Lạc Nghị thấy Đường Tâm như thể cô đang sợ hãi, đưa tay ra ôm Đường Tâm vào lòng: “Không sao, không sao, anh ở đây.”
Đường Tâm đưa tay ra che bụng, từ từ ngẩng đầu lên, từ từ nhìn vào mắt Lạc Nghị, khẽ hỏi: “Lạc Nghị, em có thai sao?”
Con ngươi Lạc Nghị siết chặt: “Sao em có thai được chứ? Không có đâu.”
Vương Tịnh trèo lên khỏi mặt đất, máu đầu trên mặt nhưng cô vẫn cười: “Haha, Đường Tâm, cô tin tôi rồi chứ. Anh ấy còn nói cô không có thai. Bác sĩ siêu âm ở bệnh viện này là bạn cùng lớp của tôi, cô ấy nói với tôi cô đang mang thai, đã bảy tuần rồi! Anh ấy muốn Gi*t con của cô nên mới nói cô không mang thai! Anh ấy là một con thú máu lạnh không có trái tim, anh ấy là ác quỷ, anh ấy thậm chí còn bỏ con mình, anh ấy chỉ chơi đùa với cô thôi, haha…”
Có hai người bước vào kéo Vương Tịnh điên cuồng đi, nhưng tiếng cười của Vương Tịnh vẫn vang dội ở hành lang: “Đây là quả báo, đây là quả báo của cô, haha, quả báo…”
Đường Tâm nắm lấy cánh tay Lạc Nghị, móng tay cô đâm vào da anh: “Em thực sự mang thai bảy tuần rồi sao?”
“Tâm, hãy nghe anh…”
“Em không nghe, em là đang hỏi anh em có mang thai hay không!” Mắt Đường Tâm đỏ lên.
Lạc Nghị nhìn Đường Tâm như vậy, anh đành phải gật đầu: “Ừ, em đang mang thai, tuy nhiên, đứa trẻ này không thể giữ lại.”
Bác sĩ giải thích: “Cô Đường, cậu Lạc không còn cách nào khác nên mới đưa ra quyết định này. Tình trạng của cô đang không rõ, bất kể khối u trên buồng trứng là lành tính hay ác tính, phẫu thuật cần phải càng sớm càng tốt. Mà đứa trẻ này, chỉ có thể cắn răng thôi. Nếu…”
“Không nếu gì cả!”
Đường Tâm buông Lạc Nghị, trịch địa hữu thanh đáp: “Đứa trẻ này là của tôi, nó nằm trong bụng tôi, nó chọn tôi làm mẹ, tôi sẽ bảo vệ nó. Không, không có gì là nếu như cả!”
Lạc Nghị ôm Đường Tâm trong tay, an ủi với giọng nói nhẹ không thể nhẹ hơn: “Tâm, miễn là sức khỏe của em tốt, con em đến muộn một chút cũng được mà.”
Đường Tâm đẩy Lạc Nghị ra: “Không, nó sẽ không. Lát khối u của em đã được kiểm tra, là ác tính. Ngay cả khi không cần đứa trẻ này, thì ngay cả phẫu thuật cũng chẳng thể thay đổi được kết quả cuối cùng của em. Do đó, em phải giữ đứa trẻ này. Em sẽ sinh ra nó bằng tất cả sức lực của mình.”
Lạc Nghị lắc đầu, tàn nhẫn bước tới nắm lấy tay Đường Tâm: “Không, anh sẽ không để em giữ đứa trẻ này. Nó đã đến không đúng lúc. Anh không cần nó, anh chỉ cần em sống! Bác sĩ, đến tiêm cho cô ấy!”
Lạc Nghị ra lệnh, bác sĩ lấy thuốc an thần đã chuẩn bị.
Đường Tâm nhìn vào ống tiêm lạnh, vật lộn điên cuồng: “Lạc Nghị, anh buông em ra! Em không muốn tiêm, em không muốn! Em cần đứa trẻ này, em không muốn anh Gi*t nó! Nếu không em sẽ không bao giờ thấy được mặt trời ngày mai!”
Bác sĩ dừng lại, Lạc Nghị thì sốc.
Đường Tâm nói gì? Buộc cô phải con mình, cô sẽ không nhìn thấy mặt trời ngày mai!
Cô cư xử tốt luôn là gạt người, cô tàn nhẫn hơn bất kỳ ai khác. Vừa mới năm năm, đã có thể tự mình hướng ra biển lớn.
Cơ thể Lạc Nghị run rẩy, nói anh thật tàn nhẫn, nhưng người phụ nữ này còn tàn nhẫn hơn anh gấp vạn lần!
Bác sĩ đi rồi.
Trong phòng chỉ còn lại hai người. Lạc Nghị nhìn Đường Tâm đang trốn tránh anh, cuộn tròn người lại để bảo vệ bụng mình, suốt một lúc anh mới ngớ ngẩn thốt ra: “Được, nếu em muốn giữ đứa trẻ này thì cứ giữ đi. Chỉ cần em muốn làm, anh hứa với em.”
“Thật không?” Đường Tâm cảnh giác.
Lạc Nghị gật đầu: “Anh không bao giờ nói dối em.”
Các kế hoạch phá thai đã bị hủy bỏ, phẫu thuật cũng hủy bỏ, Đường Tâm từ bệnh viện trở về. Cô nhìn vật nhỏ bằng hạt đậu trên giấy siêu âm, đó là tất cả buổi chiều của cô.
Lúc đó đúng là không ngờ khi ở nhà bố mẹ, đã vô tình để lại một hạt giống trong bụng rồi lặng lẽ bén rễ. Thứ nhỏ bé này thật mạnh mẽ, nó phát triển ngoan cường trong cơ thể ốm yếu của cô, cùng cô đi qua Quỷ Môn quan, mình trải qua năm bảy lượt hôn mê, mà đứa trẻ vẫn khỏe mạnh.
Đứa trẻ có một khát khao mãnh liệt đến thế giới này như vậy, tại sao lại từ bỏ nó chứ?