Nhìn về phía đồng hồ báo thức, cũng đã gần đến giờ Đại Oai tan sở, cho nên, tôi mặc lễ phục dạ hội màu tím nhạt vào, đem hoa cài иgự¢ chẳng bao giờ lấy ra xài đeo lên, lái xe đến nhà hàng Pháp Mark Asim gần Sùng Văn Môn.
Tối hôm qua lúc lái xe ngang qua đây, tôi chỉ thuận mồm nói với Đại Oai là cũng lâu không có ăn món Pháp, vậy mà sáng sớm liền nhận được tin nhắn của cậu ta, nói đã đặt xong chỗ ở bên kia.
Một người đàn ông sủng nịnh phụ nữ, mặc dù có thể có đủ loại phương thức cùng biểu đạt, không nhất thiết phải chuyển thành vật chất, nhưng khi một người đàn ông coi trọng nguyện vọng của vọng, sẵn sàng vì một cái ý nghĩ tùy ý bạn mà đặt chỗ ở nhà hàng thì cảm giác thật ra dĩ nhiên cũng tương đối tốt.
Cả phòng ăn từ phong cách trang trí, bố trí cảnh vật cho tới khâu phục vụ đều toát lên vẻ quy củ, có mấy phần tư tưởng nước ngoài. Theo cô nhân viên phục vụ đi vào phòng đã đặt trước, đẩy cửa ra liền thấy Đại Oai. Cậu ta ngẩng đầu nhìn tôi một cái, ánh mắt sáng ngời, bên trong có ánh sáng màu lưu chuyển – cảm xúc mừng rỡ giống như một cậu bé khi nhìn thấy món đồ chơi trong lòng mình ngưỡng mộ nhất cuối cùng cũng có thể chạm tay vào vậy!
Quả nhiên dáng vẻ ăn mặc của một người vẫn rất quan trọng đúng không?
Cho dù là người sớm chiều cùng hẹn hò gặp mặt như thế!
Cậu ta đứng dậy đón, trên nét mặt rõ ràng lộ vẻ tán thưởng, lúc mở miệng, lại nói: “Tiểu thư cô không phải đi nhầm chỗ rồi chứ?”
Cười cười nhìn tôi.
Dĩ nhiên, cho dù là đến nhà hàng Pháp danh tiếng không tồi đã tồn tại lâu đời này dùng cơm; cho dù kiểu dáng bộ lễ phục này của tôi chắc chắn hết sức bảo thủ, nhưng dù sao cũng là bộ lễ phục ai đó đã dùng nhiều tiền mua cho tôi, số lượng có hạn, chất vải được chế tác rất khéo, huống chi còn có một bông hoa kim cương sáng lóa mắt tô điểm trước иgự¢, lúc đi vào trong phòng ăn vẫn thu hút không ít ánh mắt.
Người đã quen với kiểu bình dân thường không thích bị chú ý quá nhiều. Mặt ít nhiều nóng lên, tôi cúi đầu, lờ tịt ánh mắt của mọi người, trực tiếp đi tới trước mặt cậu ta, lúc này mới mỉm cười nói: “Tiên sinh có chịu thanh toán hóa đơn cho một cô gái xa lạ không ạ?”
Cậu ta cười: “Còn phải xem cô ấy đẹp đến nhường nào!”
Cười một tiếng, ngồi xuống, gắp một tảng thịt bò, ốc sên, gan ngỗng, súp bơ nấm… một đống lớn thức ăn, các món ăn đều mang điển hình của nước Pháp, mùi vị không tệ, không khí cùng cảm giác ăn cơm cũng rất thoải mái.
Cậu ta gần đây không hài lòng, tranh cãi với cấp trên, ngày nào ăn cơm cũng đều than phiền với tôi một trận. Còn tôi, dĩ nhiên sẽ phải thường xuyên lấy tư thế sở trường nhân sĩ chuyên nghiệp nào đó ra tùy ý khuyên cậu ta một phen.
Hai người già nua chúng tôi lúc cùng ăn cơm, đối với hình thức nói chuyện này đã rất quen thuộc, do đó, cho dù không cố ý bồi dưỡng tư tưởng nào đó, thì đến khi ăn được bảy tám phần, cậu ta rốt cuộc vẫn là nhịn không được mở miệng, bắt đầu nói với tôi về chuyện hôm nay ở đơn vị, chuyện lãnh đạo chèn ép cậu ta như thế nào.
Nhìn nét mặt cậu ta ủy khuất, trong nháy mắt, lại thấy mấy phần đáng yêu. Đáy lòng tôi có cảm giác chua xót khó nói, theo lệ mà an ủi cậu ta vài câu, làm như vô tình hàn huyên mấy vụ ςướק bóc tương đối chấn động dạo gần đây. Trong khoảng thời gian này, có người thường xuyên đến khu vực gần trường chúng tôi ςướק giật, liên tục xảy ra chuyện mấy cô gái bị khống chế ςướק dây chuyền vàng.
Rốt cuộc thì thuận lý thành chương đưa chủ đề tới cái hoa cài trên иgự¢ tôi, cậu ta nhìn chằm chằm vài lần, bỗng nhiên hạ thấp giọng, thần thần bí bí nói: “Cho dù thế nào cũng đừng nói với anh cái nạm trên hoa cài này của em là kim cương đấy nhé!”
Tôi mỉm cười, nhìn cậu ta một cái, thấp giọng, song vô cùng rõ ràng, từng chữ từng câu nói: “Đúng là kim cương đấy!”
Cậu ta sửng sốt, ngẩng đầu nhìn tôi, dường như muốn xác định là tôi có nói giỡn hay không, cho nên, tôi nhìn cậu ta, mỉm cười, vô cùng nghiêm túc nói: “Đại Oai, đời này em…tính không kết hôn!”
Cậu ta sửng sốt, nhưng ngay sau đó cười lên, nói: “Được rồi! Em lại nghiêm túc nói một lần đi thì anh sẽ tin!”
Tôi gật đầu, nhìn cậu ta, kéo dài giọng nói từng chữ từng câu: “Em không có ý định kết hôn…Bởi vì, em chọn tình yêu!”
Một câu nói vô cùng mâu thuẫn, song cậu ta nghe lại hiểu, nụ cười trên mặt thoáng cứng ngắc, dần dần rụt lui, nhìn chằm chằm bông hoa trên иgự¢ tôi vài lần, buồn bực chốc lát, rồi từ từ mở miệng, từng chữ từng câu hỏi: “Anh ta tặng bông hóa đó cho em?”
Cùng người thông minh nói chuyện, quả nhiên bớt lo! Cậu ta không tốn chút sức nào đã nắm được trọng điểm.
Tôi nói không rõ cảm giác trong lòng mình đến tột cùng là nặng trĩu hay là thoải mái, cố gắng mỉm cười, đưa tay, cầm tay cậu ta, từ từ nói: “Cho tới nay, mỗi khi em gặp phải lúc khó khăn, anh vẫn luôn ở bên cạnh em…”
Cậu ta cười nhạt, ngắt lời tôi, nói: “Cũng không phải là quay phim võ hiệp nên khó có thể vẫn chơi motip ‘Lấy thân báo đáp’ đúng không?” Sắc mặt cậu ta dần dần trầm xuống, nghiêm túc suy nghĩ trong chốc lát, ngẩng đầu hỏi tôi: “Anh ta vẫn không định ly hôn?” Thấy tôi lắc đầu, cậu ta liền xoay mặt nhìn ra bóng hoàng hôn nặng trĩu ngoài cửa sổ, thở một hơi thật dài.
Đáy lòng có chút lo lắng, tôi nhẹ nhàng mở miệng, gọi cậu ta: “Đại Oai!”
Cậu ta quay đầu nhìn, cúi đầu, vừa nhìn thoáng qua cài иgự¢ kim cương trước mặt tôi, nhẹ nhàng cầm chai rượu lên, rót đầy rượu cho tôi, nói: “Đến đây đi! Chúng ta uống hai chén đi. Hình như từ trước tới giờ uống rượu, anh chưa lần nào có thể thắng được em…”
Tôi nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Tối nay em không thể uống quá nhiều! Chút nữa… còn có một bữa tiệc.”
Cậu ta sửng sốt, hai mắt cẩn thận nhìn chằm chằm bộ lễ phục của tôi, trong mắt dần dần lộ vẻ đã hiểu ra điều gì đó, sắc mặt trầm hẳn xuống, một hồi lâu sau mới bưng chén rượu lên, nốc cạn, rồi ngẩng đầu nhìn tôi, suy nghĩ một chút, rốt cuộc vẫn nhịn không được hỏi tôi: “Em có chắc là biết bản thân đang làm gì không đấy? Lỗ Tây, em là giảng viên đại học đấy…”
Tôi lẳng lặng nhìn cậu ta, nói: “Mấy năm qua, em dần dần hiểu ra một đạo lý. Cho tới nay, điều cản trở hành vi của chúng ta thật ra chỉ có một, đó chính là trái tim chúng ta. Chỉ cần trái tim mình có thể vượt qua để tiến về phía trước, thì phần lớn chướng ngại trên thế giới này thật ra đều có thể thoải mái mà vượt qua.” Tôi dừng một chút, rồi lại nói tiếp: “Chỉ cần không để ý đến ánh mắt của người khác, thì ánh mắt của họ sẽ không thể làm tổn thương em được!”
Cậu ta không nói, lại đưa tay rót một chén rượu, ngửa đầu uống cạn, rồi nói: “Anh ta có cái gì tốt chứ?” Cậu ta dừng lại suy nghĩ một chút, rồi lại nhịn không được mà lớn tiếng nói: “Từ lúc bắt đầu, anh ta đã lừa gạt em như vậy. Đến bây giờ, anh ta cũng không hề lấy bất kỳ thành ý nào ra để giải quyết vấn đề, để em phải ở vào thế khó xử như vậy…” Cậu ta lướt hoa cài иgự¢ áo của tôi một cái, rồi thất vọng nói: “Chỉ một cái hoa cài иgự¢ nạm kim cương là đủ lấy lòng em rồi sao?”
Tôi nhìn cậu ta, không nói.
Vẻ mặt cậu ta lại dần dần giãn ra, cúi đầu, nói: “Anh xin lỗi!”
Tôi đưa tay, cầm tay cậu ta, nói: “Đại Oai, em thấy nếu mỗi người nhất định phải có cùng một điểm chung; nếu quá trình là quan trọng…; nếu mỗi người đều sống vì bản thân mình, vậy…tại sao không thể nghe theo trái tim theo đuổi thứ mình thực sự muốn chứ? Tại sao phải bị những thứ tiêu chuẩn đạo đức của con người trói buộc?”
Cậu ta ngẩng đầu, cảnh giác nhìn tôi một cái, nói: “Tại sao bỗng nhiên em lại nghĩ như vậy? Có phải đã có chuyện gì xảy ra rồi không?”
“Không có!” Tôi lắc đầu, bình tĩnh nhìn cậu ta, nói: “Anh biết đó, đâu phải là tự nhiên mà em nghĩ như vậy. Em vẫn luôn chờ anh ấy, mặc dù ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng thật ra vẫn hy vọng anh ấy sẽ giải quyết vấn đề, hy vọng anh ấy cho em một kết quả trọn vẹn. Mãi cho đến bây giờ, em mới dần dần phát hiện, rất nhiều thứ vượt ngoài khả năng của anh ấy, cho nên, nếu như em không thể vượt qua những chướng ngại về thân phận cũng như quan niệm thì vĩnh viễn cũng không thể đến bên cạnh anh ấy được…” Tôi dừng một chút, nhìn cậu ta, từng chữ từng câu nói: “Nhiều năm qua, em đều không thể từ bỏ đoạn tình cảm này, mà thời gian thì không dừng lại, cứ từng ngày từng ngày trôi qua. Nhân lúc bây giờ vẫn còn trẻ mà chịu một chút uất ức về tâm chí còn hơn là để về sau già rồi lại hối hận. Cho nên, em quyết định…không từ bỏ…”
Trong lòng bàn tay tôi lúc này run lên rất khẽ, tôi ngẩng đầu nhìn cậu ta, sắc mặt có hơi tái nhợt. Cậu ta yên lặng chốc lát, rồi mở miệng, từng chữ từng câu nói: “Đúng vậy! Em vẫn luôn chờ anh ta, cho nên bất luận anh có làm gì, em cũng coi như không nhìn thấy…” Trong giọng nói của cậu ta dần dần lộ ra một chút nặng trĩu những mỏi mệt.
Tôi chưa bao giờ thấy cậu ta thất vọng như vậy, cho dù là năm năm trước, ở trong đêm mưa đó, lúc cậu ta tóm lấy Mộc Lan lớn tiếng chất vấn, mặt cũng chỉ là tức giận, chứ không hề lộ ra vẻ vô cùng tuyệt vọng và thương tâm như vậy. Trong nháy mắt, tôi bỗng nhiên có một suy nghĩ rất mãnh liệt, muốn mở miệng nói chúng ta đừng xa rời nhau, song cuối cùng tôi cũng chỉ có thể cười nói: “Cần gì phải thương cảm như vậy chứ. Chẳng lẽ anh muốn ép em phải tuôn ra mấy lời thoại kinh điển đó mới cam tâm hay sao?” Tôi ngẩng đầu nhìn cậu ta, nắm tay cậu ta, mỉm cười nói: “Được rồi! Nghe cho kỹ lời kịch kinh điểm của em ha – anh xứng đáng được hưởng những điều tốt đẹp hơn; anh đáng được một người nào đó yêu toàn tâm toàn ý; anh đáng giá được một cô gái tốt nhất trên thế gian này yêu anh. Một ngày nào đó, anh sẽ tìm được một người còn tốt hơn cả em. Em chờ anh mang theo toàn bộ hạnh phúc trên thế giới này đi tới trước mặt em, dùng hạnh phúc rực rỡ nhất, chói mắt nhất ra đâm cho em toàn thân tan nát, máu chảy thành sông…”
Giọng của tôi bỗng nhiên đứt quãng, bởi vì cậu ta bỗng nhiên đứng lên, khom lưng, cách cái bàn, nâng gương mặt của tôi lên.
Không một chút rụt rè, né tránh, nụ hôn của cậu ta đã rơi xuống, nặng nề áp lên môi của tôi.
Cả người tôi cứng đờ, lưng bị đè chặt vào cạnh ghế khiến tôi thấy hơi đau.
Nụ hôn của cậu ta nhanh mà sâu lắng, lúc ập xuống có chút khiến người ta bất ngờ không kịp chuẩn bị, nhưng trước lúc tôi kịp phản ứng, thì đã nhanh chóng rời đi.
Nhịp tim tôi có chút không khống chế mà đập dồn dập, hai tay tôi vô thức nắm chặt hai bên tay vịn ghế, buộc mình phải bình tĩnh.
Rồi lại ngẩng đầu, thấy cậu ta đã trở lại chỗ ngồi, nhìn tôi, thấp giọng, từng chữ từng câu nói: “Tại sao, ngay từ đầu em không đến trước mặt anh mà nói em thích anh? Lúc em mười bốn tuổi, mười lăm tuổi, mười sáu tuổi, lên đại học cũng vậy…”
“Bởi vì em sợ bị tổn thương!” Tôi không chút nghĩ ngợi mà thốt ra câu này, sau đó hít thật sâu, cố gắng hít thở, cố gắng nặn ra vẻ mặt tươi cười, nhìn về phía cậu ta, từ từ mở miệng, một chữ một chữ nói tiếp: “Kiểu tình cảm thầm mến thời còn học sinh này rất nhiều người cũng đã trải qua, thật ra nó…cũng chẳng là gì!” Giọng tôi càng nói càng thấp, càng nói càng miễn cưỡng.
“Đúng vậy, chẳng là gì!” Cậu ta nhìn tôi, từ từ mở miệng, chậm rãi, từng chữ từng câu nói: “Chắc em đã quên năm thứ tư vào một ngày trước khi tốt nghiệp, cuối cùng em đã nói với anh những gì? Em nói từ lúc mười bốn tuổi, ngày nào tan học cũng dán vào vách tường, lặng lẽ đi theo sau anh; em nói em vốn có thể thi vào một trường đại học tốt hơn, nhưng sau khi nghe ngóng được nguyện vọng của anh, lại dứt khoát kiên quyết thi vào cùng trường; em nói ngày nào em cũng ở trong vườm ươm dưới ký túc xá của anh học từ vựng tiếng Anh, chỉ vì muốn gặp anh một lần; em nói em vì tham gia tiệc sinh nhật anh mà xài hết tất cả tiền tiết kiệm để mua một cái váy; em nói em bật đèn pin thức đêm đan một cái khăn quàng cổ, kết quả lại bị chính anh cắt nát…” Bỗng nhiên cậu ta trở tay, cầm tay tôi, nói: “Tại sao em có thể, không nói một lời, cứ như vậy trơ mắt nhìn anh cắt nát cái khăn quàng cổ đó hả?”
Thì ra là tôi đã nói nhiều vậy sao!
Thì ra là trong tiềm thức, tôi lại không cam lòng như vậy, cho nên vất vả lắm mới bắt được cơ hội, liền nhịn không được hướng về phía cậu ta tha hồ giải tỏa. Cậu ta nói không sai, cái khăn quàng cổ kia là một cái kết. Tôi nhìn cậu ta cắt nát cái khăn quàng cổ, cắt nát tôi tâm huyết cùng tình cảm thầm mến của tôi, mà một câu cũng không thể nói. Khăn quàng cổ nát rồi trái tim tôi cũng ૮ɦếƭ theo.
Nhưng mà, tình này cảnh này, tôi có thể nói như thế nào, nên nói cái gì nữa đây?
Cậu ta là bạn trai Mộc Lan, là bạn trai của chị em tốt nhất của tôi. Tôi vốn là không nên đan cái khăn quàng cổ đó tặng cho cậu ta, không nhìn thấy cậu ta cắt nát nó, có thể sao?
Từng mảnh khăn quàng cổ nhỏ bé từ những năm tháng xa xôi tái hiện lại theo hồi ức, đáy lòng mo hồ chua xót, thật vất vả mới mở miệng, khó khăn nói một câu: “Anh cũng biết, lúc nói những lời đó, thần chí em không được tỉnh táo…”
Cậu ta dường như đã dồn nén rất lâu, không nói thì khi nói thoải mái, nhanh chóng ngắt lời tôi, từng chữ từng câu, nói tiếp: “Lúc ở trại an dưỡng, em đau khổ như vậy, giam mình trong phòng, cự tuyệt tất cả mọi thứ chung quanh, vậy mà sau khi nghe thấy một đứa bé bị đinh đâm vào chân, lại cầm lấy cái cào, đem trọn bờ cát từ đầu tới đuôi cẩn thận rà soát một lần. Giáo sư Lý không cho anh tới giúp em, ông nói đây là một mốc và bước đi cực kỳ quan trọng khác, nhất định phải để em một mình tự hoàn thành, tự mình đi tới. Em có biết tổng cộng em đã rà soát bãi cát bao nhiêu lâu không, Tây Tây? Từ sáu giờ chiều cho đến khi sắc trời đen kịt, suốt bốn tiếng đồng hồ, một tấc một tấc em tìm kiếm đinh sắt, từng giây từng phút cũng không chịu lơ là…”
µ©STE.NTµ
Đúng vậy, quãng thời gian đầu mới tới viện điều dưỡng, mỗi một phút, tôi đều không ngừng giãy giụa chìm nổi giữa bóng tối và ánh sáng, đối với thế giới chung quanh tôi có cảm giác rét lạnh trước nay chưa từng có, còn chuyện rà soát bờ cát, là điều duy nhất lúc ấy có thể khiến tôi toàn tâm tập trung tinh thần, vứt bỏ mọi suy tư.
“Khi đó, anh cũng cảm thấy thất tình và thất vọng thật đau khổ, nhưng anh nhìn em, trơ mắt nhìn em giãy giụa từ từ đi ra khỏi đau khổ, thì lại thấy một sự khích lệ lớn lao. Anh cứ tưởng là mình đã mang đến sự ấm áp cho em, nhưng thật ra chỉ là không ngừng hút lấy hơi ấm từ trên người của em. Trong một năm, anh tận mắt chứng kiến em từ chỗ không chịu mở miệng đến mở miệng, mỉm cười rồi đến cười vui…Giáo sư Lý nói, trong cuộc đời ông đã điều trị cho vô số bệnh nhân nhưng chưa bao giờ thấy bất cứ người nào có tâm chí cùng sức lực dẻo dai, ương ngạnh như em. Mỗi ngày anh đều cảm nhận được em đang dần dần trở lại vui vẻ, cũng từ đó hút lấy vui sướng. Thời gian thấm thoát trôi qua, anh chẳng bao giờ ngẫm nghĩ cho tường tận, cho đến khi em bình phục, bỗng nhiên trong lúc chia tay, anh mới đột nhiên hiểu ra rằng, trong một năm qua, anh đã dần dần thích ứng với niềm vui này, cũng vô tình mà sinh ra quyến luyến. Em rời đi, anh liền thấy cô đơn, đấu tranh thật lâu, mới quyết định đến San Francisco tìm em. Dù sao anh cũng cho là, điều gì đó lúc còn trẻ mình không cẩn thận bỏ quên, vẫn có thể thông qua cố gắng mà một lần nữa tìm về…”
Hóa ra là vậy sao?
Cậu ta đến Mỹ du học, thậm chí không có bất kỳ những lý do nào khác, thật sự chỉ đơn thuần là vì tìm tôi!
Thì ra là từ suy đoán và lý giải của ba mẹ tôi đến ba mẹ cậu ta rồi đến cả cô nàng Khương Tiểu Vân đều không sai, chỉ có tôi, mới là người duy nhất trong mọi người không nhìn thấy rõ ràng.
Không biết nên nói cái gì, tôi khó khăn lắm mới mở miệng, cố gắng dùng giọng thoải mái nói: “Anh còn không biết xấu hổ mà trách em không thổ lộ. Không phải anh cũng như vậy, kề cà giấu diếm em…”
Song vẻ mặt cậu ta vẫn không có chút nhẹ nhõm, cúi đầu nhìn tôi, trong ánh mắt ngoại trừ đau đớn không cách nào che dấu, cũng dần dần toát ra một tia cảm thông, chậm rãi, từng chữ từng câu nói: “Nếu em đã chọn cuộc sống không thể lộ ra ngoài ánh sáng bên anh ta, vậy, để anh tặng cho em một món quà cuối cùng nhé, Tây Tây!”
Cậu ta đứng lên, nhìn tôi, từng chữ từng câu nói: “Vào cái đêm em bị thương ở nhà Hà Viện Viện, là anh đã bế em từ trên ban công đi ra ngoài phòng, nhưng anh ta liền nhanh chóng đuổi theo. Cuối cùng là anh ta đưa em đến bệnh viện. Em vẫn còn hôn mê bất tỉnh, mà anh ta thì cứ cúi đầu hôn em. Anh thấy tức không kềm được, liền nhịn không được mà ra tay đánh anh ta, anh ta cũng đánh anh. Anh đuổi anh ta ra khỏi phòng bệnh, không cho anh ta đến gần em nữa. Đêm hôm đó mưa rất to mãi không ngừng tuyệt. Sáng sớm lúc anh đi ra ngoài, thấy anh ta còn đứng tại đó, dưới màn mưa. Từ lúc đó, anh biết anh ta thật sự yêu em. Anh vẫn nghĩ, em đã không bỏ được anh ta, vậy, nếu như anh ta có thể giải quyết xong tất cả vấn đề, che chở cho em thật tốt, cuối cùng cũng có một ngày, anh sẽ đích thân trả em lại cho anh ta. Nhưng mà, không ngờ, đã nhiều năm như vậy mà vẫn là một kết cục như vậy…”
Trên môi còn lưu lại mấy phần hơi rượu lành lạnh, phảng phất trong hơi thở cậu ta.
Rốt cuộc tôi cũng thành công đuổi một người đã bầu bạn với tôi sáu năm đi!
Tôi biết ngày mai, cậu ta cũng sẽ bị đơn vị đuổi. Sau đó, rất nhiều chị họ em họ của cậu ta sẽ thay nhau xuất hiện, dùng tình thân ấm áp vây lấy cậu ta, cho đến khi thành công trói chặt cậu ta đưa về quê thừa kế gia nghiệp.
Trong nửa tháng, cái người đáng thương mà đơn thuần này, ở trong đơn vị liều mạng làm việc mà vẫn luôn bị chèn ép, cũng chỉ cho là mình gặp vận xúi quẩy. Mấy năm này, tất cả người nhà cậu ta đều nói cậu ta ở lại Bắc Kinh là vì tôi, nhưng tôi chưa từng tin, cho tới giờ khắc này…
Rốt cuộc tôi đưa tay nắm chai rượu, từ từ đổ đầy ly, một ly, lại một ly. Màu rượu trong suốt, sóng sánh giống như là không nhiễm bụi trần, chiếu đến trên bông hoa cài иgự¢ lấp lánh mà Viện Viện đã tặng tôi. Hai kiểu rực rỡ rét lạnh mà thuần túy va chạm trong không khí, một đầu là ước muốn khẩu vị mà người đời yêu thích, một đầu là của cải.
Ra cửa trước, vừa vặn qua cuộc điện thoại với Viện Viện, biết cô sắp đi châu Phi thăm Lương Trạm, bởi vì hai nhà Hà Lương lại vừa đạt được một thỏa thuận mới trên phương diện khai khoáng, quan hệ tiến thêm một bậc. Viện Viện trước sau như một quan tâm tôi, ở đầu bên kia điện thoại cười đến vui vẻ, luôn miệng nói nếu bắt được một con vật hoang nhỏ nào đó từ châu Phi thì lúc về sẽ tặng tôi làm quà.
Trên đời người yêu tôi rất nhiều, nhưng vòng qua vòng lại cũng chạy không khỏi số mệnh ly hợp.
Lúc này đã không còn sớm, trời có chút lạnh. Hay là uống chút rượu làm ấm người đi!
Rốt cuộc đưa tay, giơ chén rượu lên, từ từ uống, một ngụm, lại một ngụm…