Nếu như trong cuộc đời của mỗi người đều đã được định trước là không thể tách rời một thứ gì đó, thế thì, không thể nghi ngờ gì nữa, với tôi mà nói “Rượu” chính là một thứ như vậy — trong cuộc đời của tôi việc khó khăn nhất chính là chống lại sự cám dỗ, mê hoặc của chất cồn trong mỗi loại rượu!
Trước khi ra nước ngoài, ở quê cha tôi là một chuyên gia điều chế rượu cao cấp cho một tập đoàn rượu nổi tiếng của nhà nước, cho nên, nếu thực sự muốn tìm hiểu lại “lịch sử uống rượu” của tôi, quả thực không tốn một chút sức lực nào vẫn có thể tìm hiểu lại kể cả từ thời sơ sinh.
Lúc được cha bế ngồi trên đùi, thấy đầu chiếc đũa treo cao đang dẫn từng giọt từng giọt rượu cuối cùng vào bình, sau khi biết leo trèo, thì thường xuyên ra ra vào vào phòng làm việc của cha. Một căn phòng không lớn lắm, bày rất nhiều chai lọ, thủy tinh trong veo màu xanh, gốm sứ màu trắng tinh tế, nắp bình là hình đứa bé gái đầu trái đào nghịch ngợm, ngón tay chăm chú gảy đàn đúng là mỹ nhân có một không hai… Ánh sáng lấp lánh của thủy tinh, những dụng cụ có hình dáng kỳ lạ, cổ dài miệng ngắn, như dây mây chạm khắc trên tranh gỗ… Chất lỏng trong các bình so với nước suối màu ngọc bích lại càng trong suốt hơn. Cảm giác những bình thủy tinh sáng lấp lánh tinh khiết êm dịu, dọc theo các loại bình khác nhau, từ bình gốm sứ tinh tế, đến các bình rượu từ từ chảy xuống, tiếp theo là từng cái từng cái dụng cụ có những hình dáng khác nhau, sự va chạm của một thế giới mùi thơm — cha tôi nói, uống rượu, cũng là một nghệ thuật.
Trong lịch sử cô độc dài đằng đẵng về sau, tôi lại phải cố gắng đấu tranh với cái loại nghệ thuật siêu hình này, nhưng có vẻ quá mức xa xỉ, chỉ có thể dừng lại ở chân núi cao ngất ngẩng mặt ngưỡng mộ.
Cũng chính vì ngày trước sống bằng nghề pha chế rượu, nên ngày hôm đó, tôi mới có thể đồng ý đi theo Kim Quang tới buổi tiệc rượu ở hội sở kia!
Sau này tôi thường xuyên suy nghĩ, cái gọi là duyên phận, rất có thể là được treo trên đỉnh một đám mây, sớm muộn gì cũng phải hóa thành mưa rơi xuống, chỉ là đến tột cùng là vào khi nào, ở chỗ nào, lấy cách thức gì để rơi xuống mà thôi. Ẩn chứa điều kỳ diệu nhất, đó chính là mây mưa của chính mình, cũng không phải dễ gì mà ta có thể biết được.
…
Ngày hôm đó, vì giải quyết vấn đề kế sinh nhai trong thời gian tới, tôi trốn viện thành công. Sau khi quấn lấy Kim Quang, liền hết sức phát huy tinh thần đeo bám không biết sợ không đạt được mục đích thề không bỏ qua, anh ta đi một bước tôi liền theo một bước. Ngay cả khi anh ta vào nhà vệ sịnh, tôi cũng kiên quyết không rời đứng trông ở ngoài cửa. Khi tôi cần đi nhà vệ sinh thì nhất định sẽ đem túi xách giao cho anh ta cầm giúp.
Cuối cùng, anh ta bị tôi quấn lấy suốt cả một buổi chiều, không còn cách nào khác, rốt cuộc cúi đầu mỉm cười, đưa tay ra với tôi, nói: “Cô Lỗ, tối nay, mời cô đi cùng tôi tới tham dự một bữa tiệc rượu được không?”
Tôi lập tức đỏ mặt, theo bản năng muốn từ chối, nhưng mà anh ta nói là tham dự tiệc rượu đó nha! Từ nhỏ tôi đã không ngừng “mơ ước” tới việc được tham gia một bữa tiệc rượu a! Đang trong lúc do dự, lại nghe thấy Kim Quang nói một câu khác: “Trong tiệc rượu có rất nhiều người quen biết, có khả năng tôi sẽ giới thiệu được cho cô một công việc không tồi cũng nên!”
Suy nghĩ một lúc, rốt cuộc tìm được niềm hi vọng trong lời hứa hẹn, còn có gì mà không đồng ý chứ? Tôi cười: “Cảm ơn Kim đại ca!”, theo bản năng cúi đầu nhìn chiếc áo khác màu xanh bản thân đang mặc.
Kim Quang cười: “Có cần tôi cho người mang đến cho cô một bộ lễ phục dạ hội không?”
Tôi đang nghĩ nghĩ, liền giương mắt nhìn Kim Quang, nghiêm túc nói: “Thân phận đi dự tiệc hôm nay của tôi, chắc không phải là đóng giả làm thiên kim tiểu thư của một tập đoàn nào đó chứ?”
Kim Quang gật đầu.
Tôi còn nói: “Nếu có người nào đó quyết định nhận tôi vào làm việc, cũng chủ yếu là do nể mặt anh, chứ không phải là do dáng vẻ hay diện mạo của tôi đúng không?”
Kim Quang lại gật đầu
Tôi lại hỏi: “Kim đại ca, nếu công ty của các anh nhận một nhân viên vào làm việc, bình thường đều muốn người đó ăn mặc trang điểm lộng lẫy hay muốn người đó chăm chỉ làm việc thật thà và giản dị?”
Anh ta nghĩ nghĩ, mỉm cười, nói: “Nhân viên đó không nên đặc biệt quá, cũng không nên quá rực rỡ!”
Tôi đưa ra kết luận, ngẩng đầu nhìn anh ta, mỉm cười, nói: “Dù sao có mặc long bào vào cũng không thể thành thái tử, chỉ cần Kim đại ca anh không sợ mất thể diện, thì bổn cô nương liền cứ thế này mà đi, ai sợ ai chứ?”
Kim Quang cười ha ha, nói: “Tôi phải giới thiệu thân phận của cô với người khác như thế nào đây?”
Tôi giả làm mặt quỷ, tười cười nói: “Chỉ cần anh đẩy mạnh việc tiêu thụ tôi ra bên ngoài thành công, thì nói tôi là sát thủ, oan gia, công chúa gặp nạn, em gái, em họ, người giúp việc… đều được hết!”
Kim Quang vừa cười vừa đứng lên, nói: “Vậy đi thôi, cô em gái xinh đẹp của tôi!”
Tôi nghe xong mặt liền nóng lên, nói: “Gọi là em họ đi!”. Ngoảnh đầu lại, nghe xong Kim Quang dường như vô ý nói một câu: “Lỗ Tây, chưa có người nào từng nói với cô rằng cô rất đẹp sao?”
Tôi bỗng nhiên sững sờ tại chỗ, không nói gì, đứng ngây người một lát, nghe thấy Kim Quang nói: “Đi thôi, lên xe nhanh đi, sao lại đứng bất động như thế?”
Tôi bỗng nhiên hiểu ra, vừa rồi là anh ta nói đùa với tôi mà thôi, trong nháy mắt liền thả lỏng người, mặc dù cảm giác hơi có chút mất mát, nhưng mà tôi đã sớm chấp nhận số phận của mình rồi, chấp nhận việc mình chỉ là một hạt bụi nhỏ bé nhất trên thế gian, cho nên, tâm trạng không đến mức ảnh hưởng lắm, một sát sau, liền hứng trí bừng bừng mở miệng: “Kim đại ca, mục đích của bữa tiệc rượu là gì vậy?”
“Cũng chỉ là gặp gỡ mấy người quen thôi, nhưng, cũng có mấy người thanh niên tài tuấn (tài gỏi và anh tuấn) lại có thân phận lớn đó!” Kim Quang liếc mắt nhìn tôi một cái, cười ha ha, hỏi: “Thế nào, có muốn tôi giới thiệu vài người cho cô làm quen không?”
“Nghe được đó, cảm ơn Kim đại ca!” Tôi gật đầu. Vốn dĩ đi đến đây chính là muốn tìm được một công việc, nếu có thể quen biết được thêm vài người cũng là chuyện tốt. Đợi một chút, lại có chút hơi tò mò hỏi anh ta: “Bình thường trong tiệc rượu sẽ có những loại rượu gì?”
“Cô hi vọng có loại rượu gì?” Kim Quang nhìn tôi, khẽ cười
“Tất nhiên càng nhiều càng tốt rồi!” Tôi nghĩ nghĩ, có chút chờ mong hỏi: “Có nhiều thanh niên tài tuấn tham dự, vậy sẽ vuông đầu vuông não ‘ John đi đường’; chững chạc và hào phóng ‘Glenfiddich’; hoặc là… ‘núi nhiều lực’?”
Kim Quang có chút kinh ngạc, nói: “Ồ, cô thích rượu whisky sao?”
“Rất thích là đằng khác!” Tôi chớp chớp mắt, ba hoa nói: “Nếu anh đưa cho tôi mấy chén rượu nho cùng lúc, chỉ ngửi thôi tôi cũng có thể nhận ta loại nào là Riesling, loại nào là Chardonnay, loại nào là Gewurztraminer…”
Lúc này, Kim Quang rốt cuộc không nhịn được nữa nghiêm nghị hỏi: “Thật sao?”
Tôi cười: “Giả đó!”
Nhưng mà Kim Quang vẫn tin là thật, nói: “Cô bé như cô dường như có không ít kiến thức và sự hiểu biết về rượu thì phải?”
“Không có đâu, cũng chỉ là hiểu biết một chút thôi!” Tôi khiêm tốn nói.
“Một chút là bao nhiêu?”
“Chính là cái gọi là ‘rượu đỏ xứng thịt hồng, rượu trắng xứng thịt luộc’ gì đó…”
“Thịt luộc là cái gì?”
“Thịt chế biến xong sau đó có màu nhạt chẳng hạn như hải sản, sò biển, thịt gà…”
“Tất cả những thứ đó rượu trắng đều thích hợp sao?”
“Cũng không phải như vậy!” Tôi nghĩ nghĩ, nói: “Việc này, cũng tùy vào cảm giác cách kết hợp của người dùng, ví dụ như rượu vang của Anh, chua mà không ngọt, thích hợp với một số thức ăn nhẹ thì sẽ ngon miệng, nếu như là rượu vang của Burgundy, có hương vị đậm đặc một chút, thì thích hợp với phô mai sữa tươi đun nấu với cá, sò hến. Ừm… Nếu phương pháp nấu nướng tốt một chút, nấu với cá tầm cũng được; Nếu một số rượu có hương vị nồng đậm hơn, thì tốt nhất là kết hợp với thịt kho tầu và nước ướp…”
“Cô thích rượu đỏ sao?”
“Bordeaux, Alsace rất nhiều hương vị giống như vậy nữa…”
“Sâm banh thì sao…?”
“Rose Vintage…”
“Đã uống qua rượu Cocktail chưa?” Cuối cùng Kim Quang hỏi
Tôi trầm mặt, một lúc, ngẩng đầu nhìn anh ta, cười tít mắt nói: ” Có! Trước khi mười hai tuổi, ngày nào cũng uống!”
Kim Quang vừa cười, vừa mắng tôi, nói: “Nha đầu này…” Đọc
truyện ngôn tình tại: WWW.Thichtruyen.VN
Tiệc rượu được tổ chức ở một hội sở tư nhân cao cấp, thực hiện quy chế hội viên, phải quét thẻ mới có thể vào.
Đi vào hội sở, đập vào mắt đầu tiên chính là tầng trệt nhỏ bé nhưng đẹp đẽ tinh xảo, tại nơi tấc đất tấc vàng này, trong khi chi chít thép lẫn trong giữa rừng cây um tùm, tầng trệt nhỏ bé này có dáng vẻ như “Gà đứng trong bầy hạc”, tỏ ra “vô cùng nổi bật, hoa thơm cỏ lạ”. Xung quanh gian phòng, là một hồ nước sâu màu xanh ngọc bích, được ánh hoàng hôn từ từ chiếu rọi vào nhuộm thành màu tím nhạt, giống như một tấm thủy tinh cao cấp, cảm giác mát lạnh thấm dần vào trái tim người ta, phía trên bờ hồ lại là mặt cỏ tươi non ấm áp tạo cho người ta cảm giác không đành lòng rời bước khỏi nơi này, ở một nơi lạnh lẽo như phía bắc Trung Quốc này, không biết phải tốn bao nhiêu sức người sức của mới có thể giữ gìn được cảnh sắc đẹp đẽ như vây. Dọc đường đi không thấy hề đèn đường, nhưng lại ngập tràn các loại màu sắc êm dịu, được chiếu ra từ màu xanh biếc trong ánh mắt chim cú mèo trong giữa những chùm hoa bìm bìm được treo trên góc phòng, bên lề đường trồng nhiều cây nấm lớn màu đốm… Yên lặng không một tiếng động, hơi nước nhẹ nhàng tràn ra từng đợt từng đợt, hòa lẫn trong không khí, tạo nên một khung cảnh xinh đẹp kiều diễm
Những người tham dự tiệc rượu, tất nhiên đều là các quý ông, quý bà được gọi là “tầng lớp trên của xã hội”. Tôi không thích bám theo đám người này, biết rõ những người trước mặt này đều là những người có thân phận cao quý, bình thường chỉ sợ khó mà gặp được, bất đắc dĩ tôi đưa mắt nhìn đi, tất cả đều xa lạ, không quen biết, hoàn toàn không tìm thấy cơ hội “bắt chuyện”, nhưng trái lại cùng lúc càng thấy có mặt đủ các loại người. Ánh mắt tôi dần dần cũng bị những bộ lễ phục màu sắc đẹp đẽ, tinh tế trên người những vị phu nhân tiểu thư kia thu hút.
Hơn mười năm tôi vùi đầu vào học tập, gian khổ đến trường, chưa bao giờ thực sự nhìn thấy những bộ lễ phục hàng hiệu nổi tiếng như vậy. Nhìn thấy Kim Quang tìm người ta nói chuyện phiếm, tôi liền tranh thủ cơ hội lén lút rời khỏi anh ta, tự động trà trộn vào trong đội ngũ những người phục vụ, giúp họ đổi rượu lấy điểm tâm ngọt, dựa vào mấy người phục vụ, đi đi lại lại thăm quan.
Lúc đầu những người phục vụ còn khách sáo, sau khi thấy tôi làm việc vô cùng có thứ tự, phối hợp lần lượt từng món điểm tâm ngọt cũng có vẻ thích hợp, thì không ngăn cản nữa, chỉ mỉm cười nói: “Cảm ơn Kim tiểu thư!”
Kim tiểu thư?!
Trên đầu tôi luẩn quẩn những vòng tròn.
Được rồi, ai bảo tôi là “em họ” của Kim Quang chứ?
Tôi nhìn trên đồng phục của những người phục vụ đều có thêu bốn chữ “Kế hoạch Mậu Nguyên” trong lòng liền xuất hiện nghi ngờ, hỏi bọn họ có phải là đến từ công ty Mậu Nguyên chuyên tổ chức tiệc rượu hay không. Quả nhiên, người phục vụ nói, hiện tại hầu hết các khách sạn lớn đều thiếu đội ngũ nhân viên phục vụ chuyên nghiệp nhất là trong các buổi lễ long trọng, các buổi tiệc rượu, các buổi tiệc cưới, công ty đều tìm cách ký hợp đồng, cuối cùng hai bên chia nhau ra làm.
Tôi nói bóng nói gió dẫn dắt người phục vụ nói chuyện, tự trong đáy lòng hình thành một ý nghĩ — có thể xem xét làm công việc bán thời gian này một chút? Kỳ thật, bởi vì “tình yêu” khó có thể dứt bỏ của tôi đối với loại thức uống giống như rượu này. Ngay từ năm học đầu tiên, khi vừa mới nhập học, cũng đã từng đi làm thêm trong một số quán bar. Chỉ là do cảm thấy quán bar là nơi hỗn loạn, không thích hợp lâu dài cho nữ sinh thường xuyên lui tới, nên mới chuyển sang làm người phiên dịch. Nhưng nếu có thể nhờ vào quan hệ của Kim Quang vào làm trong công ty kế hoạch Mậu Nguyên, giữ chức “nhân viên phục vụ tiệc rượu”, không giống như làm việc trong quán bar. Dù sao “tiệc rượu” cũng cao cấp hơn, là nơi con người có giá trị hơn, thu nhập cũng tốt hơn, an ninh so với quán bar cũng an toàn hơn…
Ngẩng đầu lên, nhìn thấy Kim Quang đã đi đến, kêu tôi uống rượu. Tôi nghiêm túc hỏi anh ta: “Kim đại ca, anh có biết giám đốc công ty ‘Kế hoạch Mậu Nguyên’ là ai không?” Tôi nói qua suy nghĩ của mình.
Kim Quang cười, nói: “Cô nói thật đó chứ!” Nhét vào trong tay tôi một ly rượu, hỏi: “Là loại Riesling? Chardonnay? hay Gewurztraminer?”
Tôi sửng sốt, lại nghe thấy anh ta nghiêm túc nói: “Ít nhất cũng phải cho tôi biết là lời nói của cô có thể tin tưởng được chứ…”
Tôi choáng váng! ngẩng đầu liếc mắt nhìn anh ta một cái, rốt cuộc hiểu được cái gì gọi là “Ỷ thế Hi*p người”, nhìn dáng vẻ thản nhiên của anh ta bây giờ, chính là đã nắm được “điểm yếu” đó sao? Vừa nãy tôi đã rất nghiêm túc thanh minh rằng lúc đó là tôi ăn nói linh tinh rồi nha! Thật sự, thật sự là ăn nói lung tung mà! Nói rằng, tôi thực sự có bản lĩnh chỉ cần ngửi mùi của rượu nho cũng biết rượu nho được sản xuất từ cây nho trồng ở nơi nào, bây giờ dùng vẻ mặt tội nghiệp cầu xin anh ta sao?
Tôi chớp chớp mắt mấy cái, đặc biệt vô tội nhìn anh ta, gằn từng tiếng từng tiếng mà nói: “Rượu, tam, tiên[1]”
[1] Rượu tam tiên: Ám chỉ một câu nói thô tục .
“Phụt…” Anh ta liền phun ra ngụm rượu đang uống trong miệng xuống đất…
Là người của tập đoàn Lương thị, Kim Quang tham dự buổi tiệc rượu hôm nay được giao cho trọng trách “kết thân” với những người khác, cho nên cũng không có nhiều thời gian để nói chuyện tán gẫu cùng tôi, dừng lại nói với tôi mấy câu khá dễ chịu, cười một cái, liền rời đi.
Tôi nhanh chóng chọn một chiếc đĩa chứa điểm tâm ngọt, tùy ý liếc mắt nhìn những người phụ nữ xinh đẹp lộng lẫy xung quanh đang uống rượu một cách tao nhã, ít nhiều cũng có cảm giác bùi ngùi. Trái lại, rượu bày trong tiệc rượu thực sự là hảo hạng, đầy đủ các loại hết sức phong phú, nhưng lại không có cách nào khác những người phụ nữ ở đây thực sự rất “tao nhã”. Khi mở miệng cười chỉ có thể mỉm cười, vừa vặn lộ ra bốn chiếc răng; bước đi cũng phải giữ cho không được nhanh không được chậm, để tránh cho “chiếc áo phù phiếm” lộ ra vẻ lẳng lơ ngả ngớn; nhưng cũng không được quá “cứng nhắc rập khuôn” không có vẻ hấp dẫn. Hơn nữa điều quan trọng nhất đó chính là – rượu chỉ có tính tượng trưng, chỉ được nhẹ nhàng nhấp một chút một chút, nhưng thực ra có nhiều tình huống, cũng chỉ là hơi hơi chạm môi một chút mà thôi!
Thực ra tao nhã cũng không phải là không tốt, nhưng thực sự từ lâu lắm rồi tôi không uống qua một chút rượu nào hết, giống như bây giờ sau khi nhìn những người ở đây, liên tục “khẽ nhấp” qua vô số những loại rượu hảo hạng một cách phí phạm như vậy, trong lòng tôi liền xuất hiện sự thất vọng cùng tức giận, không ngừng hiện lên cảnh đại chiến giữa Bắc Kiều Phong với Tụ Hiền sơn trang, “mười bước Gi*t một người, nâng chén bất lưu không” tiêu sái dũng cảm… Đang trong lúc mải mê suy nghĩ lung tung, lờ mờ nhìn thấy một người đàn ông đi tới, nhìn không được rõ lắm, đưa tay lấy một chiếc đĩa đựng trái cây chuyển ra, một lúc lâu, cũng người nào đón lấy không có, cũng không để ý nhẹ nhàng bâng quơ thổi qua một câu: “Cô đang uống rượu tam tiên sao?”
“Phụt…” Lần này lại đến lượt tôi phun.
Trong khoảng thời gian này, tôi thường xuyên liên lạc chuyện trò với Kim Quang, vì vậy tình cảm qua lại tương đối tốt, mới có thể nói mấy câu chuyện đùa vui thô tục nhỏ này cũng không sao hết. Nhưng bị một người đàn ông không quen biết nghe được, có chút không phù hợp lắm, mà người đàn ông trước mắt này rốt cuộc là vị thần tiên nào, lén lút mai phục ở bên cạnh “nghe trộm” tôi và Kim Quang nói chuyện cũng không sao, nhưng không thể ngờ lại có thể vân đạm phong khinh[1], đi đến trước mặt tôi, hỏi ra câu này…
[1] Nghĩa là nhẹ nhàng, thanh thản
Nhưng tôi là một cô gái một cô gái a!
Tôi thật sự có cảm giác hai má có hơi hơi nóng lên, cúi đầu, tránh ánh mắt của anh ta, hết sức tập trung gắp các món điểm tâm ngọt, cẩn thận bỏ vào trong đĩa, vội vàng đưa qua cho người phục vụ, cố ý không chú ý đến sự tồn tại của anh ta. Rất lâu sau, thấy anh ta vẫn còn đang đứng ở đó, không có ý định rời đi, tôi rốt cuộc không thể không ngẩng đầu lên, nhìn anh ta cười cười, nói: “Thời tiết hôm nay không tồi ha…” Nhìn thấy rõ dung mạo của anh ta, trong lòng không nhịn được mà thầm khen một tiếng “Đẹp trai quá!”
Đứng ở trước mặt, là một người đàn ông mặc một chiếc áo len đan, quần dài màu vàng nhạt, khoảng hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, dáng người rất cao, nước da sẫm màu, ngũ quan vô cùng xinh đẹp tinh tế… Cái này, cũng không phải là tôi cố ý quan sát kỹ như vậy đâu.
Chẳng qua là do hoàn toàn không giống với sự tưởng tượng của tôi mà thôi… Vốn dĩ tôi cho rằng vừa rồi bản thân mình được một người không khôn ngoan lắm đến bắt chuyện – nếu đối phương lại trai đẹp, loại khả năng này chắc chắn là “Không”
Vậy thì… Tại sao?
Tôi tiếp tục giả bộ cúi đầu vào đĩa đựng trái cây, quyết tâm lấy bất biến ứng vạn biến.
Ai ngờ, anh ta lại nghiêng người dựa vào cái cột bên cạnh trên hành lang, chăm chú nhìn tôi làm việc, cũng không mở miệng nói chuyện, cũng không rời đi.
Ít nhiều có vài phần xấu hổ, nói thật, tôi không quen bị người khác nhìn chằm chằm như thế!
Sắp xếp lại vài cái khay, tôi có chút khó chịu không thể chịu đựng được nữa, rốt cuộc lại ngẩng đầu lên nhìn anh ta, tìm chuyện nói: “Hội sở này không tệ nha!”
“Đương nhiên!” Anh ta cười: “Đi khắp cả nước cũng không tìm được mấy hội sở đắt đỏ như thế này đâu!” Cuối cùng cũng di chuyển ánh mắt, dường như ngắm nhìn những ánh sáng lấp lánh của những tòa nhà cao ốc từ phía xa xa qua khung cửa sổ kia, lại nhàn nhạt mở miệng hỏi tôi: “Tại sao cô không mặc lễ phục dạ hội?”
“Còn anh?” Tôi ngẩng đầu liếc mắt nhìn anh ta một cái, hỏi: “Tại sao anh không mặc đồ âu phục?” Tôi đưa mắt nhìn một vòng xung quanh, khỏi phải nói, toàn bộ những người xung quanh, thực sự cũng chỉ có hai chúng tôi mặc quần áo bình thường, khó trách anh ta lại tới tìm tôi nói chuyện. Trên cơ bản, loài người là một loại hình thái xã hội động vật, ở trong một hoàn cảnh không quen thuộc, đều có bản năng nhanh chóng tiếp cận đồng loại! Đúng vậy không? Đây chính là nguyên nhân anh ta tìm tôi nói chuyện đó sao?!
Anh ta cười một cái, nhỏ giọng nói: “Tôi là lén trà trộn vào đây…”
Tôi cười, cũng nhỏ giọng nói: “Bắt tay!”
Kết quả, anh ta thực sự tiến lên phía trước, đưa tay phải ra, cầm lấy tay trái[2] của tôi.
[2] Trong công việc, xã giao người ta thường bắt tay phải, nhưng nếu tình cảm thân thiết người ta dùng b tay trái để bắt tay.
Tôi sửng sốt, đột nhiên rụt tay lại theo bản năng, ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt hết sức ngạc nghiên của anh ta, lại nhanh chóng đưa tay phải ra, hời hợt chạm tay vào tay phải của anh ta một chút nói: “Hân hạnh!” Tận trong lòng tôi có chút lo sợ, không biết động tác vừa rồi của anh ta rốt cuộc là do cố ý hay vô tình. Chúng tôi mới gặp mặt nhau lần đầu tiên, không ngờ anh ta lại có thể rất tự nhiên bắt tay trái của tôi như vậy… Ngẩng đầu nhìn lại anh ta một lần nữa, tin chắc rằng là do bản thân quá nhạy cảm mà thôi – một người đàn ông đẹp trai như vậy, bất luận đi đến đâu cũng thuộc loại đẳng cấp “nổi tiếng”. Hơn nữa còn thuộc loại cao nhất, không biết có bao nhiêu người con giá sẵn lòng lấy lòng nịnh hót anh ta, tại sao lại phải đi chiếm cái tiện nghi nho nhỏ của tôi chứ?!
Nghĩ như vậy, trong lòng liền thoải mái!
Anh ta tiện tay cầm lấy điểm tâm trên bàn bỏ vào miệng, mơ hồ không rõ hỏi tôi: “Tại sao cô không uống rượu cùng mấy đại gia kia?”
Tôi cười, nhỏ giọng nói: “Thân phận hôm nay của tôi là nằm vùng, tính trà trộn vào hội sở này để tìm một việc làm trong một công ty nào đó!”, tiếp đó hỏi anh ta: “Còn anh?”
“Tôi có tuổi rồi, sức khỏe có hạn, chỉ có thể đứng yên một chỗ làm việc…” Ngữ điệu của anh ta hết sức đáng thương.
Thì ra đúng là vì công việc nha, thực ra nhìn dáng vẻ của anh ta làm tôi có chút cảm giác hơi giống học sinh. Chỉ là… một người tuổi tác như thế này lại là ông già, thực sự làm cho mọi người làm sao mà chịu nổi.
Tôi không nhịn được cười “Hì hì”, nói: “Vậy phiền ông giơ cao đánh khẽ, chiếu cố cho cái người nhỏ bé này một công việc nho nhỏ đi!”
Anh ta cười, nói: “Cô đã từng làm qua những dạng công việc như thế nào vậy?”
“Phiên dịch này, tiếp thị này, gia sư này… Quên mất…anh thì sao? Tại sao anh lại trà trộn vào đây?”
“Tôi chưa từng thấy qua nhiều rượu ngon như vậy!” Anh ta nói xong, làm như thật: “Hơn nữa, những món điểm tâm ở đây ăn rất ngon!” Anh ta vừa nói, vừa cầm lấy một miếng bánh chanh xốp giòn vàng óng ánh, cắn một một nửa, ăn nhót nhép.
Ăn thực sự rất ngon sao! tôi bị cám dỗ nghiêm trọng, cũng cầm lấy một cái bánh hạnh nhân ở trong tay, cắn “răng rắc” một cái thật mạnh, chớp chớp mắt, nhìn anh ta cười.
“Chờ lúc khi cô trà trộn vào đây thành công, nhất định phải phối hợp với tôi a!” Anh ta hút một ngụm nước trái cây, nhìn tôi cười cười.
“Trong tiệc rượu lại uống nước trái cây, ông đúng là rất quê mùa nha!” Tôi không biết tại sao, cảm thấy nói chuyện với người này đặc biệt thỏa mái, không hề ý thức mà bắt đầu trêu chọc anh ta
Kết quả của việc trêu trọc là, anh ta xoay người cầm một chai rượu, rót đầy hai cái ly, lấy một cái ly đưa qua cho tôi, sau đó anh ta cầm lấy cái ly còn lại, nâng ly uống “Ừng ực” một hơi hết tất cả rượu chứa trong ly mà mặt không đổi sắc… Con sâu rượu trong người tôi liền bị làm cho thức tỉnh, bị thức tỉnh đến mức nghiêm trọng a a a a…
Tôi cũng cầm ly rượu lên, uống “Ừng ực” một hơi, mặt không đổi sắc đem toàn bộ rượu trong ly uống hết, nhìn anh ta cười cười, sau đó hai chúng tôi nhìn nhau, vẻ mặt có chút kỳ quái, không có lời nào để miêu tả chính xác được, chần chừ một lúc, lại trăm miệng một lời cùng nhau nói: “Rượu này chỉ được mã bề ngoài là đẹp thôi đúng không?”
Nhìn nhau! Cười…
Sau đó -
“Công ty kế hoạch này đúng là giở trò bịp bợm…”
Nhìn nhau! Cười…
Lại sau đó -
“Nhưng mà làm thực sự rất giống nha…”
Lại nhìn nhau! lại cười…
Mỗi câu nói ra đều giống như lời thoại được tập luyện từ trước vậy, vô cùng ăn ý, vô cùng có thứ tự?! Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, ở trong ánh mắt nghiêm túc của anh ta đọc ra được hai chữ “tri kỷ”. Sau đó, anh ta nói một câu: “Đi thôi! Chúng ta đi đến chỗ khác tiếp tục uống…”
Lời mời bất ngờ này, không thể không phủ nhận, có chút mê hoặc! Nói thực ra, với tửu lượng của tôi mà nói, bất kể uống rượu với ai cũng đều không quá lo lắng. Chẳng qua là…
Dường như anh ta hiểu được sự khó xử của tôi, liền mỉm cười nói: “Cô chọn địa điểm đi. Chúng ta đến chỗ cô quen uống rượu!”
Ách… Còn rất chu đáo nữa chứ!
Lời từ chối đã chực chờ từ trong miệng xông ra, liền bị chặn lại, nuốt trở lại, tôi cười, vừa để bản thân tỏ ra vô cùng cẩn thận để ý, vừa tỏ ta hiểu sự chu đáo của anh ta. Ho khan hai tiếng, trong đầu tôi vẫn còn lo lắng việc có nên nhận lời mời này hay không, trong đầu đã không ý thức mà bắt đầu nhớ đến mấy người… ở quán bar trước kia tôi từng làm. Trong đó có một quán bar, cách chỗ này không xa, bà chủ là “Chị chuồn chuồn” rất nghĩa khí, ở đó là địa bàn của cô, nên không phải suy nghĩ đến chuyện an toàn.
Vậy thì -
Có nên nhận lời mời này không? Bản thân chỉ cần chú ý…uống ít rượu một chút… Nhưng mà… Coi như xong! Cẩn thận không mắc sai lầm lớn…
Những tiếng xôn xao ầm ĩ cắt ngang suy nghĩ của tôi, ngẩng đầu lên nhìn thấy từ phía xa một người mặc âu phục đi giày da từ cửa đi vào, hình như có khá nhiều người đi vào, loáng thoáng nghe thấy có người nói nhỏ: “Ô, người của tập đoàn Lương thị đến đây thật là đông nha…”
“Mấy trợ lý của Lương tiên sinh đều ở đây, bên trong này, rất có thể là chính là…?!”
“Lương tiên sinh rất ít khi xuất hiện ở nơi đông người, chắc đây là lần đầu tiên chính thức tham dự tiệc rượu đó…”
“…”
Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy Kim Quang đón một đống người đang đi tới.
Nói như vậy… Vị Lương tiên sinh vô cùng cao quý kia, rốt cuộc đã đại giá quang lâm rồi sao?!
Tự trọng đáy lòng tôi nhìn không được cười lạnh, không chút do dự ngẩng đầu lên, nói với người đàn ông kia: “Đi, chúng ta đi uống rượu…”