Đường Tâm bị Lạc Nghị ôm trong vòng tay, chặt đến nỗi không thể nhúc nhích, nụ hôn nóng bỏng trên môi, những đêm của hơn một tháng đó tựa như lửa, tựa như nham thạch nóng chảy, giống như muốn đem Đường Tâm nuốt chững.
Một tháng đó...
Đường Tâm nhớ tới hình ảnh cô cùng người đàn ông này quấn lấy nhau, nhớ tới cảm giác anh ta mang đến cho cô, không biết làm sao, liền quên mất mối quan hệ của anh ta và cô không thể lộ ra ngoài ánh sáng. Thời gian chầm chậm trôi qua, cô không chút đề phòng, lại bị người nam nhân này đưa đến nơi địa ngục không thể quay đầu.
Rất lâu sau đó Lạc Nghị mới buông Đường Tâm ra, mà Đường tâm cũng không giãy giụa nữa, cô giống như một con rối bị rút sạch sức lực, nằm trong lòng Lạc Nghị vô cùng yên tĩnh.
Lạc Nghị đưa tay vỗ nhẹ vào lưng Đường Tâm, nhỏ giọng thì thầm: "Tâm, tiểu Hàm lấy em là vì để che dấu thiên hướng tình dục của em ấy, Tiểu Hàm là em trai của tôi, đây là chuyện xấu của gia đình, tôi biết rõ việc này đối với cô là không công bằng, nhưng tôi chỉ có thể đứng nhìn mọi việc xảy ra, Tiểu Hàm cũng cảm thấy rất áy náy với cô, cũng không đành lòng nhìn cô mỗi đêm một mình trong phòng, liền xin tôi thay em ấy cố gắng hết sức làm tròn trách nhiệm với cô. Tâm, chấp nhận tất cả, đây là bí mật mà ba người chúng ta, chỉ cần chúng ta không nói, sẽ không có ai sẽ biết. "
Đường Tâm cơ hồ bất lực nói: "Chúng ta không nói, chúng ta ngầm hiểu lẫn nhau, chúng ta có thể thản nhiên đối mặt hết mọi thứ hay sao? Như vậy là lừa mình dối người thật sự quá đau khổ, chúng ta thế này là làm trái đạo đức, là điều bị người đời phỉ nhổ. "
Lạc Nghị cúi người nói bên tai Đường Tâm: "Tâm, em ban ngày thì là vợ của tiểu Hàm, buổi tối là người đàn bà của tôi, chờ khi con của chúng ta sinh ra, liền gọi tôi là ba lớn, gọi tiểu Hàm là cha, gia đình bốn người chúng ta nhất định có thể cùng nhau sống, tôi sẽ không cưới vợ, em chính là vợ của tôi. "
Có thể như vậy sao?
Đường Tâm yên lặng tự hỏi chính mình, nhưng không như vậy thì lại có thể làm sao?
Lạc Nghị là một người cực kì tự phụ và bá đạo, chuyện anh ta đã quyết định, chuyện anh ta muốn làm không ai có thể ngăn cản.
Rất lâu sau, Đường Tâm mới hỏi: "Anh làm sao biết em phát hiện ra bí mật này?"
Lạc Nghị kéo Đường Tâm nằm xuống lần nữa, tay choàng qua cổ của cô, kéo cô vào lòng, sau đó mới lên tiếng: "Phòng tập thể dục em cùng với bạn bè đến là của Peter mở, Peter chính là người yêu của tiểu Hàm, Tiểu Hàm thường xuyên đi tìm Peter, ngày đó ở bệnh viện bạn em nói với tôi em đang ở phòng tập thể thao thì bắt đầu cảm thấy tình hình không ổn, sau đó tôi phải đến phòng tập thể thao tìm người chụp hình lại, phát hiện em nghe thấy, nhìn thấy được cái gì rồi, vì vậy mới..."
Đường Tâm âm thầm thở dài, hóa ra là như vậy, hóa ra ẩn trong vẻ bề ngoài cứng nhắc và lạnh lùng thì Lạc Nghị có một tấm lòng rất sâu sắc, tỉ mỉ.
Đường Tâm nghĩ, bản thân dùng may mắn cả đời mới được gả vào nhà họ Lạc, có lẽ là cô phải thừa nhận sự tra tấn tận đáy lòng mới công bằng, vì để cha mẹ được vui, cũng là vì bản thân tham lam Ⱡồ₦g иgự¢ của người đàn ông này nên quyết định chấp nhận hiện thực.
Đêm đã khuya, Đường Tâm ngủ thi*p đi trong vòng tay Lạc Nghị.
Lạc Nghị mượn ánh trăng nhìn cô gái trong lòng, thật giống như đang nhìn cả thế giới của mình.
Chỉ có Lạc Nghị tự mình biết rõ, từ lần đầu tiên em trai mang cô gái này về nhà, anh đã động tâm, cô gái này khuôn mặt xinh đẹp, sạch sẽ, đơn thuần, đáy mắt trong veo như thu cả đám mây của bầu trời, khác hẳn với những người con gái tham hư vinh, phù phiếm xung quanh anh, cho nên, đêm đó, lúc em trai van cầu anh giúp đỡ ngủ cùng cô, anh ngoài mặt tỏ ra nghiêm khắc, trong lòng mơ hồ kích động như thế nào cũng chỉ có anh biết rõ.
Sau đêm nay, ba người đã tự giác ngầm hiểu lẫn nhau, Đường Tâm nghĩ, cuộc sống như vậy cũng không tệ, ban ngày có người chồng ôn nhu như nước cưng chiều, buổi tối có người đàn ông cường tráng, uy vũ này bảo vệ, hai người đều đối với cô và con vô cùng tốt, ngay cả là đối với yêu cầu của cha mẹ của cô cũng không ai có ý từ chối.
Nếu như không phải do Peter, Đường Tâm thật sự cho rằng sẽ như vậy cả đời.