Sáng sớm hôm sau, Đường Tâm kiên quyết xuất viện.
Cô nói với con trai là cô chỉ bị ho, hạ đường huyết, nghỉ ngơi một chút thì sẽ không sao.
Đường Tâm nên đi làm thì đi làm, nên ăn thì cứ ăn, tinh thần tốt, tâm tình cũng tốt. Nhưng Đường Niệm vẫn mơ hồ cảm giác được điều gì đó, chỉ là, cậu bé sợ mẹ lo lắng, cái gì cũng đều không nói.
Thoáng một cái đã qua bảy ngày.
Bảy ngày sau, Đường Tâm ngồi trên ghế của bệnh viện chờ kết quả cuối cùng. Cô hy vọng cái thứ trong cơ thể của cô là lành tính, hy vọng một cuộc tiểu phẫu có thể khiến bản thân hồi phục lại. Không phải cô tiếc mạng, là cô muốn ở bên con trai đến khi khôn lớn. Nhưng nếu là ác tính, cô cũng muốn sắp xếp cho con trai thật tốt.
Kết quả cuối cùng cũng có, Đường Tâm nhìn biểu tình của bác sĩ thì biết ông trời không có chiếu cố mình.
Kết quả kiểm tra là ác tính. Cũng chinh là ung thư, ung thư buồng trứng.
Đường Tâm cẩm lấy bản kết quả, một mình ngồi ở khu ghế nghỉ của bệnh viện. Ngồi rất lâu, cô thở dài thườn thượt, cười.
Ông trời an bài như vậy, chính là không tha thứ cho cô.
Như thế này, cũng coi như một loại giải thoát.
Bác sĩ kiến nghị Đường Tâm lập tức chuẩn bị 600 triệu tiền viện phí, như vậy mới có thể mau chóng phẫu thuật, hóa trị, cố gắng kéo dài mạng sống.
Đường Tâm nói cô không muốn làm phẫu thuật ở bệnh viện nhỏ, cô muốn đi đến bệnh viện lớn. Đã nói như vậy, bác sĩ cũng không có giữ nữa, ông ta cũng hy vọng bệnh nhân có thể đi đến bệnh viện tốt hơn.
Đường Tâm đi đến trường mẫu giáo từ chức, cũng chào tạm biệt với chủ nhà. Muốn đi thì không giữ được, Thiệu Ba cũng không phải người ngốc, tâm tư của người ta mấy năm nay cũng không có phản ứng lại, thì đã biết người ta không thích bản thân, có tưởng nhớ cũng không có ý nghĩ gì.
Vẫn trên chuyến hành trình dài như 5 năm trước, Đường Tâm dẫn con trai trở lại nơi cô đã từng chạy trốn.
Vẫn như cũ cái cảm giác chua xót đó, Đường Niệm nhào vào lòng mẹ hỏi: “Mẹ, mẹ dẫn con đi tìm ba sao?”
Đường Tâm trong lòng hơi giật mình, mỉm cười với con trai: “Niệm Niệm sao lại hỏi như vậy?”
Đường Tâm đã từng phạt con trai chép 300 bài thơ Đường, cô rất nghiêm khắc với con trai, cô biết bản thân không phải người mẹ tốt, không muốn trong ký ức về mẹ của con trai đều là ấn tượng một người hung dữ. Cho nên cô phải đối với với con trai trong đoạn thời gian có hạn này, tận lực cười nhiều với con trai.
Đường Niệm không có trả lời câu hỏi của mẹ, còn rút trong túi ra một trang bìa tạp chí: “Mẹ, người này là ba con sao.”
Đường Tâm giật mình, bản thân cô chắc chắn chưa từng nói với con trai về ba của bé là ai, trong mơ cũng chưa từng nói qua. Nhưng con trai cô lại cầm hình ảnh của Lạc Nghị, hỏi cô đây có phải là ba của cậu bé không.
Đường Tâm chỉ vào hình ảnh trên tờ bìa, nhẹ nhàng nói: “Niệm Niệm, người đàn ông này tên là Lạc Nghị, là anh trai của ba con, cũng chính là ba lớn.”
Đường Niệm lộ ra biểu tình thâm trầm không giống tuổi tác của mình: “Ba lớn của con? Vậy con tại sao lớn lên lại rất giống với ba lớn?”
Đường Tâm giơ tay sờ vào đầu nhỏ của con trai, cố gắng cười: “Bởi vì ba con cùng anh trai lớn lên có chút giống nhau, vậy con giống ba lớn cũng không có gì kỳ lạ cả.”
Đầu của Đường Niệm cúi thấp, đáy mắt cũng tối lại, chuyện chắc chắn bị phủ nhận, là điều cậu bé không ngờ đến.
Đường Tâm thở dài, nói với con trai: “Niệm Niệm, mẹ nói với con, ba con trước khi ra đời vì làm một chuyện không tốt đã phải ngồi tù. Hai ngày nữa, ba con sẽ được ra tù. Cho nên mẹ dẫn con đi gặp ba con. Như vậy, con sẽ ghét bỏ ba của con không?”
Đường Niệm lắc lắc đầu: “Mặc kệ ba con là ông chủ, hay là phạm nhân, ít nhất ba còn sống. Đã từng, con luôn tưởng ba đã không còn trên đường nữa.”
Đường Tâm ôm con trai vào lòng, mắt đỏ ửng, cố gắng để nước mắt không rơi.
Niệm Niệm, xin lỗi, xin lỗi, là mẹ không thể nói sự thật với con. Con sinh ra đã là một điều cấm kỵ, con chỉ có dựa vào thân phận đã sắp đặt sẵn, mới có thể quang minh chính đại trở về, mới không bị người nhà họ Lạc chỉ trỏ.