Quốc đã làm gì để đến nỗi bị gọng kìm như vậy . Thật khó tin một chàng công tử lăng nhăng và coi con gái như bầy 乃úp bê bây giờ lại trở nên bị khống chế như thế . Anh đã tự quăng cái gông vào cổ mình rồi .
Quỳnh đang nghĩ lan man thì chợt giật mình vì tiếng đập tay lên bàn của Quốc . Anh gắt lên:
- Đã bảo về trước đi .
- Anh phải về với em .
- Này ! Cô là mẹ hay vợ tôi vậy ? Đừng có nói với tôi kiểu đó, phụ nữ gì giống cai ngục vậy .
Thúy cười điềm tĩnh :
- Nếu anh là một người đứng đắn, em sẽ cư xử khác . Tại anh nên em phải như vậy .
- Tại tôi làm sao ?
- Lăng nhăng, lăng nhăng đến lúc có vợ cũng không chừa . Không ai vừa mới đám cưới đã bỏ đi chơi như anh . Anh coi thường em quá lắm .
- Tôi mà dám coi thường cô, chắc cô hiềm lắm đấy .
- Em không hiền, em chỉ làm đúng cái cần làm .
Quốc làu bàu:
- ૮ɦếƭ tiệt !
Không biết Thúy có nghe không , cô quay qua Quỳnh :
- Đây là lần đầu ảnh tìm cô, tự ảnh tìm, nên tôi bỏ qua cho cô . Nhưng nếu lần thứ hai như vậy thì có nghĩa là cô đồng lõa . Lúc ấy cô muốn nhận thứ nào, tôi cho thứ ấy .
Quỳnh nghe một luồng ớn lạnh truyền khắp toàn thân . Cô gái mới cô chồng này nói năng khủng khi*p quá . Y như một phụ nữ có kinh nghiệm lâu năm trong ghen tuông . Chưa tiếp xúc thì sợ mơ hồ . Bây giờ gặp nỗi sợ có tưởng có thể sờ được . Cô ta không dọa thì tự cô cũng không dám .
Thấy vẻ sợ hãi lộ vẻ trên mặt Quỳnh , Thúy thật sự yên tâm . Thật ra cô không biết tình cảm thật sự của hai người , nên không xem Quỳnh là đối thủ . Cô chỉ có ý nghĩ quản lý Quốc , để anh ta bớt lông nhông nhăng nhít .
Cô ta nhìn Quốc một cách răn đe :
- Anh đưa em về đi, khuya rồi .
- Cô đến được thì cứ tự mà về .
Thúy cười thản nhiên:
- Nếu anh không về thì em phá nhà hàng này .
Quốc xoay mạnh người qua nhìn cô thách thức:
- Dám làm không ?
- Dám chứ .
Nói xong Thúy cầm chiếc lý Quốc vừa uống lúc nãy, giơ cao lên, rồi buông xuống và trước cặp mắt thảng thốt của hai người , cô hỏi thản nhiên:
- Có cần thêm gì nữa không ?
- Đủ rồi, về thì về . Hừ ! Cô là bà nội chứ đâu phải vợ tôi .
Và anh đứng phắt dậy, bỏ đi băng băng ra cửa, như tránh xa "bà nội" mình vừa cưới càng sớm càng tốt .
Hai người về đã lâu mà Quỳnh còn ngồi ૮ɦếƭ dí một chỗ . Rồi cô cúi xuống gom mảnh ly vừa vỡ . Tưởng tượng có lúc nào đó, Thúy ghim những mảnh này vào mặt mình, cô thấy rùng mình kinh sợ .
Hôm sau vào lớp, cô gọi Sương ra riêng một góc, nghiêm trang :
- Tối qua, mình đã gặp vợ anh Quốc .
Mắt Sương lóe lên, long lanh một sự tò mò mãnh liệt:
- Vậy hả ? Bả đẹp dữ không ?
Quỳnh lắc đầu:
- Mình không quan tâm chuyện đó, chỉ biết là bà ấy bản lĩnh và dữ kinh hồn . Vì vậy Sương nên cẩn thận, nếu có gặp anh Quốc cũng đừng nói chuyện .
Sương nhíu mày, thắc mắc:
- Sao Quỳnh biết bả dữ ? Bộ bị cái gì rồi hả ?
- Không bị gì cả , chỉ bị cảnh cáo thôi .
Sương rùng mình , nổi gai khắp người :
- Ui, khi*p !
- Mình nói vậy để Sương đề phòng, chị ta theo dõi anh Quốc kỹ lắm .
- Ghê thật .
Rồi cô lại tò mò:
- Thế bà ấy có đẹp không ?
Quỳnh cười :
- Anh Quốc mà chịu cưới vợ xấu sao ? Sương biết tính ảnh thì cứ suy ra đi .
- Vậy thì mình biết rồi .
Mặt cô buồn hẳn đi . Quỳnh cảm thấy Sương cụt hứng vì biết vợ Quốc là một người đẹp . Còn cô, không hề ảo tưởng gì ở anh, thì dung nhan vợ anh ta ra sao cô không quan tâm .
Nhưng không hiểu sao việc mặt đối mặt với vợ chồng đó lại gây cho cô một sự bứt rứt khổ sở . Cô đã từng cố không nghĩ tới gia đình ông chủ cũ, nhưng lại không quên được . Để rồi vì họ, cô phải chịu một tai họa khủng khi*p giáng xuống đời mình . Một tai họa bất ngờ mà cô không tưởng tưởng nổi .
Thường cô làm đến mười hai giờ đêm mới về . Lúc ấy, mẹ cô đã ngủ . Quỳnh không cho bà đi làm, nên suốt ngày bà ở nhà nhận thêm đồ may gia công . Mặc dù vậy, cuộc sống của hai mẹ con vẫn sung túc . Quỳnh chẳng bao giờ hỏi vì sao mẹ có khả năng lo cho cô những bữa ăn đầy đủ và áo quần sang trọng so với thu nhận của hai mẹ con . Cô cũng không nghĩ mẹ mình có cuộc sống riêng tư nào khác, cho đến khi cô tận mắt nhìn thấy cuộc tình riêng của mẹ với ông chủ cũ .
Đêm nay khi cô về nhà, Quỳnh thấy ngoài cổng người ta đứng lố nhố nhìn vào nhà mình . Một linh cảm không hay làm tim cô như thót lại . Cô vội dựng bừa xem ở ngoài rồi lách qua cho chạy vào nhà .
Khi Quỳnh vừa vào đến cửa thì là lúc ông Nghị xốc bà Phượng trên tay, đi nhanh ra sân . Quỳnh còn kịp thấy bà Nghị đứng nép vào vách, vẻ sợ hãi cực độ . Cô nhào về phía ông Nghị , nói như hét:
- Mẹ con làm sao vậy bác Nghị ? Mẹ làm sao thế ? Trời ơi !
- Mẹ bị té . Con theo bác đưa mẹ vô bệnh viện đi .
Hai chữ bệnh viện làm Quỳnh như bị tê liệt . Cô cứ đứng sững nhìn mẹ . Phải đợi đến ông Nghị hét lên cô mới giật mình và chạy vội theo .
Đã một ngày qua mà bà Phượng vẫn chưa tỉnh . Quỳnh bỏ học , không cả ăn uống nổi . Suốt ngày cứ ngồi bám bên giường .
Trưa nay có một người hàng xóm nói với cô là bà Nghị bị bắt . Bà ta còn kể rằng ban đầu thấy ông Nghị đến trước sau đó mới đến bà Nghị . Và bà ta la lối ầm ĩ . Rõ ràng là một cuộc đánh ghen .
Nghe xong , Quỳnh như đổ gục . Sự khám phá đó làm cô đau đớn . Không thể nào , dù cho đó là giấc mơ, cô lại nghĩ mẹ mình dan díu với ông chủ .
Buổi tối, khi ông Nghị đến, cô mời ông ra hành lang, vẻ mặt lạnh nhợt nhạt, cô thốt lên đầy vẻ căm phẫn:
- Người ta kể với con đó là một cuộc đánh ghen, con muốn biết sự thật . Ông chủ nói đi , đã xảy ra từ lúc nào ?
- Từ nhiều năm nay - Giọng ông khàn khàn .
- Nhiều năm nay . Trời ơi !
"Thế mà con không biết gì cả" . Quỳnh thì thào một mình, rồi cô cười buồn .
- Con không ngờ mẹ con có thể làm như vậy .
- Đừng lên án người lớn, Quỳnh ạ . Đó cũng là những con người có tình cảm riêng, thậm chí còn sâu sắc hơn cả tuổi trẻ như con .
Quỳnh lắc đầu, phản đối:
- Một người như ông chủ, có thiếu gì người, tại sao ông lại nhằm mẹ con mà đùa, để cho mẹ con ra nông nổi này .
Thay vì chống chế, bào chữa, ông Nghị nói với Quỳnh như thể cô cùng trang lứa:
- Bác có gia đình, nhưng người bác thật sư xem là vợ thì là mẹ con . Bà ấy biết dịu dàng lắng nghe, biết chăm sóc quan tâm, đó là người phụ nữ như bác mong muốn .
Quỳnh đứng im lắng nghe . Giờ đây, cô mới nhận ra mẹ cũng là một phụ nữ, biết khao khát tình cảm và trên hết mẹ vẫn còn rất trẻ, rất đẹp .
Lần đầu tiên mình đứng ra để nhìn và nhận xét mẹ, như nhận xét một người khách quan, để thấy thông cảm hơn .
Cô hỏi khẽ :
- Bác có thật lòng với mẹ con không ?
- Giờ đây, lý trí khiến bác lo cho mẹ thằng Quốc trong tù, nhưng lòng dạ thì hướng về mẹ con . Nếu mất bà ấy, bác sụp đổ tinh thần . Còn mất mẹ thằng Quốc bác mất thể diện và nền tảng gia đình .
- Bác thấy cái nào quan trọng hơn ?
Ông Nghị không trả lời được, mà Quỳnh thì cũng không cần nghe điều ấy . Giọng cô đầy oán giận :
- Nếu có chút tình với mẹ con thì bác đã không để bác gái hành hung mẹ .
- Bác đã không cho phép bà ấy làm điều đó, nhưng mọi chuyện diễn ra ngoài sự kiểm soát của bác . Chính bà ấy cũng không ngờ cái xô ngã của bà ấy lại gây ra chuyện trầm trọng như vậy .
"Nếu mẹ ૮ɦếƭ thì sao ?" - Quỳnh kêu gào thầm trong tâm trí . Nỗi lo sợ cuống cuồng Ϧóþ nghẹt tim cô . Cô sợ đến mức bắt mình nghĩ ngay qua chuyện khác, để không dám tưởng tượng tiếp nữa .
Nhưng mấy ngày sau, điều đó đã xảy ra, đã thật sự xảy ra .
Lúc đó là khoảng nửa đêm, có mặt ông Nghị trong phòng và không hiểu xui khiến thế nào mà Quốc đã tìm đến thăm .
Khi Quỳnh ôm mẹ mà khóc, thì chính anh ta gỡ cô ra khỏi người ૮ɦếƭ . Anh ta ôm lấy Quỳnh mà dỗ dành, bất kể cô có nghe hay không ?
Và anh ta cũng khóc một cách đau đớn :
- Giờ đây anh và em đều mất mẹ, dù mất theo cách khác nhau . Anh sẽ tìm mọi cách để mình là người cùng một gia đình . Bây giờ anh thấm thía lắm rồi Quỳnh ơi .
Nếu là trước đây, hẳn Quỳnh sẽ sung sướng lắm . Nhưng bây giờ chuyện đó thật vô nghĩa . Vô nghĩa đến mức nó không làm cô có chút suy nghĩ nào về nó .
Giờ đây, trước mắt cô là một sự mất mát không có gì đền bù cho nổi .