Tin tức của người tôi yêuĐây là thói quen đã từ lâu,
Ở họ tôi nhìn thấy mình trong quá khứ,
Và mỉm cười.
1.
Chiều ngày 26, chúng tôi tạm biệt Hàn Vũ Băng và David, trở về bằng đường cũ. Đầu tiên là đáp máy bay đến thủ đô Male của Maldives, chiều lại đáp máy bay đến Singapore, sau đó chuyển máy bay về Bắc Kinh.
Khi chúng tôi xuống sân bay Bắc Kinh đã là hơn 1h sáng, sân bay vắng lặng, đột nhiên ào ra một đoàn ký giả, đèn nháy liên tục. Những ngày cách ly với thế giới bên ngoài, những ngày tự do tự tại đã qua đi, tôi thực sự vẫn chưa quen với tình cảnh này, may là có George một tay đẩy hành lý một tay cầm chặt tay tôi, nếu không tôi đã bị xô đẩy ngã xuống đất.
Thật không dễ thoát khỏi vòng vây, lên taxi, tôi nói với George: “Sự khác biệt quá lớn, em nhất thời không thể thích ứng! Phải, đây mới là cuộc sống thường ngày, những ngày ở Maldives quá hoàn hảo, nhưng không chân thực.”
Về đến nhà, đặt hành lý xuống lao thẳng ra ban công, dưới ánh đèn những bông hoa khiên ngưu đã leo quá nửa giàn hoa, chi tử xanh mướt cũng kết thành những nụ hoa xanh lục, cả ban công tỏa ra mùi hương dịu nhẹ, say đắm. Trong nhà tuy không sánh bằng vẻ đẹp ở Maldives nhưng trong nhân gian hiện thực này, nó cũng là nơi yên bình dành cho chúng tôi.
Tôi và George ăn cơm tối ngoài ban công, vừa thưởng thức vừa ngắm hoa, thật lý tưởng.
“Em nói xem, anh có nên chuyển lên sống cùng không?” George vừa cắn thịt gà vừa chính thức hỏi tôi.
Miếng cháo trong miệng tôi suýt chút nữa phun ra; “Còn phải chuyển sao? Mình giờ không phải đang sống chung sao?”
“Nhưng sống chung không phải nói hai người buổi tối cùng ngủ một giường sao?”
“Vậy anh cứ ngủ ở đây đi, cần gì chuyển?”
“Đương nhiên cần rồi, quần áo đều ở dưới, chạy lên chạy xuống phiền phức lắm.”
“Vậy nếu anh chuyển lên, ở dưới không có ai ở thật tiếc... Hơn nữa, em cũng cần có không gian riêng.”
“Vậy em nói xem nên làm thế nào?” George đành nhượng bộ.
Thương lượng xong, cuối cùng chúng tôi quyết định để dụng cụ đánh răng rửa mặt của George trong phòng tắm của tôi, trong tủ áo để một ngăn kéo đặt đồ nội y của anh. Ngoài thời gian ngủ, không cho phép anh tùy ý vào phòng ngủ của tôi.
George trưởng thành ở Mỹ, phương thức “nửa sống chung” kiểu này rất phổ biến đối với những cặp đôi mới yêu. Đối với tôi mà nói có thể giữ không gian riêng cho mình, nên phương án này được cả hai tán đồng.
2.
Có thể là do những ngày ở Maldive quá thoải mái, về Bắc Kinh chưa lâu, tôi đã bị cú giáng mạnh vào đầu.
Báo chí vẫn không nể tình với tôi, dẫm đạp đến cùng. Ngày hôm sau trang, bìa các báo lại rất bắt mắt, có cả những tiêu đề ẩn ý, có cả tiêu đề phóng đại “George đi nghỉ cùng bạn gái, tinh lực giảm sút khi trở về”... Tôi khó chịu, George đâu có gầy đi, còn tăng mấy cân là khác, chỉ hơi đen đi chút vì nắng biển, làm gì đến nỗi “gầy như que củi.”
Sáng hôm đó, tôi đến công ty chính thức xin nghỉ, nói với mọi người tôi phải bảo vệ luận văn thạc sỹ. Đạo diễn khuyên tôi về Vũ Hán sớm vài ngày, như vậy có thể chuẩn bị kỹ càng để bảo vệ, cũng tạm thời tránh được giới truyền thông.
Đề nghị này đúng với mong đợi của tôi, ngày tốt nghiệp thạc sỹ đến gần, tôi lại nhớ những ngày ở trường học, hơn nữa con gái nuôi của tôi cũng sắp tròn 100 ngày rồi, đầy tháng đã không tham gia, lần này không thể bỏ lỡ được.
Buổi sáng tôi sắp xếp vali, lấy ra đồ bơi và váy mỏng ở Maldives, nhét quần bò, áo phông, áo sơ mi và váy liền áo vào trong, George ở bên nói là giúp đỡ nhưng chỉ làm rối thêm.
“Khả...” Anh đột nhiên gọi tên tôi.
“Dạ?” Tôi vẫn cho rằng anh muốn hỏi điều gì.
“Lần này em về có thể gặp Hàn Văn Hinh rồi?”
“Phải, còn có cả Mang Mang, đúng rồi đưa em Barbie, chút nữa quên, cái đó là mua cho bé mà!”
“Vậy em nói, mọi người đều thay đổi rồi có đúng không ?” Anh đưa Barbie cho tôi, lẩm bẩm.
“Đương nhiên thay đổi, Hàn Văn Hinh làm mẹ rồi, Mang Mang sau khi đầy tuổi cô ấy còn phải đi làm, nếu không gánh nặng của Minh Huân rất lớn.” Tôi không ngẩng đầu lên.
“Còn em, em có thay đổi không?”
“Ha, anh thấy sao? Em hiện nay có khác với em lần đầu tiên khi quen anh không?”
“Đương nhiên, trưởng thành hơn, cũng xinh đẹp hơn.”
“Cảm ơn, cảm ơn, không phải đúng vậy sao? Mọi người đều thay đổi, hơn nữa đều là thay đổi theo chiều hướng tốt.”
“Văn Hạo thì sao? Em đối với anh ta có thay đổi không? Anh ấy đối với em có thay đổi không?” Cuối cùng Goerge dã đi vào chủ đề chính. Thực ra tôi sớm đã biết, anh lòng vòng chỉ là muốn hỏi vấn đề này.
Tôi đặt hành lý trong tay xuống, kéo tay anh, nói chân thành: “Anh yên tâm, tất cả đều thay đổi rồi. Em đã có anh, hơn nữa anh ấy cũng sắp làm bố, em và anh ấy mãi mãi không thể...”
George gật đầu, ôm tôi vào lòng.
Hồi lâu, anh đột nhiên nói nhẹ bên tai tôi: “Ninh Khả, anh yêu em.”
Tôi đang định trả lời, lại nhớ lại rất lâu trước kia... tôi lập tức chặn anh: “Không, trước kia không phải nói rằng người Mỹ đến nhà thờ kết hôn mới nói câu này sao?”
“Vậy, em coi như anh đang cầu hôn đi!”
“Không được, không được dễ dàng thế! Hoa tươi, nhẫn cưới, bữa tối dưới ánh nến đều không có!”
Tôi cười: “Hơn nữa, ở Trung Quốc rất chú trọng cầu hôn, không chỉ là tình cảm nam nữ, mà còn phải được đồng ý của hai gia đình.”
“Vậy em yêu anh không?”
“Yêu!”
“Vậy đợi anh xúc tiến nhanh! Đúng rồi, lần này đi Hồng Kông, phải mang tổ yến đến hiếu kính nhạc, phụ nhạc mẫu tương lai của anh chứ.”
“Chúc mừng anh! Anh đã hoàn toàn lĩnh ngộ tinh túy của văn hóa Trung Quốc rồi.”
3.
Sáng sớm ngày 28, tôi rời khỏi Bắc Kinh.
Máy bay khi đáp xuống Vũ Hán. Thành phố vẫn chưa hoàn toàn tỉnh giấc, vẫn bao phủ trong lớp sương mù như khói. Vì quá sớm, tôi không làm phiền ai đến đón, tự mình đẩy hành lý lên xe.
Xuống xe trước ký túc xá nghiên cứu sinh ở trường đại học.
Không khí sáng sớm trong trường trong lành, tràn trề sức sống, trên thảm cỏ xanh mướt có người đang đọc tiếng Anh, trên con đường nhỏ dưới những cây to có lao công đang quét dọn lá rơi, nam nữ thanh niên vội bước, có người đến chiếm vị trí tốt trong phòng học, có người vì nhanh chân đến ăn cháo đậu đỏ thơm ngon ở nhà ăn. Đây là cảm giác quen thuộc, ở họ tôi thấy bóng dáng của mình trước kia, khẽ mỉm cười. Xách vali lên tầng, đã có không ít người quen nhận ra tôi, cúi đầu chào.
Phòng 320 vẫn lặng lẽ nằm cuối hành lang.
Mở cửa, một luồng khí lạnh lẽo thổi đến, phòng ở ký túc xá đã bỏ không hơn nửa năm, trên bàn, giường đều phủ kín bụi. Phải nhanh chóng mở to cửa sổ, đổ không khí ùa vào.
Sau đó tôi tìm một khăn mặt cũ để lau, ở đây cần dọn dẹp toàn bộ. Mở vòi nước, nước màu vàng lâu lâu mới trong.
Tôi phơi chăn ra ngoài cửa sổ, xắn ống tay lau thật kỹ cửa sổ, cửa, bàn, ghế và giường, lại cầm cây chổi cũ quét dọn sạch nền nhà. Nói thì dễ, nhưng làm rất mệt và tốn thời gian, chỉ lau cửa sổ đã mất mấy thùng nước đen xì, bụi trên nền rất dày, quét ba lăn lại dùng cây lau lau lại mấy lần mới nhìn thấy nền nhà.
Đợi khi công việc dọn vệ sinh bước đầu hoàn thành, tôi mới trải ga giường mang về từ Bắc Kinh, thay vỏ gối mới, căn phòng mới có hơi người. Công việc còn lại chỉ là cho quần áo vào tủ, nhưng lúc này mồ hôi đã toát ra kín lưng, đói cồn cào, quyết định đi tắm, ăn chút gì rồi tiếp tục dọn dẹp.
Đang lúc ngân nga mấy bài hát, trên người toàn bọt sữa tắm, bất ngờ nghe thấy tiếng gõ cửa.
Kỳ lạ, là ai chứ, không phải Văn Hỉnh nghe được thông tin từ George nên đến chứ?
Tôi quấn khăn tắm, vội vàng ra mở cửa. Không dám mở quá to, chỉ mở khe nhỏ, thò đầu ra, lại là Văn Hạo!
Tôi cảm thấy tim mình đập thật nhanh.
Luống cuống, tôi mở to cả cánh cửa, anh nhìn thấy bộ dạng tôi cũng giật mình, do dự hồi lâu mới bước vào.
Trong phòng không ai lên tiếng. Tôi thậm chí không dám nhìn thẳng vào anh, một giây lúc này dài như cả thế kỷ, chỉ cảm thấy mặt mình nóng bừng bừng.
“Ồ, anh đi qua phía dưới thấy cửa sổ mở nên lên xem. Em tắm tiếp đi, anh ở đây đợi.” Văn Hạo cuối cùng cũng lên tiếng.
Được anh nhắc nhở, tôi mới nghĩ ra trên người mình chỉ quấn khăn tắm nên vội vàng vào nhà tắm, xả sạch bọt sữa tắm trên người. Đợi khi tôi lau khô mới phát hiện quần áo chưa mang vào, đúng là đen đủi, không ngờ lúc này lại có người đến.
Tôi đang bối rối trong nhà tắm, cứ đợi thế này cũng không phải cách hay, nên dày mặt đi lấy vậy! Tôi quấn chặt khăn tắm lên người, mở cửa, vẫn thấy anh ngồi thờ thẫn trước giường. Đáng ૮ɦếƭ! Quần áo tôi đang ở sau người anh.
Tôi do dự bước đến, không dám ngẩng đầu nhìn, mắt tập trung vào quần áo.
Đang lúc tôi đưa tay lấy quần áo, Văn Hạo đã ôm lấy tôi, sau đó hôn lên mặt tôi, vẫn chưa phản ứng kịp, anh hôn lên môi tôi. Nụ hôn của anh dữ dội, tôi muốn đưa tay đẩy anh nhưng càng bị ôm chặt hơn... khăn tắm bung ra, tay anh lần mò trên cơ thể tôi.
Nụ hôn ấy quen thuộc khiến tôi ૮ɦếƭ lặng. Khi anh hôn lên cổ tôi, lý trí của tôi đã quay trở lại. Tôi đẩy mạnh anh, nói lớn: “Văn Hạo, chúng ta đã kết thúc rồi.”
Anh như bị dội gáo nước lạnh, trong phút chốc lặng người, thả tôi ra, buông xuống không còn chút sức lực. Tôi mau chóng lấy khăn tắm rơi trên đất quấn người, sau đó lấy quần áo chạy vào nhà tắm.
Khi tôi mặc gọn gàng bước ra, anh vẫn ở yên đó, tôi phát hiện anh gầy đi nhiều. Chiếc sơ mi trắng trên người là tôi chọn khi chúng tôi bên nhau, giờ đã trở nên quá rộng, mặt anh vừa đen vừa gầy, không còn sáng bóng, vài tháng không gặp, anh như già đi tới 5 tuổi.
“Xin lỗi, anh vừa mới cho rằng...” Anh ngẩng đầu nhìn tôi với anh mắt đau khổ.
“Không, không cần xin lỗi, là em không tốt, em khiến anh hiểu lầm.” Tôi ngắt lời. Khi thay đồ trong nhà tắm em mới hiểu: Thời khắc em đưa tay lấy đồ, anh cho rằng em muốn đến ôm anh.
Tôi không nhẫn tâm trách anh.
Anh rút bao thuốc từ trong túi ra hỏi tôi: “Anh hút được không?”
Tôi gật đầu, anh bật lửa, châm thuốc, hít hơi thật mạnh, khói nhả ra như đang nhả ra những oán giận.
Anh trước kia không hút thuốc.
Hết hai điếu thuốc mà chúng tôi đều không ai nói với ai.
Khi anh định châm điếu thứ ba, tôi đã không thể im lặng, khẽ khuyên anh: “Đừng hút nữa!”
“Có phải rất thất vọng không, anh đã biến thành kẻ nghiện thuốc.” Anh đưa điếu thuốc vào hộp, ngẩng đầu nhìn tôi, tự chế giễu mình.
Tôi không biết nên nói gì.
Anh cười chua chát, nụ cười đó vẫn còn ở trên môi, mắt đã đỏ lên.
Dù trước đó tôi hạ quyết tâm không chen chân vào chuyện hai người họ, không còn bất kỳ quan hệ nào với anh ngoài tình thầy trò, dù tôi đã nhiều lần thầm nhủ “anh sắp làm bố, chúng tôi đã thực sự kết thúc”, nhưng kể từ lúc tôi nhìn thấy anh, quyết tâm đó đã tan chảy.
Tôi chủ động đi đến, quỳ trước mặt anh, cầm tay anh hỏi: “Sao lại thành như thế này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Quan hệ giữa anh và Liễu My không phải đã cải thiện rồi sao? Con của hai người không phải sắp ra đời rồi sao? Nhà ở trường đã sắp xây xong rồi, sắp phân rồi, không phải sao? Bệnh tình của mẹ anh cũng chuyển biến tốt rồi không phải sao, cả nhà sum vầy, không phải là điều anh muốn sao?
Văn Hạo ôm tôi thật chặt: “Anh cũng không biết sao lại thành thế này, cuộc sống dường như đã hoàn toàn chệch khỏi quỹ đạo, khiến anh không thể kiểm soát, khiến anh không thở nổi. Anh thường nghĩ nếu giờ có cây đèn thần Alađdin, anh không cần gì cả, chỉ cần thời gian trở về một năm trước.”
Đang muốn mở miệng hỏi anh, điện thoại tôi lại có tin nhắn đến.
Anh thả lỏng tay để tôi đọc tin nhắn.
Đó là số điện thoại lạ, nội dung là; “Ngài Tạ nói cô quá ương bướng, không uống rượu mời thì uống rượu phạt vậy!” Lại là bà Lại, xem ra bà và ngài Tạ đã đọc tờ báo ngày hôm qua.
Văn Hạo ở bên cạnh nói: “Em làm việc đi, anh không làm phiền em nữa, đến giờ ăn trưa rồi, anh cũng phải về nhà!”
“Không, không, tin nhắn này... Thôi được rồi, anh có muốn ăn cơm trưa với em không?”
Trong mắt anh có chút do dự, nhưng trả lời rất nhanh: “Không, xin lỗi, anh có việc, đi trước đây.” Nói xong không để tôi hỏi nữa, liền bước đi, thuận tay đóng cửa lại.
Tiếng bước chân của anh ngày càng xa, dần dần biến mất. Ký túc xá chìm vào tĩnh lặng.
Cái ôm của anh dường như vẫn ở trên cơ thể tôi, nỗi đau của anh như mũi dao nhọn đâm vào trái tim tôi đau nhói, nhỏ máu. Cuộc sống của anh không bình yên, không hạnh phúc mỹ mãn như mong đợi của tôi, tôi dễ nhận ra điều đó.
4.
Tôi gọi điện cho Hàn Văn Hinh, cô bạn vui mừng muốn đến đón tôi về nhà ăn cơm trưa, họ sớm đã chuyển đến căn phòng rộng hơn.
Chiếc váy liền áo màu xanh lục trên người Văn Hinh tràn trề sức sống, không thể nhận ra là người đã làm mẹ. Tôi lấy ra từng món quà cho Mang Mang, ngoài 乃úp bê Barbie, còn lại đều là áo, mũ màu hồng, thực ra tôi biết Mang Mang không thiếu quần áo nhưng mỗi lần tôi nhìn thấy lại muốn mua ngay.
“Chà, các cậu chiều bé quá rồi! Trẻ con lớn nhanh, nhiều quần áo chỉ mặc qua một lần là không mặc nổi nữa, lãng phí quá! Cứ quen được cưng chiều, sau này chịu khổ sao được chứ? Trên đường, Hàn Văn Hinh lo lắng nói.
“Ai nói Mang Mang của bọn mình tương lai phải chịu khổ chứ! Bé là công chúa nhỏ cả đời được yêu chiều.”
“Nhưng, con người trong quá trình trưởng thành luôn phải gặp khó khăn.”
“Chỉ cần giữ được tính tình thoải mái, tâm tính tốt, khó khăn dù có lớn sẽ vượt qua được, giống như mình...” Tôi đột nhiên nhớ đến Văn Hạo, “đúng rồi, Văn Hạo gần đây thế nào?”
“Ồ, mình nói cậu đừng đau lòng nhé! Thầy Hạo giống như biến thành người khác, rất quan tâm đến Liễu My. Mỗi lần khám thai đều đi cùng cô ta, việc nhà đều tự tay làm, chập tối thường cùng cô ta và mẹ tản bộ trong trường, ngay cả những hòn đá nhỏ trên đường cũng được anh dọn trước, sợ cô ta ngã. Mình không tận mắt nhìn thấy nhưng nhiều thầy giáo trong trường đều thấy. Mọi người đều nói thầy là người chồng hoàn hảo nhất trong số các thầy giáo trong trường.”
“Ha ha, mình đau lòng gì chứ? Khi cậu mang bầu, Khang Minh Huân không phải cũng đối với cậu như vậy sao, có gì hiếu kỳ đâu!”
“Đâu có giống.” Văn Hinh do dự giây lát, nói tiếp, “anh ấy yêu cậu như vậy, thay đổi này... thật nhanh!”
“Bọn mình sớm đã thành quá khứ rồi,”
“Nhưng, mình nghe Minh Huân nói, Văn Hạo thực ra không vui, trên người anh ấy toàn mùi thuốc, thường lên lớp muộn, trường giao anh ấy viết một bài ngắn, phải hơn một tháng mới giao... Cậu không biết trước đó anh ấy còn nổi nóng trong phòng nghiên cứu, bộ dạng như muốn sụp đổ.”
“Sao lại vậy, trước kia anh ấy nổi tiếng chăm chỉ, hiền lành mà.”
“Mình đoán là ít nhiều cũng liên quan đến cậu! Anh ấy nổi nóng ngày hôm đó là ngày ảnh cậu tiễn George ra sân bay đăng lên báo. Vì máy in có chút trục trặc, mà anh nổi trận lôi đình, nếu không có người ngăn lại, anh ấy đã đập nát máy rồi. Liễu My cũng ở đó, cũng không khuyên, chỉ đứng lặng yên nhìn anh như không quen biết.”
Tôi không nói nên lời. Văn Hạo của bây giờ như một câu đố, câu đố đó tôi không thể giải đáp nhưng tôi nghĩ nhất định là nỗi đau.
Chiều tôi ở thư viện cũng không chuyên tâm đọc tài liệu, chỉ tiện tay lật tiểu thuyết đọc, cho đến khi thấy bạn học đi ăn tối đã về mới nhớ ra bạn học hẹn tôi 7h tối nay tụ tập ở nhà hàng bên ngoài, trời ạ, chút nữa quên mất.
Từ thư viện bước ra, đi trên con đường đá ngập tràn hoa thơm, cảnh sắc trong trường thật đẹp, quảng trường trước thư viện đã sáng đèn, từng đôi từng đôi đang đánh cầu lông, hân hoan trong tiếng cười.
Tôi đang bước vội, ngẩng đầu lên thấy ba người họ trên con đường đó.
Hai bên là Văn Hạo và Liễu My, họ dìu người già ở giữa chính là mẹ của Văn Hạo. Tôi không tránh kịp, chỉ còn cách lùi sang thảm cỏ bên cạnh, cúi đầu khẽ chào họ. Văn Hạo cứ nhìn thẳng, như hoàn toàn không nhìn thấy tôi.
Bụng Liễu My đã hơi nhô lên, nhưng cô ta vốn gầy lại mặc áo trên rộng nên không nhìn rõ lắm, mắt cô ấy vẫn điềm tĩnh, những sợi tóc vẫn buông xuống gọn gàng, một tay xoa bụng, một tay dìu mẹ anh, nhìn thấy tôi vội quay đầu đi, chỉ có mẹ anh là mỉm cười gật đầu với tôi.
5.
Một trăm ngày của Mang Mang, tôi ăn bữa sáng rồi đến nhà Văn Hinh.
Trong nhà chỉ có Văn Hinh và Mang Mang, Minh Huân đến Trường. Trường đã quyết định giữ cậu ấy ở lại trường, tuy nhiên vẫn chưa chính thức tốt nghiệp, mỗi ngày cậu ấy phải đi làm ở Viện, mẹ Hàn ra ngoài mua đồ ăn.
Văn Hinh vừa thu dọn quần áo của mang Mang vừa nói: “Lần trước đã tổ chức lễ đầy tháng rồi, hôm nay không tổ chức nữa, bọn mình chẳng thông báo cho ai, chỉ có cậu tới ăn cơm với gia đình. Mình cố ý dặn mẹ mua vài món mà cậu vẫn thích ăn rồi.”
“Tốt quá, ít người mình ăn thoải mái hơn, đúng rồi, tặng quà cho cậu và Mang Mang.” Nói xong tôi đưa chiếc hộp cho bạn.
“Máy ảnh số,” Hàn Văn Hinh mở hộp, xua tay về phía tôi: “Không được, cái này không được, nó quá đắt, bọn mình không thể nhận.”
“Đây là tặng Mang Mang. Cậu thử nghĩ xem, ảnh chụp lưu trong máy tính, sau này bé lớn có thể nhớ lại mỗi ngày trưởng thành của mình, thật tốt biết mấy.”
“Được, được rồi.” Văn Hinh nghe tôi nói vậy cũng động lòng, “Vậy cậu mau kết hôn đi, nhận nhiều quà của cậu rồi, mình muốn đáp lễ.”
“Được thôi.”
“Thật sao? Có phải với George? Cậu ấy cầu hôn cậu rồi sao?” Văn Hinh làm mẹ rồi nhưng vẫn tò mò tinh nghịch.
“Luyên thuyên thiên, mau chụp cho mình với Mang Mang vài kiểu!”
Đến trưa, chúng tôi đã chụp hàng trăm tấm ảnh, Mang Mang uống sữa, ngủ, cười, lật người, thậm chí thay cả việc mặc bỉm đều bị chụp lại, chụp xong cả nhà đều phì cười, mẹ Hàn quên cả làm cơm, tạo dáng với cô bé để tôi chụp.
Nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa, Văn Hinh nói với Mang Mang: “A, bố về rồi.”
Tôi liền cầm máy ảnh chạy đến, hô lên: “Minh Huân, cười lên nào?” Nói xong bấm máy chụp, lại phát hiện sau Minh Huân còn có hình bóng tiều tụy của một người, là Văn Hạo.
Tôi đứng ૮ɦếƭ lặng ở đó, không biết nên nói gì.
Minh Huân thấy vậy vội nói: “Văn Hạo nhớ hôm nay là trăm ngày của Mang Mang, nên muốn đến thăm. Văn Văn mau mau rót nước cho thầy Hạo, thầy vừa dạy xong.”
Hàn Văn Hinh đưa Văn Hạo vào phòng khách, sau đó quay lại nói với tôi: “Anh ấy đến thăm cậu, mau đến đi.”
Vì sự có mặt của Văn Hạo, không khí bỗng nhiên trầm xuống. Mẹ Hàn vào bếp chuẩn bị cơm, tôi cố ý đi giúp đỡ bà, Nghe họ nói chuyện trong phòng khách.
Một lát sau Văn Hinh vào bếp khẽ nói với tôi: “Đừng trốn nữa, anh ấy đến gặp cậu, cùng anh ấy ra ban công nói chuyện đi.”
Tôi chỉ còn cách rửa tay, ra ban công. Đứng một lát, Văn Hạo quả nhiên cũng theo ra.
“Xin lỗi.” Anh nói.
“Gì vậy?” Tôi có chút khó chịu, sao lại là câu này.
“Lần trước gặp em ở thư viện, anh... Liễu My cô ấy khá nhạy cảm, tâm trạng lại không tốt.” Anh giải thích.
“Không sao, anh không nhắc em quên hết rồi.”
“Mấy ngày nay bận gì thế? Anh đến ký túc tìm em mấy lần đều không gặp.”
“Ồ, ban ngày đều ở trên thư viện. Tìm em có chuyện sao?”
“Không.” Anh ngập ngừng, lại thêm một câu, “chỉ là muốn gặp em.”
Tôi không biết nên nói gì, im lặng lúc lâu mới hỏi: “Mẹ anh khỏe lên chứ? Lần trước thấy bà rất có tinh thần.”
“Phải, bà vui. Vì Liễu My mang thai rồi, tâm nguyện lớn nhất của bà là bế cháu nên tinh thần rất tốt, sức khỏe cũng tốt.”
“Ồ, vậy thật tốt!” Tôi lại bí từ, cúi đầu nghĩ hồi lâu, không biết nên nói gì.
“Được rồi, anh phải đi rồi! Chiều em có thể đợi anh ở ký túc không? Anh muốn nói chuyện với em.”
“Được. Anh không ở lại ăn cơm sao?” Tôi hỏi.
“Không, họ... mẹ anh đang đợi.”
Tôi ૮ɦếƭ lặng, nghe tiếng Minh Huân ra sức giữ anh lại, cũng nghe thấy anh chối từ, sau đó nghe thấy Minh Huân tiễn anh xuống tầng.
Lát sau, Văn Hinh nhẹ nhàng đi đến bên tôi: “Cuộc đời thật là trắc trở khó lường.”
“Sao nói vậy?”
“Thì nghĩ lại, lúc đầu Văn Hạo siêu lòng Liễu My ngay từ lần đầu, dẫn đến tình cảm trong suốt ba năm của hai người chút nữa tan biến. Còn giờ hai người họ kết hôn, sắp có con, lại không quên được cậu. Thật giống trong tiểu thuyết Trương Ái Linh, có hoa hồng đỏ lại lưu luyến hoa hồng trắng, có hoa hồng trắng lại muốn hoa hồng đỏ.”
“Đừng nói anh ấy như vậy, anh ấy không phải người như vậy.”
“Đúng rồi, anh ấy vừa nói gì với cậu?”
“Nói chiều muốn gặp mình nói chuyện.”
“Chiều, là thầy Hạo? Cả chiều hôm nay anh ấy có tiết dạy.” Minh Huân vừa đúng lúc đi đến, nói chen vào.
“Mình biết rồi! Nói với Liễu My chiều có tiết dạy, sau đó tìm người dạy thay, đi tìm cậu.” Văn Hinh phân tích như đúng rồi, “không ngờ, Liễu My quản anh ấy chặt vậy.”
6.
2h30 chiều hôm đó, Văn Hạo gõ cửa như đúng hẹn.
Tôi pha trà mời anh, ngồi trên ghế đợi nghe anh nói.
Kết quả lại là sự im lặng kéo dài, trước kia chúng tôi đều nói cười không ngớt, giờ niềm vui đó đã một đi không trở lại?
Anh móc ra bao thuốc, nhìn tôi với thần mắt dò hỏi, tôi gật đầu.
Hút mạnh một hơi anh mới nói: “Không biết tại sao giờ đối diện với em, vô số những lời muốn nói lại không thể nói ra, trước kia không như vậy. Còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau, em mặc chiếc váy kẻ ô xanh lam,... hôm đó anh đang giảng trong “Diễn đàn nhân văn”, lần đầu đối diện với nhiều người, anh còn có chút căng thẳng. Kết quả là anh giảng xong em liền đứng lên hỏi, lúc đó anh nghĩ cô bé này thật thú vị, còn can đảm hơn cả mình, ha ha.”
Anh nói, gợi cho tôi nhớ đến tất cả.
Lúc đó nghe thấy có người gọi “thầy Vũ” là anh đỏ mặt, tôi muốn trêu anh mới cố ý hỏi. Không ngờ anh còn nhớ rõ về ngày hôm đó.
Anh lại nói: “Kết quả mỗi lần em đều đặt câu hỏi đầu tiên, đến cuối cùng anh không còn io lắng khi phát biểu nữa. Khi diễn thuyết đều nghĩ không biết cô bé đó hôm nay có đến không. Sau đó lên diễn thuyết là tìm kiếm em, tìm được thì rất yên tâm. Lúc đó em còn nhỏ, thật đáng yêu, toàn mặc váy, khi đi hay đùa nghịch nhảy nhót, giống nữ sinh trung học, hoàn toàn khác với bây giờ.”
“Hôm đó nhìn thấy em trên đường, muốn đến bắt chuyện, kết quả đúng lúc nghe thấy em kể về chuyện trêu tôi, chọc tôi tức! Ha ha, giờ nhớ lại, lúc đó thật ngốc, lại bị cô bé miệng vẫn hôi sữa trêu chọc!”
Anh vừa nói, nước mắt tôi cứ vậy rơi xuống, ký ức đang cố chôn vùi lại bị đào lên, đó là đoạn phim đẹp nhất trong quãng đời thanh xuân của tôi, đơn thuần, vui vẻ.
Mắt anh cũng đỏ lên, anh dập điếu thuốc trên bàn: “Kết quả đều bị anh hủy hoại! Nếu không phải hồn bay phách lạc ở nước ngoài, nếu không phải anh làm tổn thương em, tất cả đễu vẫn tốt đẹp. Chúng ta vẫn vui vẻ như trước, nhưng đều bị anh hủy hoại rồi!”
Tôi đi đến, quỳ trước mặt anh, cầm tay anh: “Không, không trách anh được, là lỗi của em, là em cố chấp muốn đi Hồng Kông, là em ích kỷ, không nghe lời anh làm nghiên cứu tiến sỹ, ở lại trường, là em hủy hoại thời khắc đẹp của chúng ta, đều là do em.”
“Không, em không hiểu, em không hiểu, là do anh! Nếu không phải anh thì cô ấy...”
“Cái gì?”
“Không có gì... tóm lại anh tự làm tự chịu.”
“Được, coi như do anh.” Tôi biết anh không muốn nói, cũng không ép anh, “thời khắc đẹp đã qua rồi, không có nghĩa tương lai sẽ không có thời khắc đẹp hơn! Em nghe nói anh gần đây ý chí rất kém, suy sụp, dù thời khắc đẹp có đến, anh cũng sẽ bỏ lỡ.”
“Anh biết nên hôm nay anh đến nói chuyện này với em! Không chịu nổi nữa rồi, anh đã không còn thở nổi, chức vị, chuyên đề, nhà... anh đều không để ý, cũng không cần, chỉ cần có em, em ở bên anh nhé! Nếu em rời bỏ công việc đó, anh cùng em đến Bắc Kinh, anh có thể tìm công việc ký giả hay biên tập. Chúng ta mãi mãi bên nhau được không Khả Khả?” Anh nói rất nhiều, vừa nói vừa dùng ánh mắt cầu xin tôi.
Lần đầu tiên trong đời tôi nhìn thấy ánh mắt anh như vậy, tôi đau đớn ôm đầu anh, tôi chỉ có thể nói: “Muộn rồi... quá muộn rồi!”
Anh nắm chặt vai tôi, chất vấn: “Cái gì... muộn rồi? Em vẫn ở bên người đó đúng không?”
Nước mắt tôi tuôn ra: “Phải, em và George sống cùng nhau rồi! Nhưng là sau khi anh kết hôn và có con.”
“Anh có thể ly hôn! Anh không quan tâm gì cả, những ngày tháng này anh sống không nổi, không, một giây cũng không chịu nổi.” Anh đứng lên, kích động đi đi lại lại, liên tục nói, như muốn nói với tôi và cả chính mình, “Không được, anh không thể tiếp tục như thế này, cứ như thế này anh điên mất... phải thay đổi, phải thoát ra, nếu không anh ૮ɦếƭ mất.”
Tôi hiểu, anh đã gần ranh giới sụp đổ, mà đối với anh tôi là cây cỏ cứu mạng, lý do giúp anh thoát khỏi thực tại.”
“Nếu anh ly hôn, em có thể rời bỏ người đó không?” Anh đột nhiên quay lại nhìn tôi.
“Đứa bé làm thế nào? Sao có thể sinh ra mà không có bố.”
Anh đột nhiên bình tĩnh trở lại, lẩm bẩm: “Phải, đứa bé thì làm thế nào, đứa bé làm thế nào... Tuy vậy, nhưng đứa bé cần có bố...”
Tôi thấy anh đã không còn kích động như lúc trước, liền kéo anh ngồi xuống, đưa trà cho anh: “Nghe nói trường chuẩn bị phân nhà cho hai người, phải không?” Giờ tôi cũng chỉ có thể nói những việc bên lề.
“Phải.” Anh dường như đã bình tĩnh lại. “ồ phải, chung cư của trường mới xây, bọn anh được một căn hai phòng ngủ, một phòng khách.”
“Vậy rất tốt rồi, anh không phải luôn muốn ổn định ở Vũ Hán sao? Nhà tuy không lớn nhưng đủ cho cả nhà.”
“An cư? Không, không, anh không muốn cả đời bị giam cầm, anh không muốn.” Trong thần mắt anh để lộ vẻ hoảng sợ, “Ninh Khả, Ninh Khả, em thử nói xem anh còn có thể chạy trốn không?”
Tôi nắm chặt tay anh: “Yên tâm, không có ai có thể giam cầm anh, anh cũng không cần chạy trốn, đừng sợ, có em ở đây.”
Hồi lâu, anh mới dần dần bình tĩnh trở lại, lại châm thuốc, tự mình châm trọc mình: “Giờ chỉ có nó là thân nhất với anh. Trước kia không thể lý giải, rõ ràng thuốc có hại tại sao người ta lại không thể bỏ thuốc? Giờ đã hiểu cuộc đời quá nhiều trắc trở, luôn có những sở thích, luôn có những mong đợi. Giờ anh chẳng mong đợi gì, may là còn có thể hút thuốc, uống rượu...”
Tôi không thể nghe tiếp, tức giận ngắt lời anh: “Tại sao lại đối xử với chính mình như vậy? Phải, em phụ lòng anh nhưng anh còn có sự nghiệp, gia đình, cuộc sống của anh không phải là một màu u tối. Anh không suy nghĩ cho mình cũng nên nghĩ cho đứa trẻ, nếu họ thấy anh như thế lày họ có vui không? Anh muốn chửi em, hận em đều được nhưng đừng đối xử với chính mình như vậy khiến em đau lòng, được không anh?”
Anh kinh ngạc ngẩng đầu lên, hiển nhiên không ngờ tôi lại nói những lời này.
Hồi lâu anh mới đáp nhẹ: “Họ sẽ không nhìn thấy bộ dạng này của anh, anh trong mắt mọi người là con trai hiếu thuận, người chồng mẫu mực, không ai biết anh đang vui hay tuyệt vọng. Anh không hận em, cũng không muốn em đau khổ, áy náy, anh chỉ trách mình, là anh tự làm tự chịu.”
“Anh nói đến chuyện có con với Liễu My?” Tôi thăm dò.
Anh ngạc nhiên, không nói ra lời, hồi lâu mới gật đầu.
“Anh không phải là người quá nóng vội, đã quyết định sống với cô ấy, có con cũng là việc sớm muộn. Có phải đột nhiên lên chức bố nên vẫn chưa thích ứng?”
“Không, không phải vậy...” Anh vẫn chưa nói xong, có tiếng điện thoại vang lên, anh dừng lại nghe máy.
Tôi nghe anh nói: “ừ, đúng, 5h chiều dạy xong, ừ, đợi anh về làm cơm... được, tạm biệt!” Chắc chắn là điện thoại từ gia đình.
Ngắt điện thoại, anh không nói tiếp nữa, tôi cũng không hỏi nữa.
Chúng tôi cứ im lặng như vậy, anh hút hết điếu này đến điếu khác, tôi có thể cảm nhận được nhưng không thể tiến vào sự cô độc của anh. Sự cô độc đó quá dày đặc, không thể xóa tan, nó nhét đầy trong anh.
5h kém 20 chiều, anh đứng dậy.
7.
Nhưng lúc đó tôi không biết, mình đã bị nhấn chìm.
Chiều ngày hôm sau, tôi vẫn đến thư viện tra tài liệu như bình thường, trong lòng luôn nghĩ đến những lời anh nói, thái độ anh muốn nói nhưng lại dừng lại rốt cuộc đang giấu điều gì?
Tôi dần dần cảm thấy nghi ngờ, những bạn học quanh tôi dường như đều nhìn tôi đầy ẩn ý. Khi tôi ngẩng đầu lên họ lại cúi đầu đưa mắt đi hướng khác. Bình thường cũng có người nhìn ghen tỵ vì thân phận bạn gái của George Trần. Nhưng không biết tại sao ánh mắt của mọi người hôm nay có cái gì đó.
Đang không hiểu, lại nhận được tin nhắn của Hàn Văn Hinh: “Tìm tờ báo, xem mục giải trí.”
Chắc lại xảy ra chuyện gì đó.
Chưa kịp đoán, tôi vội vàng đến phòng báo, tìm một tờ báo ngày hôm nay, lật mục giải trí, thoạt nhìn đã tức giận đến mức muốn xé nát tờ báo trong tay.
Trên báo đăng hình tôi và bà Lại gặp mặt ở quán cà phê vài tháng trước, tiêu đề “bạn gái George tham lam phú quý, gặp riêng kẻ mai mối kiếm người bảo kê”, trong đó còn viết bà Lại là kẻ mai mối nổi tiếng trong giới giải trí, rất thân với các đại gia Hồng Kông, ngôi sao nữ trong giới, chuyên làm cầu nối giới thiệu, dẫn dắt và được lợi từ đó. Trên báo còn nói tôi không biết trời cao đất dày đưa ra giá trên dưới 5 triệu một năm, đồng thời trả thù lao cao cho bà Lại, để bà làm cầu nối.
Cuối cùng tôi đã hiểu ra những ánh mắt đó, cũng hiểu bà Lại và ông Tạ đã sắp sẵn kế hoạch này, nếu tôi không sa lưới, họ sẽ cho tôi nếm “trái ngọt”.
Tôi không khóc, cũng không bi quan, chỉ phẫn nộ. Tôi rất rõ họ lên kế hoạch này để làm nhục tôi, muốn tôi sa vào lưới, không thể đứng vững trong giới giải trí.
Lặng lẽ thu lại sách, tôi rời khỏi thư viện trong ánh mắt dò xét của bạn học xung quanh.
Hàn Văn Hinh và Minh Huân đã ở ký túc đợi tôi. Văn Hinh thấy tôi liền hỏi: “Cậu không sao chứ? Đắc tội với ai vậy, sao lại làm vậy với cậu?”
“Cậu tin mình không?”
“Đồ ngốc, đương nhiên là tin! Chúng mình quen nhau lâu như vậy mình còn không hiểu cậu sao?”
Cạm bẫy ác độc không khiến tôi rơi lệ, nhưng câu nói của Văn Hinh lại khiến nước mắt tôi trào ra.
Bình tĩnh lại, tôi kể lại sự việc cho họ.
Văn Hinh nghe xong tức tối chửi bọn họ, Minh Huân rất lý trí, cậu hỏi tôi có giữ lại tin nhắn của người đàn bà kia không, có thể tương lai cần dùng. Nhờ cậu nhắc nhớ tôi mới nhớ ra tin nhắn gần nhất tôi chưa kịp xóa.
Ngày hôm đó liên tục có người gọi cho tôi, đạo diễn nói tôi yên tâm, công ty đã quyết định khởi tố tờ báo đăng tin này sớm nhất. Hàn Vũ Băng cũng nói nếu cần cô giúp đỡ cô sẽ lên tiếng, cô quen biết ở Hồng Kông rất rộng. Ba mẹ gọi điện chất vấn xem tôi đắc tội với ai, để họ yên tâm tôi chỉ nói chỉ là báo chí bịa đặt mà thôi.
George là người lo lắng cho tôi nhất, cậu lo đến nỗi muốn mua vé máy bay bay đến, tôi ra sức khuyên cậu an tâm làm việc, tôi rất tốt, không bị ảnh hưởng gì.
Quả thực là vậy.
Nếu là vài tháng trước, tôi có thể sẽ cảm thấy tiền đồ hiểm ác, muốn rút lui. Nhưng giờ tôi hiểu thế giới này tuy không trong sạch như chúng ta nghĩ nhưng vẫn đáng để chúng ta nỗ lực. Chỉ cần tình bạn, tình thân, tình yêu ấm áp đã đủ rồi.
Sự tình không chỉ dừng ở đó.
Báo ngày hôm sau lại đăng ảnh tai tiếng của George ở Hồng Kông, tiêu đề là “tai tiếng George tại Hồng Kông, rong chơi cùng người bạn gái trăng hoa”. Nội dung đại khái không chỉ nói George sớm bị tôi đá và tình yêu sét đánh với một ngôi sao mới nổi ở Hồng Kông. Cảnh thân mật của chúng tôi ở sân bay chỉ là giả bộ trước báo chí mà thôi. Tờ báo còn tiện đề cập đến “chuyện Tết Dương lịch” của tôi và Văn Hạo, bóng gió tôi dùng đàn ông làm nấc thang, không từ thủ đoạn leo lên, có bạn trai là ngôi sao liền vứt bỏ bạn trai là tiến sỹ, vì đại gia Hồng Kông nên gạt bỏ ngôi sao.
Báo chí mâu thuẫn khiến tôi cũng mở rộng tầm mắt, mấy ngày trước không phải họ nói: “tôi tấn công George Trần sao!”
8.
Trưa, George gọi điện thoại giải thích, giọng điệu của anh mệt mỏi: “Khả Khả, tin anh không?”
“Đương nhiên là tin!”
“Nhưng anh...”
“Em còn bị họ chụp cảnh gặp bà mối!”
“Cảm ơn em, em không biết anh lo lắng như thế nào đâu, giờ anh đã yên tâm rồi.” Lúc này anh mới lấy lại tinh thần.
Sau đó anh giải thích cho tôi chuyện tấm ảnh.
Sự tình phát sinh trước khi chúng tôi đi Maldives, lúc đó anh đang chạy tiến độ ở Hồng Kông. Quay xong ngày hôm đó, anh đợi trợ lý đến đón ở bên đường. Không biết từ đâu có một người con gái chạy đến bên anh, như sắp ngất. Anh vội đến đỡ cô ta, còn bắt taxi giúp cô ấy, không ngờ có người chụp trộm. Còn người con gái này, anh còn chưa nhìn rõ cô ta như thế nào, cho đến hôm nay xem báo mới biết cô ta là một ngôi sao mới nổi.
Ngài Tạ thật hiểm độc, tôi thật không ngờ ông ta bỏ ra nhiều công sức bày ra trò này vậy.
Buổi chiều, Văn Hạo lần nữa đến ký túc tìm tôi, lúc đó tôi đang lên mạng nói chuyện về việc khởi tố với đồng nghiệp.
Đồng nghiệp nói công ty mới lên tiếng đòi khởi tố, chủ biên báo đó đã vội vàng gọi điện mong hòa giải, còn chủ động tiết lộ ảnh đó do một người phụ nữ giấu tên cung cấp, sau ảnh còn ghi chú một số chi tiết, tờ báo đó muốn công khai xin lỗi tôi. Công ty hỏi ý kiến của tôi, tiếp tục khởi tố hay nhận lời xin lỗi công khai. Tôi đáp lại cần suy nghĩ, sau đó offline.
Văn Hạo thấy tôi tắt máy liền hỏi: “Vẫn tốt chứ? Tối qua muốn đến thăm em nhưng không đi được.”
“Đừng lo, em không sao, việc này sẽ được giải quyết rất nhanh, dù giải quyết không xong cũng không thể đả kích em?”
“George và ngôi sao đó là thật không?”
“Đương nhiên là không, em tin anh ấy.” Tôi mỉm cười. Văn Hạo cúi đầu. Tôi đột nhiên ý thức được mình làm tổn thương anh: “Xin lỗi.”
“Xin lỗi gì?” Anh cười chua chát, “Anh nghĩ, em nhất định đã yêu cậu ta rồi... Anh thực sự mất em rồi.”
“Không, em không, em vẫn quan tâm anh như trước kia, thậm chí...”
“Thậm chí gì? Thậm chí thương anh? Em sẽ rời xa cậu ta trở về bên anh không?” Anh nhìn thẳng vào tôi: “Không, em sẽ không, trái tim em sớm đã không thuộc về anh.”
Nói xong, anh quay người đi, không cho tôi thời gian để trả lời.
Thực ra tôi rất muốn nói em vẫn quan tâm anh như trước kia, thậm chí vẫn yêu anh như vậy. Em không biết đồng thời có cùng cảm xúc với hai người là đúng hay không nhưng anh sớm đã nằm sâu trong sinh mạng của em.
Sau một tối suy nghĩ, tôi quyết định bỏ qua cho họ, nhận lời xin lỗi công khai của báo đó, khởi tố tốn sức người sức của, mất thời gian, bất lợi cho công ty. Hơn nữa kiện tuy là một báo nhưng cũng đắc tội với cả giới truyền thông, cũng không tốt cho tiền đồ của George.
Nhưng suy nghĩ của tôi chỉ là ảo tưởng của riêng tôi, tuy lời xin lỗi được đăng nhưng vẫn có tờ báo khác công kích, chỉ một chút động tĩnh của George ở Hồng Kông đều bị theo sát chụp trộm, chỉ cần lộ mặt ở nơi công khai sẽ bị hỏi đến chuyện của tôi, tôi sợ cứ như thế này sớm muộn ống kính sẽ đến trường đại học, ảnh hưởng rất xấu.
Vào lúc quan trọng nhất Hàn Vũ Băng ra mặt dẹp yên tất cả.
Mới đầu cô ấy cố ý để lộ ảnh kết hôn và thông tin mang thai, để thu hút sự chú ý của họ, tôi và George bị gác lại một bên. Sau đó cô ấy nhờ vào quan hệ ở Hồng Kông thăm dò ngài Tạ rốt cuộc là ai. Cô ấy vào nghề nhiều năm, giao lưu rộng, cộng với David lại là nhân vật có tiếng trong giới tài chính Mỹ, ngài “Tạ” hứa nể mặt cô ấy, từ đó không còn làm khó cho tôi.
Xử lý xong tin tức này, cô ấy mới gọi điện an ủi tôi.
Tôi rất cảm động, cô ấy vất vả lắm mới giấu được chuyện kết hôn, mang thai, nhưng vì tôi bỗng chốc đều vô ích, ngoài cảm ơn tôi còn có thể nói gì.
“Đồ ngốc, có gì phải cảm ơn, chỉ là việc nhỏ! Cậu nên sớm nói với mình mới đúng, mình sớm đã giúp cậu rồi, sao lại để thành như này. Sau này nhớ là tình cảm của chúng mình không phải bình thường, cậu còn giấu mình thì không coi cậu là bạn nữa.” Cô ấy giả bộ tức giận.
Tôi vội gật đầu.
Việc này coi như đã tạm gác lại, mọi người đều thở phào.
Thầy Lưu sau khi đi công tác về, tôi đến thăm thầy, nói với thầy về chuyện “ngài Tạ”. Thầy cũng lo lắng cho tôi. Vì bảo vệ luận văn sắp đến, thầy hỏi tôi vài vấn đề tôi đều trả lời được, phân tích rõ ràng. Thầy khá hài lòng.
Trước lúc tôi chào thầy, thầy lại quan tâm nói: “Thành viên chấm bảo vệ lần này có thầy Hạo và vợ của thầy... thầy cũng biết quan hệ giữa em và thầy Hạo trước kia rất tốt, đến lúc đó em có bối rối không?”
Tôi cười “Không đâu ạ.”
Tuy nói vậy nhưng trong lòng tôi vẫn có chút thấp thỏm.
9.
Ngày bảo vệ cuối cùng cũng đã đến.
Sáng tôi cố ý mặc chiếc áo phông tay ngắn đơn giản và chiếc quần bò từ vài năm trước, đi một đôi giày vải, mặt không trang điểm, tóc chỉ buộc bằng dây chun sau đầu. Soi mình trong gương tôi chợt hoảng hốt, dường như nhìn thấy mình của một năm về trước.
Bảo vệ tiến hành trên bàn tròn trong phòng họp của trường. Xung quanh bàn tròn là 8 thầy giáo trong nhóm chấm bảo vệ và 10 sinh viên bảo vệ, chỗ trống còn lại là các sinh viên kém tuổi chúng tôi. Tôi đến từ sớm, chọn một vị trí kín đáo nhất, nhưng bên tai vẫn nghe thấy những lời nhận xét, đánh giá của các em sinh viên.
Hàn Văn Hinh an ủi tôi ở bên cạnh: “Kệ họ nói, chúng mình đừng căng thẳng.”
Nói không căng thẳng là không thể. Đặc biệt là khi các thầy giáo trong tổ chấm lần lượt ngồi xuống.
Tôi cúi đầu, đã nhìn thấy Văn Hạo và Liễu My bước vào. Anh vẫn mặc sơ mi trắng của vài năm trước, sắc mặt xanh xao. Liễu My mặc một chiếc váy liền áo màu lá sen dáng suông, không nhìn kỹ chắc chắn không nhận ra cô đang mang bầu. Thầy Lưu ngồi ở vị trí Chủ tịch, Văn Hạo và Liễu My ngồi vị trí đối diện với tôi, chỉ cần tôi ngẩng đầu là bắt gặp ánh mắt họ. Nên tôi cứ cúi đầu như vậy giống như một phạm nhân bị chất vấn.
Trình tự bảo vệ đại khái là: 7 thầy giáo, ngoài người hướng dẫn lần lượt nói lên suy nghĩ của mình đối với luận văn của sinh viên, chỉ ra ưu điểm và nhược điểm, sau đó đưa ra câu hỏi liên quan đến luận văn, người bảo vệ phải đưa ra đáp án trong hai phút.
Theo như các anh chị đã tốt nghiệp nói, đừng nhìn họ cười hi ha mà cho rằng họ dễ gần, đến ngày bảo vệ mới để lộ ra đuôi cáo. Không những chỉ trích không thương tiếc đối với luận văn mà còn đưa ra những vấn đề cổ quái nhất, khó nhất. Nếu bạn không trả lời được không những bị phê bình nghiêm khắc mà còn mất mặt với các em sinh viên khóa dưới.
Không biết là năm nay chúng tôi may mắn hay luận văn đều phù hợp yêu cầu của giáo viên mà bảo vệ bắt đầu trong không khí rất thoải mái. Các giáo viên tuy luôn đưa ra những lời phê bình nhưng tóm lại vẫn nể tình đối với người bảo vệ.
Không khí đó cũng giúp tôi thoải mái hơn.
Đến lượt Hàn Văn Hinh, tôi mới trở nên căng thẳng. Một là giáo viên phê bình gay gắt với luận văn của cô bạn, chỉ có phê bình của Văn Hạo nhẹ nhàng chút. Hai là sau khi cô ấy bảo vệ xong là đến lượt tôi.
Hàn Văn Hinh bị các giáo viên phê bình đến nỗi mặt đỏ tía tai, khi trả lời câu hỏi lắp bắp, tôi và Minh Huân ở bên cạnh chỉ có thể lo lắng chờ đợi.
Thầy Thành ngồi nhìn học trò cưng bị công kích, liền nói: “Tôi nói thêm một câu, theo quy định tôi là thầy hướng dẫn không nên nói nhưng trường hợp của Văn Hinh rất đặc biệt, mọi người đều biết, em ấy mới làm mẹ... Người làm mẹ đương nhiên con cái là quan trọng nhất nên công sức bỏ vào luận văn cũng giảm đi, nhưng điều này cũng không chứng tỏ luận văn của Văn Hinh không có cơ sở vững chắc.”
Thầy Lưu cười: “Chúng tôi cũng không nói không để trò ấy qua cửa ải, thầy đã vội như vậy! Được rồi, được rồi, mọi người còn có câu hỏi không? Nếu không thì đến người tiếp theo. Ồ người tiếp theo là Ninh Khả do tôi hướng dẫn, mong các thầy góp ý kiến, tôi sẽ không lên tiếng bảo vệ, ha ha.”
Câu nói này đều khiến những người có mặt phì cười, nhưng tôi chú ý có Văn Hạo và Liễu My không cười.
Các giáo viên rất khách khí với tôi, đầu tiên là khẳng định luận văn của tôi có sáng tạo, sau đó chỉ ra một số lỗi về kết cấu, còn một số lỗi đặt câu. Vấn đề mà các thầy đưa ra không quá khó, tôi đã chuẩn bị kỹ càng nên trả lời rất mạch lạc.
Văn Hạo là người thứ ba lên tiếng, đánh giá của anh tương đương với các giáo viên khác, còn đặc biệt chỉ ra vận dụng tài liệu một số chỗ không phù hợp với viết luận văn. Tôi đều gật đầu ghi nhận, chỉ không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Cuối cùng anh hỏi một câu hỏi ngoài lề, tôi nghĩ rồi đưa ra đáp án.
Qua cửa ải của anh, tôi thở phào. Hàn Văn Hinh véo tay tôi ở dưới, ra hiệu chúc mừng,
Đợi khi tất cả giáo viên đều đưa ra đánh giá và câu hỏi, Liễu My vẫn án binh bất động.
Mọi người yên tĩnh một lúc, cuối cùng có thầy giáo lên tiếng :”Liễu My, cô thấy thế nào về luận văn của Ninh Khả?\'\'
“Luận văn này tôi không xem.”
Nói ra câu này, không khí đột nhiên nín thở. Tất cả mọi người đều im lặng, có gì đó bất thường. Tôi có thể cảm nhận được mấy em sinh sinh phía sau đang bàn tán xôn sao, hứng thú, giống như họ đang chờ đợi trò đùa này từ lâu. Tôi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mặt Liễu My, cô ấy vẫn không có biểu cảm.
“Tôi nghĩ là luận văn này không đáng để tôi xem.” Liễu My nhìn thẳng vào mắt tôi, lạnh lùng nói, “Nghiên cứu sinh thạc sỹ hai năm có nửa số thời gian đó không ở trong trường, sinh viên như vậy có thể làm được luận văn như thế nào chứ, tôi nghĩ không cần xem cũng có thể đưa ra kết luận công bằng.”
“Cô Liễu, tôi nghĩ tôi vẫn cần giải thích một chút...” Giáo sư Lưu tuy nói không bảo vệ tôi, nhưng lúc này lại lên tiếng.
“Không cần thiết phải như vậy.” Liễu My quả đoán ngắt lời thầy, sau đó đứng lên, nhìn thẳng vào tôi, “em thử nói cả năm nay em gây ra bao nhiêu tin đồn, khiến cho cả trường mất mặt. Dù em không cần sỹ diện, trường học vẫn cần, bao nhiêu giáo viên và sinh viên đều cần! Em thử nói xem vài ngày lại có một tin, toàn tin chẳng ra gì, như vậy sao em có thể để tâm vào việc học! Trường học nếu để em tốt nghiệp, cầm được bằng, thì đã làm hạ cấp thạc sỹ...”
“Đủ rồi? Cô đã nói xong chưa?” Văn Hạo đứng lên, tức giận với Liễu My, cũng làm cho tất cả mọi người trong phòng hoảng sợ.
Trong giây lát, Liễu My liền phản ứng, cô ta cười lạnh nhạt, lập tức ngắm thẳng Văn Hạo: “Sao nào, chịu không nổi sao, nghe không lọt tai sao, đau lòng sao? Tôi là giáo viên, tôi có quyền phê bình cô ta, là vợ của anh cũng có quyền trách mắng cô ta! Anh không phải yêu cô ta đến ૮ɦếƭ đi sống lại sao, anh không phải nhớ cô ta đến tan nát cõi lòng sao, giờ là lúc anh thổ lộ rồi! Sao nào, tôi làm nhục cô ta, anh mắng tôi, chửi tôi sao!”
Văn Hạo nghẹ những lời này lại mềm lòng, ngồi ૮ɦếƭ lặng trên ghế, cúi đầu không nói.
Cả phòng im ắng.
Sự tình đã ngoài dự đoán của tôi, tuy trước đó cũng dự đoán được buổi bảo vệ ngày hôm nay sẽ không dễ dàng nhưng tôi không ngờ lại xuất hiện tình cảnh này. Chưa từng bị sỉ nhục như vậy, nước mắt bắt đầu giàn giụa, Văn Hinh luôn nắm chặt tay tôi.
Không lâu sau có giáo viên bừng tỉnh lại sau sự kinh hoàng, miễn cưỡng cười lấy lại không khí: “Giáo viên Liễu, nhẫn nại chút, giữa vợ chồng luôn có mâu thuẫn, nói riêng với nhau một tiếng là được, giờ đang là lễ bảo vệ, nếu cô nói xong rồi thì đến lượt người tiếp theo.”
“Tôi vẫn chưa nói xong.” Liễu My lớn tiếng, “hôm nay tôi để quý vị xem thầy Văn Hạo quan tâm đến học trò cưng như thế nào, bảo bối của thầy khiến thầy phải lưu luyến ra sao?”
Nói xong cô cầm lên một túi tài liệu đã chuẩn bị sẵn từ trên ghế, tung ra bàn, đều là những mảnh báo rơi xuống, có một tấm bày trước mắt tôi, trong nước mắt mơ hồ nhìn thấy ảnh phía trên là ảnh tôi và George dạo phố bị chụp trộm.
Liễu My nhặt lên một tấm, mỉa mai: “ồ, tấm này George và bạn gái nắm tay nhau rất chặt, chiếc vòng tay tình nhân dạt dào tình cảm. Vì tấm ảnh này thầy Văn Hạo giam mình trong nhà tắm hơn một tiếng.”
Cô lại nhặt tấm khác: “Lại đến tấm này, thầy Văn Hạo tối đó một mình đi uống rượu, sáng sớm mới loạng choạng về nhà.”
Cô ta lại cầm tấm khác: “Mấy ngày trước trên báo nói Ninh Khả của chúng ta gặp riêng bà mối, đòi làm bồ nhí giá cao. Thầy Văn Hạo chờ ở cửa phòng sinh viên nửa ngày, chạy đến ký túc an ủi. Được rồi, tôi cũng không kể hết ra, dù sao đều ở đây, mọi người hứng thú thì tự xem, những tin đồn trong hơn nữa năm của Ninh Khả, thầy Hạo không bỏ qua dù chỉ một tin. Các thầy làm chứng, sinh viên thích gây thị phi, không chuyên tâm học có xứng đáng cầm bằng thạc sỹ không? Tôi chỉ muốn nói những vấn đề này!”
Nói xong cô ta đẩy ghế bước ra, để lại hội trường không một tiếng động.
Trong đầu tôi trống rỗng.
Hồi lâu, Giáo sư Lưu mới lên tiếng nói: “Thời gian không còn sớm, buổi bảo vệ sáng nay đến đây kết thúc, mọi người tự đi ăn trưa, chiều lại tiếp tục.”
10.
Văn Hinh và Minh Huân dìu tôi về ký túc, lại gọi cơm cho tôi, tôi không thể nuốt nổi, không muốn nói, không muốn cử động.
Không lâu sau Văn Hạo cũng đến. Không nói, chỉ im lặng đứng đó.
Văn Hinh và Minh Huân thấy vậy, đóng cửa đi ra.
Trong ký túc chỉ còn lại tôi và anh.
“Xin lỗi!” Anh nói.
Lại câu nói này, dường như giữa chúng tôi luôn bắt đầu với câu nói này.
Tôi vốn đã không còn khóc, giờ nước mắt lại tuôn ra. Anh ngồi bên tôi, khẽ lên tiếng: “Đều là lỗi của anh, anh tự làm tự chịu lại còn liên lụy đến em, Khả Khả, em cứ mắng anh đi!”
“Anh luôn nói là lỗi của anh, lỗi của anh! Anh rốt cuộc sai ở đâu?” Tôi tức giận.
“Anh từ trước đến giờ đều làm sai. Anh không nên quen cô ấy, không nên làm tổn thương em, càng không nên từ bỏ em, tùy tiện kết hôn, anh sai quá nhiều, muốn quay đầu lại cũng không thể.”
“Thật không ngờ cô ấy hận em như vậy!” Tôi lẩm bẩm.
Văn Hạo ủ rũ: “Anh cũng không ngờ cô ấy để mọi chuyện trong lòng. Bình thường giả bộ không quan tâm, hóa ra chỉ là giả bộ! Cô ấy sớm đã chuẩn bị cảnh hôm nay... anh phát hiện mình không hiểu chút gì về cô ấy.”
“Anh có thể nói với em giữa hai người rốt cuộc đã có chuyện gì không?”
Anh không nói, rất lâu sau đó mới lên tiếng: “Xin lỗi, anh không thể.”
“Vậy anh nên biết cô ấy yêu anh chứ?”
“Cô ấy yêu anh?” Văn Hạo dường như nghe thấy một việc không thể tin nổi trên thế giới này, “đều này không thể, cô ấy không thể yêu anh! Nếu yêu anh sao có thể làm chuyện như hôm nay!”
“Tại sao không thể? Cô ấy mang đứa con của anh! Hơn nữa nếu không yêu anh tại sao lại chú ý đến từng hành động của anh?” Tôi vặn lại.
Văn Hạo không trả lời được, chỉ lí nhí: “Cô ấy không thể yêu anh, không thể...”
Dù miệng nói không thể, tôi biết trong lòng anh đang dao động, vì sự thực không thể tranh cãi đang bày ra trước mắt.
Buổi bảo vệ chiều hôm đó tôi không tham gia.
Chuyện phát sinh ban sáng đã lan khắp toàn trường nhanh như vũ bão, tôi lần nữa thành đối tượng bàn luận, vô số những dự đoán, đặt điều về chuyện tôi chen chân vào cuộc sống của họ đã lan nhanh khắp nhà ăn.
Giáo sư Lưu cố ý gọi cho tôi, bảo tôi không cần tham gia buổi bảo vệ chiều, nghỉ ngơi ở ký túc là được.
George liên tục gọi cho tôi, tôi đều không nghe. Giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nói nói cười cười với anh là điều không thể, còn nói rõ mọi chuyện chỉ khiến anh không yên lòng.