Sáng hôm sau, khi Hàn Tử Huyên thức dậy, trong phòng chỉ còn một mình cô. Đột nhiên trong lòng có chút buồn, chỉ cần nghĩ đến sau này không thể quay lại nơi này. Hàn Tử Huyên cũng thấy phiền lòng. Cô bước vào nhà tắm và bật vòi sen, Hàn Tử Huyên đứng dưới vào sen. Hứng chịu những tia nước liên tục rơi vào người mình liên tục trong một thời gian khá lâu. Hơi nước bám vào mặt gương, Hàn Tử Huyên lấy tay lau đi hơi nước ấy và nhìn thẳng mình trong gương, tự nhủ với lòng,
" Rời Vũ gia, nhất định phải sống tốt như lúc còn ở đây. "
Lát sau, Hàn Tử Huyên mặc quần áo vào và rời khỏi phòng tắm. Cô đi đến thu dọn đồ của mình và mang nó xuống dưới.
Bác Bạch thấy Hàn Tử Huyên bước xuống, tay cầm hành lí. Trong lòng bác đột nhiên có cảm giác rất lạ. Cứ như một người thân của mình phải rời xa nơi đây, đến một nơi rất xa vậy.
Trước khi Hàn Tử Huyên đi, bác Bạch đã mời cô ăn sáng. Khi cô đang ăn, bác Bạch nói:
" Thiếu phu nhân, tôi đã cho người mang hành lí của cô ra xe. "
Hàn Tử Huyên nghe bác nói vậy liền cảm kích trong lòng. Cô cảm thấy may mắn vì mình đã từng sống tại Vũ gia, được những người tốt như bác Bạch giúp đỡ và chăm sóc.
" Cảm ơn bác. "
Nói rồi, Hàn Tử Huyên vẫn tỏ ra chăm chú ăn sáng để nhanh chóng rời khỏi đây.
" Thiếu phu nhân, cô và Thiếu gia cãi nhau sao?
Tại sao đang yên lành, cô lại muốn rời Vũ gia?
Hay là do Thiếu gia làm chuyện gì không vừa lòng cô à?"
Bác Bạch đặc biệt rất quan tâm đến chuyện của Vũ Thiên Phong và Hàn Tử Huyên.
Kể từ khi cha mẹ anh mất, bác là người chăm sóc anh. Bác Bạch chưa từng thấy anh đưa nữ nhân khác về nhà. Cũng chưa từng thấy anh chăm sóc ai chu đáo như Hàn Tử Huyên.
" Không phải do con và Thiên Phong cãi nhau. Cũng không phải do anh ấy.
Chỉ là... vấn đề của con thôi.
Với cả, con cũng rời Vũ gia rồi, bác đừng gọi con là Thiếu phu nhân nữa."
Hàn Tử Huyên nghe bác Bạch hỏi, cô ngẫn người ít lâu mới trả lời, với vẻ đầy ngượng. Hàn Tử Huyên nói xong, cô liền đứng dậy và nói với bác Bạch.
" Con... ăn xong rồi. Con đi đây. "
Hàn Tử Huyên bước ra ngoài. Trước khi lên xe, cô đã quay lại nhìn thật kĩ bên ngoài của Vũ gia một lần nữa rồi lên xe. Khi cô định bước vào xe thì nghe tiếng bác Bạch gọi, nhưng lần này bác không hề gọi cô với ba từ " Thiếu phu nhân " nữa
" Tử Huyên. "
Nghe tiếng bác gọi, Hàn Tử Huyên liền quay người lại thì thấy bác Bạch đang chạy đến chỗ mình. Cô thấy rõ, vẻ mặt không vui của bác Bạch, bác căn dặn cô.
" Rời Vũ gia, cô phải chăm sóc mình thật tốt.
Nếu cô muốn quay về đây, Thiếu gia và Vũ gia này luôn nghênh đón cô. "
Nghe bác Bạch, nhận ra khóe mắt nác đã ướt, Hàn Tử Huyên ôm lấy bác và vuốt nhẹ sau lưng bác Bạch, nhẹ nhàng nói:
" Cảm ơn bác.
Con sẽ nhớ bác. "
Vừa nói xong, Hàn Tử Huyên bước vào bên trong xe. Cho đến khi xe rời khỏi Vũ gia, bác Bạch mới quay vào nhà.
Hàn Tử Huyên lúc này ngồi trong xe cũng thấy buồn. Cô thấy mình không xứng đáng để nhận được sự đối xử tốt của Vũ gia
Được tài xế của Vũ Thiên Phong đưa về đến nhà, nhưng khi vào trong thì không thấy Hạo Nhiên đâu. Cô cũng không nghĩ nhiều, vội mang hành lý cất gọn vào phòng. Khi cô trở ra ngoài, Hàn Tử Huyên đứng trước cửa phòng và gõ cửa xem Hạo Nhiên có ở trong đó hay không. Lúc ấy, cửa phòng đột nhiên tự động mở ra dù Hàn Tử Huyên chưa từng chạm tay vào chỗ mở cửa hay đẩy cửa vào.
Theo bản năng nên Hàn Tử Huyên cũng bước vào trong xem sao. Hạo Nhiên cũng không có ở trong này, nhưng thấy laptop của anh đang mở, nghĩ là anh quên tắt máy nên Hàn Tử Huyên định tắt máy giúp anh. Nhưng đập vào mắt Hàn Tử Huyên chính là những điều mà Hạo Nhiên luôn giữ bí mật, chưa từng nói cho cô và Yên Yên nghe. Cho đến khi đọc hết những gì Hạo Nhiên ghi vào trong laptop, cô thật sự rất cảm kích anh.
Hàn Tử Huyên giúp Hạo Nhiên tắt laptop, cô quay trở ra ngoài ngồi xem tivi như chưa từng có việc cô vào phòng và đọc được những gì Hạo Nhiên viết. Cho đến khi Hạo Nhiên về, anh cảm thấy rất lạ vì trước khi rời khỏi nhà, anh đã khóa cửa nhưng tại sao bây giờ không cần chìa khóa vẫn có thể vào được nhà. Đột nhiên trong lòng anh liền nghĩ đến có trộm đột nhâp. Hạo Nhiên nhẹ nhàng mở cửa thì thấy dáng lưng quen thuộc đang ngồi trên ghế. Lúc này, Hàn Tử Huyên vẫn không thèm xoay lưng nhìn anh một cái, hỏi:
" Anh về rồi sao? "
Hạo Nhiên không khỏi ngạc nhiên khi thấy Hàn Tử Huyên ngay bây giờ lại có mặt ở đây, anh hỏi:
" Sao em lại ở đây?
Chẳng phải hiện tại em ở Vũ gia sao? "
" Em dọn đồ về đây rồi.
Với lại, anh không muốn em về đây sao? "
Hàn Tử Huyên quay đầu lại, nhìn Hạo Nhiên hỏi
" Không có!
Em muốn ở bao lâu cũng được. "
Hạo Nhiên vội vã giải thích. Anh bước đến sofa ngồi cạnh Hàn Tử Huyên.
" Là anh nói cho Vũ Thiên Phong biết em ở đây đúng không? "
" Anh nghĩ, chỉ có tên đó mới có thể giúp được em thôi. "
Hàn Tử Huyên nghe Hạo Nhiên nói vậy, cô liền xích lại gần anh. Hạo Nhiên không biết Hàn Tử Huyên định làm gì anh, rồi chợt anh ngỡ ngàng khi thấy cô ôm mình.
" Anh hiểu em như vậy, tại sao không mau tìm chị dâu cho em?
Nhớ lần đi ăn cùng với Yên Yên, anh nói lần này về để tìm cô ấy. Kết quả như thế nào? "
Hạo Nhiên nghe Hàn Tử Huyên nhắc đến việc này, mặt anh bắt đầu xụ xuống.
" Đã tìm được cô ấy. Nhưng ...Cô ấy không tha thứ cho anh.
Tử Huyên, em nói thử xem anh nên làm cách nào bây giờ? "
Hàn Tử Huyên nghe anh nói vậy, lúc này cô mới ngừng ôm lấy Hạo Nhiên. Cô tựa đầu vào vai nhẹ, nhỏ giọng nói:
" Có lẽ, anh tìm sai người để hỏi rồi.
Sao lại hỏi một kẻ thất bại trong chuyện tình cảm như em chứ. "
" Vậy, anh cũng giống em rồi.
Đều là kẻ thất bại trong tình cảm. "
Hạo Nhiên an ủi Hàn Tử Huyên, anh lấy tay xoa xoa đầu cô.
" Nhưng tại sao em lại quay về đây đột ngột vậy? "
Hạo Nhiên thắt mắc, hỏi tiếp
" Em và Vũ Thiên Phong tạm thời rời xa nhau. "