Vũ Thiên Phong và Mặc Ngôn cùng nhau ngồi trao đổi với nhau. Vũ Thiên Phong thái độ lãnh đạm hỏi Mặc Ngôn:
" Cậu sắp xếp mọi việc thế nào rồi? "
" Tất cả mọi việc đều đã ổn thỏa, chỉ còn chờ độ thời cơ thôi! "
Mặc Ngôn thái độ tự tin vô cùng, anh tin chắc lần này sẽ không thể có việc ngoài ý muốn được.
--------------
Tối đó, Hàn Tử Huyên mặc y phục và sử dụng khẩu trang để không ai phát hiện ra. Đến trước bến cảng Y, ánh mắt Hàn Tử Huyên liếc qua, liếc lại để thăm dò tình hình. Gần đó có một căn nhà kho, cô nghĩ rằng số hàng được đặt bên trong nên đã bước đến gần. Cẩn thận quan sát xem có người canh giữ hay không. Sau khi không phát hiện ai canh giữ nơi này, Hàn Tử Huyên cũng không còn lén lút nữa mà ngang nhiên đi vào trong. Tại trung tâm của ngôi nhà có một chiếc hộp. Hàn Tử Huyên chắc rằng đó chính là chiếc hộp đựng số hàng.
Nhưng tại sao, Hàn Tử Huyên lại cảm thấy có một điều gì đó rất lạ. Tại sao nơi này không một ai canh giữ, vô cùng vắng vẻ. Trong khi những ông trùm khác rất sợ người của bang khác đến ςướק số hàng nên cho rất nhiều thuộc hạ đến canh giữ. Còn Vũ Thiên Phong lại không cho thuộc hạ đến giữ số hàng lần này? Nghĩ đến sự khác biệt này, Hàn Tử Huyên lại càng thêm nghi ngờ. Có khi nào đi là một cái bẫy để lừa cô?
Đang trong lưng chừng suy nghĩ, cuối cùng Hàn Tử Huyên vẫn quyết định đến gần và kiểm tra số hàng. Nếu như tất cả đều giống như cô suy nghĩ thì Hàn Tử Huyên chọn sẽ ૮ɦếƭ do chính tay Vũ Thiên Phong Gi*t. Đây có lẽ là lần đầu tiên cô đối đầu với anh và chắc cũng là lần cuối cùng đối với cô
Hàn Tử Huyên tiến gần chiếc hộp hơn, bước chân cô ngày càng dứt khoác. Khi cô khom người xuống và mở chiếc hộp ra. Đúng như cô suy đoán, bên trong chiếc hộp hoàn toàn không có gì. Lúc này, đột nhiên bên trong căn nhà tất cả đèn đều được bật lên. Hàn Tử Huyên không phản ứng kịp nên đã bị ánh sáng của đèn làm cho chá mắt.
Vũ Thiên Phong và Mặc Ngôn từ bên trong bước ra, bước theo sau hai người họ là Hoàng Trầm và Hoàng Mộc. Ánh mắt đầy lạnh lẽo mang theo sát khí nhìn thẳng vào gương mặt bất ngờ của Hàn Tử Huyên.
Sao cô gái này nhìn quen đến như vậy?
Tuy Vũ Thiên Phong không nhận ra Hàn Tử Huyên nhưng một cảm giác lạ lạ vang lên trong lòng anh. Vũ Thiên Phong liền gạc bỏ suy nghĩ của mình, anh chậm rãi tiến từng bước một về phía Hàn Tử Huyên.
Hàn Tử Huyên bị ánh mắt sắc bén như mị lực vô hình chèn ép khí thế của cô. Cô bất giác lùi mình về phía sau để tránh xa Vũ Thiên Phong ra. Hàn Tử Huyên né tránh ánh mắt luôn tỏa ra sát khí khiến đệ nhất sát thủ phải luống cuống trong lòng
" Layla!
Tôi đợi cô đã lâu "
Hàn Tử Huyên nghe Vũ Thiên Phong nói vậy, trong lòng cảm giác bất an. Cả hô hấp của cô cũng dần trở nên bất ổn.
" Layla?
Tại sao anh ấy lại.....
Không! Không thể để anh ấy biết được thân phận của mình.
Mình phải nhanh chóng rời khỏi nơi này "
Nghĩ rồi, Hàn Tử Huyên nhanh chóng quay người chạy về phía bên ngoài. Nhưng khi cô vừa quay người, Hoàng Trầm từ phía sau Vũ Thiên Phong chạy đến bắt lấy vai của cô. Hàn Tử Huyên lúc ấy liền xoay nửa người lại, cô cầm lấy tay của Hoàng Trầm và bẻ về phía sau khiến anh không thể đánh được chiêu kế tiếp. Ngay lúc ấy, Hàn Tử Huyên lấy tay đánh thật mạnh lên иgự¢ của Hoàng Trầm khiến cho anh lấy tay ôm иgự¢ vì đau. Hoàng Mộc cũng chạy đến, định đá vào lưng của Hàn Tử Huyên nhưng cô lại không đỡ kịo và xoay người qua làm Hoàng Mộc đá trúng bắp tay của cô. Vì bị đá trúng rất đau nên Hàn Tử Huyên đã lấy tay còn lại đặt lên bắp tay. Cô dùng chân đá vào người Hoàng Mộc làm cho anh ngã xuống đất.
Khi thấy cô định bỏ chạy, Vũ Thiên Phong lấy một khẩu súng ngắn trên người và nhắm vào chân Hàn Tử Huyên mà bắn. Anh định bắn vào chân làm cho cô không thể bỏ chạy.
" Pằng.... "
Tiếng súng lớn vang lên từ bên trong, Hàn Tử Huyên khi phát hiện anh đang hướng súng về phía mình, cô thân thủ nhanh nhẹn nên đã né được phát súng ấy. Nhưng viên đạn do Vũ Thiên Phong bắn lại vô tình xướt qua chân Hàn Tử Huyên làm chân cô chảy máu. Lúc này Hàn Tử Huyên vô cùng đau đớn, vết thương ở tay vừa bị giờ lại đến vết thương vì đạn do Vũ Thiên Phong. Vũ Thiên Phong tiếp tục giơ súng lên bắn, nhưng lần này Vũ Thiên Phong lại thay đổi hoàn toàn. Ánh mắt anh đằng đằng sát khí, ngữ điệu vô cùng lạnh lùng:
" Vĩnh biệt, Layla "
Ánh mắt anh vô cùng vô cảm, không ngờ Hàn Tử Huyên cô có ngày phải ૮ɦếƭ trong tay người cô yêu nhất. Đúng hơn, là người mà cô yêu nhất tự tay Gi*t ૮ɦếƭ cô. Tự tay Gi*t ૮ɦếƭ đoạn tình cảm này.
Một lần nữa thấy Vũ Thiên Phong giơ súng về phía mình và định Ϧóþ cò. Hàn Tử Huyên ngay lúc ấy đã quyết định, cô sẽ không bỏ trốn nữa. Cô sẽ đứng yên ấy để anh bắn mình. ૮ɦếƭ trong tay người mình yêu nhất, đó có lẽ là một hạnh phúc đối với Hàn Tử Huyên.