Tình Yêu Của Cô Nàng Cố Chấp - Chương 06

Tác giả: Tôi Là Tố Tố

Được rồi, Ninh Mặc, tôi sẽ khiến cho anh nợ tôi ngày càng nhiều, moah ha ha ha! Tôi nắm cánh tay ngửa mặt lên trời cười điên cuồng, xỏ đúng một đôi dép lê, bước đi vô cùng sung sướng, lúc đến gần phòng bệnh, tôi đột nhiên quay đàu, thấy Ninh Mặc áo trắng như tuyết đang cầm theo một cặp Ⱡồ₦g cơm đứng ở phía sau tôi, sợ tới mức khiến tôi nhảy bắn lên ba thước, thét to một tiêng.
Ninh Mặc bị tôi dọa cho sợ thiếu chút nữa đánh rớt cặp Ⱡồ₦g trong tay.
“Ninh Mặc, anh đây là đèn tắt lại sáng ?” Tôi kéo Ninh Mặc qua xem trái xem phải, quay đầu hỏi bác sĩ : “Anh ta… anh ta không phải thiếu máu nghiêm trọng sao, làm sao lại lêu lổng ra đây thế này ?”
Mọi người dùng trạng thái hóa đá nhìn tôi.
Ninh Mặc thanh thanh cổ họng, tốt bụng trả lời tôi: “Thiếu máu là cái tên gà mờ lái xe đâm vào chúng ta, bị chấn động não nho nhỏ là Hồng Kỳ cô, còn tôi đây, trừ bỏ xe có bị tróc chút sơn, những chỗ khác đều tốt.”
Tôi muốn khóc quá đi, tình tiết đã thay đổi, từ phim Hàn chuyển thẳng thành quảng cáo công ích cho Đảng Trung ương….
“Nếu vậy, tôi thực ra là nhóm máu O, không phải RH! ” Tôi cực kỳ nghiêm túc nói với đồng chí bác sĩ, vừa giơ cánh tay lên tiếp tục giải thích: “Tôi thiếu máu, tôi bị chấn động não, tôi còn bị lao phổi kinh niên….”
Tôi nói thêm một câu, mặt của các vị bác sĩ lại đen thêm một phần.
Mọi người xung quanh cũng im lặng đối mặt….
Đột nhiên, bác gái y tá mặt mũi hiền lành kia đột nhiên phất phất tờ giấy xét nghiệm trên tay từ tầng dưới vọt lên, vừa chạy vừa cực kỳ phấn khích mà kêu to: “Này, tìm thấy rồi, người vừa mới xét nghiệm chính xác là nhóm máu O – RH âm tính! ”
Tôi tuyệt vọng quay đầu nhìn lướt qua Ninh Mặc, thiếu chút nữa khóc ra nước mắt.
Xong rồi, tôi trúng thưởng! Mời gọi tôi hai tiếng liệt sĩ!
“Cô gái trẻ, chúc mừng cô, nguyện vọng của cô sắp thành hiện thực, có thể lập tức truyền máu! ” Bác gái y tá vừa nắm chặt lấy tay tôi, hoàn toàn coi như không nhìn thấy đôi mắt ngập nước của tôi, lắc trái lắc phải: “Lần này như ý muốn của cô, tôi cam đoan với cô, sẽ lấy nhiều một chút truyền cho bạn trai cô! ”
“….” Tôi thạch hóa, phong hóa ….
Ai đó đỡ lấy tôi với, tôi giả bộ mảnh mai yếu ớt, ngã về phía Ninh Mặc, hắn lách mình, xoay người một cách tài tình, tôi liền nhào vô vách tường, ôm đầu hừ hừ.
“Cô gái trẻ, đi truyền máu đi, chỉ chờ mỗi cô thôi đấy! ”
Nước mắt tôi rơi lã chã, im lặng nhìn trời, oan ức biện bạch: “Tôi bây giờ thấy chấn động não….”
“Aiz, không ảnh hưởng đến việc truyền máu đâu! Bọn tôi đỡ cô đi! ” Thế nên tôi bị một đống người vây quanh, vinh quang dâng tặng 800CC máu.
Lúc hiến máu xong, lần đầu tiên, Ninh Mặc từ phía sau đỡ lấy tôi, vừa đi vừa cười lạnh: “Diệp Hồng Kỳ, làm sao lần trước hội học sinh kêu gọi hiến máu cũng không thấy cô tích cực như thế. “
Tôi nước mắt nước mũi tùm lum đều chùi cả vào người hắn: “Ninh Mặc, anh không có lương tâm! ”
Hắn dừng chân, đổi dìu thành đỡ, thầm mặc kéo tôi về phía phòng bệnh, vào trong phòng, hắn giúp tôi chỉnh chỉnh gối đầu, đem tôi cẩn thận đỡ lên giường, đột nhiên thở dài: “Diệp Hồng Kỳ, cô có biết không, có đôi khi đối với người khác tốt, cũng sẽ trở thành gánh nặng cho người đó! ”
Đầu tôi mờ mịt nhìn hắn, hoàn toàn xem nhẹ cảm nhận của hắn, chỉ vào cái bình hắn đặt xuống lúc nãy, nói: “Làm nhiều canh một chút đem đến đây, tôi cần tẩm bổ! ”
“….” Hắn lập tức lộ ra vẻ mặt ông nói gà, bà nói vịt.
“Đúng rồi, viện phí tính thế nào ?! Nói đến tiền viện phí, tôi lại nghĩ đến cái xe của anh, aiz, anh lái xe không tốt lắm phải không! ” Tôi cực kỳ thất vọng mà nhìn hắn, đối với chuyện bạch mã hoàng tử không khống chế nối “bạch mã” mà tiếc nuối.
Da mặt hắn giật giật, ngẩng đầu lên nghiến răng nghiến lợi nhìn tôi, rít qua kẽ răng mà nói: “Tôi trả hết! ”
OK, OK, tôi thỏa mãn, tôi nhếch môi, nhận lấy canh hắn đưa, húp sùm sụp: “Ninh Mặc, anh thực hiền thục nha, canh rất là ngon! Tôi thích, hắc hắc hắc! ”
Xong rồi, một tiếng khích lệ kèm theo tiếng cười cực kỳ cuốn hút này, trực tiếp dọa hắn chạy mất dép luốn. Mãi cho đến khi xuất viện, tôi vẫn không nhìn thấy hắn lần thứ hai.
Trái lại bạn đồng chí được tôi cứu tế kia, rất nhanh đã có tin lành.
“Aiz, người ta muốn gặp cô đấy, nói muốn bày tỏ sự cảm tạ! ”
“Để cho chuyện cũ theo gió bay đi ….theo gió bay, theo gió bay! ” Tôi quay người, xoay ௱ôЛƓ về phía bác gái y tá, muốn khóc, dòng máu thanh xuân chảy mãnh liệt của tôi ơi, làm sao lại chạy vào trong thân thể của một thanh niên vô danh tiểu tốt nào đó.
Như vậy làm sao mà một đứa thuần khiết như tôi có thể chịu được.
“Cô không muốn gặp cậu kia ? Người ta tâm tâm niệm niệm là phải cảm tạ cô đấy! ”
Tôi im lặng nhìn vách tường, nhớ đến 800 CC nhiệt huyết kia, lại choáng váng thêm một trận.
“Cô thật không đi gặp cậu ta, thực không đi, thật sự không đi ?”
Mẹ kiếp, bà y tá này là Đường Tăng chuyến thế sao, tôi quay cái đầu đang đau nhức qua nhìn bác gái, bà ta liền nhếch miệng cười, ý vị thâm trường mà kéo dài giọng ra: “Aiz,… cô gái trẻ à, cậu kia rất tuấn tú nha! ”
“….” Thì ra không phải Đường Tăng, mà là dẫn mối.
“Cô không cần qua đâu, cậu ấy đã đến đây rồi! ”
Người nào vậy, chẳng lẽ không biết tùy mặt mà gửi lời, tôi ngoáy ngoáy lỗ tai, quay mặt qua, mới vừa liếc mắt một cái, thiếu chút nữa ngã chổng vó từ trên giường xuống.
“Diệp Hồng Kỳ….” Giọng nói nhẹ nhàng êm tai, bộ dáng thể lực dư thừa, nào có nửa điểm giống người bị thiếu máu.
Tôi chậm rãi từ trên giường đứng dậy, sờ sờ tóc, cười gượng: “Thái quản lý à, anh cũng đến đây sao, chẳng lẽ công ty còn có chế độ thăm hỏi công nhân viên lúc bệnh tật ?”
Hắn cười tít mắt nhìn tôi, vươn tay nắm chặt lấy tôi, xúc động cầm nắm, tình ái dào dạt nói: “Hồng Kỳ, chúng ta đều đã huyết dịch dung hòa, kết hợp nhất thể, về sau không cần xa cách như vậy! ”
Tôi rơi lệ, lời này nói ra thật khiến người ta hết hồn!
“Tôi nghe nói cô vì tôi mà buộc bác sĩ lấy máu của mình! ”
Tôi quay sang một bên đau khổ đấm иgự¢! Sắp đem иgự¢ đám thành size F đến nơi!
Hắn tiếp tục dùng một loại giọng điệu vô cùng tán thưởng mà ngâm vịnh: “Hồng Kỳ à, thực ra tôi vốn nghĩ cô là một đứa con gái ích kỷ, vô lại, đê tiện, hạ lưu, cộng thêm tính cách bỉ ổi, nhưng mà bây giờ cảm nhận về cô trong mắt tôi đã hoàn toàn phá vỡ hình tượng trước kia, chúc mừng cô! ”
Hắn cực kỳ dâng trào mà vỗ vỗ bờ vai tôi, tôi thấy đầu choáng váng một trận lợi hại, lặng lẽ quay mặt đi, vừa gạt nước mắt vừa gật đầu, mấy từ này là hình dung kiểu gì thế! Mẹ kiếp!
“Kỳ thật tôi cũng nghĩ, cô trừ bỏ tính cách có chút khiếm khuyết, vẻ ngoài có chút tỳ vết, tinh thần có chút bệnh bệnh ra, thì cô cũng là một cô gái không tồi! ” Ánh mắt Thái Kỳ lấp lánh lấp lánh lóe lên, dùng dáng vẻ kiểu như phát hiện ra một khối ngọc thô, cực kỳ thần bí mà nhìn tôi.
Tôi đứng trước loại hào quang thần thánh chiếu rọi này, trừ bỏ rơi lệ ra, không còn lời nào đế đáp lại.
“Cho nên, tôi quyết định, tôi sẽ cải tạo cô, để cô trở thành một cô gái xinh đẹp có tâm hồn lấp lánh chói sáng cùng vởi vẻ ngoài đạt tới năm sao! ” Hắn nắm lấy cánh tay của tôi, cực kỳ kích động lắc lắc.
Bác gái y tá từ khe hở liều mạng giật lấy cánh tay của tôi, oán giận :”Cô ấy bị chấn động não nhẹ, vẫn còn đang quan sát, đừng có lắc lư tùy tiện! Chàng trai, nhẹ nhàng một chút! ”
Thái Kỳ ý còn chưa hết, vươn tay vỗ vỗ mặt tôi: “Tôi sẽ che chở cho cô, Diệp Hồng Kỳ, tin tưởng tôi!” Lực tay của hắn hơi lớn, tôi còn tưởng hắn đang tát vào miệng tôi ấy chứ.
Trong phút chốc, lệ tôi tuôn như Hoàng Hà, đồng chí Thái Kỳ, anh cứ quên lãng tôi đi, tôi luôn luôn làm việc tốt bất lưu danh, có thể không cần dâng trào như thế được không ?!
╮(╯▽╰)╭, Chúa ơi, hãy mang con đi với….
Tôi đã từng lãng tai mà nghe lầm Thái Kỳ mặc đồ Tây đi giày đen kia thành Thái quản lý, tôi cho rằng bộ thị trường của tập đoàn Thiên Duyệt là do hắn quản lý, kết quả, sự thật chứng minh, đừng bao giờ tin vào lỗ tai của mình, càng không nên tin vào đôi mắt của mình, chúng sẽ mang tin tức giả dối đến cho bạn.
” Thái Kỳ, kế hoạch đấy cuối tuần cần rồi, cậu chỉnh sửa lại sau đó truyền đạt xuống nhé! ”
Tôi đứng bên cạnh Thái Kỳ, nhìn hắn nhận từng tập từng tập hồ sơ từ tay quản lý, lại từng tập từng tập vứt lên tay tôi.
” Hồng Kỳ, những thứ này lập thành bảng thống kê excel cho tôi trước 12 giờ trưa, những thứ này phải sắp xếp theo thứ tự, còn cái này….”
Tôi rơi lệ đầy mặt, đúng rồi, quên chưa nói, Thái Kỳ là trợ lý của quản lý, còn tôi là trợ lý của trợ lý quản lý, nói tóm lại, hắn và tôi là cùng một chức vụ, cụ thể hơn mà nói, chức trợ lý của hắn cao hơn tôi một cấp!
“Phải dùng màu đỏ đánh dấu tên của những khách hàng này!” Hắn cúi người xuống, chỉ vào một hàng tên khách hàng trên giấy, bắt đầu giảng giải, hôm nay hắn vẫn mặc áo sơ mi màu trắng, quần bò màu xanh nhạt, nhưng mà đôi dép lê lẹt quẹt dưới chân kia đã được thay bằng một đôi sandal bằng da, cả người sạch sẽ thanh nhã, cùng với hình tượng tinh anh trong quán cà phê trước kia hoàn toàn khác xa một trời một vực.
Tôi nhịn không được tò mò, nhỏ giọng hỏi hắn: “Thái trợ lý, vì sao hôm trước anh mặc đồ Tây, nhìn tinh anh như thế ?”
Hắn á khẩu không trả lời nổi, nhìn tôi, chần chừ một lúc lâu mới cúi đầu, dùng giọng nói không thể nhỏ hơn nữa thì thầm với tôi.”Diệp Hông Kỳ, cô đừng có nói cho người khác biết tôi đến quán cà phê Mạc Đạo giả làm tiểu tư sản nha! ”
Tôi câm lặng…
Hắn cắn răng, ra vẻ hạ quyết tâm, lại một lần nữa thì thầm với tôi: “Quán Mạc Đạo hơi bị nhiều phú bà a, tôi ngồi ở đó, chỉ cần với vẻ ngoài tinh anh, khí chất đầy vẻ kim cương vương lão ngũ, tôi cũng mong dụ dỗ được một người, tuổi già không cần phải lo lắng! ”
“….” Tôi run rẩy nhìn hắn, một lúc sau, giơ ngón cái lên, cực kỳ trúng trọng tâm mà khích lệ hắn: “Lần sau dẫn tôi đi với, tôi cũng muốn cưa tinh anh.”
Hắn nhảy dựng lên ba thước, dùng ánh mắt thù địch mà nhìn tôi: “Cái này không được, một núi không thể có hai kẻ cùng giả B*, cô đến chỗ khác đi, Mạc Đạo là địa bàn của tôi!”
* 装 B: ra vẻ có học vấn, giàu có.
Nhỏ mọn,.tôi hung hăng trừng mắt nhìn hắn, cúi đầu bắt đầu gõ bàn phím.
Một lúc sau, tôi nhịn không được đá đá Thái Kỳ ngồi ở bàn đối diện, hỏi: “Vì sao nhất định phải dùng chữ đỏ để đánh dấu tên những khách hàng này?”
Hắn âm trầm ngẩng đầu, mặt không biểu cảm nhìn tôi, giọng nói thanh thanh lạnh lạnh: “Tôi có thói quen dùng chữ màu đỏ để đánh dấu những khách hàng không chiếm được, như thế tâm lý có chút an ủi một chút!”
“….” Tôi coi như có thể kiêu ngạo với chỉ số thông minh của mình, bởi vì hình như tôi cũng hiểu mang máng ý tứ của hắn. Ý của hắn chính là, những khách hàng nào hắn không chiếm được, hắn coi như người ૮ɦếƭ luôn!
Thật là một kẻ âm hiểm!
Tôi rụt rụt vai, dùng một loại ánh mắt sùng bái mà nhìn hắn, quả thực là kẻ đứng từ trên cao nhìn xuống, tôi thật xấu hổ thay cho tiện cách ngây ngô của mình.
Từng ấy đạo hạnh của tôi có tính là cái gì, chân chính cao thủ còn ẩn mình trong đám đông kia kìa!
Hắn cảm thấy sự sùng bái nóng bỏng của tôi, ngước mắt lên nhìn, lạnh lùng liếc tôi một cái, khóe miệng nhếch lên:”Diệp Hồng Kỳ, tôi cảnh cáo cô, giữa trưa mà bản thống kê còn chưa làm xong, tôi sẽ trừ điểm của cô đấy!”
Đúng, ở đây có chế độ dùng điểm để đánh giá trong thời gian thực tập, chỉ cần kỳ thực tập đạt được 80 điểm thì sẽ được lưu lại.
“Diệp Hồng Kỳ, còn nữa, không được chế thêm nước sôi vào ấm trà ngon của tôi, muốn uống thì tự đi mà pha!” Hắn cũng chẳng buồn ngẩng đầu lên, nhàn nhạt chỉ trích tôi.
Tôi thèm vào, không phải nước trà lần thứ nhất, nước trà lần thứ hai, nước trà lần thứ N sao, tôi thấy Thiết Quan Âm của hắn cũng thơm ra phết, nên mỗi lần đều chờ hắn rời chỗ liền lén lút chạy tới, rót đầy bình trà của tôi, sau đó lại đỏ thêm nước mới vào cho hắn, tôi cứ cho là không chê vào đâu được, ai biết được mũi hắn còn thính hơn cả chó cơ chứ.
Tôi bĩu môi, lấy ra một cái bình trà cực đại dưới chân bàn, lấy cái chén trà nhỏ nhỏ của hắn qua, róc rách rót cho hắn thêm lần nữa.
Hắn liếc xéo qua, khóe miệng giật giật: “Diệp Hồng Kỳ, bảo sao cứ mỗi lần tôi mới châm trà nước thứ nhất đã chẳng có mùi vị gì, thì ra là bình trà của cô to như vậy!”
Chẳng lẽ hắn còn định cuỗm mất cái bình trà này của mình!
Tôi nhất thời cảnh giác cao độ, nhanh chóng giấu cái bình trà xuống dưới chân bàn, giỡn sao, trường học lấy tiền nước hai ngàn một lọ, tôi phải lưu lại mà mang về ký túc xá chậm rãi mà uống chứ, vậy nên, đi làm thật tốt, giấy vệ sinh rồi nước trà đều được giải quyết ổn thỏa chỉ một lần.
Thái Kỳ thấy tôi coi chừng nhìn hắn, lại thấy tôi đem bình trà to đùng thần thần bí bí giấu đi, ánh mắt thầm xuống, sắc mặt đen xì, cúi gằm đầu xuống, càng thêm ra sức gõ bàn phím.
Đến giữa trưa, tôi đem bản thống kê excel cùng với phương thức liên lạc chuyển cho Thái Kỳ, hắn trầm ngâm nhấn chuột loạn xì ngậu, cách một cái bàn, ngón trỏ thon dài trắng nõn ở trên mặt bàn gõ gõ, làm cho tôi tâm hoảng ý loạn.
Mấy đồng nghiệp bên cạnh đã lục tục cầm phiếu ăn đi ăn trưa, tôi lén lén lút lút rút phiếu ăn từ trong ngăn kéo, đang muốn lén lút chuồn ra cửa sau đi ăn cơm, vừa mới kéo ngăn kéo ra, Thái Kỳ ngồi đối diện đã ngẩng đầu lên.
“Diệp Hồng Kỳ, ở lại, bản kê khai của cô có vấn đề!”
Tôi nắm lấy phiếu ăn, khóc không ra nước mắt. Thái Kỳ ngồi cách một cái bàn, ngoắc ngoắc ngón tay về phía tôi, ra hiệu cho tôi qua đó, tôi xịu mặt lết qua.
“Diệp Hồng Kỳ, cô thất học à! ” Hắn ngẩng đầu lên, giọng nói lạnh như băng, chỉ vào bản thống kê của tôi, giáo huấn: “Hai ô này là phải gộp vào, cô lại thêm khung đen vào!”
Tôi tập trung nhìn kỹ, chính xác là như vậy, khung màu đen in đậm khiến cho sai lầm của tôi càng thêm rõ ràng.
“Không chuyên tâm làm việc, thì đứng đến làm gì!” Ngón trỏ hắn nhấp chuột, nhẹ nhàng kéo xuống, lại chỉ vào bản thống kê, tức giận: “Chỗ này cả hai cái tên đều bị đảo ngược!”
Tôi ngập ngừng giải thích: “Tên nhiều quá, hoa mắt!”
Hắn nâng mắt lên nhìn, khinh thường nhìn tôi một cái, giễu cợt: “Mọi người ai cũng lấy cớ như cô, thì những sai sót vụn vặt như thế này, ai sẽ phụ trách?”
Hắn duỗi tay lấy tấm thẻ đang đeo trên cổ tôi, từ bên trong rút ra thẻ tính điểm, lại quẹt qua máy tính một chút, ngón tay thon dài gõ gõ bàn phím, điểm của tôi lập tức bị trừ đi 10 điểm.
10 điểm đó, tôi làm sao mà lấy lại được từng ấy điểm bây giờ, trong thẻ vốn có 50 điểm, thế này vốn là cùng nhau xuất phát, tôi lại bị tụt lại so với người khác một quãng rồi.
Hắn khẳng định là muốn đuổi tôi ra khỏi Thiên Duyệt đây mà, nếu không làm sao lại trừ điểm tâm ngoan thủ lạt như vậy chứ.
Tôi đứng trước bàn hắn, vừa giận vừa sợ, không có công việc ở Thiên Duyệt này, tôi biết dùng cái gì để giữ gìn tự tôn của mình chứ, tự tôn đang tràn đầy nguy cơ của tôi.
Tôi lại nhớ đến vẻ mặt bố thí của Ninh Mặc: “Hồng Kỳ, không muốn ૮ɦếƭ cứng, Thiên Duyệt cạnh tranh rất kịch liệt, cô cứ làm một viên chức nho nhỏ ở một công ty nhỏ là được rồi, tính tình của cô chính là không có chủ kiến, ở Thiên Duyệt mà không có chủ kiến thì không sống được đâu! Cô làm sao cạnh tranh được!”
Tôi làm sao có thể mất đi công việc này được chứ, tôi làm sao có thể để Ninh Mặc nhìn thấy dáng vẻ thất bại của mình được.
“Còn 40 điểm, cô không nỗ lực, chưa được một tháng đã phải tìm lối thoát khác!” Thái Kỳ tựa vào ghế,nhìn vẻ mặt của tôi.
Tôi yên lặng nhìn hắn, dùng một loại ánh mắt vô cùng tuyệt vọng liên tục nhìn hắn, hắn bị tôi nhìn cho toàn thân nổi da gà, năm phút đã đổi mười mấy tư thế, đến cuối cùng, rốt cục nhẫn không được, cáu: “Diệp Hồng Kỳ, cô chẳng lẽ còn chưa phục?! Đây mà là thái độ nhận sai à?!!! “Hắn tiếp tục lật bản thống kê của tôi, cuồi cùng ở phần bổ sung thủ tục, lại khai quật được thêm một sai sót nữa của tôi.
“Nhìn coi, vẫn còn sai đây này! Chỗ này là dấu chấm, không phải dấu phẩy! Tôi phải trừ cô thêm mười điểm nữa mới đúng.” Hắn cực nghiêm túc nhìn tôi.
Tôi thật muốn đánh cho tên này thành cái dấu chấm than!
Mẹ kiếp, yêu cầu này của hắn chẳng phải chính là đuổi tận Gi*t tuyệt sao, Thái Kỳ, anh thật độc ác mà! Tôi buồn tận xương tủy, mấp máy môi, đột nhiên bưng mặt khóc lớn. Tôi vừa khóc, vừa kéo lấy bàn phím của hắn.
“Cô làm cái gì vậy, Diệp Hồng Kỳ, tôi đã nói với cô đây là tài sản công ty rồi cơ mà! ” Hắn vừa che chở cho bàn phím, vừa giận dữ trách mắng tôi.
Lửa giận hừng hực trong phút chốc thiêu đốt tôi, tôi lập tức hóa thân thành Người khổng lồ màu xanh, chút sức lực mỏng manh của Thái Kỳ kia tôi còn chẳng thèm để vào trong mắt, tôi liều mạng kéo bàn phím của hắn, nhớ tới 10 điểm vô duyên vô phận với tôi kia, lệ khí của tôi lại càng tăng thêm một tầng.
Tôi cào, tôi túm, tôi phá!
Mặt Thái Kỳ vừa đen vừa xanh, cuối cùng hoàn toàn bỏ qua kháng cự, mặt lạnh nhìn tôi đem từng phím trên bàn phím từng cái từng cái một gỡ ra.
Gỡ xong, tâm tình của tôi cảm thấy thật thoải mái. Một đống phím bấm nằm trên bàn hắn, giống hệt như một trái núi đen nho nhỏ.
Moah ha ha ha, thật có cảm giác thành tựu….
Tôi dâng trào ngẩng đầu, đã nhìn thấy Thái Kỳ mặt lạnh mắt lạnh, cả người run run, cảm xúc mãnh liệt nhanh chóng biến mất, nghĩ ngợi một chút, tôi quyết định bắt đầu nhặt bàn phím lên ráp lại như cũ.
“Diệp Hồng Kỳ, chơi lắp ráp vui lắm sao?” Hắn cười đến u ám.
Tôi lau một đống mồ hồi, nhìn hắn cười trừ: “Thái trợ lý, hay là anh cũng gỡ bàn phím của tôi đi, thật ra cũng bổ não lắm!”
Sắc mặt hắn xanh mét nhìn tôi, gõ gõ cái bàn, đột nhiên nở một nụ cười sáng chói, nói: “Tôi đã định nếu như cô nghiêm túc thành khẩn đưa chút lễ vật, nói lời xin lỗi, điểm số tôi có thể châm chước thêm vào cho cô….”
Hắn ý còn chưa hết dừng lại không nói gì, nhìn về phía tôi.
Linh quang chợt lóe, tôi nhất thời tỉnh ngộ, một bước vọt tới, lấy tốc độ của tia chớp lập tức quỳ xuống, ôm lấy chân hắn, nghẹn ngào nức nở: “Thái trợ lý, tôi sai lầm rồi, anh tha thứ cho tôi!”
Để tăng thêm giọng điệu, tôi càng khóc lớn hơn: “Cái kia, Thái trợ lý, tôi chẳng qua chỉ là trẻ con thôi mà….”
“….” Hắn im lặng nhìn tôi, một lúc lâu sau, vươn tay sờ sờ đầu tôi, cực kỳ xúc động mà khen ngợi tôi: “Diệp Hồng Kỳ. cô còn có thể vô sỉ đến thế nào nữa đây!”
Tôi tức giận nắm quyền, dùng ánh mắt thuần khiết ngẩng lên nhìn hắn: “Thái trợ lý, anh có thể sỉ nhục vẻ ngoài của tôi, nhưng anh không được sỉ nhục nhân cách của tôi!”
Mặc dù nhân cách của tôi cũng hết sức nhỏ bé! Chỉ to hơn hạt gạo một chút thôi.
Hắn lại trầm mặc lần nữa, một lúc sau, kéo tấm thẻ trên иgự¢ tôi, thuận thế lôi luôn tôi về phía trước, đến bên cạnh dụng cụ quét từ bên cạnh bàn phím, xoẹt xoẹt quẹt một cái, ngón trỏ thon dài nhẹ nhàng nhấp một cái, 10 điểm mất đi lúc nảy quả nhiên được khôi phục.
“Lần sau sẽ không có ngoại lệ như vậy nữa!” Hắn quay mặt lại, tôi còn nhìn thấy khóe miệng của hắn vẫn còn theo thói quen giật giật.
“Rõ!” Tôi lau nước mắt, cúi đầu siết chặt lấy phiếu ăn.
“Cùng nhau đi ăn cơm đi!” Hắn đứng lên, lấy phiếu cơm ra, một tay túm lấy cánh tay của tôi, kéo tôi đi theo được vài bước mới buông ra nói: “Cô phụ trách gọi đồ ăn, tôi phụ trách gọi cơm!”
A? Tại sao lại thế! Tại sao tôi lại phải chịu trách nhiệm thanh toán hóa đơn xa xỉ như vậy chứ! Vũ trụ nhỏ của tôi trong phút chốc lại thiêu đốt.
“Làm sao, không ổn sao?” Hắn quay mặt nhìn tôi, gương mặt cực kỳ anh tuấn thanh tú, nhưng mà sao lại có cảm giác vô sỉ như vậy nhỉ ?
Tôi rủ mắt nhìn tấm thẻ đeo trước иgự¢, tự điều chỉnh tâm lý trong vòng ba giây, đột nhiên ngẩng đầu, nhe răng cười, thật là muôn hoa khoe sắc: “Làm sao lại thế, Thái trợ lý, phân công như vậy, thật là quá tốt! Tôi rất vui vẻ mà!” Vui vẻ cái quỷ!
Hắn cười như không cười nhìn tôi một cái, xoay người bước đi.
Tôi đi theo phía sau hắn, từng ngụm từng ngụm nước miếng nhổ về phía hắn, Thái Kỳ, anh thật là độc, tôi biết thừa, anh chính là không muốn phiếu cơm của tôi còn tiền nữa chứ gì!
“Diệp Hồng Kỳ, cô mà phun nước miếng về phía tôi nữa, chiều về tôi sẽ tịch thu bình trà của cô!” Hắn đột nhiên quay người lại, tôi vẫn còn một ngụm nước miếng chưa kịp phun, nhất thời tắc trong cổ họng, làm tôi sặc đến chảy nước mắt.
Ho khan một lúc lâu sau, tôi kiềm chế lại ý muốn muốn vung nắm đấm, rớt nước mắt giải thích: “Thật ra là tôi đâu có phun nước miếng, đó là vận động chuẩn bị của tôi trước khi ăn cơm.”
Hắn hung hăng trừng tôi một cái, cầm lấy khay cơm của tôi, bỏ rơi tôi tới mười mấy bước.
@@@@@@@@@ @@@@@@@@@@@@@@@@@@@
Kết quả, cơm trưa tôi gọi ớt xanh xào khoai tây, một khay toàn rau xanh, Thái Kỳ đồng chí phát huy khí phách hào hùng phóng khoáng của đàn ông, gọi cho hai người nửa cân cơm.
Về phần hai món ăn kia, hắn gẩy cho tôi một chút, phần còn lại đổ hết vào bát hắn.
Tôi rơi lệ nóng ăn cơm trắng, vừa ăn vừa ân cần hỏi thăm tất cả thân thích cùng tổ tông của Thái Kỳ một lần…
“Lúc ăn cơm đừng có mắng chửi người!” Thái Kỳ dùng đũa gõ gõ lên thành bát của tôi, rất đúng trọng tâm phát biểu ý kiến.
Tôi miệng đầy cơm trắng, vô cùng ai oán nhìn hắn.
“Ai da, Thái… trợ lý sao ăn có thế này!” Lục tục có người đi qua bàn của chúng tôi, là Lý quản lý của phòng thị trường, lại còn cực kỳ hết sức lo sợ tự động bưng đến một bát cá kho tàu.
“Thái trợ lý, hôm nay cậu sao lại tự mình đến phòng ăn ăn cơm vậy!”
Tôi bới bới cơm trắng, vừa ngẩng đầu, nhìn thấy mấy chị em gái phòng hành chính ngồi bên cạnh đang dùng ánh mắt vô cùng sùng bái nhìn Thái Kỳ.
Thật là quái dị, ăn cơm không tự mình đến, chẳng lẽ còn để cho trợ lý của hắn giúp một tay thay mặt ăn sao? Đúng là bệnh thần kinh!
Một chị gái xinh đẹp liền tự động tự phát ngồi xuống, cười duyên dáng chỉ vào khay của tôi: “Ai da, tiểu trợ lý sức ăn cũng thật khỏe nha!”
Tôi im lặng không nói gì giơ đũa lên, ánh mắt lướt qua bộ иgự¢ vĩ đại của cô ta, rơi xuống món thịt kho trong tay cô ta, thèm thuồng chảy nước miếng.
Thái Kỳ cười như không cười nhìn tôi, đáp lại cô ta: “Chị không biết à, cô ấy vẫn còn là trẻ con, đang trưởng thành phát dục đấy, ăn nhiều một chút mới tốt!”
Phụt, tôi phun ra một đống cơm, chị gái xinh đẹp cười duyên không có phòng bị, bị tôi phun cho đầy mặt đầy đầu. Cô ta còn theo phản xạ có điều kiện mà nhai luôn mấy hạt cơm bị tôi phun “nhầm” vào trong miệng.
“Ặc…cô….” Cô ta phản ứng lại, nôn khan một chút sau đó vỗ bàn đứng lên, ánh mắt quét qua Thái Kỳ mặt lạnh, đột nhiên hạ hỏa.
“Hai người cứ dùng từ từ! Tôi ăn no rồi!” Cô ta ấm ức lau mặt, đứng dậy muốn đi.
“Từ từ!” Tôi kéo cô ta lại.
Cô ta quay đầu lại, da mặt co rút một cách nghiêm trọng: “Tiểu trợ lý, còn có chuyện gì sao?”
Tôi cực kỳ nghiêm túc hỏi cô ta: “Thịt kho trong tay chị định xử lý thế nào?”
Cô ta ngẩn người, thản nhiên trả lời tôi: “Vứt đi thôi!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc