Đường Tâm ngại ngùng nhìn Lạc Hàm, chồng rõ ràng nhẹ nhàng như ánh trăng non, ga lăng lịch thiệp như thế, nhưng mà tối hôm qua, chồng lại như là biến thành một người khác vậy, điên cuồng và toàn thân sinh lực tràn trề, hại cô không biết tối qua đã ngủ thi*p đi như thế nào.
Giai Di nói, đàn ông mặc đồ là giáo sư, cởi đồ là mãnh thú, quả nhiên là thật!
Lạc Hàm cưng chiều giơ tay véo khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Tâm: "Tối qua mệt lắm rồi đúng không, trời còn sớm, em ngủ thêm chút nữa đi."
Câu nói này của Lạc Hàm dịu dàng bao nhiêu, mặt của Đường Tâm nóng bừng đẹp đẽ bấy nhiêu.
Tối qua mệt lắm rồi. Đúng vậy, tối qua đúng là cô đã mệt muốn ૮ɦếƭ rồi, còn tại ai? Còn không phải do cái tên này liên tục đòi hỏi không ngừng sao?
"Trong nhà không phải chỉ có hai đứa mình, còn có anh cả nữa. Em không dám ham ngủ, bây giờ em sẽ dậy làm đồ ăn sáng." Đường Tâm nói xong liền định xuống giường.
"Tâm, mệt rồi thì ngủ thêm chút. nhà họ Lạc cũng không thiếu người giúp việc để nấu cơm. Anh cưới em về là để em làm vợ anh, không phải làm bà mẹ hầu hạ anh." Lạc Hàm trầm ấm nói, câu nói mang sự chiều chuộng đến tột cùng. Đường Tâm nghe xong trong lòng ấm áp, không nhịn được tựa lưng vào vai Lạc Hàm.
Lạc Hàm đối với việc ôm ấp thân mật của vợ mình, có chút đơ người lại, giơ tay định đẩy Đường Tâm ra, giương tay lên rồi nhưng lại không dám đẩy ra. Cuối cùng từ từ buông tay xuống, dừng lại ở tấm lưng trần của cô. Thật kỳ lạ, không hề thấy phản cảm, cảm giác ở trên tay cũng không tệ. Đánh mắt nhìn thấy vài giọt đỏ thẫm ở giữa giường, trong tim lại nặng trĩu như có ai đó tàn bạo đấm vào một cái.
Lạc Hàm lặng lẽ nghiến chặt răng hàm, cầu xin người đàn ông khác ngủ với vợ mình còn âm thầm đắc ý, trên thế giới này có lẽ chỉ có mình anh.
Đường Tâm cố chịu đựng việc đôi chân đang không thoải mái mà đi xuống dưới lầu, nhìn thấy anh cả Lạc Nghị đang ngồi trên sofa xem báo ngày hôm nay.
"Chào buổi sáng anh cả." Đường Tâm nhỏ giọng chào.
"Chào buổi sáng." Lạc Nghị không ngẩng đầu, ánh mắt cũng không rời ra khỏi tờ báo kia.
Đường Tâm "ừm" một tiếng, dè dặt đi qua chỗ Lạc Nghị đang ngồi, vào trong bếp.
Anh cả trước giờ đều như vậy, mỗi ngày đều mang một bộ mặt nghiêm nghị, không biết được là đang vui hay không vui nữa. Dù sao thì đã kết hôn với Lạc Hàm được hơn một tháng rồi, vẫn chưa hề nhìn thấy anh cả cười một lần. Mà Lạc Hàm và anh cả lại hoàn toàn là hai tính cách khác nhau. Lạc Hàm ấm áp, săn sóc, lãng mạn, trước giờ không hề keo kiệt mỉm cười với mình. Bảo sao anh cả hơn Lạc Hàm tận mấy tuổi, mà đến bây giờ vẫn không có bạn gái, gương mặt lạnh lùng như thế, con gái chưa kịp tiếp cận đã bị đóng băng ૮ɦếƭ rồi.
Đường Tâm bôi nhọ chủ nhân ngôi nhà như thế, đương nhiên cũng chỉ dám để trong lòng, cho dù có cho cô mượn cả trăm lá gan cô cũng không dám nói ra trước mặt anh cả.
Nghe Lạc Hàm nói, ba của anh mất sớm, anh cả 18 tuổi đã bắt đầu tiếp quản sự nghiệp của gia tộc lo liệu việc trong nhà. Nếu như anh cả không mạnh mẽ cứng rắn, làm sao có thể khiến một công ty mờ nhạt làm to làm lớn như thế, đến mức không một ai dám mơ mộng đạt được.
Người anh cả như vậy như một vị thần linh đáng khâm phục sùng bái, cho nên chỉ cần tôn sùng thôi là được.
Đường Tâm cùng chị Trương bận rộn trong bếp một lúc, rồi bưng đồ mang lên bàn ăn. Lạc Hàm và Lạc Nghị hai người cùng nhau đến phòng ăn rồi ngồi xuống.
"Tiểu Hàm, bây giờ em đã kết hôn được một tháng, trăng mật đã qua rồi, cũng nên hồi tâm lại. Hôm nay em lên công ty báo cáo đi, vị trí giám đốc vẫn còn để dành cho em đấy." Lạc Nghị nói với Lạc Hàm.
Lạc Hàm trong lòng không tình nguyện, nhưng lại rất ngoan ngoãn gật đầu. Đây là giao dịch giữa anh và anh cả. Anh xin anh cả giúp anh động phòng, điều kiện giao dịch là anh bắt buộc phải đi làm ở công ty.
Đường Tâm lén lút đánh mắt liếc nhìn hai người họ một lượt. Kỳ lạ, trước đây anh cả vừa nhắc đến việc Lạc Hàm lên công ty làm việc, Lạc Hàm liền tìm ra cả một đống lý do, hôm nay làm sao lại nhẹ nhàng đồng ý với anh cả như vậy? Có lẽ nào sau khi động phòng với mình, liền trở nên sống có trách nhiệm rồi?
"Em dâu."
Đường Tâm đang thất thần, đột nhiên nghe thấy tiếng anh cả gọi, nhanh chóng ngẩng đầu cung kính nhìn Lạc Nghị: "Anh cả."