Đêm giáng sinh định mệnhCô bé mệt mỏi nằm xuống giường,bây giờ Sin đang kẹt không những hai mà đến ba làn đạn.Phải chi Sin đừng mở tờ giấy đó ra xem thì có lẽ cô bé sẽ vui vẻ mà đi với Hải Phong,còn bây giờ đã mở ra xem rồi Sin lại cảm thấy nếu bỏ Ron mà đi chung với Hải Phong lại cảm thấy có lỗi với Ron,mà đi với Ron lại cảm thấy có lỗi với Thùy Như,đi với Hải Phong lại cảm thấy có lỗi với Ron.Ôi sao mà rắc rối thế này!!
Đầu cô bé như muốn nổ tung ra,thật sự lúc này nơi Sin muốn đến nhất đó chính là bờ sông Sonus chứ không phải quán trà sữa...!!!!
Cô bé ngồi buồn bực suốt mấy tiếng đồng hồ rốt cuộc Sin quyết định sẽ gọi cho dì Trâm nhờ tư vấn giúp,dì Trâm vốn rất tâm lý và hiểu chuyện,nhất định sẽ cho cô bé lời khuyên đúng nhất.
-[Alo,có chuyện gì không cháu gái?]
-Dì ơi tối nay noel dì có đi đâu không ạ?
-[Có,dì đi với bạn,còn cháu gái có đi đâu không nè]
-[Con...cũng không biết nữa..
-[Sao vậy,chắc là đang băn khoăn gì đúng không?nói với dì xem có giải quyết được gì không?]
Đúng là dì Trâm,chưa nói câu nào đã hiểu hết tất cả ý,Sin thấy vậy nên nói luôn.
-Ví dụ dì có ba người bạn ABCD đi,mà A là bạn rất rất thân của dì,B chỉ mới biết đầu năm nay thôi nhưng cũng thân lắm còn C là...không phải bạn cũng không phải thù nữa,con cũng không biết giải thích sao.B và C hẹn cùng một lúc hẹn D đi chơi,D được B hẹn đi trước nhưng C còn trước hơn thế nữa tại D chưa mở giấy ra xem mà thôi.Cũng cùng lúc đó A nói với D rằng A thích C,mà D thì lại hơi có cảm giác với C,mà nếu D đi cùng C A sẽ buồn và giận,còn nếu đi cùng B D lại thấy có lỗi với B.Vậy dì nghĩ D nên đi với ai cho xứng đáng bây giờ??_Sin tuôn ra một tràn,cho dù có thông minh đến cỡ nào cũng khó mà hiểu được lời cô bé nói!
-[Rắc rối quá đi,để xem nào.A là Thùy Như,B và C là hai người con trai,D là con.Có đúng không??]_vậy mà dì Trâm lại hiểu mới kinh chứ =))
-Sao dì biết ạ?_Sin thốt lên ngạc nhiên.
-[Ở chung với con lâu vậy mà còn không biết cái lối “văn chương từa lưa” của con làm sao mà sống chung và hiểu nổi chứ!hehe]
-....
-[Sin bé nhỏ nghe gì nói này,cái này con không thể nghe người khác giúp và quyết định cho con được.Con hãy tự giải quyết lấy,làm theo lời mách bảo của trái tim mình cộng thêm lí trí nữa nhé.Theo dì nghĩ chắc con đã thích ai đó mà con chưa biết thôi,nếu lần này con quyết định đúng đắng dì nghĩ cuộc sống của con sẽ được lật sang một trang mới đấy!còn nếu quyết định sai thì chắc con sẽ buồn và khóc đấy.Hãy nghĩ cho bản thân mình trước sau đó hãy nghĩ đến người khác.Đừng làm cho cuộc sống cháu biến thành màu đen nhé,có thể cháu sẽ tìm được một nửa của mình đấy!]_dì Trâm ôn tồn nói.
-Dạ....
Sin tắt máy và vào bồn rửa,rửa mặt cho thật sạch mong rằng lúc “mát mẻ” có thể nghĩ “sâu” hơn.
Cô bé lại nằm phịch xuống giường,chưa bao giờ Sin phải nghĩ nhiều như thế này nhưng Sin chỉ nghĩ về Ron nhiều.Sin một lần nữa lại nghĩ về tình cảm cô bé dành cho cậu nhóc,không biết là thích thật sự hay chỉ là một trận “cảm nắng” nhất thời mà con gái hay gặp phải,khi nghĩ về Ron,trái tim cô bé lại rạo rực lên và đập nhanh hơn bình thường.Đây liệu có phải là tình yêu??
Nhưng cảm giác tội lỗi lại ùa về,đối với cô bé Thùy Như là một người bạn rất quan trọng mà Sin không muốn mất đi.Sở dĩ Sin chịu đi với Hải Phong là vì tình bạn,hai người bạn đi chơi cùng nhau trong ngày noel,suy nghĩ chỉ đơn giản vậy thôi..
................
8h tối...
Sin đã trễ hẹn với Ron và Đình Quân một tiếng đồng hồ.Bé Yum được ban tổ chức trong nhà thiếu nhi dắt đi phát quà cùng cho mấy em nhỏ.Giờ Sin lại ước trở thành con nít để vô lo vô nghĩ như bé Yum thì hay biết mấy!
Sin đã quyết định sẽ không đi cùng ai cả,mặc dù đó là một quyết định không “thông” tí nào,lủi vào đường nào cũng ૮ɦếƭ,đường tình cảm cũng ૮ɦếƭ mà đường tình bạn cũng ૮ɦếƭ!Thà lủi vào giường...cho khỏi ૮ɦếƭ! ==’
Cô bé muốn quên đi đêm noel ngày hôm nay.Xin lỗi Ron,xin lỗi Hải Phong..
Cùng lúc tại sông Sonus....
-Con bé này sao giờ chưa tới nhỉ?_Ron lo lắng ngước nhìn đồng hồ,trên tay cậu đang cầm một bó bông hồng đỏ thắm.
Thật sự là Ron không muốn làm theo cái cách sến rện tặng bông hồng sau đó lại tỏ tình như trong phim,nhưng Đình Quân và đám đàn em khi biết Ron định “tỉnh tò” với chị hai lại kì kèo mãi nói rằng đem theo bó bông hồng mới có tác dụng và chỉ số phần trăm “chấp nhận” sẽ lớn hơn nhiều so với đi tay không,ban đầu Ron phản đối quyết liệt nhưng được dịp thủ lĩnh mình đang “mềm lòng” nên cứ sấn tới nhất quyết bắt thủ lĩnh phải đem theo bó bông hồng mới chịu “tha” cho cậu nhóc!Đúng là vì Ron đang “mềm lòng” và con người vui vẻ hẳn ra nên không thèm chấp đám đàn em làm gì,chứ bình thường là cái đám loi nhoi ấy đã bị bum cho một trận nhừ đòn rồi.
Đang cười vui vẻ khi nghĩ đến cái cảnh lát nữa đây sẽ tới thì có một tiếng nói phát ra từ sau lưng Ron,cậu nhóc nhìn theo những cái bóng in dưới ánh sáng hắt ra từ cây cột điện,chắc chắn là trên 10 thằng chứ chẳng chơi!
-Ôi,thủ lĩnh Dark đang làm gì khó coi thể nhể??
-Biến đi trước khi tao đập gãy xương mày_Ron đưa ánh mắt sắt lạnh nhìn tên mới nói,lại là tụi JC,đứa nào đứa nấy vát theo nào là mã tấu,cây sắt dài ngoằng...Nói chung là đủ cả.Cái tên to béo ấy nhìn mặt hung tợn vậy nhưng thật chất chỉ là tép riu mà thôi.
-Mày tính giở cái trò tỉnh tò với con nào mà ôm nguyên bó bông tổ bà cha thế này?hay định ngồi tự kỉ mình ên??_tên ấy cùng cả đám giở giọng cười khả ố ra,cái miệng cười tưởng chừng nhét đủ nguyên tổ ong vò vẽ vào ấy chứ!
-૮ɦếƭ tiệt,lũ chó tụi bây lại được chủ sai khiến đến để cắn anh đấy à??Mà mắc mở gì phải đem theo nhiều đồ thế,không đối phó với anh nổi nên mới làm vậy hả?_Ron nhếch mép cười khinh bỉ.
Tên to béo ấy nghe câu ấy xong đã tắt hẳn nụ cười,mặt bắt đầu đỏ lên tức giận.Hắn ta hét lên.
-Tụi bây xông vào đập nó nhừ tử cho tao!để xem mày còn láo toét đến cỡ nào!!!!!!
Vậy là tất thẩy 10 tên xông vào,nhưng Ron đã né được mấy nhát dao “૮ɦếƭ người” ấy,dù cho thể lực mạnh cách mấy mà bị mấy tên này dí dao thẳng vào người,nội lo né thôi cũng đủ mệt còn đằng này một mình Ron xoay sở đến 10 tên có trâu còn chịu không nổi huống chi người.Một lúc lâu sau Ron bắt đầu có dấu hiệu chịu không nổi vì những nhát dao trên người càng ngày càng nhiều mà Ron chỉ mới xử được có 7 tên còn 3 tên kia là “nặng kí” nhất,tên to béo khi nãy bị cậu nhóc nắm lấy đầu bẻ sang một một bên sau đó dùng chân đạp thẳng vào mặt hắn một cú trời giáng và sau đó quật xuống,hên sao là hai tên còn lại “tài lanh” xông tới nên cũng bị tên béo ấy đè lên người nằm sải lai.Ron cười khẩy rồi đứng lên,những tưởng đã xong thì tên béo ấy lại lồm cồm đứng dậy,hắn lấy cây dao găm của tên bị hắn đè khi nãy trên tay rồi thừa lúc Ron không để ý đã chạy đến,Ron nghe tiếng động thì quay lại nhưng đã muộn..Tên béo ấy đã đâm thẳng một nhát vào bụng cậu nhóc..
-Khốn kiếp_Ron gằng giọng rồi tung một cước vào “chỗ ấy” của tên béo,hắn ta đau điếng hồn ngã lăn quay ra đất và “bất tỉnh nhân sự”
Ron dùng chút sức lực cuối cùng của mình lảo đảo cầm lấy bó bông hồng đã bị dập nát rồi đi tới một băng đá gần đó ngồi xuống..
Đêm giáng sinh định mệnh (p2)
Sin giật mình thức giấc,trong giấc mơ cô bé thấy đôi mắt Ron nhìn chăm chăm vào Sin,ánh mắt trách móc pha chút buồn bả..
Không biết Sin đã ngủ từ khi nào nhưng có lẽ cũng lâu rồi.Sin ngước nhìn lên đồng hồ.
-Gần 11 giờ rồi ư??_cô bé hét toáng lên.Vội chạy lấy cái điện thoại để xác định giờ một lần nữa,bữa bị Sin ném thẳng vào tường liệu nó mát mát mà chạy sai giờ thì sao? =))
Sin suýt té giường khi nhìn thấy số cuộc gọi nhỡ và tin nhắn.71 cuộc gọi nhỡ và 49 tin nhắn chỉ trong vòng 2 tiếng mấy đồng hồ.Tính khủng bố điện thoại luôn hay sao??!!?
Tất cả những cuộc gọi ấy đều xuất phát từ 2 số điện thoại mà thôi.Một của Ron và một của Hải Phong trong đó của Ron là nhiều hơn cả!
Sin mở cửa sổ ra cho thoáng một chút,đột nhiên hôm nay lạnh buốt,gió thổi vào mặt Sin từng đợt.Cô bé vội đóng cửa sổ lại và lấy cái áo khoác mặt vào,Sin vốn bị lạnh một chút sẽ bệnh ngay nên không thể mặt phong phanh thế này được
Cô bé xuống bếp pha ly ca cao nóng uống,trước khi bé Yum đi cùng những người trong nhà thiếu nhi Sin đã đưa cho cậu bé chìa khóa cửa phòng hờ những lúc Sin không có ở nhà,Yum đã về từ khi nào và đang ngủ say sưa trong phòng.
Ngồi nhớ bâng quơ về mấy câu chuyện về đêm giáng sinh mà hồi nhỏ mẹ thường kể cho Sin nghe,khi nhớ lại câu chuyện cô bé bán diêm ngồi bán giữa đêm đông lạnh giá chợt cô bé nhớ đến Ron.Có khi nào nào Ron vẫn ngồi ở sông Sonus đợi cô bé đến không nhỉ?
-Làm gì có chứ,giờ này chắc cậu ta về lâu rồi.
Sin lập tức xua đi ý nghĩ ấy và nằm phịch xuống giường nhưng cái ánh nhìn trách móc và buồn bả như xoáy vào tâm can con người ấy của cậu nhóc Sin không muốn nghĩ tới nhưng nó cứ ám ảnh lấy đầu cô bé.Lòng Sin cảm thấy bất an,tim đập nhanh hơn bình thường và cô bé cảm thấy rất khó chịu.Đầu cô bé dâng lên một suy nghĩ:Liệu Ron có còn đợi mình ở đó hay không??
Có,linh cảm mách bảo với Sin rằng cậu nhóc vẫn ở đó,đợi Sin..Và cũng mách bảo rằng nếu cô bé không đến cậu nhóc sẽ gặp nguy...
Ly ca cao trên tay cô bé tuột xuống.Đôi chân,lí trí và trái tim đã bắt buộc Sin phải đến gặp Ron.
Cô bé xông ra khỏi nhà và chạy với tốc độ nhanh nhất có thể lúc này.Sin cần xác định là Ron còn ở đó hay không.Nếu Ron đã về thì Sin cũng an tâm phần nào..
......................
Đôi mắt Sin dáo dát nhìn xung quanh,sông Sonus không nhỏ nên không thể xác định đúng vị trí của Ron lúc này.Ráng nhìn nhưng Sin cũng không thấy cậu nhóc đâu.
-Vậy là cậu ấy đã về_Sin thở phào nhẹ nhõm,quay người bước đi nhưng đập vào mắt Sin là dáng người quen thuộc đang ngồi trên băng đá.Vì Ron ngồi ở một góc khuất nên khó có thể nhìn thấy được!
Sin lập tức chạy đến bên Ron.Và cô bé cảm thấy tim mình nhói đau như bị ai đó cứa vào khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt mình..
Khắp người Ron bây giờ đầy rẫy những vết dao chém dọc chém ngang,cái áo sơ mi đen đã bị rách tả tơi và nhuốn một màu đỏ.Đôi mắt cậu nhóc nhắm nghiền lại.Mệt mỏi,đau đớn..
Sin ngã khụy xuống đất,nước mắt đã bắt đầu trào ra.
-Ron,Ron ơi_cô bé lay lay người cậu.
Bất ngờ là Ron từ từ hé đôi mắt ra nhìn Sin,giọng thều thào nói.
-Cuối cùng...em cũng đến...
Và Ron lịm đi trên tay Sin...
-Ron!!!_Sin ôm chầm lấy cậu nhóc khóc òa lên.
Nhưng nhận ra rằng lúc này không phải là lúc hoảng hốt và khóc lóc,cô bé ráng giữ cho thật bình tĩnh và rút điện thoại từ trong túi quần Ron ra điện cho đàn em của cậu nhóc (vì Sin không biết số của họ chứ không phải tiết tiền đâu nhé ^^)để đưa Ron tới bệnh viện,chứ giờ này đợi cấp cứu chắc người ta ૮ɦếƭ rồi mới lại ==’.Ngạc nhiên là trong danh bạ của Ron chỉ có duy nhất một số của cô bé chứ không còn số nào khác cả!
Sin vò đầu bức tóc một hồi mới nhớ ra Sin có số của Đình Quân.Cô bé vội lấy ra và điện cho cậu.
-[Đình Quân ơi đến bờ sông Sonus đi,Ron đang gặp nguy hiểm.Nhanh lên nha,૮ɦếƭ người đó!]_Sin gần như hét lên trong điện thoại.
Người Ron bây giờ lạnh ngắt,Sin ϲởí áօ khoác của mình ra và đắp lên lên người cậu nhóc,mong rằng sẽ đem lại một chút ấm áp giữa trời lạnh giá từ áo khoác và cái ôm thật chặt
....................
5 phút sau một chiếc ô tô đen chạy đến,Sin liền đứng lên mở màn hình điện thoại ra quơ quơ để cho dễ nhận biết.Đình Quân lập tức chạy đến.
Cậu và hai ba người khác dìu Ron đứng dậy đi vào xe,toàn thân Ron như rời ra vì những vết dao trên người cậu nhóc.Máu cứ tuôn ra không ngừng.
Trên xe......
-Chị yên tâm đi không sao đâu,anh ấy phước lớn mạng lớn lắm!_Đình Quân lên tiếng trấn an Sin,người cô bé bây giờ run lập cập vì sợ hãi,đôi mắt lúc nào cũng nhìn theo Ron không rời.Tuy nói vậy thôi nhưng Đình Quân vẫn rất lo lắng.
Sin thấp thỏm ngồi ngoài băng ghế chờ cùng với Đình Quân và những người khác,lâu lâu lại đứng lên nhìn vào phóng cấp cứu.Ron trong đó nãy giờ đã mấy tiếng rồi mà không có động tĩnh gì từ bác sĩ hết.Thấy vậy Quân mới lên tiếng:
-Hay chị về nhà đi mai hãy lên.
-Nhưng...
-Chứ giờ chị ở đây tới lúc anh Ron tỉnh mà thấy khắp người chị dính đầy máu me vậy ảnh không thích đâu.Chừng nào tỉnh rồi em điện cho chị nha_Đình Quân mỉm cười rồi quay sang người ngồi kế,cũng trong Dark -Mày với Long đưa chị hai về đi.
Sin đành chấp nhận,chứ giờ khuya lắc khuya lơ gần 3h sáng rồi chứ ít!Với lại Sin cũng cần về nhà để mai còn lo cho bé Yum đi học.
............
Trên xe.....
-Chị hai sướng quá_Long reo lên.
-Hả?
-Anh Ron mua tặng chị cả bó bông hồng bự chảng luôn.Nào giờ anh ấy ít khi thể hiện tình cảm với người khác giới lắm.Chị là người đầu tiên đó!_Long cười toe toét,đôi mắt ánh lên sự ngưỡng mộ.
Có lẽ Long là người thứ hai sau Đình Quân “dám” nói chuyện với Sin,những người khác tuy họ không ghét bỏ gì thậm chí là còn có cảm tình với cô bé nữa nhưng vì Ron quá “dữ” nên họ ít tiếp xúc với cô bé..
Sin chỉ mỉm cười thay cho một câu nói.Rồi cô bé nhìn xuống bó bông hồng đỏ thắm đang cầm trên tay,tuy nó đã bị dập nát..nhưng đó là tấm lòng của Ron.
Long khá cẩn thận,khi đã đưa Sin về tới nhà rồi Long còn đợi tới lúc cô bé vào tận nhà và khóa cửa lại luôn cậu mới chịu quay lại bệnh viện.
.................
Sin khi thay đồ xong lập tức đem bộ đồ dính máu ngâm liềm,chứ để đến ngày mai khó mà giặt ra.Nhìn cái màu đỏ quét của máu khi bộ quần áo vừa mới để vào nước mà Sin thấy xót.Sao lúc đó Ron không chịu đi bệnh viện ngay mà đợi Sin làm gì chứ?!