Đường Tâm biết mình làm như vậy rất mất thể diện của nhà họ Lạc, và khiến Lạc Hàm tức giận. Nhưng cô không có thời gian. Sau khi phát bệnh ngày hôm qua, cô càng hiểu rõ mình không còn nhiều thời gian, cô phải dùng quãng thời gian còn lại để dành cho con trai.
Buổi chiều, công việc dọn dẹp vệ sinh cơ bản đã xong, Đường Tâm nghĩ tới nghĩ lui muốn gọi điện thoại cho Vương Tịnh, hẹn ra gặp mặt để xin lỗi, nhưng điện thoại của cô còn chưa kịp gọi thì Vương Tịnh đã gọi tới, Vương Tịnh nói muốn gặp cô, hơn nữa giọng điệu không được tốt cho lắm.
Đường Tâm nghĩ con trai làm hỏng chiếc váy cưới đắt đỏ của người ta, tức giận cũng phải.
Bên ngoài nhà trẻ có một quán cà phê cách đó không xa, Đường Tĩnh mặc chiếc váy đỏ chót sang trọng như người mẫu, mái tóc dài gợn sóng, trang điểm tinh xảo lại càng xinh đẹp gợi cảm. So sánh với cô, mặc một chiếc váy hoa không chỉnh tề, tóc 乃úi cuộn lại trên đỉnh đầu, Đường Tâm giống như em gái hàng xóm nhà bên cạnh, không ai có thể nghĩ rằng cô là Thiếu phu nhân của nhà họ Lạc ở Lâm Thành, hơn nữa lại còn là bà mẹ của một bé trai năm tuổi.
Vương Tịnh vừa thấy Đường Tâm liền ghen ghét nhan sắc của cô sạch sẽ và xinh đẹp, cho dù ăn mặc và trang điểm đơn giản cũng có thể khiến cho người ta vừa gặp liền không thể nào quên được.
Đàn ông đều thích những người phụ nữ như vậy?
Vì con trai Đường Tâm làm hỏng váy cưới của Vương Tịnh, cho nên Vương Tịnh ngồi xuống cô liền trịnh trọng nói xin lỗi, giọng nói khẩn thiết mà chân thành.
Vương Tịnh thu hồi ánh mắt dò xét Đường Tâm, giễu cợt một tiếng: "Đường Tâm, cô cảm thấy nói xin lỗi tôi hẳn chỉ có một chuyện kia thôi?”
Đường Tâm sững sờ: "Cái gì?"
Vương Tịnh nhướn mày: "Đường Tâm, cô giả bộ ngu ngốc vô tội thật khiến người ta đau lòng. Năm đó, cô chính là dùng ánh mắt nhu nhược này để bò lên giường anh cả cô?”
Thân thể Đường Tâm run lên một cái, tay không cẩn thận ᴆụng phải chén nước, chén nước đổ chảy vào người.
Vương Tịnh trầm thấp cười lạnh, đem khăn tay đưa cho Đường Tâm: "Kích động như vậy làm gì? Đã dám làm thì cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, giấy làm sao gói được lửa.”
Đường Tâm nhìn chiếc khăn được đưa tới trước mặt, lúc này mới cúi đầu nhìn cốc nước đã chảy hết. Cô không nhận khăn tay, từ từ dựng cái ly lên, cũng mặc kệ một nửa ly nước đã chảy lên người mình.
Đầu ngón tay trắng bệch, buộc mình tỉnh táo.
Đường Tâm biết chuyện cô cùng Lạc Nghị năm đó Lạc Hàm cũng không có cùng Peter nói, vì vậy bây giờ Lạc Nghị cũng không có khả năng nói cho Vương Tịnh, cho nên, chưa chắc cô ta đã có bằng chứng, chỉ là đang nghi ngờ.
Một lần nữa Đường Tâm ngẩng đầu lên nhìn Vương Tịnh, đáy mắt hoàn toàn lấy lại bình tĩnh.
"Tôi không biết cô đang nói về cái gì, tôi cũng không biết trong lúc hai người sắp cử hành hôn lễ, nói với tôi những chuyện này có ý nghĩa gì, hay là... chị dâu hi vọng tôi cùng anh cả có chuyện, hai người liền hủy bỏ hôn lễ?"
Sau khi nghe thấy những lời Đường Tâm nói, ánh mắt Vương Tịnh nheo lại.
Vương Tịnh thấy mặt trái của Đường Tâm, còn tưởng cô là cái bánh bao mềm, không nghĩ tới lại là hạng người miệng lưỡi bén nhọn. Cô hoảng sợ làm đổ ly nước rõ ràng là chột dạ, nhưng trong nháy mắt trở nên bình tĩnh, xem ra người phụ nữ này không hề đơn giản.
Vương Tịnh nhắm mắt thật chặt, nói: "Chúng tôi đợi Lạc Hàm ra tù ròng rã năm năm, chờ Lạc Nghị cưới tôi càng là năm năm, cô cảm thấy lúc này tôi sẽ muốn hủy bỏ hôn lễ sao?”
Đường Tâm cười cười: "Tôi biết cô rất muốn gả cho anh cả, tôi cũng biết anh cả thích người phụ nữ đơn giản một chút, cho nên, nếu cô thật sự muốn làm mợ hai nhà họ Lạc, tốt nhất nên đơn thuần một chút, đừng nhiều tâm cơ như vậy, cũng đừng tò mò nhiều chuyện, nếu không tại sao hôn lễ bị hủy bỏ chính cô cũng không biết.”
Vương Tịnh không chịu được những lời thuyết giáo của Đường Tâm, tức giận đến buột miệng nói ra: "Đường Tâm, cô kiêu ngạo như vậy là dựa vào ai? Đừng tưởng sinh cho Lạc Nghị một đứa con trai, anh ta cho cô cái quyền coi thường tình cảm anh em của bọn họ.