Lạc Nghị đã trao toàn quyền công ty cho Lạc Hàm, anh đã làm việc không ngừng nghỉ trong mười lăm năm, đã đến lúc nên nghỉ ngơi. Bây giờ anh chỉ muốn trưởng thành lên từng chút một với con trai, già đi từng ngày với Đường Tâm.
Mỗi ngày Lạc Nghị đưa con trai đến trường mẫu giáo, sau đó ra ngoài đi dạo với Đường Tâm, trồng hoa rồi ở nhà làm cỏ. Ngay cả dưới ánh mặt trời trên chiếc ghế bấc, hai người vẫn dính lấy nhau.
Họ đã lãng phí năm năm tốt đẹp, họ không biết sau này ngày nào sẽ kết thúc. Tất cả họ đều trân trọng nhau, coi mỗi ngày là ngày tận thế.
Có một quả bom hẹn giờ trong cơ thể Đường Tâm, cả hai đều lo lắng. Nhưng thật bất ngờ, Đường Tâm không nhận thấy bất kỳ sự khó chịu nào khi cô thấy bụng ngày càng to hơn. Đến bệnh viện kiểm tra mới biết khối u không những không lớn lên mà còn có dấu hiệu thu nhỏ lại.
Bác sĩ cho biết, điều này có thể là do việc mang thai đã phá hủy môi trường ban đầu của các tổn thương trong cơ thể, khiến khối u mất đi chất dinh dưỡng. Đứa trẻ này không làm trầm trọng thêm sức khỏe xấu của Đường Tâm, nó vẫn đang chữa lành cơ thể một cách kỳ diệu.
Niệm Niệm sờ sờ bụng mẹ: “Mẹ, ba đã đúng rồi, thực sự có may mắn trong thế giới này mang tên là phép màu.”
Đường Tâm cũng cảm thấy khó tin, cô đưa tay cảm nhận nhịp đập của đứa trẻ, cảm nhận sự kỳ diệu của cuộc sống.
“Mẹ ơi, đây là em trai hay em gái?” Niệm Niệm đặc biệt tò mò về cái bụng phình của mẹ.
Lạc Nghị nói: “Hôm nay kiểm tra, bác sĩ cho biết đấy là em gái.”
Niệm Niệm hơi thất vọng: “Thế mà lại là em gái cơ. Con đã ước đó là em trai ấy.”
“Tại sao con không thích em gái chứ? Em gái vừa đẹp vừa dễ thương mà.” Lạc Nghị Ϧóþ mặt con trai.
Bé Niệm Niệm thở dài: “Nhưng con nghĩ là sẽ tốt lắm nếu ba lớn có em trai. Ba lớn lười biếng không đến công ty kiếm tiền, ba sẽ tự im lặng đến công ty.”
Đường Tâm vươn tay ra gõ vào đầu cậu bé: “Thằng nhóc này, cứ muốn bắt nạt em trai thôi.”
Niệm Niệm xoa cái đầu nhỏ rồi nhảy ra chạy về phía cổng: “Ba ơi, ba đến đây.”
Lạc Hàm cúi xuống bế Niệm Niệm: “Nhớ ba không.”
“Con nhớ.”
Kể từ khi hai người ở cùng với nhau suốt một tháng, Niệm Niệm đã gần gũi với anh ấy hơn rất nhiều. Tính tình cũng hoạt bát hơn, không phải ảm đạm như những ngày trước đây.
Lạc Hàm ôm Niệm Niệm vào công viên: “anh cả, Tâm hôm nay đi kiểm tra, sao rồi?”
Lạc Nghị nâng khóe môi: “Kiểm tra hôm nay không tệ, mọi thứ đều ổn. Vả lại bác sĩ bảo đó là con gái, Niệm Niệm có em gái rồi.”
Lạc Hàm đặt Niệm Niệm xuống, đưa tay ra chạm vào bụng Đường Tâm: “Ồ, chỉ mới năm tháng mà đã biết là con gái rồi. Chào con gái, con gái phải là áo khoác bông thân mật của mẹ nhé.”
Cũng đã mấy tháng, Đường Tâm thấy Lạc Hàm vẫn không thoải mái lắm, cố gắng mỉm cười: “Chà, em cũng thích con gái. Còn anh thì sao, công ty có bận không?”
“Bận rộn, quá là bận rộn.” Lạc Hàm liếc nhìn anh cả.
Lạc Nghị không nhìn vào mắt Lạc Hàm, đưa tay Niệm Niệm rời đi: “ Hàm, em nói chuyện với Tâm đi, anh sẽ nấu ăn cho hai người.”
Đôi mắt Lạc Hàm mở to lạ thường: “anh cả anh sẽ nấu ăn à?”
“Ừa, anh ấy không đến công ty, dành nhiều thời gian ở nhà hơn, vậy mà chẳng hiểu sao lại yêu nấu ăn đến thế. Ngày nào cũng lướt qua công thức. Không tệ đâu, gần đây tay nghề đã tăng vọt rồi, trình nấu ăn cũng thay đổi.” Đường Tâm nhìn bóng lưng của Lạc Nghị và con trai, bất tri bất giác cười lên.
Lạc Hàm thấy tia mỉm cười hạnh phúc ở khóe mắt Đường Tâm, cũng mỉm cười chậm rãi: “Thấy hai người được hạnh phúc, thật tốt.”