Bắt cóc.-Họ đã chia tay nhau thật sao?
-Ừ.
-Vậy chừng nào cô giúp tôi và anh Ron đến với nhau_Uyên Nhi mắt sáng rực lên,miệng toe toét cười.
-Không lâu đâu,cô cứ yên tâm_Thùy Như nở nụ cười nửa miệng.
-Tôi thật tình rất ghét con bé ấy,nó có gì hơn tôi chứ?Nhan sắc không bằng,gia thế cũng không bì kịp,vậy mà anh Ron có thể thích nó đến vậy!_Uyên Nhi quay ngoắt 180 độ,thái độ căm phẫn hơn hẳn khi nhắc đến Sin -Tôi sẽ cho người đánh ૮ɦếƭ con bé,đúng là ma nữ dám quyến rũ cả anh Ron của mình.
Thùy Như đang cười hả hê cầm ly rượu thì suýt nữa làm rớt.Cô nhăn mặt và quát tháo lên:
-Đừng có làm bừa khi chưa có sự đồng ý của tôi,cô mà làm càng khéo Ron và cô ta quay lại lúc đó là mệt.
-Cô là gì mà tôi phải nghe lời cô chứ?tôi muốn làm sao tôi làm,giờ tôi đánh ૮ɦếƭ cô còn được huống chi là con bé đó!_Uyên Nhi cũng gân cổ lên cãi lại.
-Nên nhớ bây giờ tôi là người giúp cô.
-Thì đã sao,tôi không cần đến cô cũng giành được Ron như thường_Uyên Nhi hất càm.
Mặc dù giận muốn sôi máu nhưng Thùy Như ráng nén lại,ngậm bồ hòn làm ngọt chuyển sang nói nhỏ nhẹ với Nhi:
-Tôi nói là cô cứ chờ đi,cần gì phải gấp.Nếu bây giờ cô mà ra tay khéo tất cả bao công sức đổ sông đổ biển hết thì sao?ráng đợi một thời gian đi,Ron bắt đầu chán nó rồi đến mặt còn chẳng thèm nhìn.
-Vậy sao_Uyên Nhi nhướng mày.
“Tính dỗ ngọt mình à,tưởng dễ xơi lắm hả?đợi đến khi Uyên Nhi này có được anh Ron trong tay thì tôi sẽ triệt để cả cô và con bé kia nốt một lần”
Rồi Uyên Nhi đeo Ϧóþ lên vai và đi ra khỏi quán.
-Con nhỏ điên đó,thật tức ૮ɦếƭ được.Đúng là chẳng dễ dàng gì “thu phục” được một đứa tiểu thư chảnh chẹ như vậy_Thùy Như lầm rầm.
....................
Sin lững thững bước đi,những bóng đèn đường đã được mở lên.Mới đó mà đã tối rồi,ngày qua ngày trôi nhanh thật.Mới ngồi ở bờ sông hóng mát và đến nhà v ú nuôi chơi với bé Yum thì mặt trời đã lặn mất.
Cô bé đi gần đến nhà,chỉ cách bốn năm căn gì nữa là tới,khi đi ngang qua một con đường hẹp,đi hết con đường này là ra một con đường vắng ít người khác,nhưng rất ít ai đi vì nó khá hẹp và dơ,chỉ vừa cho tầm hai người đi mới được lại còn dẫn đến con đường vắng nữa.Bất chợt Sin bị ai đó dùng gậy đập vào đầu và kéo vào góc đường hẹp ấy.
Hải Phong đang chờ cô bé ở trước cổng nhà và thấy,cậu chạy nhanh hết sức có thể để giúp Sin,nhưng khi cậu vừa chạy ra thì chiếc xe đã nổ máy chạy mất.Phong nghiến răng,tay nắm lại thành hình nắm đắm.
-૮ɦếƭ tiệt!
Cậu chạy ra đầu phố vẫy taxi mãi nhưng chẳng thấy có chiếc nào ngừng lại cả nên đành lấy điện thoại ra và bấm gọi.Xui xẻo thế nào mà Phong hôm nay lại đi xe đạp tới nhà Sin,nếu đi xe máy đã đuổi kịp theo được.
-[Alo,gì thế anh?]
-Mày đi kiếm chiếc xe có biển số xx-xxxx,càng nhanh càng tốt!Và đem một chiếc ô tô đến đây,khu phố Y đường Z,tao đang đứng ở trước.
...
Chừng 5’ sau thì một chiếc ô tô ngừng lại trước mặt Hải Phong.
Trên xe...
-Tìm được chưa?
-Thưa thiếu gia vẫn chưa ạ,có một chiếc xe mà tìm cả cái thành phố rộng lớn này thì khó lòng mà kiếm nhanh chóng được.
-Huy động tất cả đi tìm càng sớm càng tốt_Hải Phong quát lên.
Chợt trong đầu cậu lóe lên một suy nghĩ.
-[Gì?]_tiếng Ron vang lên cụt ngủn.
-Sin bị bắt cóc rồi,nhờ cậu cho người tìm giúp vậy!
-[Cái gì?ở đâu??]
-Biển số xe là xx-xxxx,tôi chỉ biết có vậy!
.....................
Sin bất tỉnh đã suốt 3 tiếng đồng hồ,đến khi có một tên nào đó tạt cả xô nước vào người thì Sin mới bắt đầu he hé mở đôi mắt của mình ra.Xung quanh mờ mờ ảo ảo,chắc có lẽ đã bất tỉnh lâu nên mới bị vậy,cô bé đưa tay định dụi dụi mắt mình nhưng...
Sao không cử động được gì thế này?
Cô bé nhíu mày lắc lắc đầu,nhắm vào rồi lại mở ra mắt mới hết bị mờ.
-Đang làm cái trò quái gì thế này?_tiếng một đứa con gái chanh chua vang lên.
Sin ngước nhìn,cô ta đang ngồi vắt chéo chân trên cái ghế gỗ bự chảng,đưa đôi mắt nhìn cô bé mỉa mai.
Sin khẽ nhíu mày.
-Cô muốn gì?