Năm đó, lúc Đường Tâm phát hiện tất cả đều là sai lầm, cô muốn li hôn, muốn bỏ xuống tất cả. Nhưng ngoài ý muốn, cô mang thai rồi, bố mẹ biết, còn thông báo rộng rãi chuyện cô có thai. Ánh mắt của tất cả mọi người và sự kỳ vọng của bố mẹ trở thành sợi dây trói buộc cô. Từng bước sau đó, sau lưng như có một bàn tay vô hình, từng bước đẩy cô về vực thẳm, cho đến khi vạn kiếp bất phục.
Nước mắt lăng lẽ ướt đẫm khuôn mặt, là sự tủi thân khóc cũng không khóc thành lời.
Thật lâu, thật lâu, Lạc Nghị thật sự không đành lòng duỗi tay muốn kéo Đường Tâm. Nhưng Đường Tâm quỳ quá lâu, hai chân tê không còn cảm giác.
Lạc Nghị khom người ôm Đường Tâm rời khỏi phòng ngủ của bố mẹ cô, ôm cô đến phòng của mình.
Đường Tâm nằm trên giường, hai tay ôm chặt chính mình, hai chân vẫn giữ nguyên tư thế quỳ. Cả người bi thương không thể kiềm chế được, ánh mắt nhìn ngoài cửa sổ trống rỗng, như không có linh hồn.
Lạc Nghị quỳ một chân trên giường, kéo Đường Tâm dậy ôm vào lòng.
Lạc Nghị vốn muốn cho Đường Tâm cái ôm ấm áp mà có thể dựa dẫm, nhưng khi thật sự ôm cô vào lòng mới phát hiện lý trí dù có mạnh mẽ hơn nữa thì trong một giây cũng sụp đổ tan tành. Hai tay anh không tự chủ được ôm ngày càng chặt, chặt đến mức như muốn khắc người phụ nữ này vào trong thân thể. Nụ hôn rơi trên mặt cô, hôn đi những giọt nước mắt, cuối cùng căn bản khôn chế được hôn lên đôi môi nhớ nhung hằng đêm.
Đáy mắt vô hồn của Đường Tâm có ánh sáng, dùng lý trí cuối cùng kháng cự: “A…anh cả…”
“Anh không phải anh cả của em, anh là cha của Niệm Niệm!”
Lạc Nghị mất khống chế gầm lên, sau đó đặt Đường Tâm lên giường. Bất chấp tất cả hôn điên cuồng. Rất gấp gáp, hoàn toàn không giống việc một người đàn ông ba mươi ba tuổi có thể làm, mà giống một thằng nhóc chưa trải sự đời.
Kháng cự ban đầu của Đường Tâm căn bản không còn nữa, dần dần thỏa hiệp, thuận theo.
Trong lòng mỗi người đều có một bí mật không muốn bị ai biết. Bí mật của Đường Tâm là yêu người không nên yêu Lạc Nghị. Vốn dĩ cô đã dùng hết sức để nhẫn nhịn, không chịu nỗi một chút đả kích nào. Cho nên, sau khi đốm lửa này được châm, tất cả đều bùng cháy.
Lúc thân thể hai người kết hợp làm một, Đường Tâm không thể khống chế toàn thân run rẩy, cũng phát hiện Lạc Nghị mất khống chế run rẩy.
Sinh mệnh vốn ngắn ngủi, không biết lúc nào sẽ phát tác, chỉ biết đếm ngược.Đường Tâm rất muốn phóng túng một lần, đem tất cả hương vị này, người đàn ông này khắc ghi trong sâu thẳm linh hồn, vào trong xương cốt. Đợi một ngày nào đó khi mình ૮ɦếƭ đi sẽ ít đi một chút tiếc nuối.
Đường Tâm giơ tay sờ khuôn mặt Lạc Nghị, khóe mắt từng có nước mắt nhưng giờ lại cười, nhìn chăm chú sự nhấp nhô của người đàn ông trên người mình.
“Em cuối cùng cũng nhìn thấy dáng vẻ anh làm yêu với em.” Đường Tâm nhẹ nhàng nói.
Lạc Nghị nhấn một cái thật sâu, mồ hôi trên trán rơi xuống khóe mắt Đường Tâm. Sau đó giơ tay che mắt Đường Tâm, nước mắt của anh cuối cùng không nhịn được từng giọt rơi xuống, rơi trên mặt Đường Tâm.
Hai người rõ ràng yêu nhau, không cần nói ra miệng cùng biết đối phương yêu mình sâu đậm. Nhưng thân phận đó lại chắn ngang họ, không ai có thể bước qua.
Hai tay Đường Tâm ôm chặt Lạc Nghị, ôm bằng tất cả sinh mệnh. Ông trời đã trừng phạt mình, đã bắt mình không còn nhiều thời gian. Vậy thì đem tất cả tội lỗi đặt trên người tôi, đừng động đến người đàn ông này. Tôi bằng lòng hình phạt nặng hơn, cho dù ngày mai có ૮ɦếƭ đi. Thời khắc này, xin hãy cho phép tôi…yêu anh.