Vũ Thiên Phong ngoài giới thiệu với Mạc Liên Thành, Hàn Tử Huyên là vợ tương lai của anh. Anh còn đưa cô đi giới thiệu với rất nhiều người. Điều này làm cho Hàn Tử Huyên suy nghĩ. Không biết anh đang có ý đồ gì.
Hàn Tử Huyên do bị Vũ Thiên Phong bắt đi theo mãi nên cô cảm thấy mỏi chân. Cô đứng bên bàn rượu, tay cầm rồi đưa lên miệng nhâm nhi. Còn anh thì đứng nói chuyện với những vị chủ tịch khác. Cách nơi cô đứng không xa.
Một bàn tay chạm vào vai làm cho Hàn Tử Huyên hoảng hốt quay người về phía sau xem là ai. Hóa ra là Mặc Ngôn
Mặc Ngôn thấy Hàn Tử Huyên quay người lại. Anh nhìn cô chằm chằm không chớp mắt. Mặc Ngôn không thể tin được đây là Hàn Tử Huyên. Khác so với một Hàn Tử Huyên lúc ở công ty. Mặc Ngôn không tiếc lời khen cô:
" Tử Huyên, trông cô đẹp thật đó "
" Cảm ơn anh, Mặc Ngôn "
Một vị thiếu gia nhìn thấy Mặc Ngôn, liền đi đến đó và hỏi anh:
" Chào cậu, Giám đốc Mặc.
Lâu rồi không gặp. Dạo này thế nào? "
" Tôi khỏe.
Cảm ơn "
" Vị tiểu thư này là bạn gái cậu à? "
Vị thiếu gia này nhìn thấy Hàn Tử Huyên đứng kế bên Mặc Ngôn, liền hỏi
" Tôi sao có thể may mắn như vậy chứ
Cô ấy là bạn gái của Thiên Phong "
" Bạn gái sao? Ai nói chứ?
Cô ấy là vợ tương lai của tôi "
Vũ Thiên Phong đi đến bên cả ba người họ, như cố tình nói cho mọi người nghe
" Giám đốc Mặc, lâu ngày rồi không gặp. Tôi biết rất nhiều điểm vui chơi. Ra đây tôi nói với cậu "
Vị thiếu gia này thấy Vũ Thiên Phong đến liền nhanh nhanh kéo Mặc Ngôn rời khỏi đó. Anh ta biết nếu như dám tán tĩnh nữ nhân của Vũ Thiên Phong thì chắc chắn hậu quả sẽ rất lớn
" Không phải tôi đã dặn, em phải luôn bên cạnh tôi hay sao? "
Vũ Thiên Phong nói nhỏ nhẹ nhưng cũng có phần trách Hàn Tử Huyên
" Đi lâu như vậy, tôi bị mỏi chân "
Mạc Thanh Thanh đứng cách đó khá xa. Nhưng khi cô ta nhìn thấy Vũ Thiên Phong và Hàn Tử Huyên thân thiết. Cô ta nhanh chóng đến đó, với hy vọng sẽ làm cho Hàn Tử Huyên bị bẽ mặt
" Hàn Tử Huyên, không ngại uống với tôi một ly chứ "
Mạc Thanh Thanh đưa ly rượu được để trên bàn. Đưa về hướng Hàn Tử Huyên
" Xin lỗi, Mạc tiểu thư
Nhưng hôm nay tôi lại cảm thấy không được khỏe.
Không thể uống ly rượu mà cô mời được "
Hàn Tử Huyên cố tình từ chối lời mời của Mạc Thanh Thanh
" Hàn Tử Huyên, dù gì thì buổi tiệc hôm nay cũng là do Mạc gia của tôi tổ chức.
Cô ít nhất cũng phải có kiêng nể "
Hàn Tử Huyên bị Mạc Thanh Thanh ép buộc. Cô ngước lên nhìn với ánh mắt cầu cứu Vũ Thiên Phong với hy vọng anh ra tay giúp đỡ
Còn Vũ Thiên Phong biết thế nào cô cũng cầu cứu mình nên anh nói:
" Mạc tiểu thư, vợ tương lai của tôi đã nói như vậy rồi. Cô cũng đừng ép người quá đáng "
Khi Mạc Thanh Thanh nghe Vũ Thiên Phong nói vậy. Cô ta càng trở nên tức giận. Hàn Tử Huyên quay người định đi thì bị Mạc Thanh Thanh đạp tà váy . Rượu trên tay của Mạc Thanh Thanh bị đổ một ít xuống sàn nhà. Hàn Tử Huyên do bị phía mất đà khiến cô ngã về phía trước. Trong lúc ngã, Hàn Tử Huyên đã cảm nhận được một ánh mắt quen thuộc hướng nhìn về phía cô. Không sai, cảm giác này chính là ánh mắt chủ nhân đang nhìn cô. Chủ nhân của cô cũng có mặt trong buổi tiệc của Mạc gia
Vũ Thiên Phong nhanh tay đỡ được Hàn Tử Huyên. Mạc Thanh Thanh tức giận, định quay người bỏ đi nhưng do giậm phải rượu do chính cô ta bất cẩn làm đổ lúc nãy nên bị ngã xuống.
Mạc Liên Thành thấy vậy nên vội đỡ cô ta đứng dậy. Hàn Tử Huyên biết là chính Mạc Thanh Thanh đạp tà váy của mình. Hàn Tử Huyên nói với vẻ trêu tức Mạc Thanh Thanh
" Mạc tiểu thư, cô không sao chứ?
Sao này đi đứng nhớ cẩn thận hơn nha "
" Cô... "
Mạc Thanh Thanh nghe Hàn Tử Huyên nói vậy. Cô ta tức như điên lên. Nhưng vì đây là buổi tiệc nên không muốn bị mất mặt thêm lần nữa
" Vợ tương lai của tôi không được khỏe. Tôi đưa cô ấy về nghỉ ngơi "
Vũ Thiên Phong nói rồi không thèm nhìn đến Mạc Liên Thành và Mạc Thanh Thanh.
Anh nắm lấy tay Hàn Tử Huyên dõng dạc bước ra ngoài. Nhưng do có lẽ chiếc giày có phần gót quá cao. Thêm với việc đi với anh mãi nên chân cô bị mỏi và bị phồng. Đang đi gần đến thì Hàn Tử Huyên bị lật chân. Vũ Thiên Phong thấy vậy, anh không do dự mà bế cô lên rồi dìu cô vào trong xe
Trên xe, Vũ Thiên Phong đang trên đường để đưa Hàn Tử Huyên về nhà. Cô muốn biết tại sao hôm nay anh lại nói giới thiệu với mọi người không đúng sự thật nên hỏi anh:
" Tổng giám đốc, tại sao hôm nay anh lại nói với mọi người tôi là vợ tương lai của anh?
Hay là anh đang đùa với tôi à? "
" Tôi không có thời gian để đùa với em
Từ bây giờ về sau, em chính là vợ tương lai của tôi
Sau này em cũng dọn về Vũ gia tôi sống luôn đi."
Vũ Thiên Phong nhìn cô với ánh mắt đầy yêu thương
" Nhưng mà..... "
" Em vẫn có thể về thăm nhà cũ của mình "
" Nhưng tại sao lại là tôi chứ? "
" Nếu tôi nói, do tôi yêu em thì sao? "
Vũ Thiên Phong nói đến đây thì đã đến nhà của Hàn Tử Huyên.
Anh chạy ra mở cửa xe và bế Hàn Tử Huyên ra khỏi xe. Đến trước cửa nhà, anh đặt cô xuống và nói:
" Anh để em ở đây được chứ.
Còn nữa, về việc dọn đến nhà anh, khi nào em muốn dọn qua. Anh sẽ cho người đến lấy đồ
Chúc em ngủ ngon "
Vũ Thiên Phong nói rồi đặt lên trán Hàn Tử Huyên một nụ hôn
Khi anh chạy xe đi, Hàn Tử Huyên gõ cửa. Yên Yên vì đợi cô về nên nghe tiếng gõ cửa liền nhanh chóng ra mở.
" Chị Huyên về rồi à "
Hàn Tử Huyên nhanh chóng vào nhà
" Chị Huyên, sao mặt chị lại đỏ đỏ lên vậy? "
Yên Yên để ý thấy Hàn Tử Huyên có chút là lạ nên hỏi cô
" Chắc tại lúc nãy do máy lạnh trong xe lạnh quá nên mặt chị đỏ thôi "
Hàn Tử Huyên nói rồi. Nhưng lại có chút ấp úng nói với Yên Yên
" Yên Yên, lúc nãy hắn nói yêu chị
Muốn chị dọn qua nhà hắn "
" Vậy... vậy chị quyết định thế nào? "
" Qua đó, chị sẽ có thể nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ "
" Vậy cũng tốt "
" Trong buổi tiệc hôm nay, chị có gặp một người "
" Ai? "
" Chủ nhân "
Khi nghe Hàn Tử Huyên nói hay từ này. Yên Yên cảm thấy ngạc nhiên. Không ngờ " chủ nhân " của hai người cũng có mặt. Vì Hàn Tử Huyên và Yên Yên đều biết, " chủ nhân " rất ít khi tham gia các buổi tiệc nhiều người