Thư phòng của Lạc Nghị ở lầu một, vị trí ngồi dựa vào cửa sổ, cửa số đối diện với vườn hoa. Chỉ cần anh ngẩng đầu là có thể nhìn thấy hai mẹ con đang ngồi dựa sát vào nhau trên ghế trong vườn hoa.
Mẹ con dựa vào nhau sống năm năm, tình cảm đương nhiên rất tốt. Niệm Niệm đặc biệt dính mẹ, giống như cái đuôi nhỏ của Đường Tâm, đi một bước theo một bước. Biểu cảm cũng thường lộ ra sự bi thương. Một đứa bé năm tuổi lại có biểu cảm bi thương, điều này làm Lạc Nghị không hiểu. Anh muốn tìm cơ hội nói chuyện thật tốt với con.
Lạc Hàm đi ra ngoài tìm nhà, chuyện này vốn chỉ cần một cuộc điện thoại của Lạc Nghị là xong, nhưng Lạc Hàm muốn tự mình tìm, tự mình sắp đặt đồ dùng, anh nói muốn tự tay tạo một căn nhà thật sự ấm áp cho vợ con.
Lạc Nghị động tâm, rốt cuộc bỏ xuống tài liệu không đọc vào, đứng dậy đến vườn hoa.
Bước chân của Lạc Nghị rất nhẹ, không làm phiền sự yên tĩnh và đẹp đẽ của hai mẹ con.
“Niệm Niệm, ngày mai là thứ hai rồi, con phải đi mẫu giáo rồi. Chơi thật vui với các bạn, đừng làm cô giáo tức giận có biết không?”
“Mẹ, con không muốn đi mẫu giáo.”
“Tại sao?”
“Con muốn ở cùng mẹ thật nhiều.”
“Nếu không thì mẹ đi ứng tuyển ở trường mẫu giáo, thì có thể luôn ở cùng với Niệm Niệm?”
“Con không muốn mẹ cực khổ như vậy. Cực khổ không tốt cho sức khỏe.”
“Đồ ngốc, luôn ở nhà mới không tốt với sức khỏe. Mẹ cũng mong luôn có thể ở cùng Niệm Niệm. mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi khắc.”
Đầu nhỏ của Niệm Niệm cúi xuống, giọng nhỏ xíu nói: “Mẹ, hôm nay con nói với ông bà ngoại rồi, đợi sau đi mẹ đi, thì để họ yêu thương mẹ, bảo vệ mẹ.”
Đường Tâm giơ tay ôm cơ thể be bé của Niệm Niệm: “Ông bà ngoại con là người thân thiết nhất của mẹ, sau này họ nhất định sẽ đối xử tốt với mẹ.”
Lạc Nghị vì đi đến gần cho nên nghe được cuộc thì thầm của hai mẹ con, anh nhướn mày, hai mẹ con này đang nói gì vậy? Sao lại kỳ quái như vậy?”
“Niệm Niệm.” Lạc Nghị lên tiếng.
Đường Tâm và Niệm Niệm cùng quay đầu, trong mắt rõ ràng bất ngờ, hơn nữa là hoảng loạn. Không biết Lạc Nghị sao lại đột nhiên xuất hiện đằng sau họ.
Lạc Nghị càng nhíu chặt mày: “Sao vậy?”
“Không, không có gì, anh xuất hiện đột ngột, hù ૮ɦếƭ chúng tôi.” Đường Tâm bình tĩnh lại. Niệm Niệm dù sao cũng còn nhỏ, cúi đầu không nói gì, dáng vẻ chột dạ.
Lạc Nghị đè xuống nghi ngờ, đi đến ôm Niệm Niệm đặt ngồi trên chân, anh ngồi bên cạnh Đường Tâm. Lạc Nghị cầm “Tam Mao phiêu lưu ký”, muốn đọc cho Niệm Niệm nghe chuyện còn lại.
Thay tã, đút sữa, học nói, học đi, cùng chơi trò chơi, kể chuyện trước khi ngủ. Mỗi thời khắc trưởng thành của con trai đều thiếu đi Lạc Nghị. Cho nên anh muốn cố gắng hết sức bù đắp thiếu thốn của con trai. Mặc dù anh làm vậy rất không hợp với thân phận, rất ấu trĩ. Nhưng anh là một người bố, bố không có thân phận gì trước mặt con trai, chỉ có tình yêu vô hạn.
Giọng Lạc Nghị rất hay, trầm thấp, giống như tiếng đàn dương cầm. Lúc không nghiêm túc và lạnh lùng, rất dễ làm người ta mê hoặc.
Đường Tâm nghe giọng nói đó, bất giác xoay đầu nhìn khuôn mặt nghiêng của Lạc Nghị, cô muốn ghi nhớ khuôn mặt anh, từng lỗ chân lông cũng muốn ghi nhớ. Như vậy kiếp sau mới có thể nhớ. Mới có thể tìm được anh, mà không lại tìm sai đối tượng nữa.
Vương Tịnh cầm đồ cưới đứng ở cuối đường Thanh Thạch Bàn, nhìn cảnh tượng trong vườn hoa, nắm chặt túi đồ trong tay. Lúc cô ta nói với bố Lạc Hàm ra tù rồi, vợ và con Lạc Hàm đã quay về, trên mặt bố cô ta xuất hiện biểu cảm u ám. Ba cô ta nói với cô ta, phải nắm chắc Lạc Nghị, đừng để hôn lễ xảy ra chuyện gì.
Vương Tịnh vốn không biết lời này của ba có ý gì. Nhưng hiện tại cô hiểu rồi, cái gì cũng hiểu rồi.