Mây trôi hững hờ, đời người tựa thoi đưa.
Chờ lúc nhàn nhìn gió thu, sóng Lạc Thủy trong veo.
Trên con đường dài hẹp phía trước, chỉ có những cành khẳng khiu trụi lá với hát tôi.
Khúc lưu truyền, trong Giang Nam phụ lão, lúc cùng nhau phơi áo ngư dân.
…
Cẩn thận hạ xuống một nét cuối cùng trong chữ “thoa[1]”, tôi đứng thẳng người, nhẹ nhàng thổi khô nét mực.
[1] Nghĩa là áo tơi (hay áo mưa)
Bên kia, bạn học Đại Oai đã nhàm chán lại nhàm chán ngồi gục lên gục xuống mười mấy lần, thấy tôi rốt cuộc cũng để 乃út xuống, liền như một con cá chép nhảy dựng lên, từ từ bước đi thong thả đến bên cạnh tôi, cúi đầu nhìn tôi viết chữ rất đúng khuôn phép…Ách, cái đó, cũng không phải là một “bức thư pháp” sắc sảo gì cho lắm, khẽ cau mày, hồi lâu, rốt cuộc nhịn không được lại một lần nữa hỏi tôi: “Luyện trò này làm gì?”
Tôi ngẩng đầu, thần bí cười: “Muốn làm bạn trai Tây tôi, đầu tiên phải hiểu rõ chí hướng của Tây tôi cuối cùng là như thế nào!”
Cậu ta kéo khóe môi: “Không phải là làm bác sĩ sao? Có gì đặc biệt hơn người! Cậu thật đúng là đừng tưởng mình không dám cưới nữ bác sĩ làm vợ đấy nhé!”
Tôi cười: “Cậu dám, sao cậu có thể không dám chứ, cậu nhất định dám! Vậy ông cụ non cậu cuối cùng có thể nói cho mình nghe một chút đi, Đông Pha tiên sinh viết bài từ này, rốt cuộc muốn biểu đạt cái gì?”
Cậu ta lập tức lại bị tôi đánh bại, đi tới, vỗ vỗ vai tôi nói: “Này, cậu không có vấn đề gì đó chứ? Mình nhớ hồi trung học, cậu hình như học khoa học tự nhiên nhất mà?”
“Ai nha nha, nói như vậy lúc mình đây học trung học đã có may mắn được cậu coi trọng chú ý sao?” Tôi hếch mặt, cười cười nhìn.
Cậu ta nhức đầu, nói: “Khi đó, cậu chưa bao giờ chủ động xuất hiện ở trước mặt mình; chưa bao giờ cho mình một chút dấu hiệu, xin hỏi Lỗ tiểu thư, tôi rốt cuộc lấy cơ sở nào mà có thể biết cô đang thầm mến tôi chứ?” Tiếp đó lại ít nhiều có chút đắc ý nói: “Huống chi, khi đó số nữ sinh thầm mến mình, lén viết cho mình mấy tờ giấy, thư tình cho mình đâu chỉ một hai người…”
Tôi ngẩng đầu nhìn của cậu ta, bình tĩnh xem xét mười giây, hít một hơi, hỏi: “Vậy cậu rốt cuộc có trân quý những tờ giấy đó thật tốt không? Hay là cầm đến khoe trước mặt bạn bè xong rồi ném quách đi luôn?”
“Mình…Đương… Nhiên…” Giọng điệu của cậu ta rất chần chờ.
“Nói đi! Nói chút đi, những tờ giấy đó rốt cuộc viết cái gì?” Tôi ung dung nhìn cậu ta.
“Ngày chờ tháng nhớ năm mong…” Cậu ta ՐêՈ Րỉ.
“Mình biết rồi!” Tôi cười cười lấy đầu ngón tay chọc cậu ta, nói: “Nếu như khi đó mình cũng ngây ngốc viết cho cậu những thứ chả ra sao đó, thì ngoại trừ thỏa mãn lòng hư vinh của đại gia cậu, thì còn cái gì tốt?” Trong đầu, nhất thời rõ ràng nhớ đến một tờ giấy viết thư đầy những đóa hoa màu hồng phấn, trên giấy, một cô bé ngây thơ dùng mấy chục lần tâm tư và sức lực chăm chú viết xuống những lời ngây ngô mà lúng túng: “Lúc cậu nghe thấy những âm thanh hoa mỹ này, thì cậu hãy tin rằng, đó là lời mà một người yêu cậu muốn bày tỏ với cậu.” Cuối thư, chỉ có một chữ ký bơ vơ vô cùng e thẹn, run rẩy hơi lung lay — lớp 10/6, Lỗ Tây!
Tôi làm sao không cho cậu ta một chút ám hiệu nào chứ, thật ra căn bản đã nói tương đương rõ rồi; làm sao mà tôi chưa từng xuất hiện ở trước mặt cậu ta chứ? Thật ra căn bản là ngày nào tôi cũng hao hết tất cả tâm lực lẽo đẽo theo đuôi cậu ta, nghe ngóng tăm hơi của cậu ta.
Chỉ là, bạn học Đại Oai nói không sai, lúc còn trẻ, cậu ta gia cảnh tốt, thành tích tốt, vẻ ngoài lại đẹp trai, luôn mặc hàng hiệu, tiêu tiền rất hào phóng, ở trong cái thành phố nhỏ ở phía nam xa xôi chúng tôi, có vẻ rực rỡ tân thời nói không nên lời, từ trên xuống dưới, vượt mọi cấp lớp, số nữ sinh thầm mến cậu ta thật sự không ít. Mỗi lần gặp lúc đến cậu ta đá banh thì không biết có bao nhiêu nữ sinh tụm năm tụm ba cùng đi qua xem, mà cô bé tôi đây, bất hạnh chính là người trung thành nhất trong số đó, gần như trận nào cũng nhất định phải đến.
Khi đó, tôi cho là, cứ cố gắng hết sức thì nhất định có thể có kết quả. Mãi đến lúc dần dần trưởng thành, từ từ đi, từ từ lãnh ngộ, mới dần dần hiểu ra một đạo lý: lúc anh ở giữa một đám đông người, thì một người không thu hút, muốn được một người khác nhìn thấy, thì phải cần vận may rất lớn; Nhưng một khi anh đã từng bước từng bước đi về phía trước, từng bước leo lên trên đài cao, thì không cần cố ý, chỉ cần một động tác tùy tùy tiện tiện, cũng sẽ có rất nhiều người tùy ý ngẩng đầu là có thể nhìn thấy anh.
Nhưng mà, trong quá trình trèo lên đài cao, tất cả sẽ không giẫm chận tại chỗ, lòng dạ con người, nội tình cùng tầm mắt đều bất tri bất giác trở nên trống trải, có khi trong quá trình đi lên đó một động lực quan trọng nào đó từng chống đỡ cho anh hướng về phía trước; một cái nhìn chăm chú nào đó mà anh từng nóng bỏng mong đợi, có lẽ, trong lúc lơ đảng, liền bất tri bất giác mà dần dần phai màu!
Hồi tưởng lại, thời thiếu nữ của tôi, bơ vơ không nơi nương tựa, bản tính thì nhát gan, vứt vào trong đống người thì chẳng mấy chốc mà chìm nghỉm, căn bản cũng không có tiềm chất gì đặc biệt để đôi mắt sắc sảo của bạn học Đại Oai có thể phát hiện ra được, nếu nói là lỡ mất, thì chi bằng nói mình quá mức bình thường, nhất định sẽ bị bỏ qua. Hơn nữa, chuyện khi đó, cậu ta không thể phát hiện ra tôi, thật sự cũng thể trách cậu ta được.
Nghĩ như thế, tôi liền rất bình tĩnh hòa nhã vỗ vai của cậu ta, nói: “Thật ra hồi trung học, hoài bão của mình rất lớn, liều mạng học tập, tuy nói đúng là không chú ý mà từng có đối một chút ý nghĩ rung động với cậu, nhưng thật ra suy cho kỹ thì cũng coi như chẳng là gì.” Xoay người, đi vào phòng vệ sinh rửa tay.
“Được rồi, quên thời trung học đi!” Đại Oai có chút oán hận và bất đắc dĩ nhìn tôi, vẻ mặt rõ ràng là còn khúc mắc chuyện tôi dễ dàng gạt bỏ chuyện nhiều năm “Thầm mến cậu ta” như thế. Suốt đường cứ đi theo tôi, ít nhiều có chút không cam lòng nói: “Vậy sau đó thì sao? Cậu nói cậu cũng theo mình thi vào cùng trường đại học đó là còn băn khoăn chuyện gì? Không tìm mình thổ lộ coi như xong, còn hở một tí là động cước với mình, cả ngày hung dữ như bà la sát…”
Tôi lập tức không chút do dự đá một cước, nói: “Cậu còn không biết xấu hổ mà nói nữa hả. Khi đó, cậu dám nói cậu từ chối Mộc Lan…” Vừa nói ra, lập tức biết không ổn, tôi dừng lại, ngẩng đầu, cẩn thận nhìn sắc mặt của cậu ta.
Nhưng biểu hiện của cậu ta lại vô cùng không sao, đánh tôi: “Đây còn không phải là do cậu sao! Ai bảo cậu…” Nói liên miên cằn nhằn oán trách một hồi, thì đại ý chính vẫn là — nếu như không có tôi, cậu ta làm sao có thể gặp được Mộc Lan?
Tôi im lặng, không đáp lời, yên lặng nghe.
Cho nên nói, trên cái thế giới này, nghề nghiệp nào cũng đều có thể làm, duy chỉ có tự mình làm bà mai là ngàn vạn lần không làm được, chẳng những nếu lúc mai mối thành công, bị đôi tình nhân yêu nồng cháy trong nháy mắt vứt vào lãnh cung; sau đó, lỡ đôi tình nhân này không cẩn thận chia tay, anh còn phải nhảy ra, làm việc nghĩa thì không chùn bước đưa lưng ra chịu nỗi oan “giới thiệu thất trách” khổng lồ.
Tôi không biết một phen dạy dỗ này của Đại Oai rốt cuộc là xuất phát từ chân tâm hay chỉ đơn thuần là cố chống đỡ để duy trì thể diện đàn ông, nhưng tôi thật sự không muốn nhắc đến Mộc Lan trước mặt cậu ta, nhanh chóng lau khô tay, trở lại thư phòng, đi tới trước bàn, cầm bức thư pháp của tôi lên, ho khan hai tiếng, nói: “Đồng chí Đại Oai, cậu lại nhìn kỹ xem, nhìn kỹ xem, bài từ này rốt cuộc là nói cái gì…”
Cậu ta cuối cùng cũng không cười nữa, nghiêm túc đọc đại tác phẩm của Đông Pha tiên sinh, đọc rồi lại đọc, bỗng nhiên hai mắt sáng lóe lên, kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn: “Cậu chẳng lẽ…”
Tôi gật đầu, cười cười nhìn cậu ta, nói: “Chính xác!”
…
Mùa thu năm đó, khoảng thời gian đến Stanford cũng chính là khoảng thời gian đau khổ nhất, dằn vặt nhất trong cuộc đời tôi, đồng thời cũng là khoảng thời gian để tôi một lần nữa nhìn lại mình, kiểm điểm lại tình cảm của mình, đánh giá lại giá trị quan cùng nhân sinh quan, cũng là khoảng thời gian tôi từ trong địa ngục leo ra, trở lại với nhân gian. Cho nên, vào cái chiều hoàng hôn đặt bước chân đầu tiên vào sân trường ấy, lúc cảm nhận được cơn gió mát đầu tiên vỗ vào mặt, tôi tự nhiên cảm thấy như có một luồng ánh sáng nào đó rực rỡ ấm áp đang chiếu rọi khắp nơi trong cõi lòng mình.
Tôi đi ở trong sân trường, bước qua từng khóm cây nhành lá xanh tươi; ngồi xuống vuốt ve mỗi một viên gạch nơi chân tường. Đến khi màn đêm buông xuống, tôi lại đứng dưới những ánh sao mỏng manh, trước đài tưởng niệm Hoover, ngửa đầu, nhắm mắt, hít một thật sâu, nghĩ về bao nhiêu năm mình đã phấn đấu, vô số đêm lạnh lẽo chong đèn đọc sách, đều trong nháy mắt mà bùng cháy.
Những đau khổ về tình cảm cùng sự khuếch trương lý tưởng gần như là chẳng phân biệt được trước sau, cứ đồng thời mà đến, tựa như hai dòng xoáy khổng lồ đồng thời xoay tròn ở trong người, một cái theo chiều kim đồng hồ; một cái ngược chiều kim đồng hồ, không biết bao lần khuấy động, Ϧóþ nghẹt lấy trái tim. Một khắc đó, từ đáy lòng tôi đã có được một sự bù đắp và cứu vớt, cũng giống như đêm mưa đó, lúc bị thương, những đau đớn dằn vặt cứ thế sinh sôi nảy nở ào ào chảy vào trong mạch máu, như thiêu như đốt, như lột da róc xương, thiêu cháy cả linh hồn.
Tôi yêu Stanford, yêu mảnh đất này, không chỉ vì nó phải mang theo rất nhiều ước mơ và hoài bão của tôi; cũng không chỉ vì nó đã từng chứng kiến quá trình phấn đấu và trưởng thành của vô số nhân vật phong vân; mà còn vì nó là ánh sáng le lói chiếu soi tôi trong lúc bàng hoàng không nơi nương tựa, phá vỡ tấm màn nặng nề bao phủ trái tim tôi, để cho tôi lại có thêm sức mạnh.
Cũng ngay tại nơi đây, tôi đã gặp được rất nhiều bộ óc thông minh nhất có cùng chung chí thú với tôi nhất.
Đến từ Pháp quốc có bộ óc của Aaron tóc vàng mê người đứng đầu về thảo luận án lệ, người con trai đã đứng lên tranh luận kịch liệt với tôi, cũng là người đầu tiên ở Stanford tặng cho tôi một bông hoa hồng.
Đến từ Nhật thì có cô bạn Huệ Mỹ Ái quốc tịch Hà Lan nhân viên bán hàng của cửa hàng Wesley, mời tôi tặng cho cô một câu thơ cổ của Trung Quốc để biểu đạt tấm lòng. Tôi đành căn cứ vào hiểu biết thơ cổ có hạn của mình mà tùy tiện cho cô ấy một câu “Ngọn liễu mảnh trăng treo, Hoàng hôn người hẹn ước”, chẳng biết tại sao, trong ý nghĩ lại mơ hồ hiện lên câu “Chẳng gặp người năm trước. Tay áo xanh đầm lệ ướt”.
Dĩ nhiên, tôi không mặc áo có tay áo màu xanh, cũng tìm không được bất kỳ lý do nào phải lệ rơi. Chẳng qua là đột nhiên, cảm thấy ngôn ngữ nước mình thật là uyên thâm, hàm ý sâu sắc, cho nên, mua “Tuyển tập thơ Đường Tống”, trải rộng tờ giấy Tuyên Thành ra, mài mực đủ độ đậm, cẩn thận chép xuống.
Đến từ Nga thì có Yuri [юрий] thân hình cao lớn, lông tóc rậm rập, tính cách thẳng tanh ta, rất thích uống rượu, là một đối thủ bình sinh hiếm gặp.
Nên dĩ nhiên, ở trong một bữa ăn, trước mặt vô số người, sau khi chuốc rượu tôi thất bại thì sau đó ngày nào cũng nghe theo tôi…
Lúc tôi còn ru rú ở trong một thành phố nhỏ ở phía nam Trung Quốc vùi đầu khổ học, cũng không thể biết trước tương lai có thể đi tới một trình độ nào, gặp phải hạng người gì, gặp phải cái hoàn cảnh như thế nào; song, qua quan sát, qua thời gian, qua trải nghiệm, cuối cùng sẽ không thể tránh khỏi một ngày, phải viết lên — khúc cuối cùng khi tiễn người ra đi!
Luận văn thạc sĩ của tôi cuối cùng cũng thuận lợi bảo vệ xong, may mắn nhất là, ở cái nơi nhân tài đông đúc, tinh anh tập trung như ngôi trường này, luận văn của tôi vẫn một đường vượt mọi chông gai, vượt qua không biết bao nhiêu vòng, vẫn được rất nhiều giáo sư đồng ý xếp vào nhóm “luận văn tốt nghiệp xuất sắc”, giành được một cái cúp thủy tinh tròn có in huy hiệu trường Stanford.
Cầm cúp đi xuống dưới sân khấu, Aaron đẹp trai cũng giành được cơ hội “lên thẳng tiến sĩ” đi tới ôm tôi, hôn lên trán tôi, mỉm cười nói:“souhaits[1]!” Sau đó, ôm vai tôi, nhẹ nhàng nói: “je t’apprécie beaucoup tu sais[2]!”
[1] Tiếng Pháp nghĩa là: Chúc mừng
[2] Tiếng Pháp nghĩa là : Thật hâm mộ cậu
Tôi cười, nghiêm trang ngẩng đầu lên, nhìn cậu ta, dùng tiếng phổ thông tuyệt đối thuần khiết, nói từng chữ một: “Thật xin lỗi, mình không hiểu tiếng Pháp, cậu nói tiếng Trung Quốc đi!”
Không ngờ, vừa dứt lời, liền thấy bạn học Yuri thâи áι ôm một bó hoa tươi trong nháy mắt chạy tới trước mặt tôi, dùng khẩu âm tuyệt đối kiểu Nga, nói với tôi một câu tuyệt đối bằng tiếng Trung Quốc: “Ngọn liễu mảnh trăng treo, Hoàng hôn người hẹn ước”!
Tôi ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn cậu ta một cái, nhịn không được bật cười, cười đến thở không ra hơi, một hồi lâu, mới ngẩng đầu, cười cười nhìn cậu ta, dùng một câu tiếng Nga duy nhất mà tôi hiểu, đáp lại:
“какдайвамбоглюбимойбытьдругим[3]”
[3] Đây là câu cuối cùng trong bài thơ “Tôi yêu em“của Puskin: “Tôi yêu em, yêu chân thành, đằm thắm. Cầu em được người tình như tôi đã yêu em”
Cuối cùng người chen vào khe hẹp giữa hai anh chàng đẹp trai cứu thoát tôi là Viện Viện.
Cô nàng dịu dàng này, kể từ khi biết luận văn của tôi được thưởng, vẫn cứ quấn lấy tôi, nhõng nhẽo cố gắng dò hỏi ngày nào sẽ trao giải. Tôi cứ lơ cô ấy đi, rồi thuận miệng trả lời cô ấy cho có lệ, không ngờ cô ấy ngày càng thông minh, vậy mà có thể tra ra được sự thật từ một số dấu vết sắp xếp lịch trình hàng ngày của tôi, sáng sớm liền đón xe chạy tới đây.
Cô ấy hết sức kích động mà đem một cái hộp nhỏ đưa đến trước mặt tôi, kích động nói: “Nhìn nè, Tây Tây, nhìn xem cậu có thích không?”
Nắp hộp mở ra một cái, ánh sáng lấp lánh ùa ra, Aaron vọt lại, thán phục huýt sáo cười, hỏi: “Diamond?”
Viện Viện gật đầu, mỉm cười.
Tôi nhìn lướt qua, là một cái ghim cài áo hình cây lựu, kiểu dáng rất giống cái mà tôi đã tặng cô nhiều năm trước. Duy chỉ một chuyện nhỏ là: Cái ghim cài áo mà tôi tặng cô ấy chắc chắn chỉ là nạm đá giả thôi; còn cái cô ấy tặng tôi này thì…
Bản thân tôi hít vào một ngụm khí lạnh, lập tức đóng nắp hộp lại, kín đáo đưa cho lão Trần đang đứng phía sau Viện Viện, nói: “Cất kỹ nhé!”
Cô bé này, không biết đem đồ quý như thế bày ra nơi công cộng rất dễ xảy ra án mạng sao? Nhưng, nhìn thấy cô ấy, vẫn thấy thật ấm áp, thật may mắn, vào những lúc quan trọng trong đời, vẫn có một người quan trọng ở bên cạnh mình.
Buổi lễ tốt nghiệp của bạn học Đại Oai, không khéo lại diễn ra cùng lúc với của tôi, còn ba mẹ của tôi thì…
Hai năm qua, chồng sau của mẹ vẫn ở trong trạng thái nửa mất tích, thỉnh thoảng có tin tức, nhưng cũng chẳng có gì rõ ràng. Chức vụ của ba cuối cùng từ công ty con ở California nhảy tới tổng công ty ở New York, tiền lương có một biên độ tăng rất lớn, đang hả lòng hả dạ, liền bắt buộc mẹ đóng cửa quán ăn Trung Hoa, hai người, cứ như vậy, không kết hôn, mà hết sức thân mật “sống chung phi pháp”.
Tôi không có cho bọn họ biết việc luận văn của tôi được thưởng, cũng không mời bọn họ đến dự buổi lễ trao giải này, bởi vì, sau khi được trao giải thưởng xong, sẽ đến lễ công bố danh sách học viên tốt nghiệp được “lên thẳng tiến sĩ”.
Cứ như trước đây, bọn họ từ lâu đã đem chuyện tôi muốn học tiến sĩ công bố khắp nơi ngay cả tất cả thân thích ở Trung Quốc cũng không có ai không biết, trong khi, tôi chưa từng một lần chắn chắn là sẽ theo lời bọn họ đã nói mà tiếp tục học tiến sĩ, cho tới bây giờ cũng không!
Tôi nắm tay Viện Viện rời khỏi hội trường, nét mặt Aaron sửng sốt, cũng không dám rời đi.
Mấy tháng này, Viện Viện đang thử đi theo nhóm linh mục đi tuyên truyền từ thiện, học được rất nhiều kiến thức mà cô chưa từng có, hưng phấn mà lôi kéo tôi, ríu rít nói không thôi.
Tôi nắm tay cô ấy, bước chầm chậm trong sân trường, rất lâu sau đó, chờ cô ấy cuối cùng cũng nói xong, mới dừng chân lại, nhìn bầu trời xanh lam trên đỉnh đầu, mỉm cười, nói: “Viện Viện, ngày mai, mình phải về nước, cho nên…”
Viện Viện kinh hãi, vội vàng hỏi: “Tại sao? Tại sao là ngày mai? Tây Tây, cậu không muốn ở bên cạnh mình sao?”
Tôi nhìn cô ấy, mỉm cười: “Mình phải trở về, mà nghĩ cho thật kỹ một vài vấn đề, còn nữa, mình còn phải tìm một số thứ…”
Ngày tháng trôi qua thật nhanh, chớp mắt, tôi đã về nước gần một tháng.
Mẹ già của tôi sau khi rốt cuộc cũng ra phát hiện tôi từ bỏ chuyện học tiến sĩ, tự tiện trở về nước, thì khi*p sợ, không tin, tức giận, uất ức tiếp đó là đủ các loại chiêu trò “Một khóc hai nháo ba thắt cổ” kinh điển, cố gắng dụ dỗ hoặc uy Hi*p tôi tiếp tục trở lại mảnh đất tươi đẹp nhất trong suy nghĩ của bọn họ… Hết thảy mọi thủ đoạn đều đem ra dùng hết, rốt cuộc sau khi phát hiện không có kết quả, liền bắt đầu đổi thành kiểu ngày nào cũng oanh tạc cái điện thoại để khuyên can, cuối cùng, sau khi đã điện thoại nói mãi tới sùi bọt mép, tê lưỡi mỏi miệng, mới chịu từ bỏ cái loại cứu vãn phí công này, chỉ thất vọng hỏi tôi: “Con và Đại Oai, rốt cuộc định kết hôn ở trong nước hay là qua bên đây?”
Về quan hệ phức tạp giữa tôi và Đại Oai thì trước mắt hãy còn rất xa mới đạt đến trình độ kết hôn quan trọng này, tôi từng cố gắng dùng đủ các loại ngôn ngữ và cách thức lý tính hoặc là cảm tính để giải thích với bà, những lần nào giải thích đến cuối cùng, cũng chỉ nghe được bà nói một câu: “Người ta học thạc sĩ, tiến sĩ không phải cũng kết hôn sao? Mẹ nhớ trên lớp các con…” Cứ vòng đi vòng lại như thế vô số lần, tôi quả quyết từ bỏ cái loại này cố gắng toi công này.
Về mặt khác, trong quan niệm “nữ đầu bếp” của bà, tôi sở dĩ từ bỏ việc học tiến sĩ, nhất định là bởi vì lo mình bằng cấp cao quá, sẽ tổn thương đến thể diện của ông chồng tương lai (bạn học Đại Oai) của tôi, cho nên, vì tình yêu vĩ đại, vì thể diện của người đàn ông nào đó, liền không màng đến tiền đồ, như vậy như thế, như thế như vậy, y chang như tình tiết bỏ nhà theo trai của mấy vở kịch hiện đại.
Bà ấy vốn rất thích Đại Oai, cuối cùng lại bởi vì lần này bạn học nào đó phạm vào đại tội một mình bắt cóc tôi “bỏ trốn”, mà bị bà đóng cho dấu bất lương.
“Con trước mắt tạm thời vẫn…không có cách nào kết hôn!” Tôi cười cười ở trong điện thoại vứt ra đáp án cho mẹ già: “Bởi vì Đại Oai chê con là thạc sĩ, bằng cấp cao quá…” Nhanh chóng đưa điện thoại ra xa.
Quả nhiên, trong điện thoại lập tức vọng ra một trận điên cuồng gào thét: “Con nói cái gì? Con nói cậu ta…” Cho nên mới nói, phụ nữ con gái được đàn ông yêu chiều thì mới có sức mạnh, bất kể là mười lăm tuổi cũng được, năm mươi tuổi cũng được, đều như nhau cả. Ban đầu lúc bị ba tôi vứt bỏ, mẹ tôi ngậm đắng nuốt cay mà sống, vô cùng khiêm nhường, hết thảy mọi góc cạnh đều bị máu, nước mắt và những gian truân trong cuộc sống mài mòn từng chút từng chút một. Chỉ có vào lúc này, có chồng để tin tưởng, có con gái để lo lắng, mới có thể một lần nữa tìm về tất cả mọi tâm trạng và sức lực để cười đùa, tức giận, mắng mỏ.
Mẹ già tôi không nổi kích động, cho nên nghe xong câu trả lời chắc chắn của tôi, trước sau như một, tức giận mà quả quyết dập máy. Rồi cũng rất nhanh sau đó liền loáng thoáng nghe thấy tiếng chuông điện thoại của bạn học Đại Oai vang lên bên phòng bên cạnh.
A, “chuyển hướng họa thủy” thành công, hôm nay sao mà yên tĩnh tốt đẹp xiết bao…
Tôi thừa dịp bạn học Đại Oai bị bom miệng mãnh liệt oanh kích, khẽ mỉm cười, đưa tay đóng cửa phòng, lửng thững đi tới cửa sổ ngắm cảnh.
Từ ngoài cửa sổ nhìn ra, loáng thoáng còn có thể thấy một góc hồng lâu. Thời đại học tươi đẹp lúc trước của tôi và bạn học Đại Oai cũng diễn ra ở nơi này. Có biết bao nhiêu lần, tôi bị kích động chạy đến dưới cửa sổ nhà cậu ta, lớn tiếng gọi: “Đại Oai, Đại Oai…” Mỗi lần thấy cậu ta ló đầu ra, trong lòng tôi luôn trào dâng một cảm giác căng thẳng và tức giận không tên – Thật tiếc biết bao, khi đó đi tìm cậu ta, đều không có gì khác hơn là vì đòi lý lẽ cho Mộc Lan, phía sau hồng lâu, có một vườm ươm nho nhỏ, trồng đủ chủng loại thực vật tùy theo mùa. Lúc vào năm nhất đại học, tôi từng có lúc ngu đến không có thuốc chữa, dường như vô tình bước vào trong vườm ươm này học từ vựng tiếng Anh, cứ tưởng là đến lúc nào đó không cẩn thận, sẽ “vô tình gặp được” anh chàng đẹp trai trên lầu, nhưng chẳng biết làm sao, trong một đống những anh chàng đi qua đi lại nơi này, lại chưa từng có lần nào thật đúng là có cả Đại Oai đẹp trai mà tôi đang chờ mong.
Khi đó, đau lòng đến nỗi gần như ngày nào cũng phải hạ quyết tâm thôi đi vào trong đó, vậy mà sáng sớm ngày hôm sau, lại không thể kiềm chế mà lại đúng lúc xuất hiện…
Tinh khiết ngọt ngào lại lo được lo mất, vừa mong được nhìn thấy vừa sợ bị nhìn thấy!
Quanh đi quanh lại, đến lúc nào thì anh chàng đó mới chịu đi tới bên cạnh tôi, cả ngày giống như kẹo da trâu dính lấy nhau – cái gọi là ba mươi năm Hà Đông, bốn mươi năm Hà Tây, đời người lên xuống thất thường, quả nhiên là khó có thể dự đoán!
Phía tây vườm ươm, là một cái kho bị bỏ hoang, từ cửa sổ nhìn sang, còn có thể mơ hồ nhận ra góc cạnh.
Vào một đêm khuya, tôi không cẩn thận mà nhặt được một cái cô gái ở trong kho, tiện tay tặng cho cô ấy một cái ghim cài áo hình quả lựu, kết quả bây giờ, lại bí mật mang về một cái ghim cài áo nạm kim cương mà có thể tôi khổ cực phấn đấu vài chục năm mới có thể mua được!
Cho nên có khi ngẫm lại, cái gì mà “Trồng dưa được dưa, trồng đậu được đậu” cũng thật có mấy phần đạo lý.
Mà cô gái tặng tôi ghim cài áo kia, khi đó, lại ở…
Quay về trường cũ giảng dạy là chuyện hiển nhiên, chuyện này vốn là đã hứa với Giáo sư Lý từ nhiều năm trước rồi. Duy nhất chỉ có một chuyện ngoài ý muốn là tôi không có nguyện vọng lấy được bằng tiến sĩ.
Đối với chuyện tôi kiên quyết từ bỏ học tiến sĩ, trên đường chạy về, giáo sư Lý không thể không có câu oán hận, cho nên, vừa thấy mặt, tôi liền nhanh chóng tuyên bố: “Áp lực quá lớn, giáo sư ơi! Em cuối cùng cảm thấy đầu óc có chút đi không đúng đường, cho nên…” Dù sao cũng là người từng có bệnh án, giáo sư vừa nghe, sự chú ý lập tức bị phân tán, thông cảm mà khoan dung không tiếp tục chỉ trích nữa, thẳng tay ký tên đóng dấu vào hợp đồng làm việc của tôi.
Chỉ là, lấy thân phận thạc sĩ mà vào trường cao đẳng, dù sao vẫn gây ra cho giáo sư những khó khăn không nhỏ. Tôi nhìn giáo sư nộp cho trường cái thư nhận xét viết tràn đầy một trang tán dương tôi mà mặt đỏ tới mang tai, vô cùng xấu hổ — tôi thậm chí còn lấy cái cớ hèn hạ như vậy để đối phó với người mà mình bình sinh kính trọng nhất!
Ba mẹ Đại Oai gởi thư, lại mãnh liệt yêu cầu cậu ta về quê kế thừa gia nghiệp, mà cái tên hồ đồ không khéo léo này, lại một lần nữa không để ý đến tâm nguyện trưởng bối, vẫn kiên quyết vào làm trong một công ty máy tính, quyết chí vì sự nghiệp dẫn đầu ngành IT mà cống hiến.
Ba mẹ cậu ta bất đắc dĩ càng thêm đau lòng, mà không thể làm gì khác hơn là cấp tốc gửi tiền tới, để cậu ta mua nhà ở gần công ty, giục cậu ta sớm ngày kết hôn — ở trong quan niệm của ba mẹ cậu ta, nếu hai đứa chúng tôi đã trưởng thành cùng nhau, lại cùng thi vào một trường đại học, sau đó, lại là bạn học càng phấn đấu quên mình đi vạn dặm theo bước chân tôi, đi mãi đến Mỹ mới đưa về được, nếu không phải là quan hệ yêu đường thì không thể nào mà giải thích được.
Tôi đã từng ở vào lúc Đại Oai gánh vác trách nhiệm nặng nề khi cô em họ nào đó của cậu ta tới California du lịch thuận tiện dò hỏi tình hình, mà chân thành giải thích với cô ấy, là thật ra Đại Oai ra nước ngoài, hơn phân nửa nguyên nhân là để tự mình giải sầu, cùng tới tới lui lui, cuối cùng lại không có một lần nào là vì mình!
Tôi không có quan hệ trực tiếp gì, cho nên cô em họ chỉ thần bí nhìn tôi, gật đầu, nói: “Chị Lỗ Tây, em hiểu mà!” Về nhà, thêm dầu thêm mỡ đem chuyện cũ và tình cảm giữa tôi và Đại Oai thổi phồng đến nỗi đủ cho Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài xấu hổ tự sát không biết bao nhiêu lần.
&©STENT: http://www.luv-ebook.com&
Ba mẹ Đại Oai mặc dù khó tránh khỏi ghét tôi bằng cấp quá cao, nhưng từ những điều em họ thuật lại, thì tất cả người nhà cậu ta cũng chắc chắn suy đoán manh mỗi từ trong đó, nói không chừng ngay từ lúc lúc trung học, hai đứa bọn tôi cũng đã tình thương mến thương, từ lâu đã thông đồng qua lại với nhau, qua nhiều năm, e là không có ngoại lực nào có thể dễ dàng ngăn chặn, như thế như vậy cân nhắc một phen, lại xem công việc mà tôi tìm được ở thủ đô, đơn vị công tác cũng coi như bài bản đáng tin, nên quyết định áp dụng chính sách đánh vòng, trước giục hai đứa bọn tôi kết hôn, sau đó còn nghĩ cách khuyên tôi từ chức…
A, cái Kiếp sống “bà lớn đầy trách nhiệm” đưa tới cửa rồi, làm cho người ta bất đắc dĩ cỡ nào chứ, sao còn có thể làm cho người ta thèm nhỏ dãi chứ!
Đại Oai hỏi tôi: “Mình nên mua nhà ở đâu thì tốt?”
Tôi cười: “Giáo sư Lý đã đồng ý giúp mình chuẩn bị một phòng ở trong trường, cho nên, ông cụ cậu phòng ốc cuối cùng nên mua ở nơi đâu…Xin lỗi, mình thật không có cách nào cho cậu một ý kiến chính xác.”
Đại Oai thống khổ địa ՐêՈ Րỉ: “Thật không ở chung với mình?”
Tôi lười mặc kệ cậu ta, hồi lâu, suy nghĩ một chút, hỏi: “Nếu không cậu tới trường ở chung với mình, đưa cho mình một nửa tiền thuê nhà. Về phần tiền cậu dùng để mua nhà kia…hai người chúng ta đem đầu tư thị trường chứng khoán?” Tôi nhìn cậu ta, cười hưng phấn.
“Phòng ốc của cậu là do mình trả tiền thuê, sau đó, tiền mua nhà của mình, hai chúng ta cùng đầu tư chia hoa hồng?” Đại Oai nhìn tôi một cái, không chút lưu tình gõ lên trán tôi một cái: “Xảo quyệt quá vậy!” Sau đó thở dài, nói: “Nói thật với cậu, mẹ già lo lắng mình công việc bận rộn, nên không chừng việc mua phòng lớn như thế, đã nhờ chị họ mình tới đây đảm nhiệm rồi, hai ngày nữa sẽ tới!”
“Quả nhiên là Đại thiếu gia bảo bối ha!” Tôi hâm mộ liếc cậu ta một cái, quay đầu, hất hàm hỏi: “Cậu đoán xem, Giáo sư Lý giúp mình chuẩn bị phòng ở đâu…?”
“Chắc là…”
Tôi cùng Đại Oai từng đoán qua rất nhiều chỗ, xó xỉnh nào trong trường cũng có. Duy chỉ vì lẩn tránh theo bản năng mà không đoán đến một chỗ. Song, nghĩ sâu xa vào bên trong, lại như có chút ý trời…
Ngẩng đầu là có thể nhìn thấy vài nhánh cây dương cao cao, cành lá thướt tha, chập chờn theo gió, năm tháng lần lượt đổi dời, trên lớp vỏ trắng xóa đã in hằn những vết dấu mờ nhạt. Ban đầu, cũng chính tại nơi này, lần đầu tiên tôi đưa tay, ôm lấy Viện Viện!
Cũng chính tại cái ban công đó, vào một đêm mưa to như trút nước…
Tôi từ từ nhắm mắt lại, đưa tay, xoa xoa thái dương.
Vết thương lành lại rất tốt, mặc dù, sau đó bạn học Đại Oai hình dung tôi chính là, một chiều nọ, bị Viện Viện dùng giá treo áo đập mạnh vào giữa trán, trên mặt tôi lúc đó đầy máu là máu, máu cứ như là một đóa hoa tươi đầy gai nhọn, bỗng nhiên nở rộ, sau đó chỉ trong giây lát mà rụng từng cánh từng cánh.
Tôi không hề biết điều đó!
Ở trong trí nhớ của tôi, cũng không có cái đoạn trải nghiệm gọi là “nằm viện điều trị”.
Tôi chỉ nhớ một người nào đó ở trên ban công lớn tiếng gọi tôi, còn một người khác, ở phía sau anh ta, lớn tiếng nói với anh ta một kế hoạch đầu tư rất quan trọng. Tôi chỉ nhớ tôi ôm thật chặt Viện Viện, cảm giác lạnh buốt, tuyệt vọng, sợ hãi…Tựa như dưới đất đang hình thành một cái hố sâu hun hút, địa ngục như đang kêu gọi, không ngừng dụ dỗ tôi phấn đấu quên mình rơi xuống dưới.
Vô số hạt mưa giống như những mũi kiếm sắc bén, dội thẳng từ không trung xuống, vọt thẳng vào trong mắt tôi, liên tục không dứt…Từ một khắc đó, tôi cuối cùng không mở mắt ra được nữa, cũng không cách nào nhìn thấy nữa.
Nhưng thì ra là, những thứ vọt vào trong mắt kia, thứ ngăn cản tầm mắt tôi đó, lại, đều là máu loãng sao?
Tôi không hề biết, một chút cũng không biết.
Chờ đến lúc tôi nhớ lại là ở trong phòng quan sát của bệnh viện. Trên đầu vẫn còn băng, nhưng bác sĩ nói sẽ nhanh hồi phục, quả nhiên, sau mấy ngày quan sát, tôi lại một lần nữa trở lại trường.
Lúc đi, bác sĩ xác thực sức khỏe của tôi, song, từng ngày từng ngày đi qua, có mấy người, bắt đầu biến mất khỏi người tôi; lại có mấy người, bắt đầu sống ở trong giấc mộng mà tôi không cách nào phân biệt được.
Tôi không cách nào quên được cái sân thượng này, không cách nào quên được cái đêm mưa đó, cũng như, tôi trước sau không có cách nào quên được…
Năm đó, lần đầu gặp nhau trong tiệc rượu, lần đó với tôi mà nói anh vẫn còn là người xa lạ, gần như là không chút do dự theo sát anh rời khỏi tiệc rượu, chốc lát quay trở về chỗ cũ, khi đó mới biết, đã là lặng lẽ nhẹ nhàng mà yêu anh, từ lần đầu tiên ngồi lên xe đạp của anh, lần đầu tiên cảm giác được vẻ đẹp trong sự tĩnh lặng của đêm khuya; đêm hôm đó, lại gặp nhau giữa đêm tuyết rơi, với tôi mà nói, vẫn không tính là quen biết anh, gần như là không cố kỵ chút nào mà đi theo anh uống rượu trò chuyện, quay đầu lại suy nghĩ, mới biết khi đó, đã yêu anh mà không hề hay biết, từ lúc anh tự mình nướng cho tôi một cái bánh sinh nhật; từ lúc anh ôm tôi vào lòng, nhẹ nhàng mà yêu thương vuốt ve tóc tôi!
Nụ hôn đầu tiên không hề có sự kháng cự, lúc được anh nắm tay, thì nửa căng thẳng, nửa còn lại là ngọt ngào!
Tôi không biết thân phận lai lịch của anh, thậm chí còn không rõ tên họ của anh, chỉ biết duy nhất một điều là tôi bị anh hấp dẫn, không chút kháng cự mà bị anh hấp dẫn, giống như là rơi vào một cái con quay đang xoay tít mù, chỉ biết là không được rơi xuống đất, tìm không được bất kỳ một chút sức lực để có thể làm cho mình thoát ra được.
Trong tình cảm, quan trọng nhất là cảm giác — tôi vẫn tự nói với mình như vậy, mỗi một lần vẫn bí mật mà e lệ tự trải nghiệm, sự thân mật gắn bó như môi với răng, vẻ đẹp khi da thịt quấn lấy nhau! Mỗi một lần kề sát vào nhau trái tim tôi lại đập liên hồi, làm cho tôi mặt đỏ tía tai; mỗi một lần da thịt tiếp xúc đều khiến tôi khẽ run lên.
Anh muốn tôi, tôi chắc chắn điều đó. Từ việc anh chỉ cần một khi ôm lấy tôi, là thân thể sẽ không thể nào khống chế mà nhanh chóng biến hóa; từ việc anh hôn cắn tôi, không chút nào che dấu độ mạnh yếu; từ biểu hiện của anh sau khi hôn tôi, lúc nhìn chằm chằm tôi, ánh mắt hơi lộ vẻ mê loạn cuồng nhiệt; từ việc bàn tay hơi có vẻ thô ráp của anh, тһô Ьạᴏ lại không hề mất đi sự nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh núi non mềm nhất của tôi…
Cả thể xác và tinh thần của tôi đều tập trung vào đó, từ lần đầu tiên quyết định trao mình cho anh, chịu đựng sự khi*p sợ, chịu đựng nỗi đau đớn, chịu đựng sự ngượng ngùng, chịu đựng hết thảy những choáng váng, ngây ngất nguyên thủy của con người, hai cánh tay quấn ở cổ anh, còn hai chân, dùng hết toàn bộ sức lực, quấn ở bên hông anh. Từng cái móng tay cũng trữ đầy sức mạnh, bấm ở trên da thịt của anh, một đường lại một đường, bấm cho đến khi thành dấu.
Tôi nhắm mắt lại, rõ ràng xác xác thực thực cảm giác bị xuyên qua trong nháy mắt, máu tươi trào ra, tại chỗ thân thể giao nhau, cổ họng ngọt ngào, cứ như là đồng thời chạy ào vào trong cổ họng.
Tôi biết cơ thể mình đang lột xác, biết mình đang mất đi một số thứ, lại đồng thời, có được một số thứ. Tôi dùng sức, liều mạng dùng sức, càng làm cho mình đau hơn, thì cảm giác càng rõ ràng hơn, một khắc đó, tôi chính là dùng một ngọn lửa nóng bỏng, mạnh mẽ như thế mà bao vây lấy anh; còn anh, lại là dùng một sự тһô Ьạᴏ cẩn thận từng li từng tí như thế mà có được tôi!
Mỗi một lần ra vào lại mang theo một cơn đau và một hồi run rẩy khó nói lên lời, mồ hôi của anh đổ xuống nhễ nhại dọc ngang khắp trên người tôi, tạo thành một bức tranh như sông núi ruộng đồng gò bờ tha hồ lộn xộn. Tôi muốn đưa tay gạt đi những giọt mồ hôi đang đọng trên cằm anh, nhưng lại bị anh cúi người dùng răng cắn vào đầu vai, cánh tay trong nháy mắt trở nên vô lực…
Đối với những thứ kích thích triền miên này tôi chẳng có gì để mà hối hận. Ngay từ ban đầu xuất hiện trước mặt tôi, anh vẫn luôn khiến cho tôi động tâm như thế, thích như thế!
Chỉ là –
Tôi nguyện ý nhắm mắt lại, phong bế tư tưởng, không muốn nghĩ cũng không muốn hỏi bất cứ điều gì, chỉ lấy lương tri của một bác sĩ mà cứu vớt Viện Viện, nhưng thật ra, thật ra tôi cho tới bây giờ cũng chưa từng quên, khi giai đoạn trị liệu kết thúc, cũng đồng nghĩa với việc củng cố cho hôn nhân giữa anh và cô ấy.
Bà Hà trả lương cho tôi rất cao, bà ấy cười đến sung sướng mà mập mờ: “Lương Trạm trăm cay nghìn đắng đi mở đường, thiết lập chi nhánh công ty ở bên San Francisco này, chẳng phải là muốn cùng đoàn tụ với Viện Viện sao! Chuyện này cần phải cám ơn cô. Cũng chẳng dễ dàng gì, bên này vốn là địa bàn của anh hai cậu ta phòng thủ nghiêm ngặt, thật khổ cho cậu ta. Chỉ mong năm sau, bọn nó có thể có một đứa con…” Đúng vậy, tôi biết anh sắp đến San Francisco. Anh vừa tặng rất nhiều món quà vừa đắt tiền vừa quý hiếm cho Hà gia, từ trên xuống dưới không thiếu một ai, chỉ có duy nhất tôi là ngoại lệ — anh chắc là mong đợi tôi tự giác tự nguyện biến mất đây!
Mặt tôi không chút thay đổi nhận tiền từ tay bà Hà, cười đến khách khí mà nhạt nhẽo: “Có thể trị tốt cho Viện Viện, với tôi mà nói, thật sự rất có cảm giác thành tựu!”
Tôi cũng không nên xuất hiện ở trong cuộc sống của anh, cũng như, anh không nên gặp tôi!
Thế giới và đấu trường của anh quá lớn, có nghĩ đến đâu cũng không tới!
Còn không gian của tôi thật ra lại có hạn, nếu, đã không có nơi cho anh tránh được, thì quay về thôi, trở lại bên cạnh Giáo sư Lý vẫn luôn khích lệ tôi trưởng thành; quay về vòng ôm của mẹ tổ quốc!
Cuối cùng sẽ có một ngày, có thể quên đi, bởi vì tôi cũng chưa từng quên trên đỉnh đầu mình còn có mây trắng, có bầu trời xanh lam!
Sai lầm kết duyên, duy chỉ có thời gian có thể chữa trị, như vậy, không gặp là tốt nhất!
Anh muốn tới San Francisco, vậy tôi đây… rời đi là xong!