hỏi ngược lại.
"Theo ý của anh thì đó là ánh sáng ước mơ. "
Quyên Tử giật mình, cười tự giễu:
"Quan sát rất cẩn thận, rất thấu đáo, xem ra, anh thực sự là một ông chủ lợi hại, thông qua ánh mắt, có thể nhìn thấu tâm tư mỗi nhân viên, đây là bản lĩnh anh học được ở Havard.”
Triệu Hành cười nhỏ:
"Làm sao có thể, anh cũng không phải là người có siêu năng lực, sao có thể nhìn thấu mỗi người. Chỉ có em là anh nhìn thấu thôi, hơn nữa ở Havard cũng không dậy những thứ này, nếu anh nói đó là do nhớ nhung khiến anh không tự chủ được mà để ý đến em… em có tin hay không?”
Triệu Hành khẽ nghiêng người:
"Quyên Tử, anh phải thừa nhận, mười năm rồi, anh không hề quên em một chút nào, anh vẫn thích em."
Thìa bạc trong tay Quyên Tử đột nhiên rơi vào trong tách cà phê, cô ngẩng đầu lên, có chút nghi ngờ nhìn anh ta, đây xem như là anh ta đang tỏ tình sao? Nếu như là mười năm trước anh ta nói như vậy với cô…..
Quyên Tử nhìn thẳng vào trong mắt anh ta, người đàn đông này nghiêm túc, cô cảm thấy được nhưng bỗng nhiên Quyên Tử phát hiện, cô không có cảm giác rung động như tưởng tượng nữa rồi. Đơn giản chỉ là kinh ngạc, vô cùng kinh ngạc, cón có chút đáng tiếc. nhưng rõ ràng là không có cảm giác gì.
Quá khứ trôi qua đã lâu đột nhiên tình cảm bước ra ánh sáng, lộ ra dưới ánh mặt trời, giống như ca khúc ngày xưa được yêu thích, mặc dù giai điệu cũ nghe có chút cảm động nhưng lại mất đi hương vị cùng tâm tình lúc ban đầu.
Huống chi, còn có vấn đề chưa rõ ràng, Quyên Tử trầm mặc trong chốc lát lần đầu tiên mở miệng nhắc đến chuyện mười năm trước:
"Ngày ấy, lúc tôi tỉnh dậy, đã thấy bạn gái của anh đến rồi. . . . ."
Lời Quyên Tử còn chưa nói xong, Triệu Hành đột nhiên nắm lấy tay Quyên Tử:
"Em nói cái gì? Bạn gái nào? Ở đâu ra bạn gái?"
Âm thanh có chút cao, giọng nói hơi vội vàng, Quyên Tử theo bản năng muốn rút tay về, nhưng phát hiện anh ta nắm rất chặt, chặt đến mức phát đau.
Một bóng ma mang theo hơi thở lạnh lùng bao trùm đến, Quyên Tử ngẩng đầu đã nhìn thấy sắc mặt tối sầm của Tả Hồng.
Tim phổi Tả Hồng đều tức đến mức muốn nổ tung, người phụ nữ này không để anh yên tâm dù chỉ một chút, thay đổi liên tục, chưa gì đã lại có liên quan đến tên đàn ông này.
Tả Hồng hít sâu một hơi, thẩm nhủ mình phải tỉnh táo, thật vất vả mới vui vẻ được, anh cũng không muốn rơi vào bế tắc lần nữa. Ánh mắt như dao nhọn rơi vào đôi bàn tay đang nắm chặt nhau.
Triệu Hành đứng lên, buông tay Quyên Tử ra, rồi lại nắm cổ tay cô, nhìn Tả Hồng, khóe miệng hơi vểnh, nở nụ cười thản nhiên:
“Cục phó Tả, lần trước thứ lỗi cho tôi có mắt không nhìn thấy thái sơn.”
Mắt Tả Hồng khẽ nheo lại, nhìn người đàn ông này, khiêu khích, tên đàn ông này đang khiêu khích anh, măc dù tác phong của hắn ta nhanh nhẹn, treo nụ cười ôn hòa lễ phép, nhưng Tả Hồng có thể thấy rõ ràng, dưới sự ôn hòa đó chính là khiêu khích.
Lời nói từ trong kẽ răng chui ra, từng chữ từng chữ một:
"Chủ tịch Triệu thật là rãnh rỗi."
Mắt trợn to, quay đầu nhìn chằm chằm Quyên Tử, gầm nhẹ:
"Còn không buông tay cho anh"
Quyên Tử đúng là bị Tả Hồng làm cho sợ hết hồn, khẽ giãy giụa, Triệu Hành đành buông tay cô. Quyên Tử giơ tay lên đỡ trán, cảm thấy tình huống này, đúng thật là quá máu chó rồi:
"Làm sao em lại ở chỗ này"
Tả Hồng nhếch miệng lên tiếng. Quyên Tử không them để ý hành động ngây thơ của anh, nhìn một lượt sau lưng anh, Hồ Quân, Phong Cẩm Thanh, ba người đan ông ngồi xen kẽ một chỗ, trong đó còn có lão Tam nhà họ Mạc.
Quyên Tử nhướng mày, cô đứng lên,cũng không thèm để ý hai người đàn ông bên này, đi thẳng sang bên kia.
"Quyên Tử, Quyên nhi"
Tả Hồng lấy lại tinh thần, không biết có phải cô muốn tìm người nhà họ Mạc tính sổ không, vội vàng đuổi theo. Triệu Hành nhìn chiếc túi trên ghế đối diện, hơi chần chờ, rồi vội vàng cầm lên đi theo.
Nhìn Quyên Tử khí thế hung hăng như vậy xông tới, Hồ Quân và Phong Cẩm Thành nhìn nhau, rồi tiến lên một bước chặn Quyên Tử lại, Hồ Quân cười ha ha:
"Quyên Tử, cô cũng tới rồi"
Quyên Tử đẩy hai người ra:
"Hai người đứng một bên đi, không có chuyện của hai người chỗ này, đừng có đứng trước mặt bà đây nói nhảm.”
Cô một chút thể diện cũng nể khiến Hồ Quân và Phong Cẩm Thành hơi lung túng, Mạc Vân Kha thức thời đi đến chỗ Quyên Tử cười nói:
"Chị là Quyên Tử sao, em là Mạc Vân Kha"
Lúc ấy Quyên Tử sửng sốt, dĩ nhiên cô biết Mạc Vân Kha là ai, nhưng mà cô gái này khiến cho Quyên Tử cảm thấy rất xúc động.
Ban đầu cô vẫn nghĩ rằng hồn ước của Tả Hồng, là khế ước từ đời trước của hai gia tộc lưu lại, Tả Hồng cũng nói như vậy với cô, thật ra còn nói thẳng cho cô biết rằng trong gia đình quyền quý thì tình yêu là chuyện thật buồn cười, lợi mới là điều kiện tiên quyết, vì vậy thủ đoạn hôn nhân chủ yêu là để đạt được lợi ích lớn nhất, không có gì mới lạ..
Phụ nữ trong cuộc sống của Tả Hồng, Quyên Tử tiếp xúc không nhiều lắm, chỉ có vài người mà Mạc Vân Kha giống như đại mỹ nữ vậy, khiến Quyên Tử vô cùng kinh ngạc.
Thoạt nhìn từ bên ngoài, cô mặc một bô lễ phục màu vàng nhạt, dây chuyền ngọc trai Gabrielle Channel màu đen quý giá kiểu mới nhất, tôn lên đường cong đẹp đẽ của chiếc cổ thiên nga, nước da trắng như tuyết cùng nhau tôn lên phong cách nhã nhặn mà rực rỡ, mang theo nụ cười nhạt mà chân thành. Cả người cô đứng ở đó giống như một đóa hoa lan, thanh thoát khó tả ( Đoạn này ta bịa =)), tác giả miêu tả vẻ đẹp ác liệt quá)
Thậm chí, đứng ở trước mặt cô ấy, Quyên Tử cũng có thể cảm thấy mình quá tầm thường, cô ấy giống như một tiên nữ vậy! Nhưng mà tiên nữ này cũng là vợ chưa cưới của Tả Hồng.
Kinh ngạc qua đi là một cảm giác chua xót không khống chế được. Nhưng Quyên Tử cũng không thể quá thất lễ, có câu người mời ta một thước ta mời ngươi môt trượng, đây là lời cha cô nói.
Hơn nữa, đối mặt với một người đẹp như vậy trong bụng Quyên Tử dù có đầy hỏa khỉ cũng không phát ra được. Quyên Tử hào phóng vươn tay, hai cô gái bắt tay nhau.
"Anh rể, cô ấy là ai vậy ? Là bạn của anh sao? "
Âm thanh uốn éo kia làm cho nửa người Quyên Tử nổi đầy da gà. Lúc này cô mới để ý bên cạnh còn có một cô gái nữa, suy nghĩ một chút cô liền hiểu, Tả Hồng cũng nói qua với cô rồi, đây chính là cái cô em gái họ gì đó.
Mặc dù cùng Mạc gia có chút ân oán, nhưng Quyên Tử cũng không thể không nói, gen di truyền của nhà này không hề kém, nhưng đáng tiếc là gen di truyền tốt trên cái cô em họ mới được tìm trở về này giống như là bị biến dị, không nói đến vẻ xinh đẹp mà là phong thái từ bên trong lộ ra, quả thật là không hề cùng đẳng cấp.
Hơn nữa, ánh mắt cô ta nhìn mình có sự khinh miệt, Quyên Tử có thể cảm nhận rõ ràng, nhưng chỉ vừa nổi lên đã biến mất rồi.
Mặc dù tính tình của Quyên Tử không tốt lắm, nhưng vẫn còn chút lý trí. Nếu hôm nay cô làm loạn lên ở đây thì thật sự không thích hợp lắm. Hơn nưa Mạc Vân Kha đã có lòng như vậy cô còn có thể làm gì. Thật ra thì có đôi khi Quyên Tử cũng rất dễ đối phó.
Chỉ là có một vị hôn thê đẹp như tiên thế này, tên Tả Hồng cầm thú này sao ngaỳ nào cũng quấn lấy cô như vậy. Quyên Tử liếc mắt nhìn, mặt Tả Hồng vẫn còn đen một nửa, cô cảm thấy có chút thừa thãi đứng lên.
Đây là gia đình người ta, anh vợ, vợ, em vợ, mình ở chỗ này tính toán cái gì chứ. Nhất thời tâm tình cô kém vô cùng, một giây cũng không muốn ở lại nơi này.
Nghĩ như vậy, cô khẽ gật đầu với Mạc Vân Kha, xoay người khoác tay Triệu Hành:
"Đi thôi, đưa em về nhà."
Trong lòng Tả Hồng bây giờ là một vò dấm chua, lòng dạ chua loét, trên đầu bốc lửa cháy ngùn ngụt, lập tức bước đuổi theo, đưa tay kéo Quyên Tử vào trong иgự¢ mình.
"Em xem anh là người ૮ɦếƭ à, em lại đây cho anh”
Ba người lôi lôi kéo kéo, nhìn vào rất buồn cười. Quyên Tử trong lòng không vui, cũng không muốn mất mặt, hơn nữa cô cũng đã tỉnh táo lại rồi, hành động vừa rồi của cô thật quá ngây thơ mà.
Tức giận hất tay Tả Hồng ra, quay lại cười xin lỗi Triệu Hành:
"Cám ơn cà phê của anh, hôm nào tôi mời anh ăn cơm"
Nói xong, cũng không để ý Tả Hồng, lấy túi của mình, đi vào toilet phía bên kia, để lại hai người đàn ông đứng giằng co nhau tại chỗ.
Tả Hồng không thèm lòng vòng, tuyên bố thẳng:
"Cô ấy là của tôi, cả đời này đều là của tôi!"
Triệu Hành cười:
"Cô ấy chưa bao giờ là của bất kì ai, cô ấy thuộc về bản thân cô ấy, hơn nữa Cục phó Tả, không phải là anh còn có hôn ước sao? Hình như là tôi có tư cánh hơn anh, đúng không? Xin lỗi không tiếp chuyện được."