Tình Yêu Đang Bận, Xin Gọi Lai Sau - Chương 03

Tác giả: Trữ Tâm

Mở mắt ra, trước mặt tôi là một màu trắng tinh, mà Mộc Lan lại giống như một bà góa phụ, ngồi cạnh giường khóc lóc thê thảm: ” Lỗ Tây à, Lỗ Tây, cậu ngàn vạn lần cũng không được phép bỏ chúng tớ mà đi… Tội nghiệp bọn tớ lắm…”
Tôi dứt khoát gào lên một câu với Chương Linh Quyên: “Cậu còn không mau mau đem nha đầu ૮ɦếƭ tiệt kia đi ra ngoài cho bổn cô nương…”
Kết quả, Chương Linh Quyên cũng chỉ thong thả, ung dung đi đến, còn vô cùng tình cảm nói với tôi: “Cảm ơn trời đất, ái phi rốt cuộc nàng đã tỉnh lại rồi! Bổn vương vừa mới vì ái phi mà cho đốt mất trăm nghìn quyển sách, chôn sống hơn chục nghìn học trò, tế trời vì nàng!”
Tình cảm đến mức “Đốt sạch sách, chôn người tài” đến như vậy sao. Tôi trợn mắt nhìn hai người đang đứng trước giường, đúng là sinh không gặp thời, không biết tại sao nhìn người lại không thể nói hết bi thương.
Con bà nó, đây là thái độ của hai người đến thăm bệnh nhân đó sao?
Tuy rằng tính mạng của bổn cô nương đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng tốt xấu gì vẫn phải ở lại theo dõi điều dưỡng, thật vất vả mới chợt mắt được một lúc thì tỉnh dậy, liền bị hai người bọn họ đối đãi như vậy đó!
Hừ, hổ không ra oai, người ta lại tưởng là mèo ốm!
Tôi lập tức mở miệng: “Thái Cực… chuyện đó, không biết hai tuần học vừa qua trên lớp có ghi chép bài…”
Điều đầu tiên Chương Linh Quyên nhớ đến là chuyện trong lúc tôi “hấp hối” đã dùng hết sức, nhờ cô ấy ghi chép bài vở trên lớp hộ tôi, liền lập tức thu hồi nanh vuốt, dán sát vào tôi dịu dàng nói: “Yên tâm đi! Tớ đã nói chuyện với lớp phó học tập rồi, bạn ấy đồng ý cho cậu mượn vở để photocopy, hơn nữa, tớ còn ghi âm bài giảng trên lớp lại cho cậu nha…”
Tôi lại nhìn về phía Mộc Lan nói: “Thái Hậu… việc đó, có còn nhớ cái quán ở vỉa hè con phố đó không…”
Sắc mặt Mộc Lan lập tức thay đổi, nhớ lại trong khoảng thời gian này, tôi dưới cái lớp vỏ bị tổn thương, ngang ngược ăn vạ, mong muốn đầy trời, đem giấc mộng mỹ thực[1] từ rất lâu rồi liệt kê ra từng món từng món một, khiến cho cô ấy và bạn học Khương Tuấn Vĩ rơi vào tình trạng bi thảm, phải bôn ba khắp nơi tìm từng món một, cũng nhanh chân chạy tới, thân thiết kéo tay tôi, nói: “Tây Tây, Tây Tây, tớ đã đặt cơm ngon cho cậu rồi, có món cậu thích nhất đó, trứng gà hầm, lại còn bánh thịt nha… Nghe lời, không cần phải chạy lung tung hết đầu đường đến cuối ngõ nào đó, đối với cơ thể cậu là không tốt đâu a!”
[1] Nghĩa là thức ăn ngon.
Tôi thấy đã thu phục thành công hai vị “Hoàng Thái Cực và Hoàng Thái Hậu” thì vô cùng thỏa mãn, lười biếng duỗi chân ra, nói: “Pha trà đi…”
Chương Linh Quyên dính sát lấy tôi giọng ngọt ngào, hỏi: “Có muốn đấm chân hay không?” Giơ nắm tay lên, tung bừa vào không khí vài cái, sau đó để bàn tay lên môi của mình, nhẹ nhàng hà hơi một cái, chăm sóc cái chân của tôi, coi nó như tấm ván gỗ vậy. Gần như trong cùng một lúc đó, Mộc Lan cầm ấm trà trong tay giơ lên phía trên đỉnh đầu tôi.
Tôi lập tức đổi giọng dịu dàng, nói: “Thi*p vốn đang du sơn[2], tình cờ gặp được người tốt bụng, đun nước suối, pha trà thơm, nhưng xin Thái Cực, Thái Hậu nể mặt thi*p, cùng thưởng thức chung một chút hương vị…” Cuối cùng, còn dùng giọng nói e lệ, thẹn thùng thành công làm cho cả hai nha đầu kia tê dại chân tay, thu hồi νũ кнí, mỉm cười nói, “Tốt rồi, tớ thực sự cảm thấy lúc này Lỗ Tây đã hồi phục…”
[2] Nghĩa là ngắm cảnh đẹp trong núi.
Tôi giả làm cái mặt quỷ, nhún nhún vai bất đắc dĩ, thật khó khăn giơ cánh tay trái đã hồi phục lên, khoa chân múa tay kiểu chữ “V” một cái, hướng về phía hai cô nàng nhếch miệng cười, nói: “Ừ, đúng vậy nha…”
Hôm đó trong quá trà, bổn cô ngươi thật sự là xui xẻo mười tám đời mà nên mới bị ngã dập đầu!
Sau này, nhờ bản tin nhanh của chương trình thời sự, tôi mới biết được, thật ra đây là chuyện một người nông dân đưa vợ đi khám bệnh, bởi vì thiếu tiền, nên bệnh viện buộc phải rút kim tiêm, sau đó vợ ông ta qua đời, người nông dân kia cũng không muốn sống nữa, đã nghĩ ra một chiêu độc địa nhất, giả vờ nói vợ mình đã khỏi bệnh rồi, đem thuốc nổ giấu ở trong bình rượu đắt tiền, làm lễ vật để dặng cho vị bác sĩ trưởng khoa, hẹn gặp mặt vị bác sĩ đó ở quán trà, kết quả, đợi đến khi vị bác sĩ đó ngồi xuống, liền cho thuốc nổ nổ tung cả quán trà…
Những người có cảnh ngộ bất hạnh như vậy, ngày nào cũng xảy ra, mọi người nhìn thấy rất nhiều, cũng mệt mỏi, cho nên, chuyện này tuy rằng được đăng trên báo, nhưng không khiến cho mọi người xôn xao lắm.
Vấn đề quan trọng là ở chỗ, gian phòng của bọn họ, ở sát ngay bên cạnh phòng vệ sinh tôi đang dùng, vì thế, lúc đó, khi tôi đang ngồi xổm trong nhà vệ sinh, chỉ nghe thấy một tiếng vang “Ầm” rất lớn, ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một cây xà nhà bằng gỗ của “Phòng vệ sinh phong cách nhà tranh” bay thẳng về phía đỉnh đầu mình… gặp hoàn cảnh trời long đất lở như vậy, tôi chỉ kịp đưa tay trái lên ôm lấy đầu, sau đó trước mặt bỗng tối sầm lại, mất đi ý thức. Lúc tỉnh lại, tôi đã ở trong bệnh viện rồi, đầu vô cùng đau nhức, cánh tay trái từ vai xuống cũng bị tê dại…
Ăn cơm trưa xong, Mộc Lan và Chương Linh Quyên đều phải trở về trường để đi học, tôi lại ngủ một giấc, lúc tỉnh lại, tiện tay nhặt một quyển sách lật ra xem, lật được vài tờ, thì bị mấy tiếng gõ cửa rất nhỏ làm phiền, vừa quay đầu lại nhìn, thì thấy Kim Quang, liền mỉm cười nói: “Kim đại ca, sao anh lại đến đây?!”
Kim Quang liếc mắt nhìn tôi một cái, cười nói: “Tôi không dám không đến nha, sợ bị cô nguyền rủa cho sống không bằng ૮ɦếƭ!” nói tiếp một câu: “Lương tiên sinh cũng đến đây nữa, chắc là tôi …”
Tôi lập tức đưa tay trái lên, xòe bàn tay ra, dùng ngón trỏ tay phải để trên lòng bàn tay trái, khoa chân múa tay làm động tác “Tạm dừng” một cái, nói: “Đại ca, anh tha cho tôi đi!” nhớ tới vị tiên sinh họ Lương này tôi liền phát bực.
Chuyện ở trong quán trà hôm đó, người nông dân kia bị thiệt mạng ngay tại chỗ, nạn nhân vô tội là tôi đây không biết làm thế nào để nhận được bồi thường, đành phải nhờ Mộc Lan đến quán trà đòi nợ, nhưng bởi vì bản thân quán trà cũng không có lỗi, ông chủ đó nhất định không chịu chi trả tiền thuốc men của tôi, chỉ nói là có thể giúp đỡ cho tôi một chút gọi là trợ giúp nhân đạo.
May mắn vị “Lương tiên sinh” kia cũng biết sở dĩ tôi bị thương đều là do ở trong quán trà chờ anh ta, chủ động đem khoản phí tổn này tới chịu trách nhiệm, làm dịu đi tâm sự thầm kín của tôi. Nhưng mà, nhưng mà, nhưng mà, làm cho người ta vô cùng ngạc nhiên đó là, không biết rốt cuộc tại sao anh ta lại lo lắng đến mức xuất hiện ý nghĩ muốn gặp mặt tôi một lần, một ngày sau khi tôi tỉnh lại, liền cho người mang một lá thư nhỏ đến, nói ngày mai có thời gian rảnh sẽ đến thăm tôi, để cho tôi chờ.
{Nguồn ebook: https://www.luv-ebook.com{
Thực ra mà nói, tôi xuất thân tầm thường, bố mẹ lại gửi tôi cho người ta nuôi lớn, cuộc sống hết sức khó kanh ta, từ nhỏ đến lớn tôi cũng chưa bao giờ gặp qua người nào thực sự có phân lượn. Huống chi, lần này người ta lại giúp trả tiền viện phí, tôi nghĩ cũng nên gặp mặt một lần, nói một tiếng cảm ơn. Cho nên, lúc đầu nhận được tin này, tôi thực sự còn rất vui mừng, lễ phép nói: “Làm phiền Lương tiên sinh rồi, vậy tôi xin chờ ở đây!” Sáng sớm hôm sau, mặc kệ thương tích đau đớn, cố gắng rời giường rửa mặt chải đầu, thay quần áo cho phải phép, ngồi ngay ngắn trên giường chờ, trong lòng còn mơ hồ có chút phấn khởi… Kết quả, chờ trên giường cho đến lúc ngủ thi*p đi, đợi một mạch từ sáng sớm cho đến tối, làm cho cái eo lưng của tôi đau nhức, mệt mỏi không chịu nổi, mà vị “Lương tiên sinh” trong truyền thuyết kia từ đầu đến cuối cũng không có xuất hiện. Cuối cùng, tôi lại nhận được điện thoại của Kim Quang, anh ta lại dùng một giọng nói hết sức áy náy nói xin lỗi với tôi: “Thật xin lỗi, vốn dĩ hôm nay Lương tiên sinh định đến đây thăm cô, ai ngờ…”
Không phải là tôi không có chút thất vọng nào, nhưng mà, mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình!
Tôi cười: “Không sao, không sao, Lương tiên sinh là người bận rộn… Thật ra, cũng không cần đến thăm tôi đâu!”
Một người vốn được coi là “nhỡ hẹn”.
Một người vốn dĩ không hề mong muốn gặp có thể gặp mặt một lần lại một lần!
Không sao, thật sự không sao!
Tôi nghĩ từ nay về sau, nên thuận lý thành chương quay trở lại cuộc sống bình thường nhạt nhẽo không có sóng gió!
Nhưng mà, nhưng mà lại nhưng mà…
“Chiều nay Lương tiên sinh đến Bắc Kinh, khoảng hai tiếng nữa, xin cô Lỗ chờ…”
“Buổi tuối Lương tiên sinh phải dự bữa tiệc, chắc là sau khi tham dự xong…”
“Lương tiên sinh đang dự hội nghị, dự tính nửa tiếng nữa sẽ kết thúc, xin cô Lỗ…”
Vị Lương tiên sinh kia đối với lần “gặp mặt” này có biểu hiện khác thường nào đó, một sự ngoan cố khó có thể giải thích được, giống như luôn luôn cố gắng tận dụng mọi sự sắp xếp của lịch làm việc trong một ngày để đến đây “gặp tôi”. Bất đắc dĩ, tôi nghĩ lịch làm việc của anh ta, chắc chắn như thép lẫn thủy tinh, châm qua tuyệt đối không để lại dấu vết.
Tôi một lần lại một lần nhận được tin hẹn gặp mặt, một lần lại một lần chuẩn bị, một lần lại một lần chờ đợi, một lần lại một lần bị cho leo cây, một lần lại một lần…
Bình thường những cuộc hẹn của anh ta đều do Kim Quang nói qua điện thoại, thỉnh thoảng, cũng sẽ gửi kèm những bó hoa tươi ở giữa là một tấm thiệp tuyệt đẹp.
Cô nam quả nữ, nửa đêm gặp nhau?!
Rốt cuộc là do tôi mắc lỗi gì với anh ta hay là do tôi đã để lại cho anh ta một ấn tượng vô cùng tùy tiện?
Tôi không nói gì, mệt mỏi, không biết làm thế nào, im lặng hỏi trời!
Lúc mới nhận được điện thoại, tôi rất khách sao nói với Kim Quang: “Kim đại ca, tôi cảm thấy Lương tiên sinh rất là bận rộn, lại mất công gặp mặt tôi như vậy rất mất thời gian, thật là…”
Lúc mới nhận được hoa gửi đến, tôi liền khéo léo nhìn vị họ Lưu đẹp trai kia nói: “Anh Lưu, phiền anh nói lại với Lương tiên sinh, chuyện trị liệu lần này đều nhờ vào ngài ấy cả. Đợi khi nào tôi bình phục, nhất định sẽ đến nhà cảm ơn…”
Cuối cùng lúc tôi nhận được cuộc điện thoại, tâm trạng có chút bực dọc nói: “Kim đại ca, anh thực sự cảm thấy miễn cưỡng gặp mặt như vậy rất thú vị sao? Có phải Lương tiên sinh…”
Cuối cùng lúc tôi nhận được hoa tươi, liền oán giận nhìn vị họ Lưu đẹp trai nói vài câu: “Anh Lưu, tôi cảm thấy tốt nhất các anh nên đưa ra một thời gian chính xác, như thế này dễ dàng làm cho người ta sinh ra hiểu lầm…”
“Kim đại ca, thật sự, thật sự…”
“Anh Lưu, quả thật, quả thật…”
Chắc chắn vị “Lương tiên sinh” kia là người vô cùng kiên định thậm chí là độc tài nhất từ trước tới giờ tôi từng gặp!
Những lời nói và phản ứng của tôi hình như không có một chút ảnh hưởng gì với anh ta hết. Anh ta vẫn cần mẫn đưa đến những buổi hẹn gặp mặt cho tôi, mà tôi, chẳng qua là từ từ tích lũy đầy những “lời hẹn suông” càng ngày càng cảm thấy mệt mỏi, càng ngày càng phẫn nộ — làm sao anh ta có thể không biết giới hạn như vậy, liên tục không biết khống chế mà khiến cho tôi nhục nhã? Sau đó, lại lại tiếp tục nhận được tin hẹn gặp mặt, rốt cuộc cũng không thể chịu đựng cơn lửa giận trong lòng được nữa.
“Lương tiên sinh của các anh rốt cuộc là có ý gì? Người bình thường cũng không có đùa giỡn như vậy!”
“Lương tiên sinh của các anh rốt cuộc là đang làm cái gì cậy? Hoàng đế vi hành sao? Nực cười!”
“Lương tiên sinh của các anh bị bệnh à…”
“Lương tiên sinh của các anh…”
Rốt cuộc, có một hôm, khi vị họ Lưu đẹp trai lại cần mẫn kia thay mặt Lương tiên sinh đưa đến cho tôi những “lời hứa suông” đúng lúc tôi tháo thạch cao bên cánh tay trái, vì thế, tôi vui mừng khôn xiết, “Rầm” một tiếng, cầm bó hoa lớn quẳng lên trên người anh ta, nói: “Phiền anh giúp tôi nhắn lại với Lương tiên sinh là, tôi không muốn gặp anh ta nữa, cũng xin anh ta đừng đến quấy rầy tôi nữa! Tôi chỉ mong anh ta bệnh nặng lâu khỏi…Ừm, cũng miễn cho hai người hai nơi tương tư! Mặt khác, nếu có thể, tôi muốn gặp anh Kim Quang…” Được rồi, gần đây tôi luôn hà khắc độc đoán, dưới sự căm phẫn lại rối loạn thần kinh, nên đã dùng cái từ “hai nơi tương tư”, nhưng cũng may là ý đồ rõ ràng rằng — tôi từ chối và chào tạm biệt Lương tiên sinh của bọn họ!
Không nghĩ tới, vị họ Lưu đẹp trai kia, suy nghĩ so với tôi còn nhanh hơn, nghe tôi nói xong, không ngờ lại có thể ôm bó hoa lớn kia, lúng ta lúng túng vội nói: “Vâng, tôi sẽ đem chính xác những lời tình cảm này của cô Lỗ chuyển đến Lương tiên sinh…”
Một hơi thở bỗng nghẹn lại ở trong иgự¢… Ông trời ơi, rốt cuộc là tôi gặp phải loại người gì vậy?
Tôi trừng mắt nhìn họ Lưu đẹp trai kia. Khoảng ba giây sau, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc từ đầu đến giờ của anh ta đang có vài phần hơi xấu hổ, sự bực bội trong lòng phút chốc liền biến mất, toàn bộ đều biến thành nụ cười không cách nào kìm chế lại được, một chút cũng không thể, chỉ vào anh ta, liên tục nói mấy câu: “Anh, anh, anh…” rồi bật cười không dứt. Tôi đến cuối cùng không thể nói nói trôi chảy một câu, nhưng tâm trạng cũng tốt hơn.
Thế giới nào cũng sẽ có những điều tốt đẹp, và cũng sẽ có những điều không tốt đẹp, nên khi tức giận, hãy cười một cái, rất là tốt! Từ khi nhập học tới giờ, tôi luôn đọc những cuốn tiểu thuyết tình cảm, với mức độ nhanh nhất cùng tinh thần ăn tươi nuốt sống, bằng thái độ qua loa đại khái. Nhưng sau khi cố gắng chăm chỉ ghé vào thư viện nhìn hàng loạt những tác phẩm chuyên ngành, tôi lờ mờ hiểu ra một điều… cái gọi là bí ẩn của “Tâm lý học”, nói đến cùng, chẳng qua cũng chỉ là thay đổi cách nhìn nhận vấn đề mà thôi!
Mặc dù, tôi hiểu rất rõ, lý thuyết là lý thuyết, thực tế là thực tế, nhưng điều khó khăn nhất trong cuộc sống, đó chính là… làm thế nào mới có thể thực sự “thay đổi cách nhìn nhận vấn đề?!”

Kim Quang cứ hỏi tôi vội vàng tìm gặp anh ta như vậy đến tột cùng là có chuyện gì, tôi ngại ngùng hỏi anh ta, có thể tìm cho tôi một công việc ở trong công ty của Lương tiên sinh được không. Lý do rất đơn giản… Tôi đã nằm trên giường bệnh trong bệnh viện gần hai tháng, trên tay lại bị bó thạch cao, công việc bán thời gian lúc đầu cũng không thể tiếp tục làm được nữa, tuy là tiền viện phí do Lương tiên sinh chi trả, nhưng nếu như bây giờ xuất viện, kế sinh nhai lập tức trở thành vẫn đề lớn. Một người cho dù có bao nhiêu lý tưởng, bao nhiêu tôn nghiêm, không phải vẫn phải giải quyết vấn đề cơm áo trước tiên sao?
Kim Quang cười, nói: “Cô trực tiếp yêu cầu Lương tiên sinh bồi thường cho cô một khoản phí tổn thanh toán là không phải là xong sao?”
Tôi sửng sốt, nói: “Cái đó, cái đó, ừm, cũng không phải là do Lương tiên sinh của các anh sai người đánh tôi bị thương. Tôi cảm thấy…”
Kim Quang cắt ngang lời của tôi, cười ha ha, nói: “Trước tiên cho tôi một lý do để tôi phải giúp cô đã chứ.”
Ách… Lý do?
Tôi suy nghĩ một chút, quyết định đầu tiên nên đưa ra một liều thuốc mê[1], lập tức cười hì hì nói: “Bởi vì Kim đại ca luôn luôn giúp đỡ người gặp khó khăn, luôn có lòng nghĩa hiệp.” Thấy anh ta đứng bất động tại chỗ, tôi liền nhanh chóng đổi giọng, nói: “Bởi vì trên thực tế tôi có thể giúp công ty của các anh làm rất nhiều việc, mà tiền lương đòi hỏi lại thấp hơn rất nhiều so với nhân viên chính thức…”
[1] Chỉ những lời nói ngon ngọt, nịnh nọt.
Không có phản ứng?
“Bởi vì chuyện chúng ta quen biết chính là duyên phận, lại nói chuyện hợp ý nhau, làm việc với nhau nhất định là làm ít mà hiệu quả cao nha!”
Không tác dụng sao?
“Bởi vì các anh không cần đóng cho tôi các loại tiền như tiền bảo hiểm, tiền công đoàn, tiền trợ cấp, có thể tiết kiệm được rất nhiều tiền…”
Vẫn còn chưa đủ sao?
“Bởi vì tôi nhất định sẽ rất chăm chỉ nghiêm túc làm việc, đảm bảo xứng đáng với từng đồng mà bản thân tôi nhận được!” Tôi nuốt vài ngụm nước miếng, giả giọng đáng thương nhờ vả: “Hoàn cảnh của tôi bây giờ thực sự, thực sự sẽ bị bỏ đói mất, Kim đại ca…”
Kim Quang bật cười, nói: “Dù sao tối nay Lương tiên sinh cũng sẽ tới thăm cô mà, việc này, cô nên tự mình nói với ngài ấy đi!”
Nói như thể lần này chuyện đó sẽ thực sự xảy ra vậy…
Làm cho tôi cảm giác, tối nay thật sự có khả năng vị Lương tiên sinh kia sẽ đến đây!
Qua thời gian hai tháng dài đằng đẵng ở đây, nếu nói tôi sẽ bị anh ta cho leo cây lần nữa, tôi nghĩ tôi nhất định sẽ tin!
Bây giờ sao lại…
Cuối cùng, tôi không thể hoàn toàn đem kế sinh nhai mấy tháng tới của bản thân ra chờ đợi một buổi hẹn “Gặp mặt” chẳng hề có tính chắc chắn như vậy được? Hơn nữa, cho dù thực sự tối nay họ Lương kia sẽ có “lòng từ bi” đến ban thưởng một buổi gặp mặt cho tôi, thì còn phải hỏi xem bản cô nương đây có tâm trạng gặp anh ta không đã!
Tôi thực sự chỉ là một hạt bụi không đáng để mắt đến, trôi nổi trong không khí kia, chỉ được duy nhất ánh mặt trời chiếu rọi trong phút chốc, mới có thể phát ra một chút ánh sáng yếu ớt, nhưng, hạt bụi cũng có giá trị của hạt bụi, hạt bụi cũng có tôn nghiêm của hạt bụi, hạt hụi cũng có quyền chọn nhận loại bố thí nào, có thể, không nhận loại bố thí nào! Hạt bụi cũng có tâm trạng của hạt bụi!
Tôi thật sự không ngại vì vấn đề cơm áo mà phải ăn nói khép nép cầu xin Kim Quang, nhưng lại không muốn đem điệu bộ hiền thục giống như vậy bày ra trước mặt “Lương tiên sinh”, không muốn làm cho anh ta càng được đắc ý và vui sướng thêm nữa — Anh ta luôn luôn không chút thương tiếc nào mà chà đạp lên lòng tự trọng của tôi, mặc dù, hoàn toàn có thể là do “vô tình”!
“Vô tình” làm tổn thương người khác cỡ nào cỡ nào nha…
Nghĩ đến đây, bỗng nhiên tôi cảm thấy, có lẽ không nên làm việc ở Lương thị lại là một ý kiến hay, mà mặc kệ tối nay họ Lương kia có thật sự đến hay không, tốt nhất là tôi nên rời khỏi đây ngay lập tức. Tất nhiên, thật khó mà có thể quen biết một người giống như Kim Quang, phải nhân cơ hội này chiếm một chút lợi ích cho mình chứ, không nhân cơ hội này nhờ vả một chút thì thật sự là ngốc không thể nào nói nổi…
Tôi ngẩng đầu, thấy Kim Quang đã đi ra đến cửa thang máy rồi, không hề do dự liền nhảy xuống giường “vọt lên”, xoay người đi giày, nói: “Kim đại ca, anh chờ một chút, chờ một chút… Tôi đã nghĩ kỹ rồi, tôi không muốn đến công ty Lương tiên sinh làm việc nữa. Anh lăn lộn trên thương trường nhiều năm như vậy, dù sao cũng phải quen biết vài người chứ? Anh giúp tôi…” Tôi chạy loẹt xoẹt đuổi theo.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc