Yên Yên một lần nữa thấy Hàn Tử Huyên tức giận đến gần như run cả người, cô lại càng thêm sợ hãi, trả lời luống cuống:
" Là.... là do em và anh Hạo Thiên lo cho chị "
" Lo? "
Hàn Tử Huyên nói, giọng điệu nhấn mạnh cũng khiến người khác sởn gai óc.
" Đúng vậy.
Tụi em lo chị một mình thực hiện nhiệm vụ sẽ gặp nguy hiểm.
Cũng may tụi em vẫn quyết định đi theo nên lần này cũng giúp chị thoát khỏi nguy hiểm "
Thấy Yên Yên vô cùng thành thật trả lời, nhưng cô vẫn còn vô cùng run rẩy. Hàn Tử Huyên đột nhiên cảm thấy bản thân vô cùng có lỗi, cô đặt bàn tay lên trên tay của Yên Yên và xoa dịu đi nỗi sợ hãi ấy, dịu dàng nói:
" Chị xin lỗi, là chị trách lầm hai người.
Lần này, cảm ơn hai người "
Nghe Hàn Tử Huyên nói vậy, Yên Yên ngước lên nhìn cô, vui vẻ trở lại. Hạo Nhiên cũng đến gần và đặt tay lên vai Tử Huyên.
Đêm đó, trước khi đi ngủ, Hàn Tử Huyên cứ đứng trước phòng của Yên Yên với vẻ đầy bâng khuâng. Cô vừa muốn gõ cửa phòng, một nửa lại không. Hạo Nhiên từ đâu xuất hiện, anh thấy Hàn Tử Huyên cứ đứng trước cửa phòng của người khác mãi, anh đi đến và vỗ lên vai của Tử Huyên. Cô quay người ra sau thì thấy Hạo Nhiên, cô tỏ vẻ đầy ái ngại định sẽ trở về phòng. Hạo Nhiên thấy Tử Huyên như vậy, anh níu cô lại,nói:
" Anh biết em có chuyện muốn nói với Yên Yên.
Nếu muốn nói thì cứ nói, đừng suy nghĩ gì nhiều. Chúng ta đều là người nhà của nhau "
Hạo Nhiên ngay sau đó liền gõ cửa phòng của Yên Yên. Nghe tiếng gõ cửa, Yên Yên cũng nhanh chóng chạy ra xem là ai. Thấy Hàn Tử Huyên và Hạo Nhiên đứng sững người ở đấy, Yên Yên liền hỏi:
" Hai người có chuyện gì tìm em sao? "
" Tử Huyên có chuyện muốn nói với em đó "
Hạo Nhiên vừa dứt lời, anh đẩy người Hàn Tử Huyên vào phòng rồi đóng cửa lại.
Bị Hạo Nhiên đẩy vào, Hàn Tử Huyên thấy vô cùng ngượng ngạo nhưng khi thấy Yên Yên vẫn chào đón mình, cô đã quên đi cảm giác ấy. Yên Yên nắm lấy tay Hàn Tử Huyên đến bên giường rồi cả hai cùng ngồi xuống, cô hỏi Hàn Tử Huyên:
" Chị Huyên, chị tìm em có việc gì quan trọng sao? "
" Thật ra cũng không có gì.
Chị chỉ muốn hỏi em một vài câu thôi "
Hàn Tử Huyên nói, cô đảo mắt về hướng khác.
Sau cuộc hỏi đáp của cả hai, Hàn Tử Huyên rời khỏi phòng của Yên Yên. Lúc đi ngang qua chiếc gương, cô thấy có một vật nho nhỏ ở ngay trên áo mình. Cô vẫn đi ra ngoài và đóng cửa phòng vào, Hàn Tử Huyên với tay ra sau và cố lấy vật phía sau áo mình. Khi vật ấy đang nằm trong tay của cô, Hàn Tử Huyên nhếch mép cười một cái, đúng như cô nghĩ, đúng là con chip dùng để nghe lén.
Hàn Tử Huyên nhanh chóng đi ra nhà khách tim Hạo Nhiên. Anh đang ngồi trên ghế sofa, xoay lưng về phía cô. Tử Huyên đi vòng đến, đứng trước mặt Hạo Nhiên. Cô đặt con chíp xuống bàn, anh nhìn xuống thì thấy đó con chíp mà anh vừa đặt lúc nãy lên người Hàn Tử Huyên. Anh ngước mặt lên nhìn Hàn Tử Huyên và cười trừ, còn cô lại nhìn anh với ánh mắt vô cùng sắt bén. Giọng nói đầy đáng sợ của cô cất lên:
" Hạo Nhiên, anh giải thích đi! "
" Thật ra...
Anh thấy em có chuyện che giấu nên anh chỉ muốn biết và giúp em thôi "
Hạo Nhiên cố gắng biện minh cho bản thân, trong lòng luôn hi vọng Hàn Tử Huyên sẽ tin tưởng mình.
Nghe anh nói vậy, Tử Huyên cố hít thơt thật đều để lấy lại tinh thần, cô đã cố kìm nén đi sự tức giận của mình mà nói với Hạo Nhiên:
" Tuyệt đối đừng có lần sau... "
Nói rồi, Hàn Tử Huyên bỏ đi vào phòng. Hạo Nhiên vẫn ngồi yên trên sofa, anh đang nhớ lại cảnh lúc Tử Huyên không để ý cũng là lúc mà anh xô cô vài phòng của Yên Yên và nhanh chóng gắn con chíp lên phía sau áo cô. Anh vươn người ra bàn, cầm lấy con chíp trong tay và nghĩ:
" Xem như lần này lại chẳng tìm được tin tức gì "
Hàn Tử Huyên ngay khi bỏ vào phòng, cô đi đến bên giường. Bây giờ đã không còn sớm nhưng cô lại không thể ngủ được. Cô ngồi tựa lưng vào thành giường, đầu dựa vào tường. Nhớ lại lúc nãy ở phòng của Yên Yên và cô đã hỏi Yên Yên:
" Yên Yên, em thấy Vũ Thiên Phong... thế nào? "
" Anh rễ sao?
Em thấy anh ấy rất tốt với chị, luôn yêu thương và cũng rất chu đáo "
Yên Yên nghe Hàn Tử Huyên hỏi đến Vũ Thiên Phong, cô lém lỉnh trả lời
" Vậy hôm nay em thấy anh ta bắn vào chân chị làm chị bị thương.
Em suy nghĩ như thế nào? "
" Em nghĩ anh ấy không cố ý.
Nếu như anh ấy biết Layla chính là chị, anh ấy sẽ có lựa chọn khác "
Yên Yên đáp lại với vê đầy tự tin. Cô vẫn luôn tin chắc Vũ Thiên Phong sẽ không làm tổn thương Tử Huyên
" Em chắc chứ?
Nếu như anh ta biết Layla là chị thì anh ta có tiêu diệt chị không? "
Yên Yên nghe Hàn Tử Huyên hỏi vậy, cô chợt có suy nghĩ trong lòng. Thấy Yên Yên không trả lời tiếp, Hàn Tử Huyên hỏi tiếp:
" Chị còn một câu hỏi nữa muốn hỏi em.
Nếu như.... nếu như chị rời xa Vũ Thiên Phong, em nghĩ như thế nào, Yên Yên? "
Hỏi đến câu này, sắc mặt Hàn Tử Huyên bỗng trầm xuống.