Mùa thu năm thứ hai, khi tôi dẫn Viện Viện đến bến tàu của ngư dân xem sư tử biển, có người đột nhiên vỗ vai tôi. Tôi quay đầu, thấy bạn học Khương Tuấn Vĩ đang cười cười nhìn tôi.
Cậu ta xin tự túc đến học Đại học San Francisco, vô cùng vô nghĩa đăng ký học lại từ đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn tôi nói: “Lỗ Tây, mình đây trăm cay ngàn đắng chạy đến đây, mong cậu làm bạn gái của mình, cậu không đến nỗi tàn nhẫn cự tuyệt đó chứ?”
Tôi bị ánh mắt của cậu ta đập cho một cái không hề nhẹ, cười khanh khách nói: “Không thành vấn đề, nếu như cậu có thể chờ mình lâu như mình đã chờ cậu…”
Theo chế độ đào tạo của Stanford thì một năm được chia làm bốn kỳ, học tập rất vất vả, làm luận văn cũng thực sự khiến người ta phải phát điên. Cơ hội tôi có thể đến New York thăm mẹ cũng không nhiều, chỉ được có một lần, nhưng cũng chẳng có nhiều thời gian, đến cửa hàng giúp mẹ, bỗng nhiên thấy bà ấy hỏi: “Mẹ nhớ có một lần con gọi điện nói muốn học nấu mì xắt hả?”
Tôi ngơ ngẩn, trong lòng trong nháy mắt cuộn sóng ầm ầm, chua xót đến tột đỉnh, hồi lâu, mới mỉm cười nói: “Đúng ha, cám ơn mẹ!”
Rốt cuộc cũng nấu ra được một chén mì xắt thật là ngon, chỉ không biết cái người thích ăn mỳ kia, đang ở phương nào?
Bỗng nhiên có thôi thúc muốn gọi điện thoại, tôi lấy điện thoại di động ra, do dự thật lâu, cuối cùng chỉ là mở danh bạ điện thoại, đem một cái dãy số đã được đánh dấu riêng nhẹ nhàng xóa đi…
Mùa thu năm thứ ba, một phần luận văn của tôi không ngờ ở trong một lần hội nghị học thuật quốc tế lại giành được giải thưởng, tôi có cơ hội được đặc cách lên thẳng tiến sĩ. Giáo sư Lý từ nhà gửi tin chúc mừng tới, bạn học Đại Oai thì sau khi nghe tin liền bắt đầu càng không ngừng lên lầu xuống lầu, lên lầu xuống lầu…Sau vô số lần kiên trì như thế, cậu ta rốt cuộc cũng dừng bước, buồn rầu nhìn tôi, chậm rãi nói: “Cậu sẽ không thật sự định học tiến sĩ đó chứ?”
Tôi cười hì hì hỏi: “Thì sao?”
“Mình không muốn cưới Đông Phương Bất Bại làm vợ đâu…”
“Vậy thì đừng trách bổn chủ thủ hạ vô tình…” Tôi giả bộ dạng một người cầm đao chém về phía cổ của cậu ta, bị cậu ta một phát bắt được, sau đó, cậu ta liền cúi đầu, nhẹ nhàng hôn hai má tôi.
Tôi hãi quá, nhanh chóng vọt vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Cậu ta đi theo phía sau buồn rầu nói: “Này, cậu đừng đến mức đó chứ…”
Tôi cười khanh khách, quay đầu lại liếc xéo cậu ta: “Còn phải nói, cậu phải chờ mình sáu năm. Sáu năm mới được chuyển thành chính thức đó…”
Không phải không thích đâu nha, đi trên con đường học tập cực cực nhọc nhọc mười hai mươi năm, vất vả lắm cuối cùng cũng đi tới lúc này, rốt cuộc cũng có được thành quả như vậy.
Chỉ là…
Đối mặt với đủ loại chúc mừng hoặc là hiếu kỳ hoặc là hỏi thăm đến từ bốn phương tám hướng, tôi chỉ cười không đáp, nhưng giống như trong dự tính bắt đầu tiêu phí rất nhiều thời gian học tập nghiên cứu; cũng bắt đầu đưa Viện Viện ra vào đủ loại nơi chốn công cộng, nhất là hoạt động do các câu lạc bộ của các thành thị Tây Ban Nha tổ chức. Bầu không khí như vậy quả nhiên rất là có lợi cho Viện Viện hồi phục, có một ngày, đang xem một đoàn Tây Ban Nha ca múa biểu diễn xong, sau khi trở về nhà, cô ấy rốt cuộc có thể mở miệng nói với tôi: “Pauleta…Pauleta thích nhất là thịt hầm đậu…”
Tôi cẩn thận mở miệng hỏi cô ấy: “Cậu vẫn còn nhớ anh ta?”
Nét phiền muộn trong mắt cô ấy đậm đặc tựa như là cà phê, đau buồn nói: “Mình đính hôn, anh ấy rất buồn, nói muốn dẫn mình đi, mình rất sợ, bọn mình cứ cãi nhau mãi…Sau đó, sau đó…” Càng nói càng sợ hãi hẳn lên.
Tôi khẽ vuốt tóc cô ấy, nói: “Không sao, Viện Viện! Mọi thứ đã qua hết rồi!” Thì ra cô ấy từng hồi phục đến mức có thể cùng ai đó “cãi nhau mãi”. Lúc Lương Trạm cùng cô ấy đính hôn, cô ấy thoạt nhìn cũng rất bình thường đúng không? Đáng tiếc…Một góc nào đó trong trái tim không thể kìm được mà ươn ướt, tôi đưa tay ôm lấy Viện Viện, nhìn cô ấy dần dần phồng má lên, mỉm cười nói: “Tất cả sẽ ổn thôi, Viện Viện! Bên cạnh cậu, còn có nhiều người yêu thương cậu như vậy, còn nữa…” Lời đã nói đến khóe miệng, cuối cùng vẫn dừng lại — tôi không thể, bất lực, cũng không dám phỏng đoán, ở trong suy nghĩ của Lương Trạm, đến tột cùng là đối xử với Viện Viện như thế nào, tương lai, có thể…đối xử thật tốt với cô ấy hay không?!
Không, trách nhiệm của tôi chỉ là làm cho cô ấy hồi phục. Tôi không thể, cũng không cần thiết phải lo lắng cho những vấn đề vượt ra ngoài phạm vi chức trách này!
Viện Viện nhẹ nhàng tựa đầu vào trong lòng tôi, suy nghĩ một chút, bỗng nhiên mở miệng, nói: “Mình trước kia…rất sợ Lương Trạm!”
“Ơ…” Tôi kinh ngạc nhìn Viện Viện một cái, thật sự không nghĩ tới, cô ấy lại vào giờ này phút này tâm linh tương thông với tôi mà nhắc tới Lương Trạm.
“Khi còn bé mình cũng biết anh ấy, nhưng chưa bao giờ nói chuyện với anh ấy!” Trong mắt Viện Viện hiện lên một vẻ đau thương man mác, từ từ, nói từng chữ một: “Mãi cho đến bữa tiệc đính hôn, mình mới lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy. Anh ấy mỉm cười nhìn mình, nói, ‘Viện Viện chào em’, rồi đưa tay dắt mình. Mình cũng theo lời mẹ dặn, đưa tay cho anh ấy. Người chung quanh đều nói anh đặc biệt đặc biệt ưu tú, nói mình tốt phước, nhưng mà ngày hôm đó, đứng ở trên bãi cỏ, xuyên qua đám người, mình đã nhìn thấy Pauleta nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm mình, cảm giác thật sợ hãi. Sau đó…” Sau đó, tôi từng nghe bà Hà kể lại, ngay buổi tối ngày thứ ba sau khi tiệc đính hôn kết thúc, Pauleta len lén lái xe đưa Viện Viện đi, kết quả, trên đường đi thì gặp tai nạn.
Viện Viện ánh mắt càng nhìn càng ௱ôЛƓ lung, chứng tỏ cô ấy đang từ từ chìm vào trong ký ức. Tôi nhìn chằm chằm ánh mắt của cô ấy trong vài giây, rồi đưa tay ôm lấy cô ấy, ôm thật chặt vào trong lòng, nhẹ nhàng nói: “Ừ, Viện Viện! Những ký ức không vui này, chúng ta không phải… để ý như thế đâu. Cậu có thể tìm mấy chuyện vui vui kể cho mình nghe đi, ví dụ như, trò các cậu hay chơi khi còn bé; hay là ngôi sao may mắn mà Pauleta đã gấp cho cậu ấy…” Trong lòng có chút khẽ khẩn trương.
Hai năm qua, bệnh tình của Viện Viện liên tục chuyển biến tốt đẹp, nhưng vẫn không thích nói chuyện. Nhìn thấy chiều nay cảm xúc của cô ấy khác thường như thế, cuối cùng có thể ở trước mặt tôi bắt đầu nhớ lại những ký ức khó khăn nhất và đau khổ nhất, kể cho tôi nghe từng chút từng chút một…Lòng tôi biết, đây là một thời khắc quan trọng, nếu như dẫn dắt đúng phương pháp, sẽ đồng nghĩa với việc tạo một biến chuyển quan trọng cho bệnh tình của cô ấy; nếu như làm không đúng cách, có thể sẽ kéo theo hậu quả rất xấu.
Tôi bình tĩnh đứng dậy, kéo màn cửa sổ bằng lụa mỏng, để cho ánh đèn dịu đi, đốt một chút tinh dầu an thần, để làn hương từ từ lan vào trong không trung, lại lặng lẽ chuẩn bị sẵn một lọ thuốc an thần, làm xong mọi thứ, mới từ từ xoay người lại, đi tới ngồi xuống bên cạnh Viện Viện, mỉm cười nói: “Cậu thả lỏng một chút, Viện Viện, nói cho mình nghe, hồi nhỏ cậu thích chơi trò gì nhất…”
“Khi còn bé à…” Viện Viện suy nghĩ hồi lâu, nói: “Từ nhỏ mẹ đã mời đủ các loại giáo viên đặc biệt đến nhà dạy riêng cho mình. Mình chưa từng tới trường công, cho nên cũng chẳng có bạn bè. Mẹ cho mình làm bạn với mấy chị em nhà họ Lương, nhưng các cô ấy rất kiêu ngạo, mình rất sợ các cô ấy…”
Đây chính là kiểu tiểu thư nhà giàu mà người người hâm mộ đó sao? Tôi nghe mà vô cùng cảm khái, lại vô cùng thương tiếc, xoa tóc Viện Viện, nhẹ nhàng nói: “Cậu có tin mình không? Viện Viện! Mình sẽ làm bạn với cậu, hai chúng ta sẽ làm bạn tốt cả đời, được không?”
Viện Viện nhẹ nhàng nằm vào trong lòng tôi, khe khẽ nói: “Dĩ nhiên, Lỗ Tây! Sau khi Pauleta đi, chưa bao giờ có ai tốt với mình như cậu. Lương Trạm tuy là đã kết hôn với mình, nhưng gần như chưa từng nói với mình câu nào. Sau đó, dần dần mình cũng biết, mẹ anh ấy là bà Tư trẻ tuổi nhất Lương gia, anh ấy là con bà thứ, cho nên mặc dù từ nhỏ đã rất nổi tiếng, nhưng vẫn không được coi là người thừa kế. Nhưng sau đó, anh cả của anh ấy bỗng nhiên xảy ra chuyện…Mẹ muốn mình gả cho anh ấy, còn nói với mình là mặc dù anh ấy là con bà thứ, nhưng với tình thế anh cả của anh ấy xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì đã có cơ hổi xoay chuyển rất lớn. Nếu như có thể nhận được nhà mình hỗ trợ nữa thì anh ấy rất có khả năng thừa kế gia nghiệp. Sau đó, sau khi bọn mình lập gia đình, cụ ông Lương gia quả nhiên đem toàn bộ công việc kinh doanh bên đại lục giao cho anh ấy xử lý, làm quà mừng hôn lễ của bọn mình…”
Tôi vốn biết Viện Viện bề ngoài thì nhát gan, nội tâm thì trong sáng, nhưng thực sự chính tai nghe cô ấy nói thẳng ra những giao dịch đằng sau hôn nhân của nhà giàu có này tôi vẫn cảm thấy kinh ngạc khó nói lên lời, cảm giác chua xót, đau đớn và nặng nề cũng dần lan ra. Viện Viện từ nhỏ thể chất yếu, lại mắc chứng trầm cảm, vốn đã như một bông hoa nhỏ bé oằn mình trong cơn mưa, rất cần được che chở, lại bị tất cả những người thân nhất của mình cùng nhau động thủ, lấy cái cớ là vì yêu thương cô mà không chút lưu tình đẩy cô vào nơi đầu sóng ngọn gió.
“Vốn là sau khi lập gia đình, anh ấy sẽ phải đưa mình đến Bắc Kinh, nhưng mình lại ngã bệnh, không cách nào đi được, cho nên anh ấy mới một thân một mình đi trước, mãi đến hai năm, mới đón mình qua. Mình không muốn, nhưng mẹ nói xuất giá tòng phu, ép mình phải đi cùng anh ấy. Mình chưa bao giờ dám chống lại quyết định của mẹ, chỉ đành đi cùng anh ấy, nhưng đi đến một nơi xa lạ như vậy, thật sự mình vô cùng sợ hãi!” Viện Viện dừng một chút, đưa tay cầm tay tôi, ngẩng đầu nhìn tôi, chân thành nói: “Nhưng mà, vừa tới Bắc Kinh, mình đã gặp được cậu. Từ nhỏ đến lớn chưa từng có cô gái nào chủ động ôm mình như cậu, Lỗ Tây, cậu còn nhớ không? Khi đó, ở trên ban công nhà mình, cậu đã ôm mình, nói với mình là mọi chuyện đã có cậu. Trước đó, chỉ có Pauleta, chỉ một mình Pauleta nói với mình như vậy…”
Đúng vậy, tôi vẫn còn nhớ rất rõ ngày hôm đó, vĩnh viễn không thể nào quên!
Tôi vốn là chỉ là một sinh viên đại học bình thường, giống như bao sinh viên khác đi ở trong trường, tiếp thu giáo dục chính quy, theo quỹ đạo phát triển bình thường của tự nhiên mà lớn lên, mặc dù có ý chí, lý tưởng, thì cũng chỉ giống như tất cả sinh viên khác, gửi gắm vào trong bài vở và bài tập những ước muốn và chí hướng tương đối cao nào đó.
Trên thế giới này, mặc dù cũng sinh ra làm người, nhưng kỳ thật mỗi một người lại là một thực thể khác nhau. Một số thực thể khi đặt cạnh nhau, lại càng làm tăng thêm những góc cạnh kiêu căng của nhau, cho nên căn bản chẳng dễ dàng gì mà giao nhau.
Tôi vốn không nên biết Lương Trạm, nếu như không có ngày nào đó; nếu như không có tình cờ đi theo Giáo sư Lý tới nhà thăm bệnh…
Tôi từng hối hận, hối hận ngày đó lúc đi theo giáo sư thăm bệnh, thấy Viện Viện phát bệnh ở trên ban công, dưới tình huống đó thì gần như không có áp dụng bất cứ sự phòng ngự hữu hiệu nào mà lập tức nhào tới, không chút do dự ôm lấy cô ấy, sau đó là hết thảy những ân oán vướng mắc, song, lúc này, nghe thấy Viện Viện nói như vậy, trong lòng lại bắt đầu ấm áp.
Bất kể sự xuất hiện của Viện Viện mang đến cho tôi cái gì, tôi cũng thấy là may mắn, ở vào thời khắc đó, đã gieo chút ánh sáng vào sinh mệnh của cô ấy. Tôi mỉm cười, nói: “Nếu như không có Viện Viện, mình sẽ không thể viết ra luận văn xuất sắc như vậy; sẽ không thể có được thư đề cử của giáo sư; sẽ không thể thuận lợi vào thực hiện mơ ước Stanford như thế, cho nên…rất cảm ơn cậu, Viện Viện thân mến!” Nhẹ nhàng lấy khăn tay ra, giúp cô ấy lau mồ hôi trên thái dương.
Viện Viện ngẩng đầu, mỉm cười nhìn tôi, thần sắc dần dần bình tĩnh.
Trong lòng tôi cũng hơi ổn định lại, đứng dậy, xoa nhẹ vai và gáy cô ấy, mỉm cười nói: “Nói cho mình nghe một số chuyện, một số chuyện gì đó thú vị đi, Viện Viện!”
Cô ấy gật đầu, quả nhiên theo ý nghĩ kể cho tôi nghe một số chuyện lúc trước cùng sống với Pauleta, như là Pauleta dạy cô ấy đi xe đạp, có khi hai người cùng đi một chiếc; hay là Pauleta dạy cô ấy chơi cờ vua, nhưng lại nhanh chóng bị cô ấy đánh bại…
Thế giới của cô ấy vô cùng lạnh lẽo, cho nên bắt được một chút ánh mặt trời liền không nỡ buông tay; thế giới của cô ấy vô cùng chật hẹp, tới tới lui lui cũng chỉ có một người dừng chân, cho nên mất đi người này, là mất đi toàn bộ.
Tôi ôm lấy cô ấy, vỗ nhẹ lưng cô ấy, rất lâu sau đó, mới cân nhắc từ từ, cẩn thận hỏi cô ấy: “Pauleta đã từng hôn cậu chưa?”
Trong nháy mắt cô ấy đỏ bừng cả mặt, liều mạng lắc đầu, nói: “Làm sao có thể!” Nét mặt đang lúc mang theo vẻ đặc biệt thẹn thùng của thiếu nữ lại hơi hàm chứa mấy phần phản đối nhàn nhạt — tôi cũng đã từng trải qua thời thanh xuân đó, lại đọc qua không ít tài liệu, cho nên chắc chắc biết, nét mặt cô ấy đang thể hiện lúc này, chỉ thuộc về những cô gái chưa từng trải qua sự đời, chưa từng có bất kỳ thể nghiệm nào, cho nên mới hơi bài xích sự tò mò tiếp xúc thân thể giữa nam và nữ này!
Lúc đặt câu hỏi tôi cũng không có cố ý, cho nên lúc rút ra kết luận lại có chút giật mình–
Cô ấy và Lương Trạm, bọn họ là vợ chồng…
Tôi lắc đầu, cấm mình tiếp tục đi theo những ý nghĩ không bình thường đó, hút một hơi, hỏi Viện Viện: “Cậu đối với Pauleta có cảm giác như thế nào? Ý mình là, lý do lúc đầu cậu không muốn đi cùng anh ấy, ngoại trừ sợ ba mẹ, thì còn có nguyên nhân nào khác không?”
Tôi dẫn Viện Viện đi qua từng hồi ức một, từ từ để cho cô ấy tái hiện lại những hình ảnh và chi tiết đã phát sinh, bắt cô ấy miêu tả ở từng phản ứng và giới hạn ban đầu của từng chuyện.
Nội tâm của cô ấy giống như là một cái cái phễu lật úp, vừa là bị các loại suy nghĩ tri thức sách vở thâm ảo cổ quái chồng chất lên; vừa lại là ở trong hoàn cảnh không có bất kỳ áp lực cạnh tranh nào mà lớn lên, tình cảm chẳng khác nào một cô bé đơn thuần.
Cô ấy được tôi dẫn dắt, bắt đầu đi ngược lại ánh sáng sinh mệnh mỏng manh nhất, dần dần, cuối cùng vẫn là trở lại một số đoạn ký ức đau đớn nhất, nặng nề nhất khắc sâu vào đáy lòng. Cô ấy nhìn chằm chằm cửa sổ, đau thương nói: “Pauleta qua đời, mẹ quẳng hết tất cả đồ đạc của anh ấy đi. Duy chỉ có một cái bình hình hoa lựu là mẹ không biết là đồ của anh ấy nên mình len lén giữ lại. Ngày nào mình cũng ôm cái bình hoa đó, kết quả, có một ngày, Lương Trạm đi vào, đưa nhẫn kết hôn cho mình, nhưng mình không nhận, anh ấy liền đưa tay kéo mình, bình hoa, bình hoa vì như vậy mà rơi xuống, vỡ nát…” Viện Viện bắt đầu không kiềm chế được mà nước mắt lã chã, nức nở nói: “Anh ấy đi tới, xin lỗi, mình nhặt một mảnh bình hoa bị vỡ lên đâm về phía cổ tay của anh ấy, làm anh ấy bị thương, chảy rất nhiều, rất nhiều máu…Sau đó, có rất nhiều người đi vào, cùng nhau mắng mình, còn mẹ thì nhốt mình lại. Bọn họ muốn mình gả cho anh ấy, nhưng mà, nhưng mà anh ấy làm bể bình hoa của Pauleta…”
Tôi chợt nhớ ra, trên cổ tay trái của Lương Trạm đúng là có một vết sẹo, chỉ là thời gian đã lâu, vết sẹo cũng không còn rõ nét nữa. Thì ra, vết sẹo đó lại là…
“Rồi rất nhiều lần gặp nhau sau đó, mẹ luôn bắt mình đưa tay cho anh ấy nắm. Tay của anh ấy rất lạnh, mình nắm tay anh ấy mà cả người cũng run rẩy. Mình rất muốn hất tay anh ấy ra, nhưng mình không dám, mình sợ lắm…” Giọng nói của Viện Viện bắt đầu dồn dập, trên trán lại bắt đầu rịn mồ hôi.
Tay anh ấy rất lạnh sao? Vì sao mỗi lần nắm tay anh, tôi vẫn cảm thấy như nắm lấy toàn bộ hơi ấm mặt trời trên thế giới? Đêm Giáng sinh tôi hai mươi mốt tuổi, anh ấy nắm tay tôi đi trên đường, cứ đi suốt như vậy, cho nên, nó cũng thản nhiên trở thành con đường ấm áp nhất mà cũng là buồn bã nhất mà tôi đã đi qua!
Tôi nhắm mắt lại, bình ổn nỗi đau đang dần không thể nén lại được mà dâng lên trong lòng, từ từ từng chữ một nói với Viện Viện: “Trên thế giới này, còn có vô số người không có cơm ăn, không có nước uống, què quặt ốm yếu, cả quần áo cũng không có mà mặc, cho nên Viện Viện, tổn thương về mặt tình cảm, ở bất kỳ lúc nào, cũng không thể trở thành cái cớ để chúng ta trốn tránh lùi bước, từ bỏ cuộc sống đường hoàng…Cậu hiểu không?” Câu nói này, đúng là nói cho Viện Viện, mà cũng là nói cho chính bản thân mình!
Viện Viện gật đầu, nằm ở trên vai của tôi nghỉ ngơi chốc lát, rồi ngẩng đầu, mỉm cười nhìn tôi, nói: “Cho nên Lỗ Tây, mình vẫn cảm thấy, cậu thật là xinh đẹp…”
Tôi cười cười nhéo cô ấy, nói: “Rót một chén lời ngon tiếng ngọt mang tới cho mình như vậy, thành thật khai báo, rốt cuộc có âm mưu quỷ kế gì?”
Viện Viện cười: “Muốn ăn bánh ngọt cậu tự tay làm ấy…”
Thời thanh xuân của tôi cũng không phải là thuận bườm xuôi gió, mặc dù, thẳng tanh ta mà nói thì bác cả và bác gái cũng chưa bao giờ đối xử tệ với tôi, thậm chí còn quan tâm đến rất nhiều chi tiết nhỏ của tôi, cố gắng đối xử công bằng giữa tôi và chị họ. Tôi vẫn luôn cảm động và ghi nhớ công bọn họ đã chăm sóc chiếu cố, nên không muốn để cho bọn họ thấy nội tâm đau đớn của mình, ban ngày thì lúc nào cũng cười, nhưng, mỗi lúc vào đêm, tôi lại ngồi ôm gối, lắng nghe những người thân nhất của mình đang cười vui, lúc đó tôi lại khó tránh khỏi cảm thấy một chút khuấy động. Nước mắt luôn trữ trong hốc mắt, cứ tích tụ rồi lại tích tụ, chỉ cần không cẩn thận một cái, là lại trượt xuống dọc theo hốc mắt, chảy qua má lăn xuống cằm.
Hình như là lúc học trung học, đi dạo qua hai tiệm sách, trong lúc vô tình thì đọc được một đoạn như thế này trong quyển Chicken soup for the soul: Người khác có thể từ bỏ, nhưng mình vẫn phải kiên trì; người khác có thể lui về phía sau, nhưng mình vẫn phải tiến về phía trước; trước mắt không thấy ánh sáng minh hy vọng, nhưng mình vẫn phải cố gắng phấn đấu…Đây chính là con đường duy nhất đưa ta đến với thành công!
Tôi nghĩ tôi cũng không có tham vọng làm một người “thành công”, nhưng rõ ràng, câu “trước mắt không thấy ánh sáng mình hy vọng, nhưng mình vẫn phải cố gắng phấn đấu” này đã truyền đến cho tôi một sự xúc động mạnh đánh sâu vào tâm khảm. Và vì thế tôi cứ đọc đi đọc lại đoạn này không biết bao nhiêu lần.
Tôi thiếu hụt tình thương, nhưng từ nhỏ đã không thiếu quyết tâm phấn đấu, bởi vì tôi hiểu, không cố gắng phấn đấu, thì sẽ không có được bất kỳ thứ gì, sẽ không được ai thông cảm, sẽ bị người ta dẫm dưới chân.
Viện Viện thì ngược lại, cuộc sống quá mức tốt, từ nhỏ đã cơm no áo ấm, cả cuộc đời không cần theo đuổi cái gì, cho nên ngay cả nhảy mũi ho khan, cũng có thể trở thành lý do khiến cho mình lo lắng sợ hãi.
Tôi nghĩ, tôi nên đưa cô ấy đi ngắm nhìn thế giới chân thật này, chứ không thể nào cứ mãi trốn vào trong những cuốn sách triết học; mặt khác, trên con đường trưởng thành của tôi thì điều quan trọng nhất chính là các thầy cô giáo, Giáo sư Lý nhiều năm qua, vẫn luôn quan tâm đến vấn đề sức khỏe tâm lý cho nông dân Trung Quốc, cho nên sau khi vào Stanford, tôi cũng đi theo mục tiêu mà ông hằng theo đuổi, đem luận điểm quan trọng nhất trong luận văn hướng vào phân tích tương đối nhu cầu tâm lý của những tầng lớp nhân dân Mỹ khác nhau. Đề tài luận văn rất rộng, cần rất nhiều tài liệu hỗ trợ, tham khảo, tôi cũng phải đến các cộng đồng dân cư thuộc các tầng lớp, các địa phương khác nhau để tiến hành điều tra thực địa.
Cứ như vậy, tôi được bà Hà đồng ý, mỗi khi đến ngày nghỉ, thì có thể dẫn theo Viện Viện đi những chuyến du lịch ngắn hoặc dài ngày, có lúc là những thắng cảnh tuyệt đẹp; có khi, lại là đi về nhà những người dân bình thường, thậm chí, cả những khu dân nghèo.
Viện Viện cho tôi thưởng thức đủ loại thức ăn nổi tiếng nhất, cao quý nhất trên thế giới; thì tôi lại cho Viện Viện nhấm nháp những loại ngũ cốc hoa màu bình thường nhất, thô ráp nhất thế giới.
Có một lần, lúc tôi đưa Viện Viện ra ngoài, gặp phải sạt núi lỡ đất, trong suýt soát mà tránh được đại nạn, nhưng cả xe và du khách đều bị kẹt ở trong một khe núi. Tất cả mọi người trên xe đều nhìn thấy tình cảnh đáng sợ khi phía trước nhiều chiếc xe trong nháy mắt bị bùn cát nuốt chửng, mặc dù may mắn tránh được, nhưng vẫn sợ đến tái xanh cả mặt, mất cả hồn vía, vô số người trong xe sợ đến gào khóc, hoặc là, thấp giọng nước mắt ròng ròng. Viện Viện hiển nhiên cũng liên tưởng đến một cảnh tượng nào đó, run run không có cách nào mở miệng nói chuyện, nằm ở trong lòng tôi, cả người run lẩy bẩy.
Tôi ôm thật chặt cô ấy, nói: “Đừng sợ, Viện Viện, sẽ có người đến cứu chúng ta ngay thôi!” Tuy an ủi, nhưng thật ra trong lòng tôi cũng không chắc, trái tim ở trong Ⱡồ₦g иgự¢ đập mãnh liệt, nhanh đến mức muốn vọt ra khỏi miệng.
Không ngờ, vừa dứt lời, ngẩng đầu liền thấy một đoàn trực thăng màu bạc nhỏ lướt qua đỉnh núi, hạ cánh về phía chúng tôi.
Trong xe tuôn ra một tràng hoan hô, mọi người chen lấn lao về phía cửa xe, rối rít vội vã lên trực thăng, thân thể Viện Viện yếu ớt, không cẩn thận đã bị người ta kéo ra chỗ ngồi, đẩy ngã trên mặt đất.
Tôi cả kinh đầu đầy mồ hôi, vội vàng cúi người tóm lấy Viện Viện, một tay liều mạng kéo cô ấy, tay kia liều mạng nắm lấy tay vịn ghế phía trước. Vất vả lắm mới bắt đầu kéo được Viện Viện lại từ trong dòng người, hai người chúng tôi ôm chầm lấy nhau, cả hai đều “Hoa dung thất sắc”.
Song, chỉ chốc lát sau, tất cả mọi người rối rít bổ nhào về phía trực thăng lại mang theo vẻ thất vọng dừng chân ở xung quanh xe, lại có người đi qua đám người, bước lên xe, đi về phía tôi và Viện Viện.
Tôi ngẩng đầu nhìn một cái, nhịn không được bật thốt lên một tiếng: “Kim đại ca!” Rốt cuộc cũng không nghĩ tới, người đến đón tôi và Viện Viện lại là Kim Quang.
Lúc tôi qua lại với Lương Trạm, bao nhiêu liên lạc đều thông qua Kim Quang. Nhưng kể từ sau cái đêm mưa đó, tất cả đều liền dần dần thay đổi.
Trong lòng nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang, tôi vỗ nhẹ Viện Viện hai cái, tạm thời buông cô ấy ra, đứng dậy, đi tới lối đi trong xe, ngẩng đầu nhìn Kim Quang, mỉm cười, hồi lâu, mới nhiều ít có chút nghẹn ngào nói: “Anh, sao anh lại tới đây?”
Kim Quang nhìn tôi, nội dung trong ánh mắt hết sức phức tạp, hồi lâu, bỗng nhiên mở rộng vòng tay, nặng nề ôm tôi một cái, nói: “Có sợ không?”
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, nói: “Không sao!” Ngẩng mặt lên, nước mắt lại trong lúc bất chợt như vậy mà không khống chế được mà rớt xuống. Kim đại ca của tôi ơi, bao nhiêu năm rồi, trong một số thời khắc bất lực, đã cho tôi siết bao ấm áp và hỗ trợ! Nên nói như thế nào cho anh biết, chỉ chốc lát vừa rồi, ôm Viện Viện vào mà an ủi, thật ra trong lòng mình rốt cuộc sợ hãi đến cỡ nào; nên nói như thế nào cho anh biết, bất kể biểu hiện bình tĩnh ra sao, thật ra thật ra tôi vẫn còn rất trẻ, ở vào lúc gặp phải hiểm nguy, vẫn luôn khát khao có một bờ vai kiên cố có thể tôi dựa vào!
Tôi lau đi khóe mắt ươn ướt, cười nói: “Này đừng nói với em là anh đặc biệt điều trực thăng tới đón bọn em đấy nhé!”
Kim Quang chần chờ một chút, nhìn tôi một cái, rồi quay về phía Viện Viện cúi người chào, rất cung kính nói: “Anh Lương nhờ tôi tới đón cô!”
Viện Viện hoảng sợ ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Kim Quang, tựa hồ không giải thích được ý nghĩa trong lời nói của anh.
Còn tôi lại sững sờ ở đó, trong nháy mắt thấy thật buồn cười.
Viện Viện là bà chủ của các anh ấy, các anh ấy tới đón Viện Viện là vô cùng đặc biệt chính xác nha, còn tôi thì thật buồn cười, lại có thể tự mình đa tình cho là Kim Quang, thậm chí người kia đặc biệt phái trực thăng tới đón người – là tôi cùng Viện Viện!
Người ta dựa vào cái gì mà phải đón tôi chứ! Dựa vào cái gì?
Tôi gần như nhịn không được bật cười thành tiếng, dùng sức nhắm mắt lại, rồi từ từ đưa tay, đỡ Viện Viện dậy, nhẹ nhàng nói: “Đi thôi! Viện Viện, vùng này địa chất phát sinh biến đổi lớn như thế, ai cũng không thể nói chính xác kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì, đi sớm một chút cũng tốt!”
Viện Viện đi theo tôi cùng Kim Quang đến trực thăng, lúc gần bước lên thì bỗng nhiên đứng lại, có chút chần chờ nhìn Kim Quang, run giọng hỏi: “Anh ấy, anh ấy cũng tới sao?”
Kim Quang cung kính đáp: “Anh Lương đang ở châu Phi, không kịp tới đây gặp cô!”
Viện Viện “chợt” thở dài một hơi, nắm tay của tôi, nói: “Tây Tây, cậu lên trước đi!”
Viện Viện đã hiểu được suy nghĩ của tôi, tôi thật sự nên lập tức đốt pháo hoa, nhiệt liệt ăn mừng trên toàn thế giới thôi!
Tôi ôm một bên vai Viện Viện, cười nói: “Người ta đặc biệt phái trực thăng tới đây đón bà chủ, lỡ mình đi lên đó, bị tưởng lầm là kẻ khủng bố ςướק trực thăng, đá mình rớt xuống dưới thì làm sao bây giờ?” Cười cười mà đẩy cô ấy lên trực thăng.
Cánh quạt trực thăng nhanh chóng lượn vòng trong không khí, phát ra một tràng tiếng “vù vù”. Lúc nãy tôi liên tục căng thẳng cao độ, lúc này thanh tĩnh lại, khó tránh khỏi có chút choáng váng, ngả người ra sau nghỉ ngơi trong chốc lát, đột nhiên nhớ tới một chuyện, bèn hỏi Kim Quang: “Các anh làm sao mà tìm được chỗ này?”
Bên cạnh một người đàn ông tiếp lời nói: “Cô Lỗ điện thoại của cô…”
Ớ…Chuyện này thì liên quan gì đến điện thoại của tôi?
Kim Quang trợn mắt nhìn người kia một cái, quay đầu về phía tôi, chần chờ một chút, rồi ôn hòa nói: “Điện thoại di động của em, lúc ấy đã được sửa chữa lại, lắp đặt thêm vệ tinh di động loại mới nhất của phòng R&D công ty chúng ta…”
“Nhưng mà em căn bản không có cài phần mềm GPS…”
“Là thông qua Chip mật mã!” Kim Quang chần chờ một chút rồi nói: “Đây vốn là thiết bị mà anh Lương dặn dò phòng R&D đặc biệt lắp đặt, chuẩn bị tặng cho Lương đại tiểu thư làm quà. Lúc ấy thiết bị này vừa mới ra đời, điện thoại di động có lắp đặt thiết bị này cả công ty tổng cộng cũng chỉ có hai người, một cái là của ông chủ dùng, còn cái kia…, ông chủ gọi điện thoại bảo anh mang di động đến công ty…” Cụp mắt xuống, dường như là không muốn gợi lại chuyện thương tâm của tôi!
Thật ra, có gì mà thương tâm đâu chứ?
Đó đều là chuyện tình quá khứ cả rồi!
Nhưng mà, có số chuyện nực cười lại là sự thật. Tối hôm sinh nhật hai mươi mốt tuổi, người kia chẳng biết tại sao phát cáu ở trong công ty, ma xui quỷ khiến thế nào mà ném hư điện thoại di động của tôi, lại ma xui quỷ khiến thế nào mà nửa đêm kéo tôi đi ngoài đường, sáng sớm hôm sau, ở trong công ty để lại tờ giấy, đem cái này điện thoại di động “đền” cho tôi, chỉ trách tôi thần kinh quá mỏng, chia tay rồi mà lại quên không trả lại di động.
Tôi nhìn Kim Quang, cười: “May là có cái điện thoại di động này, nếu không em và Viện Viện sẽ phiền rồi!” Vừa cười, vừa thầm quyết định, sau khi trở về, chuyện đầu tiên phải làm chính là mua một cái điện thoại di động mới “an ủi” cho mình, an ủi an ủi thật tốt cho mình.
Trải qua biến cố này, bà Hà không cho tôi một mình mang Viện Viện đi ra ngoài, lại bắt đầu chẳng phân biệt được trường hợp mà phái một nhóm gia nhân lớn túc trực ở chung quanh, ngay cả Viện Viện muốn tự rót ly nước nóng cũng sẽ có người ngăn, sợ cô ấy bị bỏng. Tôi bất đắc dĩ nhìn, rất lâu sau đó, cuối cùng không cách nào nhịn được, đi tìm được bà Hà bàn bạc mấy lần, cuối cùng mới lấy lại được cho Viện Viện một không gian tương đối rộng rãi.
Cũng may bệnh tình của Viện Viện tốt lên từng ngày, lúc nhìn thấy bà Hà cũng không còn sợ hãi nữa, thỉnh thoảng cũng thể hiện mấy phần tình cảm mẹ con gắn bó, bà Hà ngoài mặt thì không tỏ vẻ gì, nhưng thật ra trong lòng mừng như điên. Bà ấy biết rõ tôi vì điều trị cho Viện Viện mà tốn biết bao tâm huyết, gần như có thể nói là “cúc cung tận tụy”, bởi vì cảm kích, nên mặc dù tôi thỉnh thoảng vô lễ chống đối, bà ấy cũng có chút dễ dàng tha thứ. Để biểu lộ thành ý, liền cho người đến sửa chữa quán ăn Trung Quốc của mẹ tôi, liên tục không ngừng tặng cho mẹ tôi những món quà tuyệt đẹp, lại còn thăng chức cho ba đang làm ở trong công ty rượu…
Mọi việc, rất tốt đẹp!
Cuộc sống tốt đẹp… nên là như vậy!
…
Thời điểm băng tuyết lại một lần nữa bao trùm lên châu Mỹ, bờ bên kia đại dương, xa xa truyền đến tin tức, chồng của Hà Viện Viện không biết sao, bỗng nhiên muốn cùng vợ mừng lễ Giáng Sinh, đầu tiên là tự mình đến thăm trụ sở tập đoàn Hồng Sam ở bên Anh, biết Hà gia chuẩn bị đến San Francisco ăn tết, liền vừa trằn trọc mang quà tới.
Bộ dạng bà Hà như đã đoán trước, thấp thoáng nói cười: “Tôi biết cậu ta năm nay nhất định sẽ có hành động. Em sáu của cậu ta vừa mới cưới con gái Đào gia, tệ hơn, công việc làm ăn bên Trung Đông lại rất lớn…”
Tôi không phải là thương nhân, tốt nhất vẫn là không nên nghe đến những thứ tin tức về buôn bán này.
Nhưng mà, lễ Giáng Sinh chẳng phải sắp đến rồi sao?
Nói như vậy…
Tôi không chút do dự chạy đến học viện thành phố tìm Đại Oai, hỏi: “Có thể ăn sinh nhật với mình không?”
Đại Oai bày ra muôn dạng nét mặt vui mừng nói: “Vì sao đột nhiên lại nghĩ thông suốt, đem cái ngày quan trọng này nói cho mình biết?”
Tôi cười: “Muốn có quà đó…” Phát hiện mình thật không phải là nhỏ mọn bình thường, chỉ vì người kia tặng quà cho từ trên xuống dưới Hà gia, ngay cả tài xế bảo mẫu cũng có, lại cố tình bỏ sót vị bác sĩ tâm lý vô cùng quanh trọng của vợ anh ta là tôi đây, liền lập tức canh cánh trong lòng nhanh chóng tìm kiếm những con đường khác bù lại.
Chồng sau của mẹ, cái gã đàn ông Quảng Đông lười biếng vô lại đó, không biết cớ sao lại rời đi khỏi quán ăn nhà tôi, rất lâu sau cũng không có tin tức. Mà tôi vừa mới có chút khởi sắc, rất có chút mùi vị “thăng tiến” thì cái người cha đã sinh ra tôi không chỉ một lần úp úp mở mở ở trước mặt tôi nhắc nhở, ông ta căn bản chưa thực hiện thủ tục ly hôn với mẹ.
Tôi khinh thường nhìn ông ta, hỏi: “Ba muốn nói cái gì?”
Ông ta thất vọng gục đầu xuống, nói: “Ba sai rồi, Tây Tây…”
Tôi thở dài, rồi lại thở dài, nói: “Ba, đêm Giáng Sinh cùng đi New York có được không?” Thấy ánh mắt ông ta sáng lên.
Cho nên, sau khi xa cách hơn mười năm, trong một tiệm ăn Trung Quốc không mấy nổi tiếng ở Phố người Hoa thành phố New York, chúng tôi một nhà ba người…à, cộng thêm với bạn học Đại Oai “bạn trai” tôi nữa là bốn người một lần nữa tụ họp.
Ba vốn là không muốn bước vào tiệm ăn của cha dượng, nhưng lại đành chịu mẹ già khổ nhọc của tôi kia không ngừng lảm nhảm nhắc: “Tối nay đông người, vừa lúc có thể kiếm tiền!” Một mực bận rộn trong tiệm, kiên quyết không nỡ để mình nghỉ ngơi.
Tôi lạnh lùng nhìn ba, lạnh lùng nói: “Nếu như ba vẫn cho là thể diện của mình quan trọng như thế thì xin mời về đi…Tốt nhất ngay cả tôi cũng xem như không quen biết đi!” Rốt cuộc làm cho ông ta ở trong thực tế trước mặt, mà thuần phục cúi đầu.
Ba rốt cuộc đang lúc mình không muốn tiến vào cửa hàng mà mình không thích kia nhất, thì tại mẹ liên tiếp đau lòng mà khó có thể tin la lên, trơ mắt nhìn tôi cậy mạnh đuổi khách.
Tôi cười hì hì ngẩng đầu nhìn của bọn họ, cười hì hì nói: “Tôi muốn sinh nhật!” Nói xong hai ông bà cùng nhau sửng sờ, khóe mắt ươn ướt.
Mẹ tự tay nướng cho tôi một cái bánh ngọt, ba đích thân điều chế cho tôi một ly rượu cocktail, còn bạn học Đại Oai đa tài đa nghệ thì bị tôi buộc phải biểu diễn ca múa.
Bao nhiêu năm, đã bao nhiêu năm rồi…chưa từng trải qua một đêm ấm áp như vậy!
Bắt đầu mọi việc phát triển rất bình thường, sau lại pha đủ màn kịch tính. Sau khi uống không biết bao nhiêu li rượu, ba đột nhiên quỳ rạp xuống trước mặt mẹ cầu xin tha thứ, còn mẹ thì gào khóc…
Đại Oai không chút do dự một phát nắm lấy tay tôi, dắt tôi đi ra khỏi tiệm.
Cái tiệm này nằm ở trên con đường Canal St, vô cùng náo nhiệt, từ những trang sức đẹp mắt nhất cho đến những vách tường mái hiện tồi tần nhất; từ những quán ăn có vị trí đẹp nhất đến những quán đồ cổ thần bí nhất…Mặc dù trên cả con đường tràn ngập dân nhập cư đủ các loại màu da, quốc tịch, nhưng nhiều nhất vẫn là đồng bào da vàng tóc đen.
Tôi mặc cho bạn học Khương nắm tay, nắm thật chặt, ở trên đường bước chầm chậm, từ chợ mỹ thuật Peal Paint lùng được một số đồ nho nhỏ đang hạ giá, sau đó đi dạo “trung tâm thương mại Châu Giang” vô cùng thân thiết, mua một cái đèn Ⱡồ₦g giấy truyền thống, xách trên tay thoáng đung đưa một cái; đặc đặc biệt biệt đến cửa hàng ngầm hưởng thụ một lần massage thoải mái, sau đó tôi bộc phát nói: “Chúng tôi đi chùa đi?”
“Đây là ngày lễ Giáng Sinh chứ có phải là phật đản đâu trời…” Bạn học Đại Oai bất đắc dĩ nhìn tôi, nhưng cuối cùng vẫn theo tôi đến một ngôi chùa gần đấy. Sự thật chứng minh, trong đêm đi dạo chùa, không phải là sở thích của một mình tôi. Ngoài cửa chùa ở trên ngã tư đường bày đầy cây thông Nô-en, mà trong chùa hương khói vẫn nghi ngút. Một vị nữ sĩ đang thắp hương nghiêm trang nói cho tôi biết: “Làm thần tiên đã lâu, nên đều là bằng hữu. Sinh nhật Chúa Giêsu, Phật tổ cũng nên đem quà đến. Vừa lúc cùng nhau thắp hương, cùng nhau khấn nguyện, không chừng tâm tình thần tiên tốt, nguyện vọng này cũng dễ thành!”
Cái gì gọi là thế giới đại đồng ấy nhỉ? Tôi nghe mà vô cùng bái phục, thật sự cảm giác mình quá OUT.
Khi chúng tôi vất vả lắm đi về được quán ăn của cha dượng, mơ hồ thấy trước tiệm có một người đang đứng. Bóng đêm đặc quánh, từ xa nhìn lại, chỉ là một bóng dáng nhạt nhào, nhưng trong nháy mắt tôi cảm thấy đầu váng mắt hoa, khẩn trương nắm tay Đại Oai, quay đầu lại, nói: “Chúng ta đi dạo tiếp, đi dạo tiếp đi…”
Tôi hoài nghi mình lại phát bệnh, bởi vì mặc dù khó nhận ra gương mặt, nhưng chỉ liếc một cái thì tôi đã biết đó là Lương Trạm. Anh chẳng phải đang ở San Francisco cùng Viện Viện sao…Không thể nào, không thể nào tới đây được đâu!
Đi ra mấy bước, tôi cảm thấy mình càng ngày càng sợ, ngã vào trong lòng Đại Oai, khó khăn hỏi: “Phía trước cửa tiệm của mẹ mình…có người không?”
Đại Oai quay đầu lại nhìn kỹ nhìn, nói: “Đâu có ai đâu…”
Tôi gật đầu, mệt mỏi gật đầu, nói: “Mình mệt rồi…” Bị Đại Oai đập một cái thật mạnh vào trán: “Mệt rồi mà còn đi về phía này hả…?”
Tôi nhảy dựng lên đánh cậu ta: “Cậu chán sống rồi ạ, lại dám đánh mình…” Hai người cãi nhau ầm ĩ chạy về phía trước cửa hàng, quả nhiên không có ai. Tôi quay đầu, nhìn về bóng tối phía trước, có cảm giác kỳ dị, tựa như đối diện với một ánh mắt ẩn nấp, dịu dàng mà ưu thương……