Bình mình quay trở lại.Hôm nay chính thức là ngày Sin bị đuổi thêm một tuần nữa.Bé Yum đi học rồi nên Sin không phải làm gì nữa cho nên cô bé nằm cuộn tròn trong chăn mà ngủ,ngủ tới chừng nào chán thì thôi,chứ giờ ra đường hay xem ti vi thì cũng chán như như nhau vì vậy ngủ là tốt nhất.Bù lại cho mấy đêm cô bé thức khuya lắc khuya lơ.
Chưa ngủ được nửa tiếng điện thoại đã réo um lên.Sin lấy tay mò khắp giường tìm vị trí của cái điện thoại và bấm nghe.
-[chị hai ơi vào trường đi]_tiếng Đình Quân vang lên bên đầu dây.
-Tôi bị đuổi rồi vào trỏng làm gì??]
-[thì chị vào đi,chắc chắn sẽ có trò vui đó!Nhanh vào nha chị]_tiếng Quân hối thúc.
-ờ..._Sin đáp cắt máy.
Cô bé có một cái tật không thể nào bỏ là quá nghe lời người khác.Giống lúc này đây thực sự Sin không hiểu gì và không biết vì sao Đình Quân lại kêu mình vô trường,vậy mà Sin vẫn đứng lên thay bộ đồ ngủ ra và mặc bộ đồ bình thường hàng ngày,chẳng cần phải thay đồng phục làm gì.Lỡ có bị đuổi ra ngoài còn đỡ quê hơn là mặc bộ đồng phục vào.
.....................
Long đã đứng đón cô bé trước cổng khi thấy Sin đến thì dúi vào tay cô bé tờ giấy gấp tư và dặn rằng đến mai hãy mở ra và nói Sin đi vào văn phòng hiệu trưởng,cô bé ngờ ngợ và khó hiểu.Vào đó để làm gì nhỉ?!!?
Vừa bước tới cửa văn phòng hiệu trưởng thì ông ta bất ngờ quì xuống.
-Xin em hãy tha thứ cho tôi,tôi có mắt mà như mù không biết em là bạn gái của Ron cho nên đã xúc phạm em.Ngay bây giờ tôi sẽ sửa hạnh kiểm và học lực của em trở lại như cũ và sẽ không đình chỉ em nghỉ học một tuần nữa.Chỉ xin em hãy nói với thiếu gia đừng đuổi tôi ra khỏi ngôi trường này,nếu không chắc gia đình tôi có nước ra đường mà ở_hiệu trưởng van xin,nhìn bộ dạng ông ta bây giờ thảm còn hơn chữ thảm.Khuôn mặt thất thần,đôi mắt mệt mỏi và bộ dạng thảm thương này làm cô bé khá bất ngờ.Mới hôm bữa Sin còn thấy ông ta tươi tỉnh lắm mà?
-Hiệu trưởng đứng dậy đi,có gì từ từ nói_cô bé đỡ hiệu trưởng đứng dậy.
-vậy là em tha thứ cho tôi rồi sao?
-Hiệu trưởng nói gì em không hiểu,tha thứ là sao???_Sin nhíu mày lại.
-Nhưng em tha thứ cho tôi rồi sao??
-Tha thứ cái gì mới được.Em thật sự không hiểu gì hết,lí do gì mà thầy lại van xin em như vậy???????????_Sin bắt đầu bực mình.
-Chuyện này tôi không nói ra được.
-Vậy thôi,chỉ cần thầy sửa hạnh kiểm và học lực cho em thì em sẵn sàng tha thứ cho hiệu trưởng!
-Cám ơn,cám ơn em nhiều lắm.Năm nay tôi sẽ cho em học sinh giỏi luôn,không cần học hành gì hết!_ông hiệu trưởng mừng như bắt được vàng.
Sin lắc đầu nguầy nguậy.
-Không cần đâu ạ,em nghĩ học theo sức mình thì hơn.
-Vậy giờ em ra về nhà đi hôm nay không cần học nữa.Chừng nào em thấy thích thì vào học,thầy không ép.
Hiệu trưởng tiễn Sin ra tới cổng trường trước biết bao lời xì xầm to nhỏ,lời lẽ không tốt đẹp gì đều dành cho cô bé hết!
Và có một người đứng ở hành lang trên lầu nhìn xuống,đưa ánh mắt không mấy thiện cảm dành cho Sin..
...............................
Sin vui cực kì vui,nói chung là vui rất rất vui.Đang đi trên đường mà cô bé cứ nhảy dựng dựng đôi khi là cười ha hả làm mọi người xung quanh sợ hãi,có người còn tưởng cô bé bị “điên” và bảo con họ tránh xa ra.
Cô bé rất muốn chia sẻ niềm vui này với hai người bạn thân của mình dù không biết người mà hiệu trưởng kêu bằng thiếu gia ấy là ai,nhưng chắc chắn đó là một người tốt và là ân nhân cứu một bàn thua trông thấy cho cô bé.
-Sin..
Một tiếng gọi từ đằng sau làm Sin quay lại nhìn,là Thùy Như .Thùy Như đang mỉm cười chào cô bé.
-Hồi sáng mình có vô trường và nghe rằng bạn đã tai qua nạn khỏi.Mừng cho bạn.
-Ừ,chắc là ai đó giúp mình,nếu mình biết đó là ai mình sẽ yêu người đó nhất thế giới!!
-Nhìn bạn vui mình cũng nhẹ nhõm trong người.Chứ thấy bạn cứ ủ rũ suốt ngày còn gì vui nữa..
-Đi ăn kem nha,hôm nay mình sẽ bao tất.Ăn bao nhiêu cũng được.
-Ok,gì chứ bao là Như này khoái lắm,hehe.
Sin cùng Thùy Như đi đến quán kem thường hay ăn,ăn đến nỗi biết mặt và trở thành khách quen luôn.Nên chẳng cần nói mà người ta vẫn hiểu ý,nhưng hôm nay không phải 2 ly nữa mà đến tận 8 ly!
-Chừng nào bạn mới nói người bạn thích là ai hả??tò mò quá đi.
-Mai đi biết liền chứ gì.Mình đã nói là đúng ngày noel mình sẽ nói cơ mà.Tò mò quá không hay đâu nha_Thùy Như lè lưỡi trêu cô bạn mình.
-Vậy tả ngoại hình cũng được,nói chút gì đi lỡ mình biết người đó rồi sao!!Đi nha.
-Ừm...người đó đẹp lắm,dáng cao cao,đôi mắt buồn nhưng đẹp.Nói chung đúng mẫu hình lí tưởng của con gái thời nay đó_Thùy Như mơ mộng về tình yêu đơn phương của mình.
-Woa,nếu vậy nói luôn đi,dù sao mai cũng là noel rồi mà.Nói đi nói đi nói đi nói đi!!!!!_Sin lắc lắc tay Thùy Như.
-Không là không,mai khắc biết.Chắc chắn bạn sẽ rất bất ngờ luôn đó nha_Thùy Như nở nụ cười ranh mãnh.
Sin phụng phịu không năn nỉ nữa,mai noel rồi.Mai biết luôn,không tò mò nữa..