Tình Yêu Của Anh, Thế Giới Của Em - Chương 18

Tác giả: Bản Lật Tử

Editor: Yulmi2704
Vừa lúc hôm nay Giản Ngôn không mang canh, cô chỉ muốn thử một hớp thôi, nhưng Hạ Tu lại múc luôn cho cô một bát.
“Cảm ơn.” Giản Ngôn bưng bát lên, nói một tiếng cảm ơn với anh. Hạ Tu nói: “Không cần, tôi đã thử thức ăn của cô nhiều rồi, cũng nên đáp lại một chút chứ.”
Giản Ngôn mím môi khẽ mỉm cười, cầm thìa lên nếm thử một hớp. Canh sườn vào miệng có vị hơi chua dịu của quả trám, sau khi nuốt xuống thì lưu lại vị ngọt nơi cuống họng.
“Uống rất ngon, tay nghề không tệ.” Giản Ngôn quả thực hơi bất ngờ, mặc dù lần trước Hạ Tu đã từng nói anh cũng biết nấu ăn, nhưng cô cảm thấy có thể anh chỉ nói vậy thôi… Bây giờ xem ra dưa này quả thực rất ngọt (*).
(*) Ý muốn nói Hạ Tu không những biết nấu ăn, mà còn nấu rất ngon nữa
Hạ Tu được khen nên dường như hơi đắc ý: “Lúc còn bé đều là tôi nấu cơm cho cả nhà…” Anh nói tới đây thì giọng nói trở nên ngập ngừng, câu tiếp theo giống như bị anh gắng gượng đè ép lại.
Mắt Giản Ngôn giật giật, câu nói lơ đãng này của Hạ Tu đã vô tình lộ ra một số việc, cô có thể nghĩ ra hàng ngàn câu chuyện, nhưng cô cũng không hỏi gì, mà đẩy phần cá quả sốt cà của mình đến trước mặt Hạ Tu, nói: “Đây là cá sốt cà tôi vừa nấu sáng nay, anh nếm thử xem, tôi không thể uống chùa của anh một bát canh được.”
Đồng nghiệp ngồi ăn ở bàn bên cạnh nhìn về phía bọn họ bên này, Giản Ngôn và giám đốc Hạ từ lúc nào đã trở thành… bạn ăn cơm rồi?
Giản Ngôn nhìn đồng hồ, trong thời gian quy định cũng đã giải quyết xong chỗ thức ăn mang đi: “Giám đốc Hạ, tôi ăn xong rồi, xin phép đi trước.”
Hạ Tu nhìn cô vừa thu dọn bát đũa vừa nói: “Ăn nhanh như vậy không có lợi cho đường tiêu hóa.”
“Cũng không còn cách nào, hôm nay trung tâm thương mại có quá nhiều người, có thời gian ăn cơm đã là rất xa xỉ rồi.”
Hạ Tu: “…”
Đây có phải là đang chỉ trích ông chủ là anh quá hà khắc hay không?
Anh khẽ cười, nói với Giản Ngôn: “Chờ qua đợt bận rộn này tôi lại mời mọi người đi ăn một bữa.”
“Vậy cảm ơn giám đốc Hạ.” Nếu như lúc đó cô vẫn còn làm ở trung tâm thương mại Tinh Quang.
Buổi chiều quả nhiên cô cũng không thể tan làm lúc ba rưỡi, phải đến hơn bốn giờ mới chính thức kết thúc công việc. Về đến nhà cô liền ném mình lên sô pha, không muốn nhúc nhích dù chỉ một chút. Mặc dù trước kia cô cũng đã từng đi làm thêm, nhưng công việc chỉ cần ngồi yên một chỗ, hơi mỏi mắt mà thôi. Mà bây giờ lại đứng bán hàng cả ngày, còn không ngừng phải nói chuyện với khách, thật sự là một công việc chân tay.
Buổi tối lại không muốn nấu cơm.
Cô cầm điện thoại vào ứng dụng đặt cơm qua mạng, chọn một món hay ăn. Vừa thanh toán xong thì Lâm Trân gọi đến: “Giản Ngôn, em tan làm chưa? Chị đang ở trung tâm thương mại Tinh Quang, cùng ăn tối đi!”
Giản Ngôn uể oải nói: “Em vừa về đến nhà…”
“… Vậy em lại ra ngoài đi.”
“Không được…” Giản Ngôn bĩu môi: “Nếu ăn ở trung tâm thương mại Tinh Quang thì em dám chắc chị sẽ không tìm thấy đâu.”
“Hôm nay tất cả các nhà hàng ở đây đều giảm giá đó, còn có thể đổi bằng điểm nữa! Chị đang lấy số rồi!”
Giản Ngôn: “…”
“Vậy chúc chị ăn ngon miệng, em đã gọi thức ăn rồi.”
“Vậy cũng được, hôm nay chị đã ςướק được mấy miếng thịt bò bít tết cao cấp ở siêu thị, lúc nào về cho em một miếng.”
“Hai miếng.”
Lâm Trân: “…” Cô cũng chỉ ςướק được có hai miếng thôi đó!
“Không nói với em nữa, hôm nay chị với Ưu Ưu mua được rất nhiều đồ với giá tốt, sắp mệt ૮ɦếƭ rồi.”
“…” Trong lòng Giản Ngôn tức giận, tại sao cô ở trong trung tâm thương mại cả một ngày mà lại không mua được thứ gì cơ chứ! “Ồ, Ưu Ưu còn có thể đi shopping sao? Cô ấy không phải đang chạy deadline cho bản thảo à? Tuần này không nộp nữa sao?”
Lâm Trân: “…”
Thật nghi ngờ không biết ai mới là sếp của Ưu Ưu đây.
“Bởi vì muốn tiêu tiền thôi, thế mới có động lực để vẻ bản thảo chứ. Thôi có người gọi đến, chị cúp trước đây.”
Lâm Trân nói xong thật sự cúp máy, Giản Ngôn bĩu môi, ném điện thoại sang một bên. A, cô cũng muốn ăn đồ ngon, đồ ngỏ của Úc thị cũng không mua được… Nhưng buổi trưa được ăn canh sườn hầm của giám đốc Hạ tự tay làm dường như cũng không quá thua thiệt.
Nghĩ đến Hạ Tu, cô lại nhớ tới hai người đến trung tâm thương mại lúc sáng, tên Hạ Thần và Từ Oánh. Cô ngồi dậy từ trên ghế sô pha, mở máy tính ra tìm kiếm thông tin về trung tâm thương mại Tinh Quang.
Không ngờ còn có hẳn một trang bách khoa toàn thư về trung tâm thương mại Tinh Quang, cô nhìn vào dòng người sáng lập, bên trên ghi Hạ Cảnh Long.
Có lẽ Hạ Cảnh Long là cha của Hạ Tu và Hạ Thần, cũng chính là chủ tịch của trung tâm thương mại Tinh Quang. Tên ông ta được để màu xanh nhạt, xem ra còn có thể nhấn vào xem tiếp thông tin. Giản Ngôn nhấn vào tên ông ta, sau đó lướt xuống phần giới thiệu.
Công ty gia đình ông ta là đơn vị kinh doanh nổi tiếng trong nước, được lên vô số trang bìa của các tờ báo tài chính. Đầu năm nay, khi trung tâm thương mại Tinh Quang kỷ niệm ba mươi năm thành lập, ông ta cùng vợ mình tiếp nhận trả lời phỏng vấn cho tạp chí, có nói đến quá trình gây dựng sự nghiệp của bản thân. Giản Ngôn tò mò tìm kiếm trên mạng số tạp chí kia, cuối cùng tìm được bản đọc online của bài báo đó.
Hạ Cảnh Long vốn xuất thân từ ngành kiến trúc, dùng cách nói bây giờ thì tương đương với chủ thầu, sự nghiệp của ông ta có bước ngoặt lớn từ ba mươi năm trước lúc tiếp nhận công trình của chính phủ. Lúc đó thành phố A còn đang trong giai đoạn mở rộng, nhưng tình hình tài chính lại không theo kịp, không thể làm gì khác ngoài mời các nhà đầu tư địa phương rót vốn hỗ trợ một phần kinh phí.
Mảnh đất trung tâm thương mại Tinh Quang đang tọa lạc chính là công trình tặng cho Hạ Cảnh Long.
Hạ Cảnh Long vốn xuất thân từ lĩnh vực đất đai, lấy được đất đương nhiên sẽ muốn thay đổi. Cụ thể muốn thay đổi cái gì thì ý kiến mỗi người lúc đó đều khác nhau, thế nhưng Hạ Cảnh Long dù phải nghe không ít lời phản đối vẫn kiên trì xây dựng trung tâm thương mại.
Sự thật chứng minh quyết sách của ông ta là đúng, trung tâm thương mại Tinh Quang ngày nay đã trở thành đầu tàu trong ngành bách hóa quốc nội, quần áo của trung tâm thương mại Tinh Quang cũng dẫn đầu cho mọi xu hướng trong giới trẻ hiện nay. Mức tiêu thụ hàng năm của trung tâm thương mại Tinh Quang chiếm hơn sáu mươi phần trăm trên cả nước.
Thành công của trung tâm thương mại Tinh Quang còn dựa vào sự phát triển của quảng trường Tinh Quang. Hiện nay quảng trường Tinh Quang là cột mốc nổi bật của thành phố A, mà người đứng sau quảng trường Tinh Quang chính là vợ của Hạ Cảnh Long, Triệu Dĩnh Phương.
Câu chuyện thành công và tình yêu của ông ta và vợ cũng được viết rất nhiều trên các tạp chí, Giản Ngôn cũng biết sơ qua. Ngoại trừ mảnh đất xây dựng quảng trường Tinh Quang và trung tâm thương mại Tinh Quang ra thì còn lại đều là của Triệu gia. Sau khi biết Hạ Cảnh Long muốn xây dựng trung tâm thương mại Tinh Quang ở đâu thì Triệu gia liền bắt tay trợ giúp ông ta để tiến hành xây dựng.
Hạ Cảnh Long xây trung tâm thương mại, bọn họ cũng bắt tay đầu tư xây dựng quảng trường, cửa hàng, còn lấy luôn tên của quảng trường là Tinh Quang. Lần bắt tay này không chỉ thu được thành công lớn trong sự nghiệp, mà còn tạo nên một đoạn nhân duyên giữa Hạ Cảnh Long và Triệu Dĩnh Phương.
Trên tạp chí đặc biệt in bức hình chụp chung của hai người bọn họ, mặc dù đã ngoài 50 tuổi nhưng lại vô cùng ngọt ngào âи áι.
Giản Ngôn không ngờ ngay cả đọc tạp chí kinh tế cũng có thể không kịp đề phòng mà ăn phải một đống thức ăn cho chó như vậy.
Trong tạp chí còn liệt kê thành tích mà trung tâm thương mại Tinh Quang đạt được mấy năm gần đây. Hạ Cảnh Long nói cuối năm ngoái cửa hàng bánh ngọt Úc Thị đặt một chân vào trung tâm thương mại Tinh Quang đã giúp nâng cao đáng kể thành tích tiêu thụ.
Giản Ngôn đọc tới đây mới nhớ ra, cô quên không ghé vào mua đồ ở cửa hàng đồ ngọt Úc Thị rồi…
Cô đau lòng tắt trang tạp chí trên màn hình.
Đúng lúc này người giao đồ ăn đến, mùi thức ăn thơm phức tạm thời xoa dịu con tim đang đau khổ của cô.
Buổi tối Lâm Trân đi dạo trong trung tâm thương mại Tinh Quang, hai tay xách đầy chiến lợi phẩm đến tìm Giản Ngôn.
Lúc này Giản Ngôn đang tập trung vào công việc vẽ vời, bị tiếng gọi của Lâm Trân dọa hết hồn. Cô từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy túi lớn túi nhỏ Lâm Trân bày trên bàn, khóe mắt giật giật: “Đây là những thứ mà chị đã ςướק đoạt từ mồ hôi nước mắt của nhân dân chúng em đó.”
Lâm Trân bĩu môi nhìn cô: “Chị đã rất có lương tâm rồi, em thử đổi công ty khác xem, nói không chừng ngay cả bản quyền của tác phẩm cũng không phải của em đâu.”
Giản Ngôn không lên tiếng, cô đưa tay lục lọi trong đống túi: “Đây chính là thịt bò cao cấp chị nói?”
“Đúng vậy, chị đã phải dùng dến sức mạnh hồng hoang mới ςướק được đó, các bà các bác thật đáng sợ, căn bản chen không lại với họ.”
Giản Ngôn cười một tiếng, cô cũng đã từng được chứng kiến sức chiến đấu của các bà các dì trong siêu thị, hơn nữa mỗi lần cô ςướק được món hàng nào là lại bị bọn họ khinh bỉ, nói cô ăn mặc như vậy mà còn đi tranh ςướק với bọn họ.
“Có thể tưởng tượng cuộc chiến hôm nay, chị vất vả rồi.” Cô cầm thịt bò bít tết lên, lắc lắc trên tay ước lượng cân nặng: “Để sáng sớm ngày mai làm bò bít tết rán, mà nếu để đến trưa thì liệu có còn ngon không nhỉ?”
Lâm Trân nói: “Em để dành cho buổi trưa làm gì? Miếng nhỏ như vậy em ăn bữa sáng là hết rồi.”
“Em đang muốn để giám đốc Hạ nếm thử nữa.”
Sau khi Giản Ngôn nói xong lại tiếp tục chọn lựa đống đồ trên bàn, còn Lâm Trân đã hóa đá tại chỗ. Một lúc sau cô mới bắt lấy cánh tay Giản Ngôn, hỏi: “Em có biết em vừa mới nói gì không?”
Cô nói gì? Giản Ngôn suy nghĩ một chút, lúc này mới ý thức được lời mình vừa nói, đột nhiên lúng túng: “Không phải, hôm nay giám đốc Hạ có nấu canh, bảo em nếm thử, em liền uống một bát, nên cũng muốn ngày mai mang chút thức ăn khá hơn đến trả lễ mà!”
Lâm Trân càng ngạc nhiên hơn: “Anh ta nói mang canh cho em?”

“Không phải! Anh ta tự mang canh đi, bọn em cùng ăn ở nhà ăn nên em liền thử một bát.”
Lâm Trân nghi ngờ nhìn cô: “Em bình thường nếu có đàn ông đứng cách ba bước cũng cảm thấy không thoải mái, nhưng lại có thể ngồi cùng bàn ăn cơm với anh ta? Còn trao đổi thức ăn nữa?”
“… Bởi vì bọn em là bạn ăn cơm!”
Lâm Trân: “…”
Cô quan sát Giản Ngôn một lúc, cuối cùng dường như ngộ ra được điều gì đó. Chẳng lẽ con bé biết Hạ đại công tử là cong cho nên mới không bài xích anh ta?
Đây có khi lại là biểu hiện tốt.
Cô ấy nói: “Vậy ngày mai em phải nấu thật ngon, đừng để thua!”
Giản Ngôn: “…”
Bọn họ có phải đang thi nấu ăn đâu cơ chứ.
Nhưng cho dù thế thì cuối cùng cũng có thể lừa được Lâm Trân, cô nhẹ nhõm thở ra một hơi. Ngay cả bác sĩ tâm lý cũng không thể giải thích tại sao cô lại vô cùng vui vẻ ngồi ăn cơm trưa với giám đốc Hạ thì sao chị ấy có thể biết được.
Tóm lại cứ để thuận theo tự nhiên đi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc