Đường Tâm mấy năm nay giống như con chuột núp trong bóng tối, vẫn âm thầm chú ý đến Lạc Nghị. Đã từng, Lạc Nghị ở bên tai cô nói anh cả đời này sẽ không có người phụ nữ khác.
Nhưng hiện nay, anh lại sắp kết hôn với người con gái khác.
Đường Tâm không có trách Lạc Nghị, càng không có hận. Cuộc đời có mấy cái 5 năm, bản thân cô đã có cuộc sống mới, anh cũng nên bắt đầu lại.
Lạc Hàm vẫn đang trong tù, Lạc Nghị đã hơn 30 tuổi rồi, chính vì giữ huyết mạch của nhà họ Lạc, anh phải tìm phụ nữ.
Bỗng nhiên, bụng có chút quặn đau. Đường Tâm đau đến mức phải gập người xuống, trên trán toát ra rất nhiều mồ hôi. Vội vàng lấy thuốc từ trong ngăn kéo, nuốt xuống, cơn đau mới từ từ dịu bớt.
Ngày hôm sau, kiểm tra sức khỏe của trường mẫu giáo.
Qua ô lấy máu trong bệnh viện, là một cảnh tượng vang vọng tiếng khóc của những đứa trẻ. Đường Tâm dỗ bé này, an ủi bé kia, bận đến mức sứt đầu mẻ chán nên cũng quên đi cơ thể mình đang không khỏe.
“Mẹ, mẹ! Mẹ tỉnh lại đi...” Tiếng lo lắng của con trai dần dần trở nên mơ hồ.
Đường Tâm tỉnh lại là đang nằm trên giường bệnh trong bệnh viện, cơ thể bé nhỏ của con trai cuộn tròn trên giường, ôm hai chân của cô vào lòng cậu bé, yên tĩnh ngủ.
Trong nháy mắt, Đường Tâm xúc động đến mức mắt ửng đỏ. Tiểu tử thối này, bình thường mắt mày rất lạnh lùng, nhưng người khác lại không nhìn thấy được sự ấm áp của cậu bé.
Đường Tâm nhẹ nhàng đứng dậy, bế con trai nằm ngủ cho ngay ngắn. Rồi đi ra ngoài hỏi bác sĩ ai đã trả viện phí cho cô. Đã là nửa đêm, tìm một vòng, chỉ tìm thấy phòng trực ban của bệnh viện.
Bác sĩ trực ban nói là viện trưởng của trường mẫu giáo đã trả viện phí cho cô, còn nói tạm thời được trả cho ba ngày, còn lại sẽ bổ sung sau.
Đường Tâm nhíu mày: “Bác sĩ, cơ thể của tôi không sao, tại sao phải nằm viện, còn phải nằm... mấy ngày nữa?”
Bác sĩ trực ban không vui: “cô à, cơ thể của cô không sao, tại sao lại ngất đi?”
Đường Tâm bặm môi, có chút ngại ngùng nói: “Bác sĩ, tôi có bệnh đau bụng kinh. Hôm nay lại đến tháng, lại là... ngày ra nhiều nhất, còn phải chăm sóc các em nhỏ, bị hạ đường huyết nên ngất thôi.”
Bác sĩ rất tức giận nhìn Đường Tâm, nói: “cô Đường, cô nếu hiểu được thân thể của mình, vậy còn cần bác sĩ chúng tôi làm gì, cần máy móc của chúng tôi làm gì? Đau bụng kinh là chức bệnh đau thường thấy ở con gái. Nhưng đau bụng kinh của cô đặc biệt nghiêm trọng, mỗi lần đến kỳ kinh nguyệt cũng đặc biệt nhiều, còn có một nửa là màu đen nữa.”
Đường Tâm vô thức gật đầu: “Bác sĩ, bác sĩ sao lại biết?”
Bác sĩ bản kiểm tra của Đường Tâm, mới nói: “Kiểm tra sơ bộ, có cái gì đó như hạch đang lớn dần trong buồng trứng của cô. Là lành tính hay ác tính cần phải đợi bảy ngày sau làm cuộc kiểm tra tổng quát. Cho nên, ngày mai kêu chồng của cô hoặc người nhà đến đây một chuyến.”
Trong lòng của Đường Tâm cứ trầm xuống, giơ tay sờ lên bụng của bản thân, mất một lúc mới nói: “Tôi không có chồng, con trai của tôi chính là người nhà của tôi.”
Bác sĩ thấy Đường Tâm lặng lẽ đi về phòng, đáy mắt là sự đồng tình. Thì ra là mẹ đơn thân.
Đường Tâm về phòng rồi nằm xuống, đưa tay ôm con trai vào lòng, ôm rất chặt.
Trong đầu cứ lặp đi lặp lại một câu hỏi: Nếu mình mắc bệnh ung thư, con trai mình phải làm sao?
Đường Tâm mấy năm nay không có tích cóp được cái gì, làm giáo viên ở trường mẫu giáo mấy năm, chi phí nuôi con và sinh hoạt phí của hai người cũng khá cao. Chữa bệnh có thể, nhưng nếu chữa không khỏi hẳn, tiếp tục chữa lại không còn ý nghĩa nữa rồi.
Cả một đêm ấy, Đường Tâm suy nghĩ rất nhiều, giống như buổi tối hôm ba mẹ qua đời vậy.