Nhưng Quỳnh chỉ biết lắc đầu:
- Con xin lỗi.
Cô bỏ đi ra khỏi phòng ăn, xuống lầu và đi ra khỏi nhà hàng rồi goị một chiếc taxi về nhà. Cô làm tất cả điều đó như một bản năng tự nhiên, hoàn toàn không ý đến những chuyện nhỏ nhặt đó. Bởi vì điều mới biết quá lớn lao, bao trùm lên tất cả khiến cho cô hoàn toàn chới với.
Mãi đến mấy ngày sau, Quỳnh vẫn như hoàn toàn không thoát khỏi cái cảm giác lơ mơ ấy. Cô ý thức ra được rằng mình còn có một người cha. Nhưng cô không vui sướng điên cuồng như đã từng ao ước.
Cô nhớ lại lúc còn nhỏ, cô hình dung ra ba cô là một người hiền lành, cha con yêu thương nhau một cách tự nhiên. Cô không vẽ ra được một khuôn mặt cụ thể, hay nghĩ ra ba mình làm nghề gì, tính tình ra sao. Bởi vì cái đó quá mơ hồ, tình thương mới là điều quan trọng đối với cô.
Còn đối với ông Nghị, từ lúc còn nhỏ, cô đã khắc sâu vào tâm khảm mình đó là một ông chủ quyền uy, xa vời vợi không hề với tới. Không thương, không ghét, cô chỉ có sợ.
Bây giờ phải biến nỗi sợ hãi thành cách gần gũi cha con, cô sợ mình không thể làm nỗi đâu.
Có lẽ là Quỳnh không ý thức được cách cư xử của mình làm cho ông Nghị khổ tâm đến mức nào. Nếu Thuý không nói ra điều đó, chính là Thuý chứ không ai khác.
Thuý đã đến trường đón Quỳnh. Khi cả hai ngồi với nhau trên băng đá trong sân trường, Quỳn đã bắt đầu ngỡ ngàng trong quan hệ mới. Đây là chị dâu của cô.
Chính Thúy cũng còn thấy bỡ ngỡ. Nhưng vốn là người rất chủ động trong mọi việc, cô chóng vánh quen ngay vào tình thế mới. Nếu mà trước đây Quỳnh là kẻ đáng ngại nhất trong hạnh phúc của cô, thì bây giờ điều đó đã mất, và cô hăm hở bắt tay ngay vaò mối quan hệ mới với cô em chồng.
Và cô đã chủ động mở đâù câu chuyện bằng một câu trách móc:
- Quỳnh không nên làm vậy với ba. Bây giờ mọi chuyện đã rõ ràng rồi, lẽ ra Quỳnh phải đến thăm ba mỗi ngày, sao lại xử sự kỳ cục như vậy.
Quỳnh “vâng” một tiếng vô nghĩa. Cô không làm sao quen được với mối quan hệ mới này, và cô đã lặng thinh.
Thuý tiếp tục trách móc:
- Bây giờ mình đã là người chung gia đình, phải qua lại với nhau, Quỳnh làm như vậy ba buồn lắm đó. Sao em không đến chơi với ba đi?
- Em.... em không biết.
- Chị biết là Quỳnh không dễ gì thích nghi ngay được. Nhưng phải tập dần cho quen chứ, Quỳnh cứ né tránh như vậy, anh Quốc cũng ngại không dám tới, ba phải bảo chị tới đó.
- Dạ.
- Sao nãy giờ em không nói gì hết vậy? Em thế nào?
- Em cũng không biết đâu, bây giờ em chưa quen được chuyện đó.
- Thì phải cố gắng chứ. Thứ bảy này chị làm bữa tiệc nhỏ, Quỳnh đến đi, như là đi về nhà mình vậy, ba muốn như vậy đó.
- Em không biết, nhưng mà em sẽ cố gắng.
Thuý lặng lẽ suy nghĩ, rồi lên tiếng:
- Em rủ theo anh Dương cho vui.
- Anh ấy đi công tác rồi, em không biết có về kịp không?
- Em còn ở nhà anh Dương phải không?
- Dạ.
- Ba nói không nên ở như vậy, con gái có gia đình hẵn hoi, thì phải về nhà mà ở, ba muốn em về lắm đó.
Quỳnh hơi hoảng trong bụng, nhưng vẫn không nói ra. Thái độ không rõ ràng của cô làn cho Thuý phải hỏi tới:
- Em có chịu hay không, nói để chị biết đường giải quyết.
- Dạ, để em bàn lại với anh Dương.
- Đã thân đến mức đó rồi à? Vậy có tính chuyện cưới chưa?
- Bây giờ ảnh đã có chỗ làm ổn định, chỉ còn đợi em ra trường thôi.
Thúy chép miệng, nói vu vơ như tự nói với chính mình:
- Hạnh phúc quá nhỉ? Chả bù với chị, anh Quốc không nghĩ gì đến chuyện đi làm. Ra trường rồi mà cứ lông bông như lúc còn đi học, chán ૮ɦếƭ được.
- Sao chị không khuyên anh ấy?
- Chị nghĩ là Quỳnh khuyên sẽ được hơn. Giờ là anh em rồi, ảnh sẽ không còn chán nãn nửa, chắc là sẽ nghe lời khuyên của em.
Rồi cô vội lãng qua chuyện khác:
- Nghe nói gia đình anh Dương không chịu Quỳnh phải không?
- Dạ.
Thuý cười hiêủ biết:
- Giờ Quỳnh là con của một người có địa vị, gia thế phải khác đi chứ, họ coi thường hoài đâu có được.
- Em cũng chẳng thiết điêù đó, để tùy cho anh Dương quyết định.
- Yêu một người mà có thể tin cậy để dựa, sướng thật đó Quỳnh.
- Vâng.
- Ba buồn lắm đó Quỳnh. Sao cô lại không nhận ba?
- Em đâu dám không nhận, nhưng mà để từ từ đã chị à.
- Nói gì thì nói, thứ bảy này em phải về nhà đấy.
- Dạ.
Thấy ngồi mãi và gợi ra đủ thứ chuyện mà Quỳnh cũng chẳng buồn nói, Thuý chép miệng:
- Cô ít nói quá, thôi tôi về vậy. Nhớ là phải tới đâý nhé.
- Dạ.
- Cô đi học bằng gì vậy? Hay để tôi đưa về?
- Dạ thôi. Em có xe rồi.
- Xe đạp à?
Quỳnh ngập ngừng:
- Dạ ko. Xe Dream.
Thuý cười ra vẻ hiểu biết:
- Anh Dương cho phải ko?
- Dạ.
- Quỳnh sướng thật, nhìn cô chị lại thích làm cô em gái nhà nghèo hơn. Người ta có thương mình thì cũng tin tưởng, ko sợ bị lợi dụng.
Quỳnh cãi yếu ớt:
- Nhưng anh Quốc đâu có lợi dụng chị.
Thuý nheo mắt, giọng nói thoáng vẻ hận đời:
- Ko lợi dụng, nhưng ko có chó thì thế mèo vào. Nếu nhà chị ko tương xứng, anh ta chẳng chịu cưới đâu.
- Dù sao bây giờ cũng là vợ chồng rồi, chị đừng ghét anh ấy nữa.
- Ghét thôi à? Nếu được, chị sẽ nhốt anh ta vào 1 cái hộp, quăng xuống biển, đỡ gây hoạ cho thiên hạ.
Ko hiểu Quốc sống cách gì mà bị vợ ghét đến thế. Nếu mà trước đây thì Quỳnh sẽ nghĩ Quốc phải trả giá but bây giờ thì cô thấy lo lắng. Cô thật sự ko muốn Quốc sống buông thả như thế.
2 người đi ra cổng. Thuý lên xe, Quỳnh đứng nhìn bà chị dâu sang trọng của mình lái xe ra ngoài đường. Cô bỗng thấy Thuý giống như con chim bị nhốt vào chiếc Ⱡồ₦g đẹp, nhưng vô tri. Nghĩ vậy, rồi cô thấy hiện tại của mình thật sung sướng. Dương thoát ly khỏi gia đình thế mà hay. Cô và anh được hoàn toàn tự do yêu nhau.
Nếu ngộ nhỡ trước đây, cô và Quốc cưới nhau, chắc cô cũng giống Thuý bây giờ thôi.
Buổi tối, ông Nguyễn ngồi 1 mình trong phòng. Giờ này bà Nguyễn đã đi dự tiệc. Dạo này ông rất lười khi tham gia những buổi tiệc tùng mời mọc. Ông có cảm giác mình bị gáng nặng của tuổi già đè lên vai.
Khi già, người ta muốn sống yên ổn và được con cái vây quanh. Với ông bây giờ cũng vậy, càng ngày ông càng lo nghĩ về Dương và buồn rầu vì tính ngang ngạnh của anh.
Ông đứng lên, định đi gọi Hưởng thì cô đã mở hé cửa thò đầu vào:
- Con vô được ko ba?
- Vô đi. Ba định gọi con đó.
- Có gì ko ba?
- Mấy tháng nay, con có đến chỗ thằng Dương ko?
- Nó đi công tác rồi ba ạ.
- Chừng nào về?
- Dạ, chắc khoảng nửa tháng.
- Còn con bé ấy thế nào? Con có biết ko?
- Con thấy nó ngoài đường mấy lần, but ko gọi. Mà ba này!
- Gì vậy? Con nói đi.
Hưởng ngập ngừng:
- Mấy hôm nay con cứ suy nghĩ mãi. Tự nhiên con thấy…ko biết mình có khắt khe quá ko? Nhỏ đó cũng hiền lắm ba.
- Ba biết. Rồi sao? Con muốn cái gì?
- Con nghĩ, có lẽ mình đừng nên có thành kiến với nó. Ko chừng thằng D cưới nó lại hay hơn.
- Hay cái gì?
- Chứ ko phải ba thích con dâu nhu mì sao? Mấy đứa hiền mới chịu nổi tính khí thằng Dương , ba ạ.
Ông Nguyễn trầm ngâm:
- Ba chỉ sợ cô ta lợi dụng thằng Dương , nhưng bây giờ ba cần đánh giá lại. Có lẽ định kiến quá cũng ko hay.
- Ba nghĩ thử xem, tại ba cấm cản nên nó tức, nên bây giờ ba thừa nhận người yêu của nó, con nghĩ nó sẽ chịu trở về nhà.
- Con nghĩ, ba độc tài lắm à?
Hưởng cười dè dặt:
- Lần đó ba sắp xếp buổi coi mắt, con thấy mình áp đặt nó quá. Và kết quả là nó phản ứng như vậy.
Nhắc lại chuyện đó, ông Nguyễn cau mày:
- Cũng may là người ta thông cảm, nếu ko, ba ko biết ba sẽ khó xử đến đâu.
- Nhưng 1 phần là lỗi tại mình đó ba.
Ông Nguyễn chợt mỉm cười:
- Bây giờ con muốn lên án ba phải ko?
- Dạ đâu có. Nhưng con nghĩ mình đã bức bằng thằng Dương đó.
- Nó luôn có ác cảm với ba, luôn hận ba, lẽ ra ba ko nên can thiệp vào chuyện của nó. – Ông thở dài - Tất cả cũng chỉ vì ba lo cho nó thôi.
Ông quay qua Hưởng:
- Con nên tìm cách thân thiện với con bé ấy, bảo nó khuyên thằng Dương về nhà đi.
- Nói vậy là mình thừa nhận nó hả ba?
- Con có muốn vậy ko?
- Dạ muốn. Thật tình con cũng mến con bé đó, nó hiền khô, hơi nhút nhát 1 chút, nhưng ko nhu nhược đâu.
- Ba cũng mong như vậy. Thật ra, nhu nhược quá cũng ko nắm nổi thằng Dương , nó phải có người kiềm bớt tính ngang ngược chứ.
Hưởng thở nhẹ, cô cứ nghĩ mình sẽ khó khăn lắm khi thuyết phục ông bố. Nhưng ko ngờ ông cũng đã thay đổi ý nghĩ. Từ đó giờ, ông và Dương luôn ở 2 thái cực đối lập nhau. Bởi Dương giống tính ông ở chỗ cứng rắn và độc đoán. Cái gì ông đã muốn thì bắt Dương phải chấp nhận. Nếu Dương nhu nhược như cô thì còn đỡ. Đằng này, tính tình lại nóng nảy, chẳng chịu khuất phục. Sống trong nhà, cô cứ khổ sở vì sự đối nghịch của 2 cha con. Ơn trời là bây giờ ba bắ đầu nhượng bộ.
Chẳng cần phải đợi lâu, ngay chiều hôm sau Hưởng đã đến thăm Quỳnh. Lúc đó Quỳnh đang lau sàn, cô mở cửa và có vẻ bối rối hốt hoảng khi thấy Hường.
- Chị vô nhà ngồi. Xin lỗi, chị chờ em 1 chút.
- Em cứ làm cho xong đi, chị ngồi chơi 1 chút cũng được.
- Dạ.
Quỳnh hối hả dẹp xô nước ra nhà sau, rồi trở lên. Cô mở tủ rót ly nước đặt trước mặt Hưởng.
- Chị uống nước.
- Ừ, cứ để đó chị.
- Dạ.
- Chiều nay, em ko đi chơi sao? Ở nhà 1 mình ko buồn à?
- Dạ, em quen rồi. Em cũng ít đi chơi với bạn lắm.