Nhìn cánh cửa không chút lưu tình đóng sập trước mặt, Triệu Hành ngầm cười khỏ. Qua cầu rút ván, cô nhóc này vẫn cố chấp như xưa, anh cũng sớm nghĩ đến, nhưng trong lòng vẫn có chút tiếc nuối không cam, là chuyện gì vậy.
Quyên Tử không muốn cho Triệu Hành vào, đây là thế giới của cô, cô từ chối cho người khác bước vào, hơn nữa đó còn là Triệu Hành. Cô bây giờ đã qua tuổi mười bảy lâu rồi, cho nên những chuyện ngu ngốc như vậy, đời này, cô không thể lặp lại lần thứ hai.
Về phần Tả Hồng, cái tên này không thể gọi là người được, cầm thú, vô lại dùng để hình dung cũng coi như là khen hắn rồi.
Đặt đồ trong tay xuống ghế salon, nhanh chóng ૮ởเ φµầɳ áo, chạy vào toilet. Ngồi trong bồn tắm, thở dài thỏa mãn một cái, bồn tắm này là Tả Hồng làm cho cô.
Chính xác mà nói, mọi thiết bị trong nhà cô đều do Tả Hồng làm. Thừa dịp cô nghỉ đông đi du lịch, tự tiện làm chủ, lúc trở về, suýt nữa cô tưởng đi nhầm nhà.
Căn hộ này có hai phòng, vốn là nhà cô thuê, tuy đã cũ nhưng những căn hộ kiểu mới không thể so được. Mọi thứ đều tiện lợi, ra khỏi chung cư không xa là trạm xe bus, trạm xe lửa.
Cho nên từ lúc đi làm Quyên Tử đã thuê ở đây, chủ nhà là đôi vợ chồng già hiền lành, rất tốt, năm ngoái muốn bán, Quyên Tử lập tức vay ngân hàng để mua.
Mặc dù là gần như dùng tất cả vốn liếng, nhưng ít ra có một cái ổ chân thật, cái ổ thuộc về chính cô. Cô cũng nghĩ sẽ sửa chữa lắp đặt lại đồ đạc, ít nhất ở thoải mái hơn chút, nhưng thứ nhất lúc đó tiền không có, hai nữa là thời gian cũng không rảnh lúc nào.
Lúc đi nghỉ đông, cô không thông báo cho Tả Hồng, cảm thấy không cần thiết, dù sao hai bọn họ cũng chẳng là gì.
Đối với chuyện giữa cô và Tả Hồng, Quyên Tử cảm thấy không phải ác duyên, nên coi là nghiệt duyên. Trước khi bắt đầu, hai bọn họ đều rõ ràng, có gặp gỡ thì cũng có chia ly, chỉ là vui đùa chút thôi.
Nam nữ hiện đại, lại tuổi này rồi, cũng không cần thiết phải thuần khiết nữa, càng không cần kiểu cách. Nhìn thuận mắt thì thử chút cũng được, Quyên Tử và cái đồ ngốc Tiêu tử kia không giống nhau, nhân sinh quan, giá trị quan, cái nhìn về tình yêu, rất khác nhau, nhưng hai người lại là bạn thân nhất, bạn cả đời.
Không nhắc thì thôi, Tiêu tử kia mặc dù có phần ngố, nhưng số đỏ lại có bản lĩnh, nhìn tên khốn Diệp Trì kia, trông thì có vẻ đáng sợ, chứ vừa thấy Tiêu tử lập tức rạp cả người, nghĩ cũng buồn cười.
Hơi lạc đề, đang nói chuyện Tả Hồng và cô, xem như cũng khá hợp, nhưng dần dần, thì chuyện lại không phải như vậy, tên này bắt đầu trở nên phiền toái, gọi điện quanh co lòng vòng hỏi thăm hành tung của cô.
Luôn là vô tình gặp gỡ, Quyên Tử còn bực bội sao mình lại mò đến nơi đó, thành ra gặp cái tên khốn kia, sau đó mới biết, chính xác là cái tên Tả Hồng này lén đi theo cô.
Quyên Tử là một người theo chủ nghĩa không cưới xin gì cả, cô cảm thấy phụ nữ kết hôn hại nhiều hơn lợi, có trình độ học vấn, có năng lực, có nhà cửa, có tiền, cô tình nguyện ở một mình.
Đến lúc già vào viện dưỡng lão, như những người Mỹ hiện đại, viết tự truyện cuộc đời mình, thế cũng tốt.
Ý tưởng này Tiêu tử biết, nói cô suy nghĩ kỳ quái, Quyên Tử không thể nói thông với cái đồ ngốc này được. Đồ ngốc không hiểu, không phải người đàn bà nào cũng có vận mệnh tốt như cô.
Lại lạc đề, trước kỳ nghỉ đông, đến đoạn bà đây đang bị tên Tả Hồng này theo đuổi, ba ngày hai bữa tới gây phiền phức cho cô. Quyên Tử phát hiện để khai thông loại người như vậy hoàn toàn là thử nghiệm năng lực chịu đựng của cô.
Căn bản là ông nói gà bà nói vịt, cô nói muốn vào Tả gia bao giờ, hơn nữa, lại còn đường hoàng là Tả phu nhân, không phải cô bám lấy Tả Hồng mà cái tên Tả Hồng này không khác gì đỉa, cô không làm sao dứt ra được.
Quyên Tử lười phải giải thích với người nhà, trực tiếp mua vé máy bay đi du lịch, điện thoại không nhận, bặt vô âm tín. Sau khi trở về, nhà cô lập tức thay đổi, cả cửa chống trộm cũng đã thay.
Được tặng không đồ dùng, Quyên Tử cũng cười tiếp nhận, coi như trúng giải lớn của cửa hàng nội thất.
Quyên Tử thoải mái lẩm bẩm một tiếng, cảm giác bụng hơi đói, đứng lên trùm áo choàng tắm đi vào phòng bếp kiếm cái ăn. Mở tủ lạnh ra, không khỏi thở dài, mình cũng nên tỉnh lại, hình như đã có thói quen dựa dẫm người đàn ông kia rồi.
Tả Hồng là người đàn ông cực kỳ để ý, hơn nữa thiên tài nấu nướng, điểm này Quyên Tử rất hài lòng. Người đàn ông này cũng không phải loại hoàn toàn không nên có, có người phục vụ, Quyên Tử không ngu gì cự tuyệt. Vì vậy, hai người, một người muốn tấn công, một người tự nguyện chịu đựng.
Không biết từ lúc nào, đồ dùng trong nhà, đều không cần Quyên Tử quan tâm. Nhưng bây giờ Tả Hồng mới đi có hai ba ngày trong tủ đã trống rỗng rồi.
Tủ lạnh trong phòng có thực phẩm đông lạnh nhưng Quyên Tử không thích, khẩu vị bây giờ trở nên điêu như vậy, ngẫm lại, không phải Tả Hồng dùng gian kế gì, làm cô hư hỏng từ bên trong.
Đóng tủ lạnh lại, Quyên Tử quyêt định không phí sức lực, dưới ngã rẽ bên kia có một quán mì thịt bò không tệ, đến đó ăn là được.
Sấy khô tóc, tùy ý mặc một chiếc áo phông rộng thùng thình cùng một cái quần rộng rãi, xỏ dép xuống nhà.
Ra khỏi đầu hành lang không khỏi nhíu mày, Triệu Hành vẫn chưa đi, đang đựa vào cửa xe hút thuốc.
Tư thế hút thuốc của hắn không tệ, phải nói là rất tao nhã, hai đầu ngón tay cầm điếu thuốc, thỉnh thoảng rít một hơi, rồi nhẹ nhàng từ từ nhả ra, khói thuốc lượn lờ, lởn vởn quanh hắn rồi tiêu tan, khiến cho toàn tân hắn có cảm giác u buồn, Quyên Tử thoáng chốc mất hồn.
Triệu Hành nhìn thấy cô, dập tắt điếu thuốc trong tay, cười cười đi về phía cô:
“Cùng ăn cơm nhé”
Cùng người đàn ông đi giày tây ăn mặc nghiêm chỉnh như Triệu Hành ngồi trong quán mì thịt bò, vô cùng không hòa hợp. Nhưng người đàn ông đối diện bình thản chịu ddwnwgf, thì Quyên Tử việc gì phải kiểu cách.
Mì thịt bò được bê ra, Quyên Tử cho một thìa hạt tiêu to vào bát của mình, trộn đều rồi xì xoạp ăn, không thèm ngẩng đầu lên, cô nhóc như vậy, vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Khuôn mặt bị rửa trôi lớp trang điểm, cũng lột đi phần nào sự sắc bén già dặn, trở nên thanh thuần đáng yêu, trên người là chiếc áo phông thùng thình với hình Mickey to đùng đằng trước, một chiếc quần đổ rộng rãi, dép lê, ngay cả bộ quần áo tầm thường như vậy mặc trên người cô cũng vô cùng dễ nhìn.
Cô nhóc này đến giờ cũng không phải là người dễ quên được, cô là người vô tư, cho dù cô không để ý đến, nhưng những ánh mắt người khác nhìn mình, đại khái đã thành thói quen, nhưng người phụ nữ vô tư như vậy, đến nay Triệu Hành cũng mới gặp duy nhất cô.
Quyên Tử ăn xong, lau mồm, hút một hớp cola, ngẩng đầu nhìn Triệu Hành một cái, bát mì trước mặt, hắn chỉ gắp vài gắp.
Quyên Tử cũng lười phải quản mấy chuyện vớ vẩn, đứng lên:
“Nếu không thích chẳng nói sớm, đi thôi.”
Hai người vào chung cư, đến đầu hành lang, Quyên Tử đứng lại, quay đầu, nhìn anh từ trên xuống dưới.
“Tôi không biết tông dám đốc khu vực châu Á tập đoàn Worle lại rảnh rỗi như thế, chúng ta không cần giấu giếm, có gì cứ nói thẳng, không phải anh muốn nối lại tình cũ với tôi chứ, xin lỗi, tôi không có thói quen ăn lại đồ cũ, nếu như muốn bắt đầu thêm lần nữa lại càng không thể.
“Tại sao?”
Triệu Hành cũng kỳ quái, hai chữ này lại dễ dàng từ miệng anh thốt ra như thế.
“Bởi vì, cô ấy là người phụ nữ của tôi.”
Quyên Tử chưa kịp trả lời, Tử Hồng đã từ trong nhà đi ra, mấy bước đã tới, duỗi tay ôm chặt lấy eo Quyên Tử, vô cùng dùng sức, Quyên Tử cảm thấy, máu sắp ứ đọng rồi cũng nên, cô cau mày nhìn anh chằm chằm.
Hai người đàn ông này căn bản không để ý đến cô, cứ đứng đó đọ mắt với nhau.
Phổi Tả Hồng vì tức mà muốn nổ tung, cũng biết con nhóc này không phải đứa không phiền toái, nhưng anh vừa mới đi công tác vài ngày đã nảy ra một người đàn ông theo đuổi rồi.
Người đàn ông này mang lại cho Tả Hồng cảm giác nguy cơ không tầm thường. Tả Hồng trong con mắt của Triệu Hành vô cùng khí thế hơn nữa hoàn toàn có thế lực ngang hàng với mình.
Từ trên ban công, thấy hai người đi từ đằng xa tới, Tả Hồng đã cảm thấy, hai người này có một sự quen thuộc khó nói thành lời. Mới vừa rồi nghe Quyên Tử nói, anh cũng nghe thấy nối lại tình xưa, thế là chuẩn, không cần chứng thực, Tả Hồng cũng biết mình phán đoán đúng, người đàn ông này rất có ý với Quyên Tử.
Nhưng mặc dù trong lòng bực tức, trên mặt cũng tuyệt đối không thể thua, đàn ông là phải có khí thế, hơn nữa là một tình địch không rõ lại lịch tự nhiên mò tới.
Quyên Tử đứng nhìn hai người đàn ông giới thiệu lẫn nhau, bắt tay rồi buông tay, vô cùng khách khí, lễ nghĩa. Chỉ là trước khi đi, Triệu Hành nhìn cô rất đắm đuối, Quyên Tử cảm thấy, giống như có chút châm chọc, khinh miệt, thật không giải thích nổi.
Xe Triệu Hành ra khỏi khu chung cư, Quyên Tử liếc nhìn Tả Hồng một cái, không phản ứng gì, được, cô giơ móng tay sắc nhọn, cấu vào bàn tay đang ôm eo mình một cái đau điếng.
Tả Hồng á lên một tiếng, buông ta, Quyên Tử lườm một cái:
“Ấu trĩ”
Quay người lên tầng, lửa giận trong lòng Tả Hồng phừng phừng, cô ả này, hồng hạnh vượt tường vẫn còn nóng nảy với mình, từ từ đuổi theo.
Quyên Tử vừa định đóng sầm cửa, tay Tả Hồng đã giữ lại, theo thói quen dễ dàng đi vào, không nói hai lời, duỗi tay ra giữ chặt gáy Quyên Tử, tiến sát lại, đè chặt cô lên tưởng, cúi đầu chặn lại miệng cô.
Quyên Tử giơ tay đấm anh, đánh đấm, cấu véo… nhưng Tả Hồng không buông ra, Quyên Tử nhấc chân, lưu loát móc một cái, Tả Hồng trong lòng tức giận, một tay tóm lấy tay cô, bẻ quặt ra sau, chân chặn lấy chân cô…
Hai người giằng co như hai con thú vật lộn, Quyên Tử dù sao cũng là phái nữ chân yếu tay mền, cộng thêm thủ đoạn sao có thể bằng anh Lính nổi danh Tả Hồng. trước kia, chẳng qua là Tả Hồng nhường nhịn, một khi đã quyết tâm, Quyên Tử còn thua xa.
Nhưng Quyên Tử không phải là người dễ dàng chịu thua, chân tay không thể nhúc nhích được vẫn còn cái cái miệng, còn răng, cắn, ta sẽ cắn ૮ɦếƭ ngươi.
Há to miệng hung hăn cắn, phập một cái, Tả Hồng buông lỏng, Quyên Tử thò được tay ra ngoài, chuẩn xác tóm được của quý của anh:
“Anh thử bắt nạt nữa xem, tôi bẻ nó.”