Bác sĩ đến khám cho Đường Tâm, nói cơ thể cô không có vấn đề gì, thai nhi năm tuần rưỡi phát triển rất tốt. Ngày hôm qua ngất xỉu là do hạ đường huyết trong mấy ngày đầu, về sau chú ý nghỉ ngơi và dinh dưỡng, không vận động quá mạnh là được.
Được bác sĩ đồng ý cho về, Lạc Hàm vô cùng săn sóc, cẩn thận đưa Đường Tâm xuất viện. Vương Nguyệt Vĩnh đưa con gái lên xe, dặn dò đi dặn dò lại Lạc Hàm, nhất định phải chăm sóc tốt cho Đường Tâm.
Đường Tâm muốn chạy trốn, nhưng trước ánh mắt tha thiết và hy vọng của mẹ, cô sao có thể nhẫn tâm không quan tâm đến mà chạy trốn?
Đã từng, yêu thương của ba mẹ là cả thế giới của Đường Tâm, bây giờ lại trở thành gồng xiềng nặng nề đè ép Đường Tâm. Cô nghĩ, nếu không cứ như vậy đi, dẫm nát tất cả đạo đức cùng luân lý, chán ghét cùng thống hận dưới chân. Tùy tiện sống mà không có linh hồn. Chỉ cần ba mẹ vui vẻ, cô cũng cũng đâu sợ phải sống trong địa ngục.
Lạc Nghị ngồi trong phòng khách đọc báo. Bình thường lúc này hắn đều ở công ty. Nhưng hôm nay hắn khó được tùy hứng một hồi. Nghe thấy thanh âm từ cửa truyền đến, theo bản năng muốn buông tờ báo đứng dậy. Nhưng chịu đựng không nhúc nhích, vẫn giữ dáng vẻ như cũ chờ hai người kia đi qua.
“Anh cả, em với Tâm về rồi.” Lạc Hàm ôm thắt lưng Đường Tâm, săn sóc che chở cô ngồi vào ghế sô pha đối diện anh cả.
Tầm mắt của Lạc Nghị đảo qua cánh tay của thằng em, một tia ghen tị rục rịch. Giây tiếp theo, rời mắt khỏi Đường Tâm, nhìn Lạc Hàm nói: “Tiểu Hàm, làm ba rồi, trách nhiệm và trọng trách trên vai cũng nặng hơn. Mấy ngày tới có thể không cần đến công ty, ở nhà chăm sóc cho Tâm thật tốt.”
Lạc Hàm rất vui vẻ: “Anh cả, đang chờ mấy câu này của anh đấy. Ở công ty ngồi một tháng, ngồi tới mức thắt lưng của em sắp gãy. Tâm, nhờ phúc cục cưng của chúng ta, anh cả rốt cục cũng cho anh nghỉ phép rồi.”
Đường Tâm cúi đầu không nói, thật ra là đang thẫn thờ.
Lạc Nghị đặt hai cái cái chai trước mặt Đường Tâm, nhẹ giọng nói: “Tâm, đây là vitamin do bạn anh từ Hongkong mang về. Em xem hướng dẫn sử dụng rồi uống nhé, tốt cho cả đứa trẻ và cơ thể em.”
Đường Tâm dùng tất sự ẩn nhẫn mà ngoan ngoãn nói: “Cám ơn anh cả.”
Lạc Nghị gật đầu: “Tốt lắm, đi lên trên tầng nghỉ ngơi đi.”
Lạc Nghị thấy em trai nửa ôm Đường Tâm lên tầng, tận đến bóng người biến mất không thấy mới đứng dậy cầm lấy áo khoác đến công ty.
Đêm nay, Lạc Hàm không đi ra ngoài tìm Peter, không những mang sữa cho Đường Tâm, còn ôm Đường Tâm cùng nhau ngủ. Đường Tâm chịu đựng tất cả sự chán ghét, nhẹ giọng hỏi Lạc Hàm: “Chồng à, anh yêu em sao?”
Lạc Hàm lấy tay chọc cái mũi nhỏ của Đường Tâm: “Đứa ngốc, anh không yêu em thì sao lại cưới em chứ.”
“Giai Di nói không thể tin lời của đàn ông.”
“Anh là chồng của em, lời của chồng em không tin em lại đi tin lời của bạn em, có ngốc hay không. Ngủ đi, đừng nghĩ linh tinh nữa.” Lạc Hàm nói xong tắt đèn trong phòng ngủ.
Đường Tâm mắt nhìn trần nhà, khóe môi đáy mắt đều là cười khổ. Người đàn ông này sao có thể nói dối như vậy, nếu có thể lừa mình cả đời thì thật tốt.
Đường Tâm nhắm mắt lại, nhưng bên người có Lạc Hàm cô ngủ không được. Tuy rằng động tác xoay người của Lạc Hàm rất nhẹ, nhưng tần suất rất nhanh, rõ ràng cũng ngủ không được. Nửa đêm, Lạc Hàm lấy điện thoại, hắn cầm di động đi tới bên cửa sổ nghe. Thanh âm rất nhỏ, nhưng Đường Tâm vẫn có thể nghe được một vài câu.
“Vợ của em mang thai, em không thể rời đi được. Đương nhiên không phải của em. Cái gì? Anh ở ngay ngoài cửa nhà em?”
Lạc Hàm cất di động, nghiêng đầu nhìn Đường Tâm ngủ sâu như vậy, do dự một lúc, vẫn cầm lấy áo khoác đi ra ngoài. Đường Tâm đứng bên cửa sổ tối tăm trên tầng hai, nhìn hai người bên ngoài cổng vừa thấy mặt đã không nhịn được ôm hôn nhau. Trong dạ dày một trận cuồn cuộn, cô chạy vào phòng vệ sinh nôn còn nửa cái mạng.