Tả Hồng cau mày nhìn cô:
“Em muốn nói gì?”
Quyên Tử húp một ngụm canh, thờ ơ mở miệng:
“Không có gì, chỉ tò mò thôi”
Tả Hồng đặt thìa xuống, đưa tay nâng mặt cô lên:
“Quyên Tử, anh nói lại lần nữa, cô ấy không còn là vị hôn thê của anh nữa, hơn nữa, cho đến bây giờ cô ấy chưa từng là vấn đề”
Quyên Tử đẩy tay anh ra, có chút không nhịn được:
“Đó là chuyện của anh”
Đột nhiên Tả Hồng thấy buồn bực trong lòng, cô gái này xưa nay đều thế, lúc cần thản nhiên thì không thản nhiên, mặt thì thờ ơ, trong lòng lại chin cong mười tám quẹo, không biết suy nghĩ cái gì, cứ cố tỏ ra nhỏ mọn, thích nhất là ôm thù, chuyện mẹ anh tìm cô, đến hôm nay, cô vẫn còn để bụng.
Cụ thể mẹ anh nói gì với cô, Tả Hồng cũng không biết, có thể dùng gót chân nghĩ cũng biết chẳng có lời nào tốt lành. Lại nói Quyên Tử cũng chẳng chịu thua thiệt, cứ trút giận hết lên đầu anh là được rồi.
Ngày đó anh về nhà, mẹ đã nằm trên giường, nhìn thấy anh liền phán một câu:
“Nếu muốn đưa con bé đó vào cửa nhà họ Tả, trừ khi ta ૮ɦếƭ”
Tả Hồng không đến nỗi bị mẹ anh hù dọa, dù sao, bao nhiêu năm, mẹ anh cũng chỉ có ngần ấy trò, dùng đi dùng lại, thực ra cũng không cần thiết.
Khi đó Quyên Tử một chút ý muốn lấy anh cũng chẳng có, khi đó, có lẽ tới tận bây giờ, đều là một mình Tả Hồng tự làm, cô gái này không có tim chẳng có phổi, đến máu cũng lạnh.
Tả Hồng cũng thấy kỳ quái, một cô gái lạnh lùng đến gần như biến thái như vậy, làm sao mà tu luyện thành, chẳng có cô gái nào như cô, đúng như Hồ Quân từng cảm thán:
“Quyên Tử nhà cậu, đừng có nhìn hình dáng thiên kiều bá mị, trong lòng thì không ai cứng rắn bằng”
Sau này nghĩ lại, thật sự là có nhiều phần đúng. Ủ không nóng, ủ làm sao cũng không nóng được con nhóc này, Tả Hồng cũng từng nghĩ, nếu không thì giải tán, được, ông thế cũng chẳng có gì lạ.
Ý nghĩa đó vừa lóe lên, đã cảm giác không chịu nổi, đột nhiên cảm thấy cuộc đời không có Quyên Tử, như mất đi một nửa thú vị.
Không có Quyên Tử bên cạnh, anh cũng chẳng thiết sống, cho nên, mặc dù cả đời như vậy, cũng không thể buông tay, có bị ђàภђ ђạ, anh cũng muốn ôm cô gái này, muốn hất anh ra, chờ đó.
Sáng sớm hôm sau, Tả Hồng tới công ty Diệp Trì, ngồi trên ghế salon phòng làm việc của Diệp Trì vẫn suy nghĩ câu chuyện rối rắm của mình, vô cùng buồn bực.
Diệp Trì nhìn bộ dạng của anh như vậy, đương nhiên biết có tâm sự, bốn người bọn họ cùng lớn lên với nhau, đánh nhau, gây họa, vào quân ngũ, làm lính, tán gái, hơn ba mươi năm, gần như đều ở bên nhau, tính tình nhau thế nào, còn không rõ ràng.
Tả Hồng này, đừng nhìn vẻ mặt nho nhã, bên trong cũng nham hiểm, còn nhớ lúc mới vào quân ngũ, bè cánh đánh nhau, người khác dùng chân tay, riêng tên này, không nói không rằng, quay người bỏ chạy. Chỉ chốc lát sau, trong tay xách theo một chai bia, không nói hai lời, tương ngay chai bia lên đầu thằng gây chuyện.
Máu và bia hòa lẫn chảy từ đầu xuống mặt tên kia, đánh vào chỗ đó, một phát là thắng. Nên biết, nói hung ác, phải kể đến Diệp thiếu gia, nhưng nói thủ đoạn, phải là Tả Hồng, một công tử nhà giàu chân chính như vậy, lại bị một cô nhóc như Quyên Tử chỉnh cho thành ra chán chường như thế.
Ngày đó Hồ Quân còn nói, chịu thua Thời Tiêu của cậu ta cả tỷ cửa, nếu nhiều hơn, anh em lại chẳng tàn.
Mấy lời này nghe nực cười, nhưng nhìn Tả Hồng hôm nay, còn thảm hơn lúc đó nhiều, con nhóc Tiêu Tiêu, nói có vẻ ghê gớm nhưng nhát gan, hắn vừa đấm vừa xoa, kiểu gì cũng hù dọa được con nhóc này, nhưng Quyên Tử thì không đùa được.
Lúc đó Diệp Trì đã khuyên Tả Hồng rồi, không được thì thôi, cần gì phải rước bực vào thân, Tả Hồng lại nói cái gì mà cậu không thể tính toán với vợ mình, Diệp Trì cũng chẳng nói được gì.
Tóm lại, yêu nữ này, cũng không biết như thế nào, dính vào coi như cả đời không rời ra được, thật ra nói một cách thẳng thừng, là cậu không vui vẻ rời ra, thì vui vẻ mà chịu đựng đi.
Diệp Trì ở góc tủ rượu, rót hai ly tới, đưa cho anh một ly, Tả Hồng ngửa cổ làm một hơi:
“Diệp Trì, về hỏi lại vợ cậu chuyện trước kia của Quyên Tử một chút, con bà nó, không biết từ đâu mọc ra một thằng tình cũ, không phải vừa đâu, hôm qua mình nhìn thấy rất quen mắt, hôm nay mới nhớ ra là thằng chó má vừa nhậm chức Tổng giám đốc khu vực Châu Á của tập đoàn Worle vài ngày trước.
“Cậu nói Triệu Hành hả?”
Diệp Trì chau mày, Tả Hồng đứng bật dậy:
“Sao, cậu biết hắn à?”
Diệp Trì lắc đầu:
“Có liên quan một chút trên công việc, tập đoàn bọn họ muốn gia nhập thị trường nội thất, đang nói chuyện hợp tác với bọn mình, cái tên Triệu Hành đó mình mới gặp một hai lần, nghe nói tốt nghiệp xuất sắc hệ cao học trường Havard, rất có phong độ, cũng có năng lực, nhưng hắn và Quyên Tử đáng lẽ phải bắn đại bác không tới chứ liên quan gì nhau.”
Tả Hồng ngồi xuống thở dài:
“Không phải liên quan, hai người này, quan hệ không phải hời hợt, chính tai mình nghe được, là tình cũ đấy.”
Diệp Trì chậc chậc mấy tiếng:
“Được đấy, con nhóc Quyên Tử này, thật là có bản lĩnh, đàn ông cực phẩm như vậy cũng dính tới cô ta.”
Tả Hồng xém chút ném ly rượu ra ngoài.
“Cậu đang hả hê cái gì”
Diệp Trì rất nghiêm túc lắc đầu một cái
“Không, là mình nhắc nhở cậu, nếu đối thủ là hắn ta, nguy cơ của cậu lớn rồi, người đàn ông kia không thể khinh thường, là nhân vật, mình từng nghe vợ nói qua, hình như là thầy giáo trường cấp hai, là người đầu tiên Quyên Tử nhà cậu thích.”
“Thầy giáo?”
Tả Hồng hơi ngẩn người:
“Sao lại lộn xộn như vậy, tự nhiên lại lòi ra một ông thầy giáo cấp hai.”
Diệp Trì vỗ vai anh:
“Mình cảm thấy chuyện này tạm thời có thể bỏ qua, chuyện hôn sự với Mạc gia cậu phải tính cho kỹ, ông cụ Mạc hôm nay vào Bộ công thương rồi, giờ là lãnh đạo trực tiếp của cậu, hơn nữa, ông cụ rất có hi vọng thăng chức, đắc tội ông ta, cậu cũng không có quả ngon mà ăn đâu.”
Tả Hồng gật đầu:
“Những thứ này, mình đã có tính toán rồi, hôn sự nhất định phải hủy, cùng lắm thì từ chức không làm nữa, đi buôn bán như cậu, cũng không ૮ɦếƭ đói được, giờ mình chỉ rầu rĩ chuyện của Quyên Tử, con nhóc ૮ɦếƭ tiệt này quyết định chỉ làm vợ chồng hờ với mình, mình nghi, tim con nhóc này làm bằng đá ấy.”
Diệp Trì cười:
“Quả nhiên người trong cuộc lại hồ đồ, theo mình thấy, Quyên Tử cũng không hẳn là không quan tâm, Tiêu Tiêu cũng từng nói, nếu Quyên Tử không muốn gặp, nếu cậu có quấn lấy, cô ta cũng không thèm dây dưa, con nhóc này ghê, so với chúng ta còn hiểm ác hơn nhiều. Như bây giờ, mình thấy kể cả trong lòng Quyên Tử có cậu, cũng không muốn thể hiện, dù sao cậu vừa có vị hôn thê, lại còn thái hậu nhà cậu ra tay can thiệp, với tính tình của Quyên Tử, không đuổi cậu ra khỏi cửa đã là tốt lắm rồi.”
Tả Hồng cười khổ:
“Sao cậu biết cô ấy không đuổi mình, cô ấy nói những lời khó nghe muốn ૮ɦếƭ, muốn mình biến đi, lần trước không phải cậu nghe một lần rồi à, đấy là còn giảm tránh rồi, không phải anh đây mặt dày mày dạn, thì cũng sớm bị cô ấy đuổi ra khỏi nhà rồi.”
Diệp trì bật cười:
“Sự nhẫn tâm lúc đánh nhau của cậu đâu rồi, chi có một con đàn bà mà cũng không thuần phục nổi.”
Tả Hồng đứng lên:
“Cậu con mẹ nó đừng có nói chuyện không biết suy nghĩ, cậu xem lại bộ dạng của mình, xem có trị nổi vợ không, mỗi ngày lại chẳng như Tam Tôn Tử, bưng trà rót nước, Quyên Tử nhà mình, tối thiểu cũng không chạy loạn lên giữa núi câu cá suối, thiếu chút mất mạng. Được rồi, không nói những chuyện vớ vẩn này nữa, chừa chút mặt mũi cho anh em, đề phòng luôn không thừa.
Tả Hồng vừa ra khỏi công ty Diệp Trì đã nhận được điện thoại của Mạc Vân Kha.
Đối với vị hôn thê này, nói thật, cô là loại đàn bà cả đời này Tả Hồng không giải thích nổi. Hai nhà có giao tình đã lâu, cô kém anh tám tuổi, lúc anh lên trung học hút thuốc đánh nhau, thì người ta cắp sách đi học tử tế, tất nhiên dáng dấp thì không tệ.
Đàn ông như bọn họ, phụ nữ mà kém thì chỉ thiếu nước không đến được trước mặt. Lúc Tả Hồng biết mình có vị hôn thê, Mạc Vân Kha mới lên trung học, còn anh đang lăn lộn trong quân đội.
Anh biết chú cả chú hai chú ba nhà Mạc gia, nhưng không có tí ấn tượng nào, sau khi ra khỏi quân ngũ vào Bộ công thương mới chính thức tiếp xúc.
Lần đầu tiên nhìn thấy cô, đừng nói, Tả Hồng thật sự là kinh ngạc một trận, mặc một chiếc váy trắng, tóc dài thẳng tắp tung bay sau lưng, đứng đó cười mỏm, nhưng một đóa hoa lẳng lặng hé nở.
Chỉ tiếc, hai người không bị điện giật, tìm nguyên nhân, Tả Hồng cảm thấy, đại khái anh là một phàm tu tục tử, nên xa rời kiều hoa hồng trần, tốt hơn là không ᴆụng phải. Cho nên đã nhiều năm, hai người vẫn bình an vô sự, duy trì sự giả dối cơ bản.
Có lúc, tả Hồng cũng nghĩ, rốt cuộc trong lòng Mạc Vân Kha nghĩ gì, anh cũng từng mang tiếng xấu, trước kia chẳng thua kém gì Diệp Trì, có thể danh chính ngôn thuận làm vị hôn thê của anh, không hỏi anh lấy một lần, hơn nữa có bất kỳ phiền toán gì, cũng không đợi anh biết, trực tiếp giải quyết hộ.
Cho nên đối với một vị hôn thê hiểu chuyện như thế, Tả hồng vẫn cảm thấy vô cùng tốt, cho đến khi gặp Quyên Tử, mới bắt tay vào giải quyết hôn sự của hai người.
Trước kia anh vẫn luôn cảm thấy cưới Mạc Vân Kha cũng tốt, dù sao bên ngoài có phụ nữ thì cũng không sao, rất tự tại. Khi có Quyên Tử, Tả Hồng mới hiểu phụ nữ không thể thừa, chỉ vừa đủ.
Cho nên đàn ông gieo tình khắp nơi, chẳng qua là vì chưa tìm được một người thích hợp, nếu tìm được rồi, sẽ cam tâm tình nguyện, không kịp chời đợi, chỉ coi trọng mình người ấy, như Diệp Trì, như anh.