Cuộc đi chơi toàn trốn chạy.Hải Phong tấp vào quán trà sữa để cả hai lấy lại...nhịp tim như bình thường.Vừa vào quán Sin đã ngồi phịch xuống,mồ hôi vã ra như tắm,tim thì đập thình thịch mặc dù hôm nay đã “nâng cấp” phương tiện đi lại nhưng cái kiểu này thà đi bộ còn khỏe hơn.
-Anh chị dùng gì ạ?_chị tiếp viên đưa cho họ hai cái menu.
Sin đưa mắt nhìn menu rồi nói:
-Cho em trà bạc hà.
-Em giống vậy luôn đi_Hải Phong mỉm cười.
Một lúc sau thì một người khác nữa đem ra hai ly trà bạc hà.Chị tiếp viên trước khi đi còn nhìn nhìn cái bụng cô bé một cái mới chịu.Chị ta thầm nghĩ:
“Còn trẻ thế mà cái bụng đã to tướng,nhìn là biết chưa được 18 tuổi,Con nít bây giờ quỉ thật!”
Sin cũng nhận ra ngay rồi ngước xuống nhìn xem bụng mình có “ vật thể lạ” gì không mà nãy giờ cái đám tiếp viên ấy lại nhìn đăm đăm vào.Và cô bé suýt phun cả ngụm nước vừa mới đưa vào miệng,nãy giờ còn chưa lột con rùa ra nữa hèn chi người ta nhìn cũng phải. ==’
-Sao mặt khó coi vậy?_Hải Phong nhíu mày.
-À...ờ...con rùa...
-À,hiểu_Hải Phong gật gù rồi quay mặt đi chỗ khác.
-Bạn tưởng tôi “lột” ra ngay tại đây luôn hả?wc ở đâu để tớ còn đi “giải quyết” cái bụng nữa này_Sin khẽ nói.
-Đi thẳng rồi rẽ trái là tới.
Rồi cô bé chạy ngay đi.
..................
Đây là lần thứ hai Sin gặp sự cố liên quan tới chuyện con cái,một lần đi cùng Ron với bé Yum còn lần này lại đi cùng Hải Phong.Không hiểu nổi trời xui đất khiến gì mà phải gặp mấy cái chuyện “tế nhị” này mãi!
Nhẹ cả người,nhét con rùa vào nóng kinh khủng.Cô bé thở phào rồi bước ra ngoài,nhưng ngay lập tức vội lại vào ngay vì cả Ron,Đình Quân và vài nhân vật “nổi” khác ngồi cùng nhau tụ cả đám ở đó và đang ngồi chễm chệ gần bàn Sin và Hải Phong đang ngồi.
Cô bé lập tức lấy điện lấy điện thoại ra gọi cho Hải Phong.
-[Sao ra lâu vậy?]
-Ron đang ngồi ở gần bàn mình kìa,sao bây giờ?
-[Hả?đâu?À,thấy rồi]
-Rồi sao mình ra được,cậu ta mà thấy sẽ lôi xềnh xệch mình đi mất!
-[...]
-Alo,nói gì đi chứ.
-[Bây giờ mình sẽ nhờ vài anh tiếp viên đứng phục vụ để che tầm mắt bọn họ,rồi bạn chuồng ra thật nhanh nhé.Mình sẽ ra lấy xe trước,rồi bạn chạy ra thì phóng lên luôn.Cố gắng phát huy đôi chân giải nhất 2000 mét đi,không thì bị tóm cả lũ!]
-Ok,chừng nào rồi nhá cho mình nhé,mình chạy ra liền.
.........................
Sin ráng đứng trên bồn cầu nhìn ra cái lỗ thông hơi nhỏ nhỏ,thấy Hải Phong đeo cái mắt kiếng lại rồi đi thong thả nhẹ nhàng đến mấy anh nhân viên khác để tránh gây sự chú ý.Vài anh nhân viên gật đầu rồi đem mấy cái menu và tiến lại bàn của bọn họ.Có lẽ Hải Phong quen với chỗ này nên mới nhận được sự giúp đỡ nhiệt tình như vậy,mấy anh nhân viên đứng vây kín che hết cả tầm mắt bọn họ.Lúc này Hải Phong mới đi ra ngoài cửa bấm nhá cho Sin.
Cô bé thở hắt ra một cái.
-Chuẩn bị chuồn lẹ,1...2...3.Go!!
Sin đẩy cửa phòng wc phóng cái vèo ra ngoài.
-Hình như tao thấy mát mát_một tên trong bọn họ ngơ ngơ mặt.
-Ờ,gió luồn vào từ đâu thể nhỉ?chắc chắn là gió chứ không phải hơi của máy lạnh_một tên khác nữa cũng đồng tình.
Ron nhíu mày,Đình Quân như biết điều gì đó vội đứng lên nhưng đã bị cậu nhóc nắm lại.
-Đừng đuổi theo.
-Sao vậy ạ?_Đình Quân ngạc nhiên.
-Nếu muốn tìm ắt sẽ tìm được,nhưng không phải bây giờ.Ngồi xuống đó đi và kêu thằng Long với mấy đứa khác đừng có đứng chầu chực ở đó nữa_Ron khoanh tay trước иgự¢ nói đều đều,khuôn mặt chẳng hề thể hiện một chút cảm xúc nào cả.
Đình Quân cũng ngồi xuống,cậu khó hiểu vì chẳng phải mấy hôm nay Ron tìm tung tích Sin ở khắp mọi nơi hay sao?Sao hôm nay gặp lại bảo là đừng đuổi theo?
...................
Hải Phong vọt nhanh khi Sin đã leo lên xe.Chạy được khoảng 1km mà chẳng thấy ai đuổi theo cả nên cậu cũng ngừng xe lại.Ngay tại một con đường ít người.
-Ngồi xuống xả hơi đi,coi bộ sáng giờ mình và bạn lo trốn mãi mà chẳng được phút yên ổn nào cả nhỉ?
-...
-Sao bạn lại trốn cậu ta?_Hải Phong bất giác hỏi.
-Mình...không nói được,xin lỗi.
-...Không sao,chuyện cá nhân của cậu mà_Phong cười cười.
...
Hai người cứ ngồi mãi không nói gì với nhau cả,lâu lâu cô bé lại thở dài một tiếng.
-Hay bạn đừng ở nhà nữa,dọn đến nơi khác sống đi_Hải Phong nói.
Cô bé tròn mắt ngước qua nhìn Phong,nheo mắt khó hiểu.
-Ý bạn là sao?không ở nhà đó chứ chẳng lẽ ra đường ở!
-Không,thấy bạn trốn mãi vậy mà mỗi lần thấy cậu ta là bạn lại rơi vào trạng thái “hóa đá” không nói năng gì cả nên mình mới có ý tưởng này.
-Vậy theo bạn mình phải đi đâu ở?
-Ưm...hay bạn lại nhà cô mình ở đi,cô tốt bụng lắm mà lại thương người nữa.Nhưng cô sống có mình ên à,có bạn lại bầu bạn cũng vui đấy_Phong cười toe.
-Thôi,phiền lắm.Mình ở nhà cũ được rồi_Sin lắc đầu.
-Ừ,vậy giờ mình về đi.Hôm nay chẳng đi chơi được tí nào,để hôm khác đi tiếp nhé.
Nói rồi cậu đứng lên.
.......................
Lúc về tới nhà thì không còn ai đứng trước nhà cô bé nữa.Sin bước xuống xe và lấy trong túi ra cái chìa khóa tra vào ổ để mở cổng.
-Nếu đổi ý thì điện cho mình.
Rồi Hải Phong quay xe đi.